Đả tự: Sided Lovettt
***
Thấy Tông Kiệt Khánh đang khí thế hừng hực bỗng trở nên chần chừ, Lý Dật chỉ cười nhạt.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lần này hắn dám ngông ngênh như vậy. Đương nhiên Lý Dật hiều thứ trong tay mình có sức hấp dẫn vô cùng lớn, nhưng nếu các thể lực đều muốn có nó, vậy thì mình sẽ rất khó có thể bảo toàn, nhưng trò chơi này lại rất thú vị...
Đúng thế, trò chơi... Mọi thứ xảy ra lúc này, với Lý Dật mà nói chỉ là một trò chơi, hoặc có thể nói là tu luyện theo một cách khác mà thôi.
Cũng chỉ có những kẻ gan to bằng trời như Lý Dật mới có cách tu luyện gần như biến thái như thế này.
Nguyên nhân chẳng phải gì khác, chính là chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn trưởng thành trong nghịch cảnh, rồi đột phá, đạt đến cấp bậc Đấu Sư một cách nhanh chóng nhất.
Đến lúc đó, Lý Dật mới xem như thật sự có sức tự bảo vệ mình chứ không phải chênh vênh như đi trên dây giống lúc này.
Trong quảng trường thời gian như ngưng đọng lại, lúc này dù Tông Kiệt Khánh có cao ngạo thế nào thì cũng không dám tùy tiện ra tay.
Dù sao, Bang Thổ Lang chắc chắn không phải loại kém cỏi gì, mà Lý Dật, từ biểu hiện bề ngoài có thể thấy cũng chẳng phải loại dễ nhăn gì.
- Hà hà, Tông Thiếu gia, lão phu có ý kiến thế này...
Trong cái không khí kỳ quái đó, Bốc Lang bỗng nhiên lên tiếng.
- Nói!
Tông Kiệt Khánh lạnh lùng nói một cách đơn giản.
- Ta nghĩ, lần này Tông Thiếu gia xuất hiện, ngoài việc có hứng thú với Đấu kỹ Bạch Hổ ra thì có lẽ phần nhiều là vì tên tiểu tử hắn đã làm mất mặt Thiếu gia ở hội đấu giá đúng không?
Bốc Lang nheo mắt cười.
Tông Kiệt Khánh cười lạnh:
- Vậy thì sao?
Bốc Lang cười ha hà:
- Cái này... Cái này khiến hai nhà chúng ta có cơ hội hợp tác rồi! Chúng ta liên thủ giải quyết Lý Dật. Sự sống chết của hắn tùy Tông Thiếu gia quyết định, còn Đấu kỹ Bạch Hổ vốn là của Bang Thổ Lang, đương nhiên nên trả lại Bang Thổ Lang...
Tông Kiệt Khánh cười lạnh:
- Bốc Bang chủ có chủ ý rồi nhỉ... Hai nhà chúng ta liên thủ, ngươi có lợi lớn như vậy mà ta chỉ có được một cái xác chết?
Bốc Lang cười:
- Chắc Tông Thiếu gia cũng biết, thân thể của cường giả cũng đáng giá lắm.
Tông Kiệt Khánh cười nhạt:
- Tiểu tử Lý Dật hắn thì đáng được bao nhiêu tiền? Cùng lắm là mọi được vài Đấu kỹ mà thôi!
- Như thế nói thế nào thì cũng hơn một cuộn Đấu kỹ bị phong ấn đúng không?
Bốc Lang cười:
- Huống hồ, Bang Thổ Lang chắc chắn sẽ bồi thường cho Tông Gia, điều này xin Tông Thiếu gia yên tâm...
Câu này khiến ánh mắt Tông Kiệt Khánh khẽ lay động rõ ràng là đã có chút dao động.
Còn Lý Dật thì làm như chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ chắp tay mỉm cười.
Một lúc sau, Tống Kiệt Khánh cười lạnh lùng:
- Giao dịch không tồi, chỉ có điều... Chỉ cần Bốc Bang chủ đồng ý nhượng lại Ảnh Ma Đại Pháp cho Tông Gia thì chúng ta liên thủ!
- Ảnh Ma Đại Pháp?
Ánh mắt Bốc Lang co lại, rồi cười khan:
- Xem ra... Tông Thiếu gia cũng tham lam quá nhi... hà hà. Có điều, nếu Ảnh Ma Đại Pháp là của Bang Thổ Lang thì đưa Thiếu gia cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Đáng tiếc, nó lại là không phải của Bang Thổ Lang, đúng là đáng tiếc...
- Vậy sao...thế thì... thi thể thuộc về Bang Thổ Lang, Đấu kỹ Bạch Hồ thuộc về Tông Gia, thế nào?
Tông Kiệt Khánh thản nhiên.
Nghe vậy, Bốc Lang cười nhạt.
Hắn chưa kịp trả lời gì thì bỗng có một tràng cười vang lên từ bên kia:
- Bốc Bang chủ, nếu người hợp tác với Tông Kiệt Khánh thì e là sẽ phải hối hận cả đời đấy! Huống hồ... nơi đây dù sao cũng là dưới chân núi Tam Thánh Sơn.
Giọng nói vừa vang lên thì Bốc Lang và Tông Kiệt Khánh cùng hơi biến sắc mặt, Lý Dật thì vẫn đứng chắp tay như thế nhưng nét mặt có mấy phần kỳ lạ.
Tiếp đó là mười mấy người chớp mắt đã từ trên cao hạ xuống đất đứng ở bên kia quảng trường kẻ dẫn đầu chính là Lý Hạo.
Phía sau Lý Hạo, mười mấy bóng người kia đều hừng hực khí thế, đứng lấy thế cân bằng với những kẻ theo sau Tông Kiệt Khánh.
- Người của Lý Gia...
Lý Dật khẽ cười:
- Xem ra trò chơi này ngày càng thú vị, chỉ là không biết người của Diệp Gia có góp một chân vào không? Ha ha... Có điều, với sự tinh anh của lão quỷ Miêu Khả thì có thể trước khi tình hình rõ ràng thì lão tuyệt đối không ra tay...
Cùng với sự xuất hiện của người Lý Gia, sắc mặt của Bốc Lang cũng trở nên khó coi hơn. Hắn vốn đã cho người chặn hết các thế lực khác, để một mình nuốt gọn Lý Dật. Nhưng không ngờ lại liên tục có kẻ nhúng mũi vào thế này...
Càng nhiều người thì cục diện càng phức tạp, khả năng Bang Thổ Lang độc chiếm lợi ích cũng càng nhỏ!
- Hà hà, không ngờ ngay cả Lý Hạo Thiếu gia cũng tới...
Bốc Lang mỉm cười:
- Xem ra Đấu kỹ Bạch Hồ đúng là hấp dẫn thật!
Lý Hạo cười:
- Bốc Bang chủ nói quá đúng! Bọn ta vốn không định đến đâu, nhưng Tông Thiếu gia đã ra tay thì lẽ nào ta lại không thể đến?
Nghe vậy Bốc Lang chỉ mỉm cười.
Còn Tông Kiệt Khánh sắc mặt tối lại, lúc sau cười nhạt:
- Lý Hạo, ngươi nhất định phải gây khó dễ với ta sao?
- Gây khó dễ? Nói gì vậy?
Lý Hạo cười:
- Chỉ là ta không quen có một vài kẻ ỷ mình có chút bối cảnh mà ngênh ngang thôi!
Tông Kiệt Khánh cười lạnh:
- Lý Hạo, hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm người!
- Vậy thì ngươi không cần làm người nữa đâu!
Lý Hạo thân nhiên.
- Ngươi...
Tông Kiệt Khánh hét lên, thân hình lao vút về phía Lý Hạo, nhưng được nửa đường thì Bốc Lang đột ngột lao ra chặn lại.
- Bốc lão quý! Ngươi có ý gì?
- Khà khà, xin Tông Thiếu gia đừng nóng vội!
Bốc Lang cung tay cười:
- Hai vị Thiếu gia, hình như giờ không phải lúc để hai vị động thủ! Chắc mọi người đến đều là vì cuộn Quyển trục kia phải không? Đã vậy, nếu hai vị động thủ ở đây thì kẻ được lợi chỉ có một thôi...
Nói đến đây thì Bốc Lang nhìn về Lý Dật đang có nét mặt của kẻ xem kịch hay.
Nghe thấy thế, ánh mắt của Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh đồng thời co lại. Một lúc sau Tông Kiệt Khánh cười nhạt:
- Được, lấy được thứ đó đã rồi nói chuyện khác!
Lý Hạo cung tay với Lý Dật nói:
- Lý Dật Thiếu gia, xem ra lần này phải đắc tội rồi!
- Người của Bang Thổ Lang đã chặn ở bốn phía không cho tiểu tử hắn chạy thoát! Hai vị Thiếu gia, động thủ đi!
Dường như đang sợ sự hợp tác miễn cưỡng này bị đổ vỡ, Bốc Lang hét lên, rồi nhanh chóng xông về phía Lý Dật.
Còn Lý Dật vẫn đứng đó chuẩn bị xem trò hay thì lúc này đã khẽ dậm chân, thân hình bay ra sau vài bước, vung tay phải lên, lập tức một đạo quang ảnh màu bạc bay ra từ trong ống tay áo hắn, nhằm thắng cổ họng Bốc Lang.
- Hừ!
Thấy thế Bốc Lang chỉ cười nhạt, tay phải chém mạnh về trước, một đạo đấu khí màu lục bắn ra chặn đứng ánh sáng bạc kia.
Keng~~
Một âm thanh giòn tan vang lên, Lý Dật khẽ huơ tay, Đoạn Hồn Nhận nhanh chóng quay trở lại tay hắn.
Hắn quay quay Đoạn Hồn Nhận trong tay rồi mỉm cười:
- Bốc Bang chủ quả nhiên có bản lĩnh! Có điều như thế thì không dễ đối phó với ta đâu!
- Phí lời!
Vừa dứt lời, Bốc Lang lao vút đến trước mặt Lý Dật, bàn tay phải được bao quanh bởi đấu khí xanh lục đập xuống mặt Lý Dật.
Bốp...
Lý Dật lật tay đánh vào bàn tay Bốc Lang, hai luồng đấu khí va chạm, một tiếng nổ vang lên, làn sóng năng lượng lan tỏa ra từ phía khiến cả quảng trường dường như rung chuyền...
Kình phong tan đi, Lý Dật lùi mấy chục bước mới coi như ổn định lại được, hắn phất phất bàn tay tê dại, bất giác mỉm cười:
- Bốc Bang chủ không hồ là Đấu Vương cường giả, một chương này dường như ta không tiếp được rồi! Hà hà...
Bốc Lang nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi cười lạnh:
- Ngươi cũng có bản lĩnh lắm, chả trách mà ngông ngênh như vậy... Có điều, nếu chỉ có chút đó thì xem ra muốn sống rời khỏi đây khó lắm...
- Ha ha... e là chưa chắc!
Lý Dật cười nhẹ, rồi lại giã tay.
Trong lúc hai người giao chiến thì Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh tách nhau ra bao vây Lý Dật từ hai phía.
Trong hoàn cảnh này, ba bên hợp tác là rất miễn cưỡng, làm sao có chuyện cùng lên? Vì thế, chi bằng mỗi bên cử ra một người mới là thực tế nhất...
Việc này khiến Lý Dật nhếch mép cười. Vì nếu cả ba đám người này cùng xông lên thì Lý Dật mạng có lớn thế nào cũng chết chắc!
Nhưng với tình hình lúc này thì rõ ràng là có thể tiếp tục trò chơi!
Xoẹt~~
Sau khi lưỡng lự một chút, Tông Kiệt Khánh công về phía Lý Dật trước, hai tay hắn vung lên, một lưỡi đao băng bay ra.
- Hừ!
Tông Kiệt Khánh vừa động đậy thì Lý Dật đã quét chân, một đạo lội quang bắn ra đâm vào lưỡi đao bằng của Tổng Kiệt Khánh, rồi cả hai nổ tung.
Hai bên vừa chạm nhau đã lập tức bật ra, nhưng vào lúc Lý Dật vừa chạm đất thì Lý Hạo đã lao tới như một luồng ánh sáng bạc.
Lý Dật quay người, cánh tay phải chém mạnh xuống một đạo đấu khí bay về Lý Hạo.
Ầm~~
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người lại bắn ra, nhưng trong một lúc mà Lý Dật có thể giao chiến với ba cao thủ thì đúng là kinh thiên động địa!
Từ từ đáp xuống mặt đất, Lý Dật bóp bóp bàn tay hơi tê dại, nhìn chăm chú ra xung quanh.
Tạm thời không nói đến Bốc Lang, Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh không hổ là Thiếu chủ của Tử Đại Gia Tộc, tuy thực lực đều là Đấu Giả Đỉnh phong, nhưng Lý Dật lại cảm nhận rõ được rằng dường như chúng lợi hại hơn những Đấu Sư bình thường,
E là Công pháp của hai vị này đều là cấp Chu tước... Thậm chí có khả năng vừa rồi chỉ là chúng mới thăm dò mà thôi!
Đây chính là sự khác biệt của Công pháp.
Đồng thời thực lực của Lý Dật cũng khiến ba kẻ kia kinh ngạc. Bốc Lang tự hỏi, vừa rồi tuy hắn chỉ thăm dò nhưng một Đấu Sư cường giả bình thường cũng đâu phải đối thủ?
Lý Hạo và Tống Kiệt Khánh nhìn nhau, ánh mắt cũng đầy kinh ngạc.
Hai bọn chúng là đối thủ của nhau cả đời này rồi, đương nhiên biết rõ thực lực đối phương nhưng hai người liên thủ mà lại không giải quyết được tiêu tử này? Tuy đối phương hình như là Đấu Sư cường giả... Nhưng dù thế nào thì cũng không thể tin nổi!
Mặc kệ cái không khí kỳ dị lúc này, Lý Dật bỗng cười nhẹ, hắn nghiêng nghiêng đầu, toàn thân phát ra tiếng xương răng mắc, hắn cười lạnh lùng:
- Như vậy... do thám đã kết thúc, tiếp theo ta sẽ không nương tay đâu! Nếu có chết cũng đừng trách ta!