Đả tự: Sided Lovettt
***
Sau vô số đòn tấn công bình thường, cuối cùng Lý Dật xác định, Hàn Trụ nhiều nhất là có thực lực Nhị Tinh Đấu Sư, chỉ là đấu khí Phong thuộc tính của hắn khiến hắn linh hoạt hơn mà thôi.
Về phía Hàn Trụ, tuy hắn không biết tại sao đột nhiên Lý Dật lại có thực lực của Đấu Sư nhưng khí tức của Lý Dật lại khá yếu và mơ hồ chứ không đặc quánh như Đấu Sư thực sự, như thế cũng có nghĩa là rất có thể Lý Dật lợi dụng bí kỹ nào đó để tăng thực lực mới đạt được mức này...
Nhưng dù sao thực lực có được nhờ bí kỹ thì cũng không phải của chính mình, so với Đấu Sư thực sự thì kém nhiều lắm.
Vậy thì, dù hắn có tu luyện đấu khí Lôi thuộc tính thì cũng chẳng có gì đáng sợ!
Hàn Trụ cười nham hiểm, sau khi xác định được thực lực của Lý Dật, Hàn Trụ tự tin hơn bội phần.
- Hừ!
Cười lạnh một tiếng Hàn Trụ vung kiếm lên theo một góc độ kỷ quái, đâm về điểm giữa hai hàng lông mày Lý Dật. Tay phải Lý Dật đánh lên sống kiếm, nhưng đấu khí trên cây kiếm bỗng phừng lên rời khỏi tay Hàn Trụ, bắn thẳng về phía Lý Dật.
Vèo~~
Thanh kiếm đang lao tới khiến đồng tử Lý Dật co lại, hắn không lùi mà lại tiến lên, tay búng lên mũi kiếm, nhưng thanh kiếm không vỡ ra thường lệ, mà đấu khí trên mũi kiếm khiển toàn thân Lý Dật run lên, sắc mặt tái đi, cả thân hình đã vội lùi về phía sau.
Sự rút lui đó của Lý Dật khiến ánh mắt Hàn Trụ càng trở nên lạnh lẽo, đạp một cước, thân hình hắn lao vút tới.
- Thuấn Bộ!
Xẹt~~
Gần như cùng lúc với tiếng hét vừa dứt, Hàn Trụ xuất hiện ở phía sau Lý Dật, tay phải vung lên, đấu khí bắn xuống lưng Lý Dật.
- Cuồng Phong Chưởng!
Luồng kình phong lạnh ngắt phía sau lưng khiến Lý Dật khẽ biến nét mắt, nhưng lúc này hắn đang bị tấn công cả hai mặt trước sau, muốn tránh là điều không thể. Kiếp trước dù gì hắn cũng là tuyệt đỉnh sát thủ của thế giới ngầm, cục diện tương tự thế này cũng gặp không biết bao nhiêu lần rồi.
Vậy là hắn không nghĩ nhiều, thân hình bỗng ngừng lại, lùi về sau tránh lưỡi kiếm đang lao tới, sau đó cả người lao về phía trước. Điện lôi màu tím trên tay phải cháy bập bùng bố xuống sau tiếng hát của Lý Dật!
- Toái Cốt Chưởng!
Uỳnh!!
Nơi hai chưởng giao nhau phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai thân hình bắn ngược trở ra.
Lý Dật khẽ thả lỏng tay phải, quyền vừa rồi khiến tay hắn hơi đau. Khẩu khí của Hàn Trụ không nhỏ, quả nhiên có chút bản lĩnh. Chắc Công pháp của hắn không thấp, nếu không với lượng đầu khí của mình thì sẽ không bị chút bất lợi thế này.
Còn Hàn Trụ tuy chỉ lùi lại một chút, nhưng tay phải của hắn cũng đang run lên. Tác dụng gây tê liệt của đấu khí Lội thuộc tính đúng là rất phiền phức. Dù hắn đã dùng đầu khí chặn được hơn một nửa nhưng chỉ một chút xíu đấu khí Lội thuộc tính đi vào cơ thể cũng khiến hắn cảm thấy toàn thân tê dại.
Chẳng trách mà đấu khí Lôi thuộc tính được cho là khó nhằn nhất. Trong cuộc chiến sinh tử, dù thực lực hơn đối phương một bậc, nhưng lại bị tê liệt thì kẻ chết chắc chắn là mình. Có nhiều lúc, thắng bại chỉ trong giây lát.
Hai người gườm gườm nhìn nhau, trong không khí dường như có tiếng nỗ lép bép của lửa.
Lý Dật khẽ cười:
- Hàn Trụ Thiếu gia tuy là Đấu Sư nhưng dường như cũng không làm gì được Đấu Giả nhỏ nhoi là ta... Ta cho người một cơ hội nữa. Đề bọn ta đi... nếu không ta sẽ không nương tay nữa đâu!
Hàn Trụ chau mày nhìn xung quanh, khi nhìn đến Cung Vô Song dường như đang rất yếu ớt, ánh mắt vẫn rừng rực như cũ. Hắn cười lạnh, trầm giọng nói:
- Nếu các ngươi chấp nhận điều kiện của bản Thiếu gia, muốn gì cũng có thể thương lượng... Nhưng muốn đi ư? Nữ nhân mà ta đã để ý thì không một ai thoát được! Cứ cho là ngươi lợi hại hơn nữa, nhưng người đừng quên người của Dong binh đoàn Thiết Dực vẫn còn đang trong sân của Thương đội Hàn Gia, chỉ cần bản Thiếu gia hộ một tiếng là chúng sẽ đến bất cứ lúc nào!
Lý Dật lắc đầu:
- Nếu người gọi cả đống người đến thì không phải kẻ mất mặt là ngươi sao? Đường đường Thiếu gia Thương đội Hàn Gia thì ra lại là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu... Ta nghĩ Nạp Lan Gia cũng chẳng ngang ngược như ngươi!
Mép Hàn Trụ khẽ giật giật, một lúc sau hắn cười nhạt:
- Tiểu quỷ, giờ ta cho ngươi biết chữ chết được viết ra sao! Đừng có tưởng mình có chút bản lĩnh là có thể không cần biết trời cao đất dày!
Dứt lời, đấu khí màu xanh trên tay phải hắn cuồn cuộn hình thành nên một cái lốc xoáy đầu khí không ngừng kéo xe không khí ở xung quanh.
Rồi đột nhiên Hàn Trụ lao vút về phía Lý Dật.
- Huyền Vũ Cao cấp! Liệt Phong Tràm!
Xoẹt~~
Hàn Trụ vung tay chém xuống lưỡi đao gió hình xoáy ốc chém xuống như có thể xé tan tất cả.
Nhưng nét mặt Lý Dật chẳng có gì thay đổi, hắn nhếch mép:
- Đấu kỹ Huyền Vũ Cao cấp? Thú vị thật... Nhưng muốn đọ Đấu kỹ thì ngươi còn non lắm!
Khẽ vung tay phải lên, đấu khí tím trên bàn tay tạo nên một cái xoáy kỳ quặc, bàn tay Lý Dật khẽ đánh xuống trong ánh mắt khá kinh ngạc của Hàn Trụ.
- Hồi Phong Chưởng!
Dường như là châu chấu đá xe, chưởng nhẹ hều đánh xuống phía dưới đòn chặt của Hàn Trụ. Vào lúc đó, mọi thứ dường như kỳ quặc đến cực điểm, đòn chặt vốn phải nổ tung nhưng lại như bùn chảy ra sông biến mất không một tiếng động trong không trung. Nhưng khí tức nguy hiểm đó vẫn đang ẩn hiện đầu đó...
Hàn Trụ sững sờ, chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù gì hắn cũng là Đấu Sư cường giả, bao nhiêu trận chiến lâu nay đã cho hắn một bản năng cảm giác được nguy hiểm!
Hắn lùi lại phía sau, nhưng chưa lùi được nửa bước thì chưởng của Lý Dật đã đánh trúng ngực hắn!
- Giảo Kình!
Đến lúc này, Lý Dật mới thốt ra hai chữ cuối cùng. Cùng lúc đó, một lực xoáy cuồn cuộn trào ra từ lòng bàn tay Lý Dật.
Đòn mà hắn hấp thụ của Hàn Trụ đó, sau khi cộng thêm với đấu khí của chính mình, uy lực của châu này đã cực kỳ mạnh mẽ.
Không phải tự nhiên mà Hồi Phong Chưởng được gọi là Đấu kỹ quái dị nhất!
Binh!!
Đấu khí hai màu đánh trúng ngực Hàn Trụ, tiếng rên khiến người ta phải sởn da gà. Thân hình Hàn Trụ hơi co lại trên không trung một lúc sau mới bay ra sau.
Phụt!!
Từ cổ họng Hàn Trụ phát ra tiếng kêu la tắc nghẹn, rồi máu tươi bắn tung tóe. Hàn Trụ loạng choạng nhưng không hề ngã mà nhanh chóng quay người lại, đứng vững với sắc mắt trắng bệch.
Nhưng lúc này, chiếc Sa y Đấu khí trên người hắn đã xuất hiện vài đường nứt, có cảm giác như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Nhìn Hàn Trụ với gương mặt tuy tàn tạ nhưng vẫn còn sức chiến đấu, Lý Dật bất giác lắc đầu.
Sức chịu đựng của tên này mạnh thật, mình vẫn tưởng một chưởng đó là có thể oanh kích vỡ Sa y Đấu khí của hắn, không ngờ lại không làm được, thật đáng tiếc...
Lý Dật không ngờ, Sa y Đấu khí của Đấu Sư cường giả mạnh đến mức nào, dù là cùng cấp đánh trực diện, muốn đánh bại đối phương thì dễ, nhưng muốn phá vỡ Sa y Đấu khí lại cực khó.
Chiều này của hắn có hiệu quả như vậy có thể nói là kinh thiên động địa rồi!
Nhưng gần đây Lý Dật đã quen với những cường giả cấp Đấu Vương, Đấu Hoàng, nên không có chút cảm giác gì với tình huống vốn phải kinh ngạc.
- Giỏi... Giỏi... Không những tu luyện đấu khí Lôi thuộc tính, thân thủ tốt, lại có cả loại Đấu kỹ này... Nếu bản Thiếu gia không nhầm thì chiêu vừa rồi, ít nhất cũng là Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp?! Xem ra ta đã đánh giá thấp người rồi!
Quệt vết máu bên mép, Hàn Trụ gầm ghé nhỏ trong miệng. Trước nay hắn luôn tự đánh giá mình rất cao, những năm gần đây mọi chuyện trong Vân Thủy Thành đều thuận buồm xuôi gió, rất ít khi gặp trắc trở, lúc này hắn đã giận dữ đến tột đỉnh rồi.
Cười nhẹ một cái, Lý Dật khẽ lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, có những kẻ ngươi không động vào được đâu... Hàn Trụ Thiếu gia, giờ ngươi đã hối hận chưa?
- Hối hận? Từ điển của bản Thiếu gia không có hai chữ đó!
Sắc mặt Hàn Trụ tối sầm lại:
- Có điều, không ngờ ngươi lại biết cả Đấu kỹ Chu Tước. Xem ra lại lịch của tiểu tử ngươi cũng không đơn giản... Vốn người chỉ cần để lại tỷ tỷ là ta sẽ thả ngươi đi. Nhưng lúc này ta có hứng thú với chiêu đó của người rồi... Tiểu tử, ta nhất định sẽ bắt sống người, sau khi bức hỏi được tâm pháp Đấu kỹ thì sẽ giết ngươi! Hôm nay người chết chắc rồi!
Lý Dật khẽ cười:
- Hàn Trụ Thiếu gia cho rằng mình làm được sao?
- Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý, đừng có kiêu căng! Ta biết chắc chắn ngươi có tuyệt chiêu, thậm chí là Đầu kỹ Chu Tước Trung cấp!
Hàn Trụ cười lạnh lẽo, tay phải nắm chặt lại, một thanh trường kiếm bay đến tay hắn, chiếc Sa y Đấu khí dần biến mất, nhưng đấu khí trên thanh kiếm ngưng tụ lại, sáng chói khiến người ta không thể nhìn thẳng vào!
Những luồng đấu khí sắc xanh đang uốn lượn như những con sói lửa, dù ở khoảng cách rất xa cũng khiến người khác cảm nhận được sức mạnh lớn lao tiềm tàng trong nó.
- Nhưng thế giới này đâu phải chỉ có mình người biết Đấu kỹ Chu Tước!
Hàn Trụ cười hung hãn:
- Ngươi tưởng bản Thiếu gia lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay là công cốc sao? Nếu không có vài tuyệt chiêu thì sao có thể tung hoành ở Vân Thủy Thành này?
Đấu khí trên mũi kiếm Hàn Trụ dần dần tụ lại thành hình một con chim lửa, khí thế càng trở nên khủng khiếp.
Cảnh tượng này khiến Lý Dật hiều, Đấu kỹ này của Hàn Trụ có lẽ là phối hợp với Công pháp của hắn mới có được. Nếu không dù là Ngũ Tinh Đấu Sư cường giả cũng rất khó có được khí thế này, chứ đừng nói đến hắn.
- Quả nhiên thú vị thật...
Lý Dật nhún vai, nói vẻ không quan tâm. Chỉ là trình độ này cũng chưa cần hắn phải dùng đến tuyệt chiêu, nhưng hắn có một chiêu mà sau khi luyện thành chưa dám dùng nhiều à...
Lý Dật nhẹ nhàng khua tay lên, một đạo ánh sáng xanh nhạt xuất hiện trên tay hắn rồi nhanh chóng biến mất, chỉ là trên tay hắn dường như có một thứ ánh sáng trơn bóng kì lạ...
- Tiểu tử! Bản Thiếu gia nhiều năm nay đã không dùng chiêu này. Hôm nay, người đừng trách ta không nương tay:
Hàn Trụ dậm chân, thân hình lao tới, trường kiếm chém xuống theo sau một tiếng hét:
- Chu Tước Cao cấp! Phụng Phá Thiên!
Cùng với tiếng hát của Hàn Trụ, con chim lửa trên mũi kiếm của hắn bỗng phình to ra, rồi như có linh tính, thân hình to lớn của nó nhằm thẳng đầu Lý Dật lao xuống...