Đả tự: Sided Lovettt
***
Quét mắt qua bãi diễn võ, rồi nhìn kỹ hơn mấy người đang ngồi đó, Lý Dật khẽ cười rồi cũng chọn một chỗ ngồi xuống,
Vừa ngồi xuống Lý Dật đã nhanh chóng điều động đấu khí trong cơ thể, đi theo đường vận hành của Thiên Ma Cửu Biến bắt đầu tu luyện.
Tính ra thì lúc Lý Dật và Bốc Lang quyết chiến hắn có vẻ không hề bị thương chỉ là vì hắn che chắn rất tốt. Nhưng sau khi đến chân núi, bị tên áo xám ép mấy chiếu, tuy không bị thương gì nặng nhưng nếu không xử lý tốt chưa biết chừng sẽ để lại di chứng.
Lý Dật từ từ nhắm mắt lại tu luyện. Trong thời gian này hình như cũng liên tiếp có người vào đây ngồi nhưng Lý Dật không hề nhìn.
Trong quá trình tu luyện, dường như thời gian trôi nhanh hơn, rồi một lúc nào đó bỗng vang lên một âm thanh giòn tan, rồi một giọng nói êm ái vang lên:
- Thời gian của Tế Thần Điển đã đến, tất cả có năm mươi ba người bước lên Tam Thánh Sơn... Tất cả, mở mắt!
Giọng nói êm ái này khiến thân hình Lý Dật khẽ rung lên. Nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy nó không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của mình, mà ngược lại nó lại có tác dụng xoa dịu tâm ma khi tu luyện.
Chỉ có điều, Lý Dật cũng không kịp suy nghĩ, chỉ khẽ thở ra rồi thu hồi đấu khí đang di chuyền trong kinh mạch về xoáy đấu khí rồi từ từ mở mắt ra.
Trên bãi diễn võ, vài chục người đang đứng chen chúc nhau, dường như ai cũng đi một mình, nhưng cũng có người hình như đã biết nhau từ trước, cùng tụ tập lại, vô cùng cảnh giác với những người xung quanh.
Cảnh đó khiến Lý Dật khẽ nhếch mép, rồi nhìn về phía trung tâm
Không biết từ lúc nào đã có bốn người mặc áo trắng đứng chắp tay sau lưng ở đó, ánh mắt ai nấy cũng lạnh băng nhìn xung quanh.
Phía sau bốn người đó là một nữ nhân áo trắng gương mặt tươi cười, ánh mắt nhìn thoáng qua mọi người với vẻ thích thú.
- Tế Thần Điên bắt đầu rồi sao...
Lý Dật khẽ lầm bầm, vẫn đứng ở phía xa những ánh mắt hắn đang dừng ở trên người của nữ nhân áo trắng.
Lý Dật không có chút kinh nghiệm nào về cái gọi là Tế Thần Điển này. Giờ cũng không phải là lúc lây ra miệng ngọc bài có được lúc trước để nghiên cứu.
- Ngươi... vào được thật rồi...
Khi Lý Dật còn đang ngây người thì bên tai vang lên một giọng nói êm ái.
Lý Dật quay lại nhìn thì thấy Thần Thần không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, sắc mặt đầy vẻ vui mừng.
Nhìn thấy Thần Thần, Lý Dật cũng khẽ mỉm cười:
- Xem ra người vào đây cũng không có phiền phức gì mấy, không ai chặn đường chứ?
- Sao mà có được chứ...
Thần Thần nói nhỏ:
- Vì ngươi, những kẻ thường ngày thích làm bừa không chết thì bị thương, nếu không lần này đều có nhiều người lên đây đến thế...
Nói rồi Thần Thần nửa cười nửa không nhìn xung quanh.
Lý Dật cũng nhìn, trong lòng có chút cổ quái, hắn không ngờ những kẻ có mặt ở đây đều là nhờ hắn mà lời to rồi!
Quan sát kỹ đám người một lát, Lý Dật bỗng cười lạnh, vì hắn nhìn thấy Lý Hạo, Tông Kiệt Khánh, Diệp Khinh Vũ đang đứng trong đó. Vì thân phận của chúng mà ở đâu cũng có vẻ cao hơn người khác một bậc...
Chú ý thấy ánh mắt của Lý Dật, Thần Thần cũng nhìn theo. Việc hôm nay Lý Dật gặp phải, cô ta cũng biết chút ít. Sắc mặt hơi thay đổi, Thần Thần nói:
- Lý Dật, người đừng gây chuyện ở đây, nếu không...
Lý Dật lắc lắc đầu, cười nhạt:
- Ta đâu có ngu mà gây chuyện ở đây... Có điều, Tế Thần Huyết Điển bách tử vô sỉnh, ta không tin sau này không có cơ hội!
Nghe những lời đầy sát khí đó của Lý Dật, Thần Thần không dám tiếp lời, chỉ khẽ quệt trán rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề, chỉ vào nữ nhân áo trắng nói:
- Người đó có lẽ là chủ sự của Tế Thần Điển lần này. Theo quy định, chắc là Bạch Y Tế Ty của Đấu Thần Điện, tuyệt đối không được đắc tội. Còn bốn người kia có lẽ là trọng tài...
- Trọng tài?
Lý Dật nhíu mày.
Giờ Thần Thần đã rõ Lý Dật chẳng biết chuyện gì về việc này, bèn giải thích:
- Tuy những ai có Thánh Thư và dưới cấp Đấu Sư mới được tham gia Tể Thần Điền, nhưng từ khi vào Tam Thanh Sơn là có vô số thử thách... Nghe nói, phải qua được ba cửa thì mới có tư cách vào Đại điện tham gia Tế Thần Huyết Điển thật sự. Giờ chắc là tiến hành thử thách thứ hai...
Lý Dật còn muốn hỏi thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nữ nhân áo trắng kia đã quét qua, không khí trở nên im lặng như tờ.
Một lúc sau, dường như rất hài lòng với sự tĩnh lặng này, cô ta khẽ cười:
- Chư vị đã đến Tam Thánh Sơn chắc là đều muốn tham gia Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện chúng ta... Có điều, trước khi chính thức tham gia thì phải qua được ba cửa ải. Nhưng các vị đã lên được đây có nghĩa là đã qua cửa thứ nhất! Cửa thứ hai thì...
Nói đến đây, cô ta phấy ống tay áp, lập tức "lịch kịch lịch kịch", phía trước cô ta bỗng nhô lên một cái thạch đài.
Trên đó có ba bậc với một hòn đá đen khổng lồ.
- Trắc Khí Cầu?
Đồ vật vô cùng quen thuộc này khiến có người bất giác hô to lên.
Nói ra thì thứ này ai cũng biết, nó chẳng có tác dụng nào khác ngoài việc kiểm tra người truyền đấu khí vào nó rốt cuộc có cấp bậc thế nào.
Tuy nó không hiếm nhưng giá cả lại rất cao, một gia tộc bình thường cũng không thể nào có nồi. Vì thế nhiêu người tuy biết nhưng chưa được dùng nó.
Không quan tâm đến sự náo loạn phía dưới, nữ nhân áo trắng vẫn cười nhẹ:
- Theo quy định, mỗi người tiến lên truyền đấu khí vào đó. Nếu cấp bậc đã đạt đến mức Đấu Sư thì tự biết đường cút đi... Đây chính là thử thách thứ hai! Vậy thì bắt đầu thôi!
Lời nữ nhân áo trắng vừa dứt, bốn người kia đã đến bên cạnh Trắc Khí Cầu, đưa tay ra với tư thể mời.
Mọi người phía dưới đều hơi lưỡng lự một chút, nhưng rồi cũng có người tiến lên đặt tay lên Trắc Khí Cầu từ từ truyền đấu khí vào.
- Đấu Giả, Thất Tinh!
Trên Trắc Khí Cầu từ từ xuất hiện bốn chữ lớn, vẻ mặt kẻ vừa lên lộ ra vẻ vui mừng.
Nữ nhân áo trắng thì chỉ nhìn qua một cái rồi bình thản chỉ sang một góc nói:
- Ngươi ra kia đứng đi! Người tiếp theo!
Có người đầu tiên, những người khác rất nhanh đã lên. Trên Trắc Khí Cầu không ngừng sáng chói lên những dòng chữ lớn, nhưng trong số này không có ai dưới Thất Tinh. Bát Tinh, Cửu Tinh thì chiếm đến hơn một nửa!
- Tiếp theo!
Lần này lại có người nữa tiến lên trên, nhưng sự xuất hiện của hắn khiến không khí xung quanh như đông lại.
Ở phía dưới, Lý Dật cũng nhìn lên... Tông Kiệt Khánh...
Tông Kiệt Khánh cười, hắn chậm rãi tiến đến trước Trắc Khí Cầu, lưỡng lự một chút rồi ấn tay lên đó.
Một lúc sau, trên Trắc Khí Cầu lại sáng lên...
- Đấu Giả Đình phong!
Bốn chữ đó xuất hiện khiến ai phía dưới cũng lộ vẻ kinh ngạc...
- Đây là vị Thiếu gia Tông Gia sao? Là Đấu Giả Đỉnh phong... thật là cừ!
- Đấu Giả Đỉnh phong, lợi hại nhất trong số những người tham gia Tế Thần Điên rồi đúng không? Nếu đột phá nữa thì không phải thành Đấu Sư cường giả rồi sao?
- Một Đấu Sư cường giả, tham gia Tế Thần Điên thì lợi thế vô số à...
- Không hỗ là người của Tứ Đại Gia Tộc!
Nghe những lời tán dương phía dưới Tông Kiệt Khánh bất giác nở ra nụ cười, với Tông Kiệt Khánh thì thế này là rất nở mày nở mặt...
Có điều cảnh tượng đó chỉ khiến nữ nhân áo trắng chỉ mỉm cười cổ quái. Cô ta không hề vì biểu hiện của Tổng Kiệt Khánh mà có chút ưu đãi nào, chỉ gật đầu một cái rồi nói:
- Tiếp theo!
Phía dưới đã có người nhanh chóng đi lên, Trắc Khí Cầu sáng lên, rồi lại đổi người khác...
Đứng phía dưới, Lý Dật chắp tay sau lưng nhìn cảnh tượng như đang xem kịch. Hắn biết nhiều người có mặt ở đây nếu động thủ thì không phải chỉ có thực lực như trên Trắc Khí Cầu thể hiện, nó chỉ là một cái tiêu chuẩn cơ bản mà thôi.
Có nghĩa là người có thực lực vốn có ở một tiêu chuẩn nào đó mới được tham gia cái gọi là Tế Thần Điển.
Thời gian dần trôi đi, Lý Dật phát hiện trong số những người này có bảy tám người là Đấu Giả Đỉnh phong trong đó có Lý Hạo và Diệp Khinh Vũ. Còn những người khác thì hắn không để ý...
Rất nhanh, người thông qua thử thách ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn Lý Dật và Thần Thần.
Lý Dật khẽ nhíu mày rồi cười:
- Ngươi lên trước đi!
Thần Thần khẽ gật đầu rồi tiến lên trước.
Vì Lý Dật mà Thần Thần cũng rất được chú ý. Dù sao thì mấy ngày này Lý Dật hành sự quá khoa trương muốn không biết đến hắn cũng khó. Mà Thần Thần lại là người duy nhất đi gần hắn ở đây, đương nhiên sẽ được chú ý rồi.
Ánh mắt từ tứ phía khiến Thần Thần hơi căng thẳng những sắc mặt không hề thay đổi, chỉ thản nhiên đến trước Trắc Khí Cầu rồi ấn tay lên...
Một lúc sau Trắc Khí Cầu sáng lên.
- Đấu Giả, Cửu Tinh!
Cái cấp bậc có thể khiến bất cứ gia tộc nào cũng phải tự hào thì ở đây lại chẳng gây ngạc nhiên gì.
Dù sao nếu thực lực vượt qua cấp bậc này thì sẽ mất đi tư cách tham gia vào Tế Thần Điển, nếu yếu quá thì cũng chẳng có mấy kẻ đến mà nộpS mạng.
Cửu Tinh Đấu Giả, ở đây là bình thường thôi.
- Tiếp theo!
Nữ nhân áo trắng vẫn lạnh lùng.
Lý Dật gãi mũi, vẻ mặt thoáng qua nụ cười cổ quái...
Hình như nếu nói về thực lực thật sự thì hắn là yếu nhất thì phải?
Ý nghĩ này khiến Lý Dật cảm thấy kỳ quái cực điểm, nhưng hắn chỉ khẽ lắc đầu. Trong sự chú ý của vô số người, Lý Dật chậm rãi tiến lên ấn nhẹ tay lên Trắc Khí Cầu...
Ánh sáng màu tím trên đó lập lòe, nhưng không duy trì được bao lâu đã biến thành bốn chữ khá cổ quái...
- Đấu Giả, Lục Tinh!