Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 2




Chương 2: Mất Nụ Hôn Đầu!

.

+

“Người ta nói lần đầu tiên gặp nhau là lần đầu tiên quan trọng với mỗi con người. Có người vui vẻ khi gặp người ta lần đầu tiên, nhưng cũng có người bật khóc vì lần đầu gặp gỡ ai đó”.

Người đàn ông bóp chặt cằm của Thâm Tình, để cô há miệng đón nhận nụ hôn của hắn. Sau đó chiếc lưỡi dài, đi sâu vào từng kẽ răng, mút lấy chiếc lưỡi dài của cô không chịu buông ra, nụ hôn mỗi lúc càng nồng đặc. Thâm Tình còn cảm nhận được bàn tay của người đàn ông ở sau gáy cô bắt đầu di chuyển xuống chiếc eo thon nhỏ bé của cô, ra sức mà siết chặt lại.

Điên rồi, đầu óc của Thâm tình không biết tại sao trở nên trống rỗng, cô còn cảm nhận được bàn tay kia mỗi lúc một di chuyển xuống, đến cặp mông nhô cao của cô thì dừng lại. Thâm Tình nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn, thật sự vô cùng khó khăn. Sống trên đời hai mươi chín năm qua, đây là người đàn ông đầu tiên chạm vào người cô mà cô không thể phản ứng lại được, không, phải nói là không thể làm gì được hắn ta, bởi vì hắn không cho cô nấy một cơ hội làm điều đó.

Miệng không tự chủ được mà rên lên vì hành động của người đàn ông kia. Hai mắt cô chớp chớp, lúc này mới để ý tới gương mặt của người đàn ông đang hôn cô, hai mắt anh ta nhắm chặt lại, lông mi dài, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy được hai thứ này mà thôi, bởi vì người này đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Phía sau, tiếng bước chân không còn vọng tới nữa, người đàn ông đang ôm hôn cô cũng buông cô ra. Thâm Tình từ trên cao trượt xuống dưới, vì cú ngã vừa rồi mà cô không kịp kéo quần của mình lên được, khi ngã cô vẫn trong tư thế vô cùng xấu hổ.

Lúc đó cô ước có một cái lỗ để cô chui vào chứ không thể đứng trước mặt người đàn ông này được. Cô ngước mắt lên nhìn hắn ta, lại thấy hắn ta lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau miệng, sau đó lau đi lau lại bàn tay vừa chạm vào người cô. Không nói một lời, vứt chiếc khăn lau tay xuống dưới chân cô, sau đó cứ thế quay người bỏ đi và không quay đầu lại. Thâm Tình nhìn chiếc khăn tay ở dưới đất và cơ thể không ngừng run lên của

mình thì không khỏi bật khóc thành tiếng, cô cố gắng ngồi dậy, kéo quần lên. Không biết từ khi nào mà cơn buồn ngủ và cơn say rượu của cô đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi. Mãi đến hôm nay cô mới biết, cũng có một loại người, không cần uống thứ có cồn kia cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như người đàn ông vừa rồi vậy. Hắn khiến cho cô không còn là cô của mọi khi nữa. Phải ra lúc đó cô nên mạnh mẽ gọi lớn tiếng thì đã không bị người đàn ông kia chạm vào người, vậy thì cô cũng sẽ không phải ở trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng không phải là cô không làm, mà căn bản không thể làm được. Thâm Tình chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này cô mới biết đây là phòng vệ sinh nam. Trong đầu cô thầm mắng mình rất nhiều lần, nhất định lần sau cô sẽ không uống rượu và sẽ không chạm vào nó nữa. Thậm chạy vào phòng bao, xin phép cấp trên cùng trưởng phòng và ra về trước, cô không muốn ở lại đây nữa, một chút cũng không muốn.

Chạy nhanh ra khỏi Bóng Đêm, nơi tăm tối cô không bao giờ muốn tới nữa. Ở Nhạc Thành có một nơi được gọi là Bóng Đêm, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào đó, trước giờ cô chỉ nghe nói qua những câu chuyện của mấy người đồng nghiệp mà thôi.

Thật sự hôm nay khi chứng kiến chuyện kia cô mới biết họ không nói sai một chút nào. Họ nói người ở trong Bóng Đêm giống như những loài sói của tội ác vậy. Họ có những đôi mắt của loài sói, họ có những trò chơi điên cuồng của loài sói, họ giống như những kẻ điên không ngừng gầm rú nhìn chằm chằm bạn. Khiến cho bạn sợ hãi lại khiến cho bạn kích thích mà muốn tới gần họ hơn, thật sự những chuyện này hôm nay cô mới cảm nhận được nó. Cô thật sự rất sợ, nhất là khi vô tình đụng trúng vào người đàn ông kia, đôi mắt đó thật sự rất giống mắt của loài sói, làm cho người ta không rét mà run. Chỉ nhìn thôi cũng thấy vô cùng sợ hãi.

Mà Thâm Tình cũng không hề biết, đối diện nơi cô đang đứng có một chiếc xe đã đậu ở đó từ rất lâu. Chẳng ai biết nó đậu ở đó chờ ai nữa, nhưng sau khi Thâm Tình rời đi thì chiếc xe cũng rời đi.

Một tuần sau, cuộc sống của Thâm Tình trôi qua vô cùng bình thường, sáng đi làm, tối về nhà nghỉ ngơi. Ngày nghỉ cô sẽ không ra ngoài dù đồng nghiệp có rủ thế nào, cô chỉ cười trừ và lấy một cái cớ gì đó rồi từ chối. Từ sau ngày ở trong nhà vệ sinh nam ở Bóng Đêm về nhà Thâm Tình mỗi tối đều ngủ mơ, mỗi khi nhắm mắt lại liền mơ thấy người đàn ông kia, hắn giống như một loài sói hoang dã, bao vây cô, không cho cô cơ hội chạy trốn khỏi hắn. Thật sự một tuần qua là một tuần vô cùng khó khăn với cô.

Mặc dù cô làm bác sĩ tâm lý, nhưng cô không thể tự chữa khỏi tâm bệnh cho chính mình được, trước kia cũng vậy, mà hiện tại vẫn như vậy. Thanh Thành là một bệnh viện lớn nhất ở Nhạc Thành này, nó tổng hợp tất cả các loại bác sĩ cùng làm một. Dù là người lớn hay trẻ con cũng đều chữa trị ở Thanh Thành này. Thậm Tình là bác sĩ tâm lý cho nên cô làm việc ở phía tây, phía đông là dành cho các bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân nặng, phía bắc sẽ dành cho bệnh nhi, phía nam sẽ là nơi mà bác sĩ ở. Nó giống như ký túc xá dành cho những cô cậu sinh viên mới vào thực tập vậy.

Hôm nay Thâm Tình phải tới phía đông bệnh viện để lấy tài liệu của một bệnh nhân mà cô đang điều trị, người này bị bệnh về tâm lý, nhưng khoảng hai ngày trước anh ta bị ngã từ cầu thang xuống dưới đất gãy chân nên phải chữa trị ở phía đông bệnh viện.

Khi đi ngang qua một ngã rẽ, phía trước mặt cô là cầu thang chỉ cần một bước nữa là có thể bước vào thang máy. Vô tình gặp một bệnh nhân rơi từ trên cao xuống dưới đất, ông ta trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân của bệnh viện. Có lẽ là một bệnh nhân có tâm lý không được ổn định.

Người nhà của bệnh nhân và của những bệnh nhân khác cũng chạy tới, có một số người không thèm để ý tới cô mà chạy về trước, vì vậy đụng phải Thâm Tình, khiển bước chân của cô càng trở nên khó khăn hơn.

Phía trước rất nhanh đã có nhiều người vây lại, họ chỉ trỏ, họ bàn tán xôn xao. Khi Thâm Tình vừa đi tới đó thì thấy máu từ trên người ông ta đang chảy không ngừng nghỉ. Gương mặt biến dạng đến đáng sợ, hai bàn tay cô không khỏi run lên, cô nắm chặt hai tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh để có thể bước qua người đàn ông kia.

Hơi thở của cô bắt đầu khó khăn, Thâm Tình đưa tay vỗ ngực, để giúp cơn khó thở trên ngực mình có thể giảm đi. Nhưng vẫn không thể nào thở được, mồ hôi trên trán không biết vì sao nhưng đang chảy ra không ngừng. Hình ảnh này làm cô nhớ lại mẹ cô, người mẹ mà cả cuộc đời này cô yêu nhất, người mà cả cuộc đời này luôn vì cô mà làm tất cả mọi thứ. Sau khi mẹ nhảy từ tầng thượng xuống dưới và chết nó giống như một nỗi sợ, nỗi ám ảnh của cuộc đời cô vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.