Tiếng nói vừa dứt, một đạo thân ảnh vụt bay lên lôi đài. ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Lý Dật.
Nhìn thấy người này, cả huấn luyện trường đều ồ lên, trong tiểu bổi của Lý Gia, rất nhiều người đều cho rằng chỉ có người này mới có tư cách có được danh phận Gia chủ đời sau.
Chỉ có Lý Dật nhìn thấy hắn, không nhịn được cười một tiếng, nói:
- Xem ra Đại biểu ca hôm nay lại ngứa mặt rồi?
Lời vừa nói ra, Lý Tiều vừa rồi còn khí thế cao vút chợt thấy đắng miệng, thiếu chút nữa hộc máu ra. Lần trước hắn bại dưới tay của Lý Dật, bị ăn hai cái tát, đã là một mối nhục nhã lớn trong đời hắn. Trong hai tháng nay, thực chất không có người nào dám nhắc lại chuyện hôm đó trước mặt hắn. Lúc này Lý Dật lại nhắc đến, ngay lập tức trên khuôn mặt vốn có mấy phần anh tuấn của Lý Tiều trở nên dữ tợn vô cùng.
Thấy bộ dạng của Lý Tiều như vậy, Tứ trưởng lão khẽ nhíu mày. Trong tình hình như vậy mà bị một câu nói của đối phương làm cho biến sắc, tâm tính của Lý Tiều này xem ra cũng chỉ đến vậy thôi. Huống hồ, thân thủ của Lý Dật vừa rồi thể hiện ra đã chứng tỏ, hắn sớm đã không còn là tên phế vật năm nào, còn hành vi cử chỉ của Lý Tiều như vậy, nếu hôm nay hắn bại trận, há chẳng phải...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tứ trưởng lão càng lúc lại càng lo lắng, hắn liếc nhìn đài khách quý phía xa, sau khi có được một ám thị nào đó, hắn chỉ có thể trầm giọng nói:
- Lý Dật, Lý Tiều khiêu chiến, ngươi có chấp nhận không?
Lý Dật gật đầu không đáp, nhãn thần liếc nhìn vị Đại biểu ca này vài cái, rồi nở ra một nụ cười.
Thái độ điềm nhiên vô sự của Lý Dật khiến trong lòng Lý Tiều như bốc hỏa. Hắn không biết đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể trấn áp cảm giác đang muốn bùng nổ của mình, âm trâm nói:
- Lý Dật biểu đệ, hôm nay đừng trách biểu ca ta nhé! Hôm nay ta phải để tất cả mọi người biết rằng, chỉ có Lý Tiều ta, mới có tư cách trở thành Gia chủ đời sau. Còn Lý Dật ngươi, ba tháng trước ngươi là một phế vật, ba tháng sau, ngươi vẫn là như vậy!
- Ngu ngốc...
Ý nghĩ này thoáng vụt qua trong đầu của Lý Dật, hắn chán nản đảo mắt. Đối với vị Đại biểu ca Lý Tiều trước mắt này đúng là không còn gì để nói.
Thái độ của Lý Dật khiến các cơ thịt trên mặt Lý Tiều giần giật, sát khí trên người hắn càng lúc càng mạnh, cả người trở nên âm trầm đến cực điểm.
Động tác của hai người rơi vào mắt của Tứ trưởng lão, hắn chỉ có thể hiện ra một nụ cười khó coi, thấp giọng nói:
- Vậy thì bắt đầu đi... chỉ có điều hai vị nhớ kỹ cho ta, đánh có điểm dừng!
Lý Tiều cười lạnh một tiếng, nhãn thần đã hướng về phía Lý Dật.
Lý Dật chỉ lắc đầu thở dài, dường như trong trận chiến hết sức quan trọng này, đối với hắn mà nói lại chẳng có nghĩa lý gì.
Tứ trướng lão vừa lui về sau, không khí trên lôi đài bất chợt đã căng thẳng trở lại.
Lý Dật tuy vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt như không có chuyện gì, nhưng Lý Tiều đối diện hắn lại lộ ra một bộ dạng âm trầm, chậm rãi bước quanh Lý Dật một vòng. Hiển nhiên sau lân bị thiệt lớn lần trước, tên Lý Tiều tâm cao khí ngạo này cũng đã biết điều hơn, không vừa mới bắt đấu đã lao bổ tới.
Thấy bộ dạng của Lý Tiều như vậy, Lý Dật khẽ lắc đầu. Hiển nhiên vị Đại biểu ca này cũng không phải kẻ ngu đặc, có lẽ hắn đã suy nghĩ cách đối phó với chiêu Hồi Phong Chưởng của mình lúc ở dưới lôi đài, chỉ cần hắn không chủ động tấn công trước, vậy thì hiển nhiên. Hồi Phong Chưởng của mình cũng không phát huy được nhiều tác dụng.
Nhìn bộ dạng thận trọng hết sức của Lý Tiều. Lý Dật chỉ khẽ thở dài, sau đó chân phải hắn khẽ đạp một xuống bước, cơ thể đã nghiêng nghiêng lao về phía Lý Tiều.
Nhìn Lý Dật đang hung mãnh lao tới. Lý Tiều cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
- Tiểu vương bát đản, ta đã đoán ngươi không chịu được mà. Đấu kỹ cổ quái đó của ngươi, ta không tin trong tình huống này, ngươi còn có thể sử dụng?
Lúc nói chuyện, lòng bàn tay hắn bốc lên một luồng nguyên khí hỏa hồng sắc, tiếp đó hắn dựng bàn tay tạo chưởng. Những nguyên khí đó không ngừng trào ra, cuối cùng luồng nguyên khí hỏa hồng sắc đó lan ra, theo cú vỗ của Lý Tiều, một đợt sóng lửa trào ra...
- Toái Cốt Chưởng!
Một chưởng bổ vào ngực của Lý Dật, lúc này, cú chưởng của Lý Tiều đã không biết lợi hại hơn lân giao thủ trước không biết bao nhiêu lần. Có lẽ vì thứ hắn tu luyện là Công pháp đấu khí thuộc Hỏa hệ, vì vậy dưới sự tuôn trào của nguyên khí, xung quanh đã biến thành một khoảng đất nóng cháy.
Người Lý Dật chợt khựng lại trong giây phút Lý Tiều xuất chưởng. Hắn hơi nghiêng người sang trái, dễ dàng tránh được chiêu này của Lý Tiều, trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, tay phải của Lý Dật phất ra một cách hết sức thuần thục.
- Chát~~
Một tiếng vang giòn tan! Như cái tát của hai tháng trước!
Lý Tiều lần này cảm thấy trước mắt mình tối ngòm, khóe miệng ộc ra máu tươi. Cơ thể còn đang phi thân theo cái tát của Lý Dật mà xoay một vòng đẹp mặt trên không trung, rồi thất thiểu đáp đất lui về sau mấy bước, cuối cùng bị ngã ngồi phịch xuống viền lôi đài.
Cùng một động tác, cùng một vị trí, cùng một thủ đoạn, trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Tiều một lần nữa lại hiện ra một dấu tay đỏ rực, chỉ là sức lực lần này của Lý Dật hiển nhiên đã mạnh hơn trước mấy lần, khiến mặt của Lý Tiều sưng vù lên như bánh mật.
Tứ trưởng lão đang ở một bên theo dõi, cơ mặt co giật, sau đó cũng chỉ biết cười chán nản.
Nhưng Lý Dật lại coi như không có chuyện gì, nhẹ nhàng lắc tay, cười nhạt nói:
- Hai tháng không gặp, đa mặt của Đại biểu ca vẫn dày như vậy, khiến biểu đệ ta đây đánh mà lòng bàn tay còn phái tê dại a.
Sắc mặt của Lý Tiều trắng bệch từng hồi, một lát sau mới lảo đảo đứng dậy, nghiến răng rít ra mấy chữ:
- Lý Dật... Ngươi được lắm! Rất được!
- Ta quả thực rất được.
Lý Dật gật đấu, nụ cười lại càng thêm rạng rỡ:
- Chỉ có điều Đại biểu ca ngươi, lại muốn nhận thua như vậy sao? Hay là... Muốn tiếp tục đánh đây?
Cơ thịt trên mặt của Lý Tiều tê đại, hắn nghiến răng ken két, phát ra từng tiếng ‘két két’. Cuối cùng hắn đạp chân, người vụt bay về phía Lý Dật, nguyên khí hỏa hồng sắc trên hai tay đã hình thành ba lốc khí.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Dật thở dài, nhàn nhạt nói:
- Lại là Thất Toàn Trảm? Hà tất phái như vậy?
Chỉ thấy hai người càng lúc càng gần, Lý Tiều hiện ra một nụ cười lạnh. Hai tay hắn đồng thời chém ra, lốc khí hình thành từ nguyên khí ở lòng bàn tay ngay lập tức tràn ra, tạo ra một âm thanh xé gió, ba lốc khí cùng lúc bay về phía Lý Dật.
Lý Dật nheo mắt nhìn ba lốc khí với thế công hung mãnh, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Hai tay hắn cùng lúc khẽ phất ra phía trước, nguyên khí hắc sắc ở chỉ chưởng khẽ rung động...
- Vút~~
Ba lốc khí đã bị hóa giải sang bên, Lý Dật phi thân đến gần Lý Tiều đang phát ra thế công hung mãnh, tay phải lại một lân nữa phất ra.
- Chát~~
Mặt của Lý Tiều và bàn tay của Lý Dật gặp nhau trên không, không khí cơ hồ thoáng chốc đã đông cứng lại. Sau chốc lát, Lý Tiều bị văng mạnh người ra sau, trong ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của mọi người, hắn bị đập văng xuống lôi đài như một tảng đá bị ném đi.
Lý Dật đang giữ nguyên động tác tát mặt của mình chậm rãi thu tay lại, xoa lòng bàn tay tê nóng của mình, lẩm bẩm nói:
- Ngu ngốc, ta không tin ngươi có thể luyện nguyên khí đến lên cả mặt! Có điều, da mặt này quả nhiên rất dày a, lần nào đánh cũng khiến Thiếu gia ta đau tay muốn chết!
Lời này của Lý Dật tuy rằng rất khẽ, nhưng Tứ trưởng lão trên lôi đài vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nhãn thần của hắn co lại, bất chợt hít sâu vào một hơi, vừa rồi Lý Phách bị đánh bại đã đủ khiến cho mọi người kinh ngạc rồi, nhưng không ngờ ngay cả Lý Tiều cũng lại bại trận một cách trắng trợn như vậy, lại vô cùng thể thảm...
Gã kia, thậm chí ngay cả Đấu kỹ hắn cũng chưa sử dụng!
Nhãn thần của Tứ trưởng lão hướng xuống lôi đài, nhìn Lý Tiều đang không biết sống chết, cơ thịt trên mặt co giật. Cuối cùng hắn không biết đã tốn bao nhiêu sức lực để cất giọng chua chát nói ra lời:
- Lý Dật đấu với Lý Tiều... Lý Dật... thắng!
Lý Dật khẽ mĩm cười, hắn chậm rãi bước tới viền lôi đài, cười lạnh một tiếng, lần này nhàn nhạt nói:
- Dựa vào ngươi mà dám thượng đài để mất mặt ư? Lẽ nào ngươi không biết, ngươi còn không bằng cả Lý Phách sao?
Nói xong câu đó, Lý Dật bĩu môi, hắn nhìn Tứ trưởng lão sắc mặt lúc này đang rất khó coi, mĩm cười nói:
- Tứ trướng lão, lần này, ta có thể đi được chưa?
Gượng gạo cười một tiếng, vị Tứ trưởng lão này cũng không biết nói gì cho phải chỉ có thể cầu cứu liếc nhìn trên đài cao phía xa xa. Nhưng hiển nhiên, những người nào đó trên đài lúc này còn chưa tỉnh lại sau cảnh tượng vừa rồi.
- Tứ trưởng lão không nói gì, vậy thì ta coi như là có thể rồi... Dù gì, cơ hội mà tộc nhân khiêu chiến ta, đã bị Lý Tiêu dùng mất rồi, đúng không?
- Chậm đã!
Tứ trướng lão đang định đáp lời, một tiếng quát phẩn nộ vang lên từ dưới lôi đài.
Sau đó chỉ thấy một thân ảnh lam sắc nhàn nhạt vụt lao đến bên cạnh Lý Tiều, đỡ Lý Tiều đang không biết sống chết dậy, nàng mới ngẩng đầu nhìn Lý Dật, căm hận nói:.
- Lý Dật! Lý Tiều ca ca nói thế nào cũng là biểu ca của ngươi! Sao ngươi có thể hạ độc thủ như vậy?
Nhìn người thiếu nữ đột nhiên chạy đến hỏi tội này, Tứ trưởng lão như bắt được cứu tinh, chột dạ liếc nhìn Lý Dật, rồi cùng giả bộ quát:
- Lý Na Na! Đây là hoàn cảnh gì, đâu cho phép ngươi làm như vậy!
Nhìn Lý Na Na đang hỏi tội mình, và cả Tứ trưởng lão làm bộ làm dạng, trong lòng Lý Dật cảm thấy rất buồn cười. Hắn nhìn kỹ lại Lý Na Na, mới lộ ra một vẻ mặt bất ngờ, thấp giọng nói:
- Na Na muội muội, ta chẳng qua chỉ đánh hai cái tát mà thôi. Hơn nữa ngươi xem, Lý Tiều biểu ca da mặt hắn dày như vậy, đâu có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta nghĩ chỉ cần nghi ngoi thêm vài ngày, thì lại có thể đến để ta tát thêm vài cái rồi. Hay là nói, nhìn thấy dung nhan ‘kiều diễm’ của Lý Tiều biểu ca bị tổn hại, Na Na muội muội ngươi đau lòng sao?<br