Đả tự: Sided Lovettt
***
Hành động của Lý Dật khiến ánh mắt Cung Vô Song khẽ động cô ta bất giác gật đầu:
- Tiểu đệ đệ, ngươi cũng là kẻ độc thân sao... Thế nào, định thà chết không chịu khuất phục hả? Tỷ tỷ ta thấy ngươi ngày càng thú vị đó... Nếu giờ ngươi đầu hàng không biết chừng ta còn giúp được gì đó cho ngươi ấy chứ!
Nói rồi cô ta không kìm được mà liếm môi.
Chỉ có điều dung nhan cô ta quá bình thường tuy khí chất tốt nhưng thế nào thì cũng không khiến Lý Dật thấy hứng thú được.
Khẽ cử động cơ thể đang tê buốt, Lý Dật cười:
- Nếu Cung Trường chủ xinh đẹp một chút thì chưa biết chừng ta sẽ không đánh mà hàng thật... Nhưng đáng tiếc, với dung nhan kia thì thực sự ta chẳng thèm!
Cung Vô Song mặt không hề biến sắc, chỉ bình thản nói:
- Rất tốt, đây là ngươi tự tìm cái chết đấy. Chết rồi đừng có trách ta... Có điều tỷ tỷ ta trước nay vẫn rất coi trọng nhân tài. Nhìn ngươi có lẽ cũng có lá bài bảo mệnh, ngươi cứ dùng để xem nó có thể cứu được mạng ngươi không!
Lý Dật nhìn Cung Vô Song lạnh lùng, lúc sau hắn thở dài, ánh mắt trở nên kỳ quái:
- Ta nghĩ... ngươi sẽ hối hận...
- Cứ cho ta xem ta sẽ hối hận thế nào...
Lý Dật cười nhạt, không nói nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng hít vào một hơi, khi cảm thấy đấu khí đã hồi phục đến trạng thái cao nhất, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Hành động kỳ lạ này của Lý Dật khiến Cung Vô Song khẽ gật đầu, dường như cô ta cũng cảm giác được rằng Lý Dật đang chuẩn bị một điều gì đó kinh ngạc...
Nhưng một Đấu Giả nhỏ bé thì có được bản lĩnh gì chứ? Cung Vô Song khá mong đợi về điểm này.
Lúc ấy, các cuộc giao chiến ở xung quanh cơ bản đã dừng lại, đừng nói bên Nạp Lan Bình đều chú ý đến phía này, mà ngay cả các Dong binh và đám cướp cũng dùng tay mà nhìn sang. Cái không khí kỳ quái này khiến cho tất cả bất giác trở nên căng thẳng.
Thiết Sư cau mày nói nhỏ:
- Tên tiểu tử đó muốn làm gì vậy? Không phải hắn cho rằng mình có thủ đoạn gì thật chứ?
Phụng Nương Tử cười nhạt:
- Muốn làm gì thì cũng vô dụng... Cung Trường chủ không đơn giản là Đấu Sư... Nạp Lan Bình, ngươi nói có phải không?!
Nạp Lan Bình cười khổ, trước đây hắn cũng không biết thực lực của Cung Vô Song song giờ hắn vẫn không thể nhìn ra được thực lực của Cung Vô Song. Có điều hắn là Thất Tinh Đấu Sư, đến hắn cũng nhìn không ra thì e là...
Bỗng chốc, nguyên tố trong trời đất dường như dồn hết về phía Lý Dật, bầu trời vốn quang đãng bỗng kéo đến những đám mây phảng phất ánh sáng đỏ.
Cảnh tượng này khiến Cung Vô Song sợ hãi một cách mơ hộ. Với thực lực của cô ta, trước mặt một Đấu Giã nhỏ nhoi thì tuyệt đối không thể xuất hiện cái cảm giác này.
Vậy thì khả năng duy nhất chính là...
Nhìn gương mặt dữ dằn của Lý Dật, Cung Vô Song bỗng có chút hối hận, dường như... dường như việc để hắn hồi phục nguyên khí là việc sai lầm nhất từ trước tới giờ...
Nghĩ đến đây, cô ta bất giác thối lui một bước, tay khẽ chuyển động trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm sáng loáng.
Bộ dạng nghiêm trọng của Cung Vô Song khiến những kẻ xung quanh lập tức nhìn nhau.
Nạp Lan Bình chần chừ một lúc rồi nói:
- Không... không phải... đám mây trên trời kia là do Lý Dật gọi đến chứ... phải biết là Đấu kỹ bình thường thì không thể nào...
- Cái gì? Hắn là Lý Dật?
Phụng Nương Tử giật thót.
Thiết Sư cũng khá bất ngờ:
- Không phải là tên ở Lý Gia Vạn Triều Thành... Đúng rồi, với tuổi của hắn, lại cả thủ đoạn này, tám phần chính là hắn rồi! Nếu không thì một Đấu Giả sao có thể chạy thoát được khỏi tay hai chúng ta?! Nghe nói, trước đây không lâu ở Vạn Triệu Thành xuất hiện cường gia cấp Đấu Hoàng. Có kẻ đoán đó chính là tôn sư của Lý Dật, không phải là...
Lời nói chưa hết những sắc mặt tất cả đều tái mét.
Một Đấu Giả bình thường thì đúng là chả là gì, nhưng nếu Đấu Giá đó có tôn sư cấp Đấu Hoàng thì...
Lúc này, đám mây đã xuất hiện dày đặc giữa lưng chừng trời. Ánh sáng xung quanh đã bị nhuốm sắc đỏ, bên trong đám mây còn ẩn hiện những tia chớp đó nhấp nháy.
Lý Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng bật cười:
- Cung Trường chủ Cung Vô Song chiêu này đến ta cũng không chắc chắn sẽ khống chế hoàn toàn được nó... nếu không cẩn thận đả thương ngươi thì cũng đừng trách ta!
- Thiên Địa Dị Biến? Đấu kỹ Bạch Hồ?!
Sắc mặt Cung Vô Song hơi thay đổi, nhớ đến một truyền thuyết hư vô.
- Đáp đúng rồi đấy! Nhưng đáng tiếc không có phần thưởng... mời Cung Trường chủ tiếp chiêu!
Giọng nói lạnh lẽo, Lý Dật bay lên không trung từ từ giơ tay phải lên, không khí bao quanh dường như đang lay động.
Một chùm tia điện màu đỏ chém xuống từ trên trời, Lý Dật giơ tay ra tóm lấy luồng điện, cùng lúc ấy, một lớp đấu khí đỏ rực lan tỏa trên người hắn, nhanh chóng tập trung tạo thành hình một vầng Huyết Nguyệt trong bàn tay phải của hắn.
- Tiếp chiêu!
- Bạch Hổ Hạ cấp! Huyết Nguyệt Cuồng Cương!
Cười lên điên cuồng tay phải hắn giơ lên cao rồi bổ xuống Cung Vô Song.
Nơi vầng Huyết Nguyệt chạm đến tất cả đều tan thành mây khói, chỉ có điều chiêu này của hắn không khoa trương như của Xà Tôn Giả, chỉ là theo sau bàn tay hắn là một đạo ánh sáng đỏ tươi hình mặt trăng.
Tầm mắt toàn bộ bị bao trùm bởi một màu đỏ máu, nguyên khí thiên địa dường như bị xé toạc hoàn toàn!
Ánh mắt Cung Vô Song đầy sự kinh hoàng đấu khí mờ nhạt vừa rồi đã biến mất trên người cô ta. chiêu này khiến cô ta toàn thân lạnh toát.
Chỉ có điều bây giờ không phải lúc ngây ra, cơ thể Cung Vô Song khẽ rung lên, một bộ áo giáp tinh tế bằng đấu khí xuất hiện trên người Cung Vô Song. Thanh trường kiếm trên tay Cung Vô Song phát ra một chùm tia sáng xanh lam, thân kiếm khẽ động nháy mắt biến ra hàng chục đạo kiếm quang đón lấy Huyết Nguyệt.
- Kiếm Phong Cuồng Vũ!
Đấu khí ngưng tụ lại thành áo giáp, điều này là tượng trưng cho việc đã bước vào cấp Đấu Vương, mà chiêu Kiếm Phong Cuồng Vũ này chỉ nhìn thanh thế thôi thì e đã là Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp rồi. Nhìn bộ dạng Cung Vô Song rõ ràng chiêu này cô ta đã dùng toàn lực!
Cô ta có một ý nghĩ vô cùng cổ quái, dường như nếu không ra toàn lực thì chưa biết chừng hôm nay sẽ lật thuyền trong rãnh ở đây vậy.
Huyết Nguyệt, Kiếm Phong đâm vào nhau gây nên một tiếng nổ long trời lở đất, kèm theo đó là những đạo ánh sáng chói chang.
- Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!!
Cùng với trận nổ như sấm rền, những đạo ánh sáng đỏ và xanh không ngừng bắn ra khắp nơi, chỉ có vài nhân tài như Nạp Lan Bình mới có thể nhìn thấy những chùm sáng ấy, còn các Dong binh bình thường thì chỉ thấy trước mắt là một màn trắng xóa.
Sau vài chục lần nỗ như thế, ánh sáng màu đỏ mới rơi xuống chỗ Cung Vô Song
Chỉ thấy thân hình tàn tạ của Cung Vô Song bay ra sau, bộ giáp trên người cô ta không còn toàn vẹn được như cũ nữa. Rõ ràng là cô ta không đỡ được hết chiều vừa rồi.
Máu chảy ra từ khóe miệng Cung Vô Song sắc mặt cô ta trắng bệch đáng sợ, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào không trung.
Sắc mặt Lý Dật trên không trung lúc này cũng đang trắng bệch. Tuy dựa vào lực trường kỳ dị của Huyết Nguyệt Cuồng Cương hắn có thể miễn cưỡng bay được trên không trung. Nhưng khi đã dùng chiêu này thì phải trả giá rất nhiều... Lúc này nếu hắn không cố gắng khống chế không cho mình hộc máu ra thì có lẽ đã bất tỉnh rồi.
Sức mạnh tấn công của cường giả Đấu Vương quy nhiên không nhỏ! Dù mình có dùng Đấu kỹ cấp Bạch Hổ thì cũng bị bất lợi.
Ánh sáng tắt dần, nhưng đấu khí màu đỏ máu vẫn đang lan tỏa trong không trung...
Hai người nhìn nhau từ xa, khi hai ánh mắt chạm nhau dường như lóe lên một tia lửa điện.
- Ha ha...
Lý Dật cười khan:
- Đấu Vương cường giả quả nhiên danh bất hư truyền... ta đã nỗ lực như thế mà cũng không gây thương tích thật sự cho ngươi! Cung Trường chủ, ngươi quả nhiên lợi hại!
Cung Vô Song vẻ mặt đau khổ, ho khan một tràng rồi nói nhỏ:
- Đấu kỹ Bạch Hổ, là Đấu kỹ Bạch Hổ! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ quả thực đã coi thường ngươi rồi... Chỉ tiếc là... tiếc là ngươi chỉ là một Đấu Giả... nếu là Đấu Sư, mà lại có Đấu kỹ như vậy, thì hôm nay tỷ tỷ không đánh mà vỗ mông đi luôn rồi...
Lý Dật cười nhạt, thân hình khẽ động nhìn lên người Cung Vô Song hơi kỳ lạ.
- Cung Trường chủ... không phải ngươi cho rằng Đấu kỹ cấp Bạch Hổ chỉ có uy lực thế thôi sao...
Cung Vô Song hơi biến sắc mặt, rồi cười nhẹ:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ tuy bị thương nhưng nhãn lực vẫn còn... Vừa rồi ngươi nhờ Hồi Khí Đan hồi phục đấu khí thì mới dùng được chiêu này. Ta nghĩ Đấu kỹ Bạch Hổ này cần rất nhiều đấu khí... Tiểu đệ đệ, nếu ta tính không nhầm thì chắc giờ ngươi đã là cây đèn hết dầu rồi... Nào, ngoan ngoan nghe lời tỷ tỷ, giao Đấu Thần Tàn Ngọc, và cả Quyền trục Đấu kỹ cấp Bạch Hổ ra đây. Tỷ tỷ sẽ cho ngươi chết toàn thây, thế nào hả?
Lý Dật cười lạnh lẽo:
- Lần này không phải giao đồ ra thì tha cho ta sao?
Cung Vô Song cười:
- Nếu có thể thì tỷ tỷ cũng không muốn giết ngươi à... chỉ có điều tiểu đệ đệ ngươi trẻ mà đã có tu vi như vậy, lại biết Đấu kỹ mạnh như thế, chắc bên cạnh có một tôn sư cao cường... Với bối cảnh như thế, hôm nay ta không cướp đồ của ngươi, hoặc không trừ khử ngươi thì... sau này tỷ tỷ e là đến cơm cũng không có mà ăn! Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận thì tỷ tỷ ta thà chưa bao giờ đắc tội ngươi...
Lý Dật cười nhạt:
- Chỉ đáng tiếc trên thế gian này không có thuốc hối hận... Chỉ đáng tiếc, ngươi tự dồn mình vào đường này thôi. Với ta, ta không hề muốn đối đầu với một Đấu Vương cường giả chút nào!
- Ngươi hiểu thì tốt rồi!
Cung Vô Song sắc mặt lạnh bằng: - Vậy tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đành tiễn ngươi lên đường thôi!
- Tiễn ta lên đường?
Lý Dật cười mỉa mai:
- Cung Trường chủ, vừa rồi ta cũng nói rồi còn gì. Ngươi cho rằng ta lừa ngươi? Ngươi thật sự cho rằng ta bó tay chịu cho ngươi chém sao? Chiêu này của ta tên là Huyết Nguyệt Cuồng Cương... Huyết Nguyệt ngươi đã thấy rồi, còn Cuồng Cương, ta nghĩ chắc ngươi cũng nên mở rộng tầm mắt một chút...
Nói đến đây, chỉ quyết trên tay Lý Dật đột ngột biến hóa, nguyên khí trời đất giữa hai người đột ngột co lại, vâng Huyết Nguyệt di chuyển điên cuồng cuối cùng xuất hiện trước mắt mọi người...
Vừa rồi, dưới sự che phủ của đấu khí, Lý Dật đã che giấu được chiêu này rất tốt.
Nhìn lên vầng Huyết Nguyệt ngày càng nhỏ, ai cũng cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo bên trong nó, Cung Vô Song đang đối diện trực tiếp với chiêu này thì mặt tái mét.
Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng ràng với thực lực của cô ta, khi đối diện với chiêu này dường như có cảm giác muốn chạy trốn..
Chả trách mà Công pháp và Đấu kỹ cấp Bạch Hổ đều là thứ đáng tiền ở mọi thành phố... chỉ là chiêu này có thể giúp một Đấu Giả kháng cự trực tiếp với Đấu Vương, đúng là khủng bó!
Hôm nay mà đề hắn sống ra khỏi đây thì e là đến tông môn đằng sau cũng gặp tai ương!
Nghĩ vậy, Cung Vô Song không còn kịp che giấu nữa, cô ta phun máu ra thanh trường kiếm, lập tức thanh kiếm tỏa ra vô vàn tia sáng đỏ...
Lý Dật khẽ nheo mắt, hắn cười:
- Xem ra, Cung Vô Song Trường chủ của chúng ta cũng có quân chủ bài... có điều, đã quá muộn rồi!
Chị quyết lại biến lần nữa!
- Vậy thì thời gian hưởng thụ đến rồi, phá cho ta!
- Phá! Phá! Phá!!!