Đấu Thần

Chương 260: Đắc thủ




Nguồn: VipVanDan

***

Đây là... Thánh Khế... Hơn nữa đẳng cấp tuyệt đối không thấp!

Suy nghĩ này đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Dật, còn không đợi chính hắn phản ứng, thân ảnh hắn đã vụt phi thăng về phía trước, đấu khí trên hai tay sôi trào hướng về phía bóng người hư ảo tung ra!

Phốc~~

Một trận trầm đục lắng xuống, bóng người hư ảo kia tựa hồ chỉ vung nhẹ tay lên, liền nhìn thấy một đợt sóng vô hình đánh về phía Lý Dật, còn đấu khí Lý Dật vồ ra hầu như trong nháy mắt bị phá hủy.

Biến hóa bất thình lình này khiến bốn người còn lại có chút sửng sốt, sau đó từng biểu hiện kỳ quái đổ về phía Lý Dật. Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn ai cũng hiểu, sợ rằng Lý Dật đã gặp được đồ mong muốn rồi...

Chỉ là đồ này tựa hồ không đễ dàng đến tay như vậy đâu!

Trong sự quan sát của những người còn lại, tốc độ thân ảnh LÝ Dật đề thăng đến cực hạn, vừa tránh những bóng người hư ảo, vừa lật tay đánh chưởng như vù bão xuống bóng người hư ảo kia!

Phốc~ phốc~ phốc~ phốc~ phốc~~

Một chuỗi âm thanh vang lên, nhưng bóng người hư ảo tựa hồ cười một tiếng, thân ảnh ở trên không, lại tung tiếp trưởng vào Lý Dật.

Chỉ một chưởng nhẹ này, Lý Dật cũng nhận thức được khí lực bóng người kia mang đến cho hắn không kém gì một vị cường giả cấp Đấu Sư.

Cảm giác này khiến đồng từ Lý Dật hơi co lại, thân hình nhoáng lên đã biến đến sau bóng người kia, chầm chậm giơ tay phải lên, ánh sáng thanh sắc chói mắt cực điểm...

- Thanh Vân Thủ!

Một tiếng quát khẽ trong lòng Lý Dật vang lên, ánh sáng thanh sẳc trên tay phải hắn phóng nhanh về phía bóng người hư ảo kia. Nhưng lúc này, bóng người hư ảo tựa hồ luôn nhẹ nhàng ứng phó với công kích Lý Dật, giờ khắc này cũng phảng phất cảm thấy nguy cơ gì đó, nguyên bổn dừng thân ảnh hướng về một bên tung chưởng!

Nếu đã xuát hiện rồi, thì đừng chạy!

Cảm giác được hành động của bóng người hư ảo, Lý Dật cười nhạt một tiếng, thân ảnh lúc này nhanh cực điểm, kết hợp Thanh Vân Thủ và Huyễn Sát khiến tốc độ hắn tăng gấp bội, khi bóng người hư ảo kia còn chưa kịp tránh, tay phái đã xuyên qua bụng nó...

Phốc~~

Bóng người hư ảo kia tựa hồ lộ ra những biểu hiện kỳ quái, sau khi thân ảnh tiêu tán trong không khí, hình thành một đường quang mang không màu, bị Lý Dật nhanh chóng nắm trong tay, sau đó hắn chầm chậm hạ xuống đất.

Đã lấy được thứ đúng như mình mong muốn, Lý Dật bèn bỏ những thứ trong người ra. Thân ảnh Lý Dật vừa hạ xuống đất liền tiến đến bên cạnh Thần Thần.

Lúc này. những bóng người hư ảo vổn ở chung quanh tứ phía quảng trường, lúc này tựa hồ nhận được tnệu hoán nào đấy, trong nháy mắt phóng thẳng xuống mặt đất, sau đó chui vào lòng đất, biến mất không còn gì nữa...

Còn bốn lão giả áo xám vốn ngồi ở bốn bên lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất.

Nếu không phải mỗi người trong tay đều có một Quyển trục, không chừng không ai tin một màn lúc nãy là thật.

Xem ra hết thời gian rồi! Rốt cuộc lấy được vật gì đều dựa vào vận khí của bản thân.

Nghĩ đến đây, Lý Dật nhanh chóng xoay Quyển trục trong tay, khi nhìn xuống những chữ lớn trên nó, khóe miệng lộ ra nét cười nhàn nhạt:

- Thánh Khế, Bạch Hồ Sơ cấp...

Chỉ mấy chữ hơi chói mắt này khiến Lý Dật thỏa mãn. Nói thật, hắn cực kỳ có hứng thú với cái gọi là Thánh Khế. Nhưng thứ này, nếu là cấp bậc quá thấp, hắn cũng không có hứng thú xem nhưng nếu là cấp bậc cao trong tình huống không có người chỉ dẫn nói không chừng hắn cũng không có cách nào tu luyện. Quả thật với cấp bậc như thế này cũng khá thích hợp...

Tuy rằng, thời gian ba ngày không thể luyện thành, nhưng học được một chút thôi, đối với bản thân cũng rất hữu dụng!

Thần Thần cũng đi qua, thoáng nhìn sắc mặt lộ ra nét vui mừng, nói:

- Chúc mừng, vật này là vật khó có được... nếu ở bên ngoài cũng là bảo vật khó cầu!

Lý Dật chậm rãi thở đài một hơi nhét Quyển trục vào trong người, cười cười nói:

- May mắn thôi, cứ xem tình trạng này thời gian sắp hết rồi, chúng ta mau đi ra ngoài thôi!

Nghe vậy Thần Thần khẽ gật đầu hai người cùng cười, nhanh chóng theo đường cũ đi ra.

Hanh!

Nhìn thấy hành động của Lý Dật, Tông Kiệt Khánh hơi nhếch mép, sau đó cũng đi ra theo sau Lý Dật, còn Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ cũng mau chóng theo ra.

Sau khi năm người cùng nhau rời đi, đại điện vốn đang tản phát ánh sáng mờ nhạt, dần dân ảm đạm lại, tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh, Một lúc lâu sau mới nghe thấy mơ hồ âm thanh xé gió tựa hồ có mấy người cùng hạ xuống quảng trường.

Lão Tam... Lần này những tiểu tử đó cầm đi vật gì vậy?

Một âm thanh khô khốc nhàn nhạt vang lên.

Những thứ khác không có gì đáng nói, nhưng có một tiểu tử mang Thánh Khế Quyển trục đi... Ha ha, đã bao nhiều năm nay chưa có ai làm chuyện này rồi?

Một âm thanh khác chậm rãi vang lên, trong ngữ khí có vài phần cổ quái.

Xem ra Tế Thần Điển lần này thú vị hơn lần trước nhiều, chỉ tiếc mấy lão đầu chúng ta không chứng kiến được rồi...

0O0

Trong Tàng Thư Điện u ám, thân ảnh năm người nối tiếp nhau, nhanh chóng đi ra điện phủ ở ngoài.

Lúc này, Bạch Khiết đứng cách đó không xa nhìn lại. ánh mắt khẽ lướt qua đám người Lý Dật. cười cười nói:

- Thế nào? Nhìn bộ dạng của các ngươi, có vẻ đều lấy được thứ mình muốn rồi... Vận khí cũng không tệ!

Nghe vậy đám người Lý Dật lộ ra vài phần tươi cười.

Bạch Khiết cười cười, thán nhiên nói:

- Nếu đã như vậy, thời gian cũng tới rồi chúng ta rời khỏi đây thôi... Nhưng các ngươi nhớ kỹ, tất cả những gì các ngươi nghe thấy, nhìn thấy ở đây, các ngươi nếu như tiết lộ một chút tin tức nào. thì không chỉ có một người các ngươi xảy ra chuyện mà còn liên lụy đến thế lực phía sau cùng gia tộc của các ngươi, ha ha ha...

Nói xong, Bạch Khiết lại quay về phía Tàng ThưĐiệnhạ người, sau đó khẽ cười nói:

- Được rồi chúng ta đi thôi...

Dứt lời đám Lý Dật cũng theo sau Bạch Khiết, chậm rãi theo đường cũ đi ra, khi đến trước cánh cổng đột ngột xuất hiện lúc nãy, mọi người đều cẩn thận bước qua.

Khi đã ngoài cánh cổng, Lý Dật cố ý quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thoáng qua trong lòng chợt run lên, chỉ thấy cánh cổng trước đó đã biến mất ngay sau khi mọi người vừa bước ra. Không chỉ có thế, ngay cả Tàng Thư Điện vốn có thể mơ hồ nhìn thấy cũng biến mất trong tầm mắt.

Đây chắc là một loại phép môn quỷ dị nào đó, có lẽ cũng là một loại Không Gian cầm Cố... Đấu Thần Điện quả nhiên nơi vô cùng quỷ dị! Nơi này không chỉ là Tàng Thư Các... Lúc trước, cô nàng Nhược Lâm dùng cách nào đê trộm đồ ở nơi đó? Đấu Thần Điện này có thể trở thành thế lực nhất đẳng khắp Đấu Thẩn Đại Lục, quả nhiên cũng có chỗ khác thường...

Suy nghĩ cở quái này thoát ra trong đầu Lý Dật, tay phái hắn hơi run run, ngón tay mang Vân Hoang Giới Chỉ tựa hồ nóng bỏng đến cực điểm.

Cũng không biết nha đầu Nhược Lâm rốt cục có bị thần kinh không mà ngay đến đồ của Đấu Thần Điện cũng dám trộm. Chỉ hy vọng là nếu như cô ả bị bắt sẽ không khai ra mình...

Dưới sự dẫn đường của Bạch Khiết, đám Lý Dật lại đi được hơn nửa tiếng mới quay về gian phòng rộng rãi, vốn là nơi mọi người lựa chọn Quyển trục, nhưng đã tản đi một nửa rồi chỉ còn một nửa vẫn đang chọn tới chọn lui.

Bạch Khiết không để ý đến đám người này, chỉ quay lại nhìn đám Lý Dật cười cười, lãnh đạm nói:

- Năm người các ngươi xem như vận khí cực tốt, lần này đều đạt được thứ tốt. Cho nên trong ba ngày này, các ngươi tốt nhất nên chuyên tâm tu luyện... Ta tuy không thể nói cho các ngươi biết trong Tế Thần Huyết Điển sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng thực lực mạnh hơn vài phần xưa nay luôn đúng. Chẳng may nếu chết đi, cũng không biết kêu ai!

- Bạch Tế Ty vậy Tế Thần Huyết Điển rốt cục là cử hành ở đâu, thật sự nguy hiểm như vậy sao?

Tông Kiệt Khánh chần chừ trong chốc lát thấp giọng hỏi.

- Ha ha ha, lẽ nào nha đầu Tông Băng chưa cảnh báo ngươi sao?

Bạch Khiết cười cười, mới nói tiếp:

- Cụ thể Tế Thần Huyết Điển rổt cục như thế nào, cử hành ở đâu, tin này ta cũng không thể nói cho các ngươi được... Nếu ba ngày sau các ngươi đến được điểm đầu, tự nhiên sẽ rõ ràng hơn! Được rồi bây giờ ta sẽ cho người sắp xếp cho các ngươi nghỉ ngơi... nhưng hãy nhớ kỹ, trong Phục Điện này không cho phép chuyện các thí sinh tự ý động thủ nếu như để ta nhìn thấy những chuyện như thế có hậu quả gì ta cũng không cần phải nói... Nếu như hiểu rồi, các ngươi đi đi!

0O0

Trong hậu viện hoa lệ, chung quanh bày những kiện vật trang trí tinh khiết, bốn phía được bài trí vô cùng trang trọng. Trong hậu viên, tùng dương thụ lá lác đác rơi, khiến cả hậu viên thêm vài phân phong tình mỹ cảm.

Quả nhiên là một nơi không tệ!

Một thiếu niên khoanh chân ngồi trên mặt đất, chậm rãi thở ra một hơi mở mắt, cùng với tâm tư kia khẽ động, chỉ thấy một thấy một tia đấu khí chầm chậm tràn ra từ ngón tay quanh quần trong không trung.

Sau một ngày đêm tu luyện, thân thể đã hồi phục trạng thái đỉnh phong, nhưng đấu khí vẫn không có gì tiến bộ... Dù sao ta mới đột phá không lâu loại chuyện này cũng không thể gấp được, còn về những đấu khí này...

Nghĩ tới đây, Lý Dật liền thu lại đấu khí vỗ nhẹ lên Dung Giới trên tay, lập tức ba Quyển trục hình dáng kỹ dị xuất hiện trước mặt hắn.

Ba Quyển trục này, bất kỳ một quyển nào xuất hiện, phòng chừng có thể hù chết vô số người. Nguyên nhân không có gì, đơn giản là trong ba quyển đã có một quyển Bạch Hổ Sơ cấp Công phép Nam Minh Lưu Hòa Quyết, một quyển Bạch Hổ Đấu kỹ không rõ cấp bậc cùng với một quyển Đấu kỹ có chút đặc thù, Kỳ Thiên Phá Không Kiếm...

Ánh mắt Lý Dật chậm rãi đảo qua ba Quyển trục, một lúc sau mới thờ đài một hơi nói:

Đấu kỹ cấp Bạch Hồ này bây giờ không thể phá được phong ấn Kỹ Thiên Phá Không Kiếm lúc này cũng không luyện được, còn Nam Minh Lưu Hòa Quyết...

Nói đến đây, Lý Dật không nhịn được cười khổ một tiếng, trong tay hắn hiện có rất nhiều đồ tốt, nhưng hiện tại cũng không thể tu luyện thử hỏi làm sao mà hắn không phiền muộn?

Giống như một phú gia có cả một kho vàng trong tay, nhưng lại không có chìa khóa để mở vậy.

Khốn kiếp, sớm biết thế này không bằng lúc đầu đã trộm vài quyển Đấu kỹ trong Tàng Thư Điện ra rồi.

Lý Dật lải nhải những câu vô nghĩa, nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu như thật sự làm như vậy, nói không chừng giờ này đă biến thành một đống thịt nát rồi...

Suy nghĩ một lát, Lý Dật có chút khổ não đem ba Quyển trục nhét vào trong Dung Giới, sau khi do dự một lúc lâu hắn lại vỗ vào Dung Giới, lần này hiện ra là Thánh Khế Quyển trục hắn lấy được ở Tàng Thư Điện...

Thánh Khế, Thánh Khế... Nếu tu luyện thành vật này chính là vũ khí tuyệt diệu của sát thủ, chỉ là không biết, mình có cơ hội này hay không thôi!

Nghĩ đến đây mắt Lý Dật lóe sáng, sau đó chỉ thấy hai tay hắn vung mạnh, vài đạo đấu khí tuôn ra phủ kín lối ra vào hậu viên. Sau đó hắn vồ mạnh một chưởng, một cỗ đấu khí bao phủ trên Thánh Khế Quyển trục, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, Quyển trục lơ lửng trên không trung từ từ mở ra, từng ký tự huyền ảo trong Quyển trục hiện ra trước mặt Lý Dật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.