Đấu Thần

Chương 337: Phân ly




Đả tự: Sided Lovettt

***

Trên không trung Tu La Đảo, nơi đâu cũng là dư vị của đại cường giả đại chiến. Thỉnh thoảng có vài đạo nhân ảnh đi qua, trong miệng đầu phát ra tiếng nức nở, những thân ảnh như u hồn này, dường như cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ không ngừng du đãng xung quanh. Có người đi được nửa đường, đụng đầu vào khói đen hay đại thụ, liền không biết gì nữa.

Thinh thoảng có cuồng phong thổi qua, mang theo từng trận học vụ, dường như những tầng mây huyết sắc phá vỡ bầu trời, những ngọn gió như gào thét kia, cũng như đang gào khóc thảm thiết.

Tại một nơi nào đó, hư không vốn dĩ yên tĩnh vô cùng, đột nhiên hiện ra một màn không gian nhăn nhúm, chỉ thấy không gian nhăn nhúm đó chậm chuyển động rất nhanh đã hình thành thông đạo không gian huyết sắc. Sau đó, hai thân ảnh từ bên trong bước ra.

- TuLa Đảo, từ lúc nào đã trở nên bộ dạng này?

Lý Dật chau mày nhìn bộ dạng không gian trên TuLa Đảo, không khỏi chau mày.

- Ngươi thật không biết, hay giả vờ không biết?

Thần Thần thản nhiên nói:

- Hôm đó cuộc chiến của Kim Bằng và Hương Hương, uy lực bộc phát mạnh mẽ không thể tưởng tượng. Đấu Hoàng cường gia dù ở đâu cũng có thể coi là tuyệt đỉnh cường giả, hủy hoại một Đại Đô, hủy hoại một Tu La Quốc, đâu có là gì khó hiểu?

- Cái này...

Tầm nhìn Lý Dật lại quét qua những thân ảnh du đãng phía dưới, rồi thở dài, nói:

- Hai người bọn họ, chết vẫn chưa hết tội.

- Chưa hết tội chính là đám Thần Côn của Đấu Thần Điện, chứ không phải hai người bọn họ. Nếu không phải người của Đấu Thần Điện muốn biến nơi này làm nơi thí luyện, hà tất phải hại nhiều người như vậy?

Ánh mắt cổ quái liếc nhìn phía dưới, Thần Thần nói.

Nghe vậy, Lý Dật cũng chỉ thở dài, như cách nói trước đây, cách nghĩ muốn cứu mọi người trong Tu La Đảo, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng thấy vì một trận đại chiến, mà tình cảnh của toàn bộ TuLa Đảo biến thành thế này, e là người bình thường cũng sẽ có cảm giác cô quái.

Lý Dật kiếp trước cũng không phải người tốt gì, nhưng bảo hắn vô duyên vô cớ giết vô số người vô tội như vậy, việc này hắn không làm được.

Thấy sắc mặt Lý Dật cổ quái, Thần Thần cười nhẹ, đột nhiên giơ tay sờ đầu hắn, nói:

- Được rồi, chúng ta đã bình yên rời khỏi Huyết Phủ, ngươi có được Phá Thiên Kiếm, ta nghĩ, chúng ta cũng cần rời khỏi đây rồi.

Sắc mặt Lý Dật hơi đồi, trong lòng không biết tư vị gì, sau đó mới thấp giọng nói:

- Phải đi rồi?

Thần Thần lộ ra một nụ cười châm chọc, nói:

- Danh tiếng của ta ở Đế quốc Thiên Phong không phải ngươi không biết. Ta đã cảm ứng được những người trong Đấu Thần Điện đã chạy đến Tu La Đảo, nếu bình thường ta không sợ, nhưng tình trạng lúc này của ta nếu gặp phải bọn họ, e là chỉ có cười ha ha mà thôi. Thực lực của người cao hơn ta tưởng tượng nhiều, chắc chắn cũng có lực tự bảo vệ. Hơn nữa ngươi còn có Phá Thiên Kiếm, bọn họ chắc cũng không làm khó được người, vì vậy ta cũng rất yên tâm. Chỉ là, có một việc người phải chú ý, đó là việc ngươi có Phá Thiên Kiếm, không được để người khác biệt. Nếu bất đắc dĩ sử dụng không được để người nào sống sót, nhớ chưa?

Lý Dật gật đầu, nói:

- Vậy thì lúc nào chúng ta mới có thể gặt mặt?

- Đế quốc Thiên Phong nhỏ như vậy, chắc chắn có thể gặp lại!

Thần Thần cười cười, đột nhiên nhìn về chân trời:

- Tiểu đệ đệ người phải nhớ đại tỷ tỷ nhiều nhé!

Nói xong thân hình nàng bước lên, nhất thời đã phóng về phía hư không. Nhìn theo hướng nàng đi, Lý Dật ngẩn người, sau đó chỉ có thể thở dài.

Đã nhiều ngày bên nhau, cảm giác Thần Thần mang lại cho Lý Dật vô cùng thần bí, nhưng lại vô cùng cổ quái. Lý Dật nhiều lúc không rõ, người này là một Hoa Hoàng danh tiếng cao vời, hay là Thần Thần mà hắn quen biết?

Hơn nữa, dù Lý Dật có tâm tư gì, thực lực chênh lệch cực đại của hai người vẫn còn đó, muôn có ý nghĩ nào khác, cũng là đi quá xa!

Suy nghĩ chốc lát, Lý Dật mới cười khổ một tiếng thở dài, nhắm mắt lại.

- Tiểu tử, nếu ngươi cứ đứng sững ở đây, không chừng sẽ trở thành bữa ăn sáng cho những kẻ phía dưới đó!

Đang lúc Lý Dật ngẩn người, đột nhiên giọng nói già nua của Hồng Thiên Thánh Giả vang lên.

Lý Dật cả người chấn động trước tiên nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, liền thấy những nhân ảnh vốn dĩ chết lặng, sau khi thấy Lý Dật trên cao, sắc mặt cổ quái vô cùng, sau đó, từng người mở bàn tay, kêu lên, lao về phía Lý Dật.

Chỉ là, những người này nhìn qua yếu đuối vô cùng, dốc núi lại cao, leo nửa ngày cũng không tới.

Thấy vậy, Lý Dật thở ra một hơi. Hắn quả thật không sợ những người này, mà để hắn ra tay với những người trói gà không chặt này, hắn cũng không có hứng thú.

- Thế nào? Tiền bối ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?

Lý Dật cười cười, thấp giọng nói.

- Ha ha...

Thanh âm nhàn nhạt của Hồng Thiên Thánh Giả vẫn vang lên trong đầu Lý Dật:

- Tiều bằng hữu, nữ tử trước đây bên cạnh người quả thật quá mạnh, lão phu không có niềm tin khi lộ diện mà không bị nàng ta phát hiện. Tiều bằng hữu ngươi cũng biết nữ tử kia chắc chắn có cách để loại trừ lão phu ra khỏi người ngươi, ngươi lại không nói ra, nhân tình này, lão phu ghi nhớ!

Mim cười, Lý Dật nói:

- Tiền bối đùa rồi, chúng ta trước đây có quan hệ giao dịch, Lý Dật ta không có được điểm tốt nào khác, chỉ có điều rất trọng chữ tín. Vì vậy, xin tiền bối yên tâm, trước khi lực lượng linh hồn của tiền bối có thể hồi phục, dù tiền bối muốn đi, ta cũng không đề tiền bối đi!

- Ha ha ha, nhưng nói đi phải nói lại, tiểu bằng hữu, ta biết bí mật Mị Ảnh Khôi Lỗi của ngươi, Thần Binh Phá Thiên Kiếm, Ma Khí Thiên Khôn Địa Càn Châu, còn cả con bài tây Đấu Hoàng cường giả, nhưvậy, dù lão phu có muốn đi, ngươi cũng không cho lão phu đi!

Giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả vẫn nhàn nhạt truyền đến, nhưng lại khiến Lý Dật chau mày.Lý Dật trong lòng cười nhạt một tiếng, lát sau, mới nói:

- Tiền bối, lời này ngươi hà tất phải nói ra. Dù ngươi không nói, lẽ nào Lý Dật ta còn không biết? Nhưng nói ra cũng tốt, ít nhất chúng ta ai cũng biết rõ điểm này. Vậy thì tiền bối, ta cũng không phí lời nữa! Ta nhất định sẽ hồi phục sức mạnh linh hồn cho người, nhưng ngươi cũng phải tin ta, nếu ta có cách phục hồi sức mạnh linh hồn cho ngươi, vậy chứng minh ta không sợ người. Nếu sau này ngươi loan truyền tin này ra ngoài, cũng đừng trách ta!

- Ha ha, tiều bằng hữu nói gì vậy, ta hà tất nói bậy ra ngoài? Chỉ là, nói ra ta thất bại trong tay người cũng không trách, chỉ riêng thủ đoạn này của ngươi, Đấu Hoàng cường giả thông thường đã không phải là đối thủ của người rồi!

- Chỉ dựa vào ngoại lực, cũng không phải cách hay. Tuy lần này ta có không ít điều lợi, nhưng thực lực của ta rốt cục cũng chỉ là Bát Tinh Đấu Sư, với nhiều người khác cũng đã rất mạnh! Nhưng với những rắc rối ta gặp phải, thì không đủ!

Sắc mặt ngưng trọng, thở dài một hơi, lát sau, Lý Dật nói tiếp:

- Được rồi tiền bối, chúng ta cũng không nên nói những lời này nữa. Lúc này thời gian một trăm ngày chưa hết, chúng ta cũng không thể ra ngoài. Hay là chúng ta tìm một nơi tiêm tu một chút, củng cố cảnh giới, người đồng ý chứ?

- Ha ha, ta sao không đồng ý chứ?

Hồng Thiên Thánh Giả cười nhạt một tiếng, sau đó yên lặng.

Lý Dật cười nhẹ, giơ tay xoa cánh tay trái của mình. Lúc này trên tay trái hắn, Đoạt Hồn Nhận tuy vẫn tồn tại, những nơi cổ tay, lại có thêm một vật giống như hình xăm. Hình xăm này chính là thủ đoạn đặc biệt hắn dùng để phong ấn Phá Thiên Kiếm bên trong cơ thể.

Có người nói Thần Binh Ma Khí không thể bỏ vào Dung Giới, cách tốt nhất là bỏ vào trong cơ thể, cùng hòa với huyết mạch đấu khí, như vậy, lúc quan trọng, mới có thể có tác dụng lớn nhất. Phương pháp này, có thể khiến Thần Binh Ma Khí có linh tính, dần dần nảy sinh thần trí.

Tuy nói, Phá Thiên Kiếm lúc này Kiếm Linh đã nằm trong tay Lý Dật, nhưng mà, điều này không gây trở ngại cho việc hắn đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Hơn nữa, Phá Thiên Kiếm bị phong ấn ở một nơi không ngờ tới, như vậy nhiều lúc, sẽ có được kết quả khó đoán.

Chậm rãi hít thở, ánh mắt quét qua xung quanh, sau khi nhìn thấy những thân ảnh chết lặng phía dưới đã bò lên tới, Lý Dật chỉ cười nhạt, sau đó tâm thần nhất động chỉ thấy trong hư không một cánh tay trắng noãn vươn ra nâng hắn, nhanh chóng lao về phía trước.

Vì lúc này trong Tu La Đảo không có gì nguy hiểm, Lý Dật cũng không có gì bận tâm. Sau khi bay chậm như du hành trong không trung dưới sự chỉ điểm của Hồng Thiên Thánh Giả, hắn mới chậm rãi đáp xuống một sơn cốc nhỏ.

Nơi này đã là dải đất biên giới của Tu La Đảo, gần ngay với cụm núi, cũng vì là nơi hẻo lánh, nên không chịu ảnh hưởng của đại chiến hôm đó. Chỉ là, cũng vì vậy, huyết sát chi khí nơi này không nồng hậu, mà thiên địa nguyên khí cũng cực kỳ tinh thuân, có vẻ bất phàm.

Chậm rãi đáp xuống mặt đất, sau khi ra lệnh cho Mị Ảnh Khôi Lỗi đi thăm dò xung quanh, Lý Dật hít sâu, sau đó chậm rãi nhìn xung quanh.

Trong tiểu sơn cốc cũng không có sinh vật khác tồn tại, khắp nơi đều là bãi cỏ xanh ngắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thoải mái, mà thiên địa nguyên khí tinh thuần cực hạn, cũng khiến người ta thư thả.

Lý Dật cũng rõ, việc tấn cấp của hắn lúc này tuy nhanh, nhưng vì hấp thụ quá nhiều huyết sát chi khí, khí tức nội thể lại không ổn định. Mà lúc này có một nơi như vậy để từ từ tu luyện cảnh giới vững chắc, không chừng còn có thể khiến thực lực của hắn càng tăng vọt. Thậm chí, trực tiếp tân cấp Đấu Vương cấp bậc cũng không quá đáng.

Ngẫm lại mình từ lúc xuất đạo đến nay, không đầy nửa năm, đã đạt được thành quả này, trong lòng Lý Dật cũng tự phụ.

Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống Vân Hoang Giới Chi trên tay, lát sau, nhãn thần Lý Dật mới một trận ảm đạm. Lão quỷ, nếu người biết thành tựu hôm nay của ta, không biết người có cảm thấy vinh dự hay không?

- Chúng ta tạm thời ở đây chứ? Ta sẽ tranh thủ thời gian tiềm tu, còn tiền bối ngươi cũng có thể hít thở chút không khí!

Thở ra một hơi, Lý Dật nói.

- Không thành vấn đề!

Dung Giới hoa hồng sắc khẽ lóe lên, sau đó, thân ảnh hư huyễn của Hồng Thiên Thánh Giả bay ra, sau khi nhìn bốn phía dò xét, hắn gật đầu, nói:

- Nơi này quả nhiên không tồi, ở đây tuy không thể hồi phục sức mạnh linh hồn của lão phu, nhưng hồi phục một chút đấu khí cũng không phải vấn đề lớn. Ha ha ha... quả nhiên nơi này rất tốt!

Không để ý đến Hồng Thiên Thánh Giả vừa bay ra, Lý Dật sau khi cười nhạt, liền đi tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống hít một hơi thật sâu, đã nặn ra một chi quyết, chậm rãi vận chuyển tâm pháp Thiên Ma Cứu Biển.

Cùng với động tác của hắn, thiên địa nguyên khí xung quanh như suối chảy, mạnh mẽ tuôn về chỗ hắn ngồi, sau đó cùng với sự hấp thụ của hắn, chậm rãi vào trong miệng hắn, trong lúc dung nhập vào các kinh mạch, cùng với sự thôn phệ của Lý Dật, dường như có vài đạo hắc sắc cuồng bạo từ trên người hắn tỏa ra, nhưng mà, rất nhanh, lại bị hút vào.

Những động tác này vô cùng mờ mịt, ngay cả Hồng Thiên Thánh Giả đứng bên cạnh, dường như cũng không phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.