Đấu Thần

Chương 208: Ra tay




Đả tự: Sided Lovettt

***

Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân Độc trưởng lão bỗng cứng đờ, nụ cười vốn hung dữ bỗng chốc đóng bằng ánh mắt thể hiện sự không thể tin nổi của hắn...

Nhìn nét mắt có vẻ hoạt kê của hắn, Lý Dật chỉ khẽ cười:

- Dựa vào chút bản lĩnh đó của ngươi... chưa đủ tư cách đề to mồm trước mặt ta!

Lý Dật khẽ động một cái đã bước ra từ bên cạnh Độc trưởng lão, những ngón tay trên bàn tay phải đã đặt lên cổ hắn hơi di chuyển.

Theo từng cử động của Lý Dật, cơ mặt Độc trưởng lão co giật liên tục. Với kiến thức của mình, hắn biết nếu lúc này mà có bất cứ ý định phản kháng nào thì đấu khí trên ngón tay Lý Dật sẽ xuyên thùng cổ họng mình...

Dù rằng đối phương chỉ là một Đấu Giả!

Mà hậu quả của việc cổ họng bị đấu khí xuyên thủng chỉ có một, đó là chết!

Con người, loại sinh vật này, càng về già thì càng trân trọng tính mạng mình, Độc trưởng lão đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tính mạng bị đe dọa, trong chốc lát mà lưng hắn ướt sũng vì mồ hôi lạnh. Tuy muốn mở miệng xin tha nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh cổ quái...

Vô cùng kỳ dị...

- Tốc... tốc độ khủng... khủng khiếp thật! Chắc đó là một loại Đấu kỹ?

- Đấu... Đấu Giả này sao lại có được tốc độ đó? Độc trưởng lão là Đấu Sư Đỉnh phong cường giả vậy mà đến cơ hội biên ra Sa y Đấu khí cũng không có!

- Hơn nữa, sức phản kháng cũng chẳng còn... Kẻ... kẻ đó không phải là Đấu Vương đấy chứ?

Nhìn Lý Dật chớp mắt đã chế phục được Độc trưởng lão, các cường giả Tiệt Giáo bỗng chốc sững người, rồi phát ra vô số những thanh âm ngạc nhiên.

Còn bên Lý Minh, ánh mắt ai nấy cũng đầy vẻ cổ quái.

Vốn họ đều đoán là, dù Lý Dật có lợi hại thế nào thì cũng có hạn. Họ thần phục Lý Minh trừ tác động của hoàn cảnh ra thì đa phần là do vị Đấu Hoàng sắc mặt lạnh lùng kia...

Còn thân thủ thực sự của Lý Dật thì rất nhiều người chẳng coi ra gì.

Nhưng đến lúc này, họ đã xác định được, người thiếu niên tươi cười này tuyệt đối là một Sát Thần!

Thanh danh to lớn cũng không phải là kẻ không có thực lực a!

Lý Dật lúc này lưng đang quay lại với rất nhiều cường giả của Tiệt Giáo, trên người không có chút đấu khí nào nhưng ngón tay khẽ đặt trên cổ Độc trưởng lão lại gây một áp lực vô cùng lớn cho cả đại sảnh...

Chỉ vì, cảnh tượng này quả thật là không thể tin nổi.

Cuối cùng Lý Dật vòng ra trước mặt Độc trưởng lão, ngón tay ấn lên yết hầu, cười:

- Độc trưởng lão, không biết ngài vừa nói gì nhỉ? Tại ta nghe không được rõ, mà cũng không hiểu lắm!

Dường như nghe ngữ khí của Lý Dật không có nhiều sát khí, Độc trưởng lão nuốt nước bọt, cố nói:

- Thiếu... Thiếu Minh chủ... xin... xin hãy nương tay... ta... ta... ta...

Giọng Độc trưởng lão run rẩy, cả người mồ hôi túa ra như suối.

Thân là một Đấu Sư Đỉnh phong cường giả, trước một Đấu Giả nhỏ nhoi lại sợ sệt đến mức này, có lẽ tự cổ chí kim, Độc trưởng lão này là người đầu tiên.

Các cường giá Tiệt Giáo lúc này ngoài kinh hãi ra thì cũng chỉ còn kinh hãi mà thôi.

Phải biết là Độc trưởng lão đã có thể đảm đương chức Trưởng lão của một thế lực như vậy thì ít nhiều cũng phải là người có bản lĩnh. Cái khác không nói, đơn giản là khi hắn thi triển đấu khí, thứ độc khí mù mịt đó cũng là thứ mà người bình thường không thể đối phó được.

Nhưng đáng tiếc, chỉ chốc lát, vị Độc trưởng lão này đã không còn tác dụng gì nữa.

- Đồ vứt đi...

Mộ Dung Vô Địch chửi rủa, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

Dù hắn cảm thấy vài phần cổ quái khi biết Tư Đồ Thông Thiên chết trong tay Lý Gia, nhưng với tâm tính của một Đấu Vương cường giả thì hắn không hề sợ hãi...

Hắn vốn định dùng Độc trưởng lão đề thăm dò Lý Dật, đương nhiên, với nhãn lực của mình, hắn cũng không cho rằng Lý Dật chỉ là một tên ranh con chẳng biết gì.

Nhưng càng thăm dò, hắn lại càng cảm thấy cổ quái.

Cảm giác này khiến bàn tay hắn toát mồ hôi lạnh, có điều hắn cũng chỉ nghiến răng nhìn Lý Dật với ánh mắt âm u.

Lý Dật lúc này dường như đang đợi Mộ Dung Vô Địch, thấy Mộ Dung Vô Địch nhìn thì hắn cười nhẹ, ngón tay khẽ gập lại rồi búng ra, đấu khí hung dữ xuyên thùng cổ họng Độc trưởng lão.

Toàn thân Độc trưởng lão rung lên, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi phản chiếu một bóng người, dường như hắn muốn tóm lấy Lý Dật.

Nhưng Lý Dật chỉ cười lạnh, co chân đá một cái, cả thân hình Độc trưởng lão bị đá bay đập vào tường...

Sau khi thi thể Độc trưởng lão rơi xuống đất, dường như vẫn chưa chết hắn, cơ thể vẫn còn co giật, đồng thời máu tươi chảy ra từ lỗ hổng ở yết hầu khiến khóe mắt ai nấy cũng phải giật giật.

Sự tĩnh lặng đó chỉ kéo dài một lát, Mộ Dung Vô Địch phía trên cuối cùng cười lạnh:

- Ta đã coi thường ngươi rồi... Lý Dật Thiếu gia. Ngươi dám đến gây chuyện ở Tồng bộ Tiệt Giáo chúng ta, cũng có bản lĩnh thực sự đấy... Chả trách mà sư huynh ta cũng bị thiệt mạng ở Lý Gia ngươi. Xem ra... bối cảnh của Lý Gia cũng không phải tầm thường đâu nhỉ?

Lý Dật bình thản:

- Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Lẽ nào, Mộ Dung Giáo chủ cho rằng sự việc đến nước này mà hai bên chúng ta vẫn có thể hòa giải sao?

- Đương nhiên là không.

Mộ Dung Vô Địch cười lạnh:

- Có điều, trước khi chống đối Tiệt Giáo, trước khi giết sư huynh ta, e là Lý Dật Thiếu gia chưa suy nghĩ việc này sẽ dẫn đến hậu quả gì... Nếu Sư tôn lão nhân gia mà nổi giận, thì dù thế lực sau lưng ngươi là Bắc Đấu Tông cũng không chịu đựng được đâu!

Mộ Dung Vô Địch vừa dứt lời thì thành viên Lý Minh ai ai cũng khẽ thở chậm lại...

Tuy rằng ai cũng biết, hai vị Đấu Vương cường giả tuyệt đối không phải tùy tiện mà chọn ra, nhưng khi nghe cách nói đó của Mộ Dung Vô Địch thì tim ai nấy cũng đập thình thịch...

Đồ đệ đã là Đấu Vương cường giả, vậy thì Sư tôn...

Dứt lời, Mộ Dung Vô Địch chỉ nhìn Lý Dật với ánh mắt lạnh lùng, muốn xem xem hắn sẽ có phản ứng gì.

Nhưng Lý Dật bỗng ngửa mặt cười ha ha, khiến ai cũng thấy kỳ lạ.

Cười xong Lý Dật vỗ vỗ tay:

- Xem ra Mộ Dung Vô Địch sợ rồi?

Mộ Dung Vô Địch nói:

- Cùng lắm ngươi cũng chỉ là Đấu Sư cường giả, hoặc nắm được một vài Đấu kỹ mạnh... Nhưng lẽ nào Mộ Dung Vô Địch ta lại sợ người?

- Vậy sao?

Lý Dật nhìn hắn nữa cười nửa không:

- Nếu đã không sợ thì sao lại lôi Sư tôn ra đây? Mọi người đều là người hiểu biết... Mộ Dung Giáo chủ, ngươi tưởng rằng nhắc đến Sư tôn mà ta sẽ sợ, sẽ hối hận sao? Vào lúc sinh tử này người còn phải lôi Sư tôn ra... Mộ Dung Vô Địch, người còn dám nói mình không sợ?

Lời vừa dứt, sắc mặt Mộ Dung Vô Địch tái đi, một lúc sau hắn bật cười ha hả:

- Không tồi! Tiểu tử nói năng sắc xảo lắm! Xem ra nếu nói về đấu võ mồm thì Bản Giáo chủ tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi! Nhưng nếu động thủ thì không biết liệu người có lợi hại được như mồm không? Lên! Ai giết được hắn ta sẽ cho vị trí Trưởng lão Tiệt Giáo, tùy ý chọn công pháp Đấu kỹ cấp cao!

Theo sau tiếng hét đó của Mộ Dung Vô Địch, ánh mắt vốn hơi co lại của các cường giả Tiệt Giáo bỗng sáng bừng lên!

Dù trong hoàn cảnh nào thì Công pháp và Đấu kỹ cấp cao đều có có thể khơi lên ngọn lửa ham muốn trong lòng người, khiến họ mất đi lý trí!

Phùng!!

Vô số đấu khí dường như cùng bừng lên một lúc, những cường giả đứng phía trước lưỡng lự giây lát lập tức lao về Lý Dật.

Lý Dật bình thản xoa xoa tay nói:

- Các ngươi không cần phải ra tay... lần này hãy đề Bản Thiếu gia chơi đùa một chút!

Vừa dứt lời, Lý Dật vung tay lên, nhẹ nhàng xuyên qua hai người đầu tiên rồi hạ cánh ở nơi ngực hai người đó!

Phụt... Phụt...

Hai ngụm máu cùng bắn ra, cả hai người đổ ập xuống đất. Lý Dật đến nhìn cũng không thèm liếc lấy một cái, cổ tay rung lên, Đoạn Hồn Nhận bay vút ra chém xuống...

Đám người phía sau chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Đoạn Hồn Nhận cắt đứt cổ họng tay ôm cổ, toàn thân co giật rồi ngã nhào.

Dù là trước đây thì trong mắt Lý Dật cấp từ Đấu Sư trở xuống cũng chỉ là lũ sâu kiến, huống chi là bây giờ?

Khi dùng Đoạn Hồn Nhận, thậm chí Lý Dật còn không dùng bao nhiêu đấu khí Đấu Giả bên Tiệt Giáo toàn bộ đã nằm trong vũng máu. Vài cường giả còn lại còn có thể đứng vững nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi, chỉ biết lắc đầu rút lui...

Đợt tấn công đầu tiên chỉ mới là bắt đầu, những kẻ xông lên sau, đấu khí dần tụ lại thành Sa y Đấu khí.

Lý Dật nhếch mép cười nhẹ, sát khí đằng đằng.

Tại Quỷ U Phong Đô, tuy Lý Dật luôn ở tình thế bất bại, giao chiến với nhiều Đấu Hoàng mà không rơi vào thế hạ phong nhưng cuối cùng sự rời đi của Nạp Lan Khánh đã khiến hắn phải kìm nén giận dữ đến cực độ...

Nộ khí bị đè nén lâu nay đến lúc này đã được giải phóng hoàn toàn.

Lạnh lùng nhìn mười mấy Đấu Sư đang lao tới, Lý Dật khẽ dẫm chân, một luồng đấu khí tỏa ra, nhanh chóng ngưng tụ lại thành một Sa y Đấu khí...

- Thanh Vân Thủ!

Phụt!!

Hai luồng khí tức màu xanh gần như đồng thời xuất hiện trên cánh tay Lý Dật, thân hình như ảo ảnh hòa vào đám người.

Phụt! Phụt! Phụt!

Chỉ giây lát, liên tiếp những thân hình bay ra, tuy chúng đều là Đấu Sư cường giả, nhưng đẳng cấp của Công pháp không những thấp mà của bản thân cũng không cao, dưới sự tấn công toàn lực của Lý Dật, không một ai có thể kháng cự.

Đấy không phải do lực lượng của chúng không mạnh, chỉ có điều, dù rằng dục niệm đã thiêu cháy lý trí của chúng nhưng khi xông lên, cảnh tượng kinh hãi vừa rồi khiến ai cũng muốn để kẻ khác liều mạng còn mình hưởng lợi. Dưới tình hình đó thì với tốc độ của Lý Dật, được mấy kẻ có thể chạm vào hắn?

Binh!!

Đấu Sư cuối cùng đã bị bàn tay Lý Dật ấn vào ngực, máu bắn tung tóe lên cột trụ đại điện, sống chết không biết thế nào.

Nhưng Lý Dật dường như không cảm thấy gì, nheo mắt nhìn bốn người còn lại ở cách đó không xa... Bốn kẻ, cường giả chân chính... ánh mắt lóe lên sát ý...

- Vậy giờ Mộ Dung Giáo chủ đích thân ra tay hay là để ba kẻ bỏ đi kia ra nộp mạng trước?

Lý Dật cười nhẹ, khách sáo như khách đến thăm nhà.

Tay phải Mộ Dung Vô Địch khẽ rung lên, hắn chỉ nhìn Lý Dật chằm chằm không nói câu nào.

Mạc Dịch phía sau Lý Dật thì toàn thân ướt đầm đìa mồ hôi... Biểu hiện lúc này của Lý Dật có gì giống với sự nghênh ngang trước đây khi ở Mạc Gia?

Nhưng trước đây cũng chỉ là đối phó với nguyên khí hoặc Đấu Giả mà thôi, cùng lắm là một Đấu Sư...

Nhưng còn lúc này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.