(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phong Nhã Tụng đã tìm khắp các đường, trời vẫn còn sớm, nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa.
Cô gần như bước đến tòa nhà trung tâm ôn thi thạc sĩ kia, cuối cùng cũng nhìn thấy một quán cà phê đang mở cửa. Bước vào quán, một nửa bày sách và tạp chí, một nửa bày bàn ghế thư giãn, không gian yên tĩnh và ấm cúng.
Người phục vụ đang dọn dẹp quầy lễ tân. Phong Nhã Tụng gọi một cốc Latte rồi bước đến bàn cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Cô bật máy tính, mở chương trình học bị bỏ lỡ của ngày hôm qua ra, nhấp một ngụm cà phê, sau đó lấy giấy bút.
Học đến 10 giờ trưa, Phong Nhã Tụng thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài tìm đồ ăn trưa.
Dịch vụ giao hàng ở tòa nhà văn phòng này khá phát triển, nhân viên giao hàng thì vội vàng, Meituan màu vàng, Ele màu xanh...
Phong Nhã Tụng cảm thấy vô cùng thư thái, nhiều chi tiết nhỏ mà cô không để ý đến, giờ lại có vẻ thú vị.
Lúc đi trên đường, cô thậm chí còn nghĩ rằng liệu mình có thể tình cờ gặp được không?
Cô ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng này, không biết anh sẽ ở trong ô cửa sổ nào. Ngay sau đó cô lại nghĩ, chắc anh cũng là một thành viên cống hiến cho ngành dịch vụ chăng.
Phong Nhã Tụng ăn một suất mì ở phố thương mại, đi qua một vài cửa hàng, lại gọi một cốc trà sữa. Có rất nhiều người xếp hàng mua trà sữa nhưng hầu hết họ đều mang đi. Phong Nhã Tụng thấy bầu không khí trong cửa hàng rất tốt lại còn nhiều ghế trống, cô bèn lấy trà sữa, đi vào rồi ngồi xuống.
Cô ngồi lại quán trà sữa cả buổi chiều, sắc trời bên ngoài bắt đầu tối sầm.
Sau 7 giờ, điện thoại hiện thông báo tin nhắn mới.
Phong Nhã Tụng lập tức cầm lên xem.
【Em đang ở đâu?】
Người gửi là Chu Quyền.
Phong Nhã Tụng cầm điện thoại, cảm thấy nỗi chờ mong suốt một ngày nháy mắt tan thành dòng nước ấm, bắn ra từng tia. Cô bất giác mỉm cười, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
【Em đang ngồi trong quán trà sữa ở phía Tây khu phố thương mại ạ.】
Đối phương nhắn lại rất nhanh.
【Ừ, em ra ngoài đi, anh đợi em ở cửa B1.】
Phong Nhã Tụng lập tức đứng lên.
Ra khỏi quán trà sữa, Phong Nhã Tụng đi theo chỉ thị biển báo giao thông, chỗ này rất gần cửa B1, chỉ đi mấy trăm mét rồi rẽ sang là đến.
Buổi tối tại một ngã tư tờ mờ, cô trông thấy anh đứng ở ven đường, nhìn lên đèn giao thông, đứng thẳng, cả người toát ra hơi thở nhẹ nhàng, đám đông vội vàng lướt qua anh.
Phong Nhã Tụng không khỏi thở ra một hơi.
Hóa ra có người chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến tim ta đập nhanh hơn.
Khi khoảng cách chỉ còn vài bước, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô, sau đó đi về phía cô.
Khi gặp cô, anh rất tự nhiên ôm vai cô nói: “Em quay lại đi.”
Hai tay Phong Nhã Tụng ôm máy tính, xoay người đi theo anh.
Cô ổn định lại tâm trạng, ngẩng đầu hỏi: “Mình đi ăn tối ạ?”
Chu Quyền “Ừ” một tiếng, hỏi: “Hơi muộn, em có đói không?”
Phong Nhã Tụng mỉm cười: “Chiều nay em mới uống một cốc trà sữa lớn nên giờ không đói lắm ạ.”
Thái độ chủ động nói chuyện của anh khiến bầu không khí dịu lại.
Phong Nhã Tụng theo anh đến bên cạnh một tòa nhà văn phòng, đi thang máy nhỏ lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, mùi thức ăn hấp dẫn bay tới. Hóa ra, nằm khuất trong đây có mấy nhà hàng tư nhân.
Chu Quyền đi tới cửa một nhà hàng, vén rèm lên, để cô vào trước.
Không gian trong nhà hàng nhỏ, chỉ có sáu chiếc bàn gỗ, họ bước đến chiếc bàn trống cuối cùng.
Một bên bàn là ghế sô pha êm ái, còn bên kia là ghế dài.
Chu Quyền ngồi xuống sô pha, vỗ vị trí bên cạnh mình: “Em ngồi xuống đây đi.”
Phong Nhã Tụng nhìn anh, anh cúi đầu mở thực đơn.
Phong Nhã Tụng cất bước đi tới, đặt máy tính sang một bên rồi ngồi xuống cạnh anh.
Thực đơn được đưa tới trước mặt cô, Chu Quyền hỏi: “Em xem muốn ăn gì nào?”
Phong Nhã Tụng xem qua tên món ăn viết tay, có vẻ rất phong cách, cô quay lại nhìn anh: “Anh thường tới đây ăn đúng không ạ?”
Chu Quyền cũng nhìn cô, đáp: “Ừ.”
Ánh mắt chạm nhau, tim Phong Nhã Tụng hẫng mất nửa nhịp, cô mỉm cười: “Vậy thì chắc chắn anh biết món nào ngon ha.”
Chu Quyền gật đầu nói: “Thế thì mình ăn một số món được đề xuất nhé.”
Anh giơ tay gọi món với người phục vụ.
Âm thanh sau bếp náo nhiệt, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Chu Quyền đặt một bát cơm xuống trước mặt cô, sau đó anh cầm đũa, gắp thức ăn lên.
Phong Nhã Tụng cũng cầm lấy bát đũa.
Từ trước đến giờ anh ăn cơm luôn yên tĩnh như vậy.
Phong Nhã Tụng ngồi bên cạnh anh, cô gắp thức ăn rất cẩn thận.
Sau khi ăn no, người phục vụ bưng một ấm trà mới đến. Chu Quyền rót hai cốc, một cốc đưa cho cô, một cốc bưng tới trước mặt mình.
Anh cầm cốc trà, dường như chợt nghĩ ra gì đó, anh lại lấy điện thoại.
Phong Nhã Tụng yên lặng uống trà, cố gắng không liếc mắt nhìn sang phía anh. Nhưng cô cảm nhận được anh không xử lý công việc mà đang tìm kiếm gì đó trên giao diện.
Cuối cùng anh dừng lại ở một giao điện nào đó, nhìn mấy phút, sau đó anh nhấn một cái, tắt điện thoại đi.
Anh uống một ngụm trà, quay sang hỏi cô: “Em no chưa?”
Phong Nhã Tụng buông cốc, gật đầu.
Bước ra khỏi tòa nhà, sắc trời đen kịt, ánh đèn bên phố thương mại vô cùng rực rỡ
Chu Quyền giảm tốc độ, sóng vai với cô đi tới bãi đỗ xe.
Anh không mời, cô cũng không hỏi, dường như việc anh dẫn cô về nhà là lẽ đương nhiên.
Xe dừng lại trong khu nhà, Phong Nhã Tụng ôm túi máy tính xuống xe. Lúc đi qua đầu xe, Chu Quyền đột nhiên vươn tay về phía cô.
Phong Nhã Tụng ngẩn người, anh muốn cầm máy tính giúp cô ư? Song lại có một ý nghĩ khác nói với cô rằng anh muốn nắm tay cô.
Ngay sau đó, Chu Quyền làm cả hai việc này.
Một tay anh cầm túi máy tính của cô, một tay nắm lấy tay cô.
Tim Phong Nhã Tụng đập như trống, bước chân nhẹ bẫng, cô ngầng đầu nhìn sườn mặt anh, lập tức nghĩ tới cảnh diễn kia.
【Sau khi tan học, ngài cầm lấy cặp sách của em. Dọc đường, ngài luôn nắm tay em, dẫn em đi vào thang máy, đi vào phòng.】
Trong đầu cô nhanh chóng dâng lên một cảm giác tê dại.
Bàn tay Chu Quyền ấm áp khô ráo, nắm chặt tay cô, dẫn cô đi vào thang máy, về tới nhà.
Đèn chưa bật, cửa nhà bị đóng lại sau lưng cô.
Hiên cửa vang lên tiếng động, dường như anh thả túi máy tính xuống.
Chợt, anh đứng trước mặt cô. Sau lưng cô là cánh cửa chống trộm rắn chắc, trước mặt cô là cơ thể của anh. Họ đã từng vừa quen thuộc vừa thân thiết, cũng từng vô cùng xa lạ. Giờ phút này, cơ thể anh nóng bỏng, độ ấm của hơi thở dường như đang lên cao.
Phong Nhã Tụng khẽ hé miệng: “Chủ nhân…”
Chu Quyền duỗi tay vuốt ve mặt cô: “Trong suốt thời gian qua, em có ngoan không?”
Thân thể Phong Nhã Tụng run lên, cô nhìn khuôn mặt anh trong ẩn trong bóng tối, hơi thở đột nhiên nghẹn lại.
Chu Quyền khẽ nói với cô: “Xoay người lại.”
Phong Nhã Tụng chậm rãi xoay người, cô chống tay lên cửa, ngoảnh mặt lại nhìn anh.
Chu Quyền đè người xuống, ghé sát vào tai cô: “Tại sao lại tìm tôi?”
Cả người Phong Nhã Tụng tê dại, không trả lời.
Anh tiếp tục mở miệng, giọng khàn khàn: “Có phải em đã làm trái lời tôi không?”
【Bấy giờ ngài lại thở dài một hơi. Ngài nói, tôi chỉ muốn tốt cho em, nhưng tại sao em lại không ngoan ngoãn chứ. 】
Phong Nhã Tụng run rẩy hít thở, cô thực sự không ngoan. Chờ đợi anh, tìm được anh là hành vi phản nghịch nhất của cô, nhưng đây cũng là việc duy nhất cô có thể làm.
Giọng cô nhỏ lại, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chủ nhân…”
Chu Quyền cọ người vào cô, vươn tay vòng ra phía trước tháo cúc quần cô.
Quần bị kéo thẳng xuống dưới, anh lại dán sát người, tư thế xâm lược, xúc cảm nóng bỏng.
Cô cảm nhận được làn da mình đang khẽ run lên.
Anh nghiêng người đi, bỗng nhiên tét vào mông cô một cái.
Âm thanh vang giòn, Phong Nhã Tụng không nhịn được bật ra một tiếng rêи ɾỉ.
Bàn tay anh xoa hai cái, rồi lại tét, cứ lặp lại như thế mấy lần. Phong Nhã Tụng bám chặt lấy khung cửa, cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể đang tan ra một cách khó kiểm soát.
Đùi cô khẽ run, mông lại bị tét “Bốp” một cái. Sau đó anh dời đi, tiếng quần rơi vang lên, rất nhanh sau đó anh lại đè người, thứ nóng rực kề sát bờ mông cô.
Thứ đó trượt xuống, cọ nhẹ vào giữa khe hẹp. Nơi ấy đã ướt đẫm, thứ kia lại trượt vào trong.
Cánh tay anh ôm lấy eo cô, dướn người về phía trước, đâm thẳng vào.
Bên trong cơ thể cô nháy mắt xoắn chặt.
Chu Quyền thoáng dừng lại cho cô thời gian làm quen.
Sau đó anh thử đưa đẩy vài cái, thay đổi góc độ, miệng cô dần bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Anh dời lòng bàn tay đến bên hông cô, lại tét hai cái, âm thanh vang dội, nơi tiếp xúc giao hòa càng thêm trơn ướt.
Tiếp đó anh giữ chặt eo cô, tiết tấu bắt đầu nhanh hơn, tiếng va chạm vang lên vô cùng mờ ám.
Trong căn phòng tối, tiếng thở dốc của họ đều bị phóng to.
Anh nhắc: “Gọi tôi.”
Phong Nhã Tụng mở miệng thở dốc, rên thành tiếng: “… Chủ nhân.”
Chân cô mềm nhũn, mông vừa nóng vừa đau, trong cơ thể lại được lấp đầy. Nơi nhạy cảm bị va chạm liên tục, cơ thể cô run bắn lên, lại mở miệng gọi: “Chủ nhân…”
Anh không ngừng thúc mạnh, cảm nhận được sự thay đổi trong người cô. Cô thở hổn hển, thân thể gồng cứng.
Gần tới đỉnh điểm, anh vung tay tét một cái vào mông cô, khàn giọng ra lệnh: “Gọi tôi.”
Phong Nhã Tụng run rẩy mở miệng: “… Chủ nhân.” Giọng cô mỏng manh, gần như đang xin tha.
Tay cô cũng không còn sức, sắp không thể bám vào cửa được nữa.
Chu Quyền ôm eo cô, nhanh chóng rút ra thúc mạnh mấy cái, cảm nhận được thân thể cô càng ngày càng mềm mại, vách trong không ngừng mυ"ŧ lấy anh. Anh hít sâu một hơi, dừng lại, sau đó rút ra.
Cả người cô mềm nhũn, được anh xoay lại, thứ nóng rực kề sát bụng dưới của cô, sau đó lại cọ vào thân dưới.
Anh duỗi tay ôm chặt cô, hơi thở nóng bỏng mà dồn dập phả vào tai cô. Song anh lại chẳng nói gì.
【Ngài ra lệnh cho em chống tay lên cửa, ngài giơ tay tét mông em cho đến khi em xin tha. Em sẽ sợ đau, sẽ run rẩy, bấy giờ ngài xoay người em lại, ôm em vào trong vòng tay. 】
Chu Quyền thở dốc, kìm nén một lúc, cuối cùng vẫn cầm lòng không đặng nâng một chân cô lên, tiến vào từ phía chính diện.
Anh đỡ lấy lưng cô, mu bàn tay đặt lên cửa, mượn sức, tiếp tục đưa đẩy.
Hơi thở của cô phả vào cổ anh, vừa nóng vừa ngứa, thỉnh thoảng lại ngân ra tiếng rêи ɾỉ nũng nịu. Anh cảm nhận được cơn cực khoái xông thẳng lên não, xương cụt sau lưng tê dại, cuối cùng đến khi sắp bắn, anh vội vàng rút ra.
Căn phòng tối tăm yên tĩnh, anh chống cằm lêи đỉиɦ đầu cô, thở đứt quãng. Sau đó anh nói: “Đi, đi vào phòng ngủ.”
Anh ngồi xổm xuống, cởi hẳn quần của cô ra. Sau đó đứng dậy, ôm mông cô xoa nhẹ, thì thầm: “Em tự vào phòng nhé.”
Dứt lời, anh rời đi.
Phong Nhã Tụng chần chừ chốc lát, cất bước đi vào phòng ngủ.
Làn da tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, nhưng cũng nhạy cảm hơn. Cô đứng trong phòng ngủ tối tăm, cảm giác nhịp tim của mình đã tăng đến mức kí©h thí©ɧ.
Chu Quyền đeo bao rồi bước vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, kéo cô tới trước mặt.
“Em ngồi lên đi.”
Giọng anh bình tĩnh song hơi thở vẫn nóng bỏng.
Phong Nhã Tụng di chuyển, anh đỡ người cô, để cô ngồi xuống đùi, đối mặt với mình.
Phong Nhã Tụng bám vào bờ vai rắn chắc của anh, tim đập dữ dội, mặt anh thật gần cô, hơi thở của họ gần như hòa vào nhau.
【Sau đó, ngài dắt em đi tới mép giường, ra lệnh cho em ngồi lên chân ngài.】
Chu Quyền vươn tay ôm eo cô, ra lệnh: “Nâng mông lên.”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng nâng mông, anh di chuyển cơ thể, sau đó ấn eo cô xuống, thứ nóng rực bỗng nhiên đâm thẳng vào trong.
Chân cô banh rộng, tư thế này khiến cho thứ kia tiến vào rất sâu. Cô không khỏi bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Chu Quyền điều chỉnh tư thế, rút ra đâm vào mấy cái, sau đó lại ôm eo cô.
Anh nói: “Đếm số.”
Phong Nhã Tụng đối mặt với ngực anh, hơi thở vừa nóng vừa dồn dập, hoàn toàn không còn tâm trí suy nghĩ.
Bàn tay Chu Quyền trượt xuống mông cô, tét “Bốp” một cái.
Cả người cô căng cứng, thân dưới bất giác xoắn chặt lại.
Chu Quyền kiểm soát được nhịp thở, đưa đẩy bên trong cơ thể cô, khẽ “Hửm?”.
Phong Nhã Tụng mấp máy môi: “… Một.”
Cơ thể anh va chạm, tay lại tét “Bốp” cái nữa.
“Ưm… Hai.”
Tư thế này khiến anh tiến vào càng sâu, sự đau đớn cũng mang lại kɧoáı ©ảʍ tê dại như có dòng điện chạy qua. Phong Nhã Tụng bám chặt lấy bả vai anh, nhấp nhô trên người anh, trong cổ họng khẽ ngâm nga.
Một thời gian ngắn sau, cô bắt đầu đếm lộn xộn, không biết đếm tới bao nhiêu.
Mông lại bị tét một cái, Phong Nhã Tụng siết chặt lấy áo anh, vùi mặt vào vai anh.
“Chủ nhân…”
Cô thực sự quên mất mình đã đếm đến bao nhiêu rồi.
Thân thể cô vừa tê vừa sướиɠ, chẳng thể kiểm soát được thứ gì.
Cô dán sát vào người anh, cả người run bần bật, ngâm nga rêи ɾỉ, cảm thấy bên trong cơ thể co rút lại, dòng nước ấm ồ ạt chảy ra.
Bàn tay Chu Quyền hạ xuống xoa bóp mông cô, cuối cùng anh đâm sâu vài cái, để mặc cho kɧoáı ©ảʍ xông lêи đỉиɦ đầu.
Anh ôm chặt đầu cô, thở hổn hển.
Du͙© vọиɠ dâng trào, căn phòng tối tăm, nhưng cái tối tăm đó lại khác lạ.
【Vào lúc ngài hung dữ nhất vẫn giữ được vẻ dịu dàng như vậy.】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");