Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện tại đã 11 giờ sáng.

Phong Nhã Tụng trả điện thoại cho người qua đường, buột miệng thốt ra: “Tôi xin lỗi…” Nói xong lại sửa miệng: “Không, ý tôi là… Cảm ơn bạn.” Cô vội vàng gật đầu một cái, xoay người chạy ra ngoài cổng chính.

Phong Nhã Tụng vốn định bắt taxi đi cho nhanh, nhưng trong thời gian này, trước cổng chung cư lại khá vắng xe qua lại. Cô đứng chờ trên ngã tư rất lâu, cuối cùng xe buýt tới trước.

Thế là cô đành lên xe buýt, ngồi qua mấy chặng, sau đó lại đổi xe. Xe buýt chậm rãi mở cửa đón khách, mỗi chặng đều dừng lại, Phong Nhã Tụng ngồi mà lòng bồn chồn không yên.

Đợi đến khi tới nơi thì đồng hồ trên xe đã hiển thị 11 giờ 55, cô vội vàng xuống xe.

Khi chỉ còn cách quán bar mấy trăm mét, cô nhìn thấy Chu Quyền đi ra khỏi quán, bước tới chỗ đỗ xe ven đường.

Phong Nhã Tụng vội bước lên mấy bước, hé miệng.

Cô muốn gọi anh lại, nhưng bọn họ lại cách xa đến thế, cô bỗng dưng không thốt được hai tiếng “Chủ nhân” ra khỏi miệng.

Luồng không khí thay đổi nhỏ nhưng đủ làm anh nhận ra nó, anh đứng bên xe, quay người lại.

Phong Nhã Tụng cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng hơn.

Bước chân cô chậm dần, đi từng bước một đến trước mặt anh.

Chu Quyền nâng cổ tay nhìn lướt qua đồng hồ: “12 giờ đúng.”

Phong Nhã Tụng lên tiếng xin lỗi anh: “… Em xin lỗi, bố mẹ em đã tới nhà quấy rầy ngài.”

Chu Quyền nói: “Đến giờ rồi.”

Phong Nhã Tụng vội vã nói tiếp: “Em không biết bố mẹ lại tìm được ngài, do em không xử lý thỏa đáng…”

Dường như Chu Quyền không nghe thấy lời cô nói, xoay người đi tới ghế lái, vươn tay định mở cửa xe.

Cửa xe mở “Cạch” một tiếng, cánh tay trái của anh cũng bị kéo lại.

Chu Quyền quay đầu nhìn, trông thấy hai tay cô đang túm chặt lấy ống tay áo của anh, ngón tay bấu chặt như thể muốn cố chấp giữ lại.

Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, sau đó ngước mắt nhìn vào đôi mắt của cô, gằn ra từng câu từng chữ.

“Em biết tôi chưa bao giờ làm tổn thương em, theo nghĩa thực tế, đúng không?”

Cuối cùng anh cũng nói được một câu hoàn chỉnh với cô.

Cổ họng Phong Nhã Tụng nghẹn ứ.

Cô cảm thấy sự tức giận của anh im lặng mà phức tạp, ẩn rất sâu, giống như một đám sương mù dày đặc, không thể phá vỡ hay tan chảy.

Cô không biết mình nên nói gì ngoài việc xin lỗi.

Cô mấp máy môi, hỏi: “Em nên bồi thường cho ngài như thế nào ạ?”

Chu Quyền nhìn cô thật sâu, trái lại bật cười thành tiếng.

Sau đó anh nâng cánh tay, chỉ nói: “Buông tôi ra.”

Phong Nhã Tụng không chịu buông, tay túm lấy anh càng chặt, tay áo sơ mi nhăn nhúm. Cô hỏi: “Ngài về Bắc Kinh phải không?”

Chu Quyền rũ mắt nhìn tay áo của mình.

Phong Nhã Tụng lại hỏi: “Vậy ngài còn…”

Anh sẽ không trở lại nữa. Anh ở lại đây chỉ vì mẹ…

Phong Nhã Tụng thở sâu, mắt dán chặt vào mặt anh: “Em có thể tới Bắc Kinh tìm ngài không ạ?”

“Em sẽ điền toàn bộ nguyện vọng vào đại học Bắc Kinh, em đi tìm ngài, được chứ?”

Chu Quyền lặng im một lúc, đôi mắt lại nâng lên, trong đó vô cùng lạnh nhạt.

Anh lại nâng cánh tay: “Buông tôi ra.”

Phong Nhã Tụng toan mở miệng.

Chu Quyền nhìn thẳng vào cô, lặp lại mệnh lệnh: “Buông tay.”

Hai chữ kiên quyết, ánh mắt anh lạnh nhạt đến đáng sợ.

Đáy lòng Phong Nhã Tụng khẽ run rẩy, bàn tay buông lỏng.

Chu Quyền chỉnh lại tay áo, mở cửa xe, ngồi vào bên trong.

Khi anh định đóng cửa thì chợt nghe thấy cô hô một tiếng: “Chủ nhân.”

Chu Quyền nhìn về phía cô lần nữa.

Trông cô như muốn ngăn cửa xe mà không dám vươn tay.

Khóe mắt cô đỏ ửng, cố chấp nói: “Chủ nhân, em sẽ học đại học ở Bắc Kinh.”

Chu Quyền không đáp lại bất cứ câu nào. Cửa xe mở, trên đường có xe khác phóng qua cuốn theo nhựa đường và bụi đất.

Qua vài giây sau, dường như anh nhớ ra việc gì đó, nói với cô: “Tôi sẽ không dùng số kia nữa.”

Anh nhìn thẳng phía trước, cửa xe đóng lại.

Giữa trưa nắng chói chang, không khí hừng hực, mặt đất ấm áp, xe khởi động, phóng đi trước mặt cô.

Phong Nhã Tụng xoay người nhìn theo, trên đường tấp nập xe cộ, chiếc SUV kia tăng tốc, nhanh chóng khuất sau nhưng chiếc xe khác.

Một năm đồng hành, một sự chăm sóc chu toàn, tất cả đều dành cho cô.

Cô muốn cảm ơn anh, muốn nói em thích anh. Cô muốn nói với anh rằng, bây giờ em đã thi đại học xong rồi, em đã trưởng thành, em có năng lực để thích anh.

Liệu anh có thể cho em một cơ hội, để em thích anh được không.

Nhưng mà, em nên giữ lại một người muốn rời đi như thế nào đây.

Không giữ được.

——

Phong Nhã Tụng không khóc, thậm chí không nán lại quá lâu. Cô quay về trạm xe buýt, đợi một lúc rồi lên xe.

Cô về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình bà Phong, ông Phong đã ra ngoài tìm cô.

Bà Phong muốn nói gì đó rồi lại thôi, còn Phong Nhã Tụng chẳng nói gì, cô đi thẳng vào trong phòng.

Cô nằm trên giường, thỉnh thoảng nhìn trần nhà, thỉnh thoảng nhìn tường. Bỗng nhiên, cô cảm thấy bản thân trở nên nhẹ bẫng, giống như không hề tồn tại.

Cả ngày hôm đó cô không ăn cơm. Tối đến, bà Phong nhẹ nhàng đặt điện thoại lên đầu giường của cô.

Cô liếc qua, không chạm vào nó.

Qua mấy ngày sau, kỳ thi tuyển sinh đại học đã có điểm. Phong Nhã Tụng bật máy tính, chỉ liếc một cái rồi trở về phòng.

Bố mẹ đứng trước máy tính, không ngừng khen ngợi: “… Tốt quá, có thể vào trường 985.”

Phong Nhã Tụng không cố tình chiến tranh lạnh với người thân. Cô biết, bố mẹ cô không làm sai bất cứ việc gì, kiểu im lặng đối kháng cũng chẳng có ý nghĩa.

Chẳng qua cô thấy toàn bộ cảm xúc của mình như bị rút đi, chỉ còn lại thể xác, không đau không ngứa, không sợ gì, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào.

Sự việc qua đi mấy ngày, cô thử điều tiết, thử trở nên tốt hơn, song cô không làm được.

Vào một buổi tối, cô đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống dưới mặt đất, cô đột nhiên cảm thấy mặt đất đen ngòm kia thật gần. Tiếng tim đập nháy mắt vang dội, như thể cô sắp lao xuống với mặt đất kia.

Cô giật mình hoảng sợ trước bản thân, đột ngột lùi ra sau một bước, rời khỏi cửa sổ.

Ngày điền nguyện vọng là ngày Phong Nhã Tụng rời khỏi phòng lâu nhất.

Dựa vào điểm số của mình, cô đều điền nguyện vọng 1 và nguyện vọng 2 là đại học Bắc Kinh. Bố mẹ vui vẻ đồng ý, họ cho rằng môi trường của Bắc Kinh rất tốt, cũng gần nhà.

Quãng thời gian còn lại của kỳ nghỉ vô cùng nhạt nhòa trong tâm trí Phong Nhã Tụng.

Cô không đi du lịch, không tụ tập bạn bè, ngay cả Y Nhiên hẹn cô đi chơi cũng bị cô lấy cớ không khỏe để từ chối.

Cô chỉ ru rú trong phòng, hầu hết thời gian dùng để xem phim, phần ít là ngồi ngẩn người.

Tháng chính nhanh chóng tới tới gần.

Vì muốn đưa cô đi nhập học, ông Phong đã xin nghỉ mấy ngày rồi cùng bà Phong đưa cô tới đại học Bắc Kinh.

Sau khi dọn dẹp ký túc xá, Phong Nhã Tụng đứng ngoài cổng tiễn họ về nhà.

Bà Phong dặn dò cô rất nhiều việc liên quan đến cuộc sống và yêu cầu cô gọi điện về nhà nhiều hơn. Ông Phong cũng vui vẻ hài lòng nhìn khuôn viên trường đại học, chụp rất nhiều ảnh.

Phong Nhã Tụng mỉm cười với họ.

Họ đã quên đi trò cười kia nên cũng cho rằng cô đã quên.

Thôi thế cũng tốt.

Phòng ký túc xá của Phong Nhã Tụng tổng cộng có bốn người, ba cô gái khác đều rất tốt, nhưng qua nhập học mấy tháng, Phong Nhã Tụng vẫn chưa kết bạn với ai.

Trong mắt các bạn học, cô là một cô gái trầm tính và sống nội tâm.

Một lần ký túc xá trò chuyện vào buổi tối, mọi người nói về điểm số của kỳ đại học, vừa nhắc đến môn học mà họ giỏi, Phong Nhã Tụng hiếm khi cắt ngang.

Cô ló đầu ra khỏi giường: “Mình thi Vật lý được 114 điểm.”

Bạn cùng phòng vô cùng ngạc nhiên: “Điểm tối đa của các cậu cũng là 120 ư?”

Phong Nhã Tụng gật đầu.

Bạn cùng phòng nói: “Uầy, học sinh giỏi lý à, mình thi lý kém lắm…”

Mọi người trò chuyện tới hơn một giờ mới tắt đèn ngủ.

Phong Nhã Tụng đắp chăn ngay ngắn, tâm trạng vui vẻ sau cuộc trò chuyện vừa nãy lại nhanh chóng tan đi. Cô mơ màng nghĩ, chủ nhân, em thi Vật lý rất tốt nhưng em lại quên báo với anh.

Phải chăng anh cũng không muốn biết.

Khi Phong Nhã Tụng lên năm hai, cô nhận được lời tỏ tình của một chàng trai.

Chàng trai đó cao lớn, rực rỡ như ánh mặt trời, khi nở nụ cười tươi sẽ thoáng ngượng ngùng. Cậu ấy cản cô lại trước cửa lớp học, giơ một món quà lên trước mặt cô.

Mới đầu Phong Nhã Tụng khá sợ hãi, cô đẩy món quà kia ra, mong chàng trai cho mình một thời gian để suy nghĩ.

Vài ngày sau, Phong Nhã Tụng từ chối chàng trai đó.

Chàng trai cố chấp hỏi, mình đã yêu thầm cậu một năm, mình sẽ đối xử thật tốt với cậu, mình tuyệt đối là cổ phiếu có tiềm lực, tại sao chúng ta không thể thử xem?

Phong Nhã Tụng nói với cậu ấy, cậu không phải gu của mình.

Chàng trai lại truy hỏi, cậu thích người khác rồi đúng không?

Phong Nhã Tụng không trả lời, chỉ biết nói xin lỗi.

Không khí yêu đương trong trường đại học thực sự rất tốt, các bạn cùng phòng của Phong Nhã Tụng lần lượt hẹn hò. Phong Nhã Tụng cũng định thử yêu ai đó, song chỉ mới nghĩ đến việc này là cô lại phát hiện ra người kia vẫn luôn chiếm trọn trái tim mình, hơi cộm, chạm vào vẫn đau.

Cô từng thử lật sách, lật sang trái là bìa, lật sang phải là trang sách. Cô thấy thật vô lý khi trong lòng cô chỉ có một trang giấy mỏng, chỉ có bóng hình của anh.

Trần Hạo cũng học đại học ở Bắc Kinh. Vào cuối tuần hoặc ngày không có tiết, Trần Hạo sẽ hẹn cô ra ngoài chơi. Đa số thời gian Phong Nhã Tụng sẽ đồng ý, dù sao cô cũng chẳng có nhiều bạn bè, Trần Hạo coi như là một người bạn thân thiết.

Lúc năm hai sắp kết thúc, hai người họ hẹn gặp nhau trong một hiệu sách.

Buổi chiều hôm đó, trong hiệu sách sáng ngời, bọn họ ngồi sát cửa sổ ôn thi. Trần Hạo mang cho cô một cốc cà phê, cô mua cho Trần Hạo một quyển sách.

Sẩm tối, khi ra khỏi hiệu sách, họ cùng đi về phía tàu điện ngầm, Trần Hạo đột nhiên nói: “Tớ hỏi cậu một việc được không.”

Phong Nhã Tụng nói: “Cậu hỏi đi.”

Trần Hạo chợt trở nên ngượng ngùng, Phong Nhã Tụng nhìn cậu: “Sao thế?” Cô trêu: “Đừng bảo là cậu định tỏ tình với tớ đấy nhé.”

Trần Hạo giải thích: “Không phải, tớ…” Cậu cúi thấp đầu: “Có một cô gái, lúc đi học tớ luôn gặp được cô ấy, rất thích… Nhưng học kỳ này sắp kết thúc rồi, tớ không biết phải mở lời với cô ấy thế nào.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Cậu cứ bày tỏ thẳng là được.”

Trần Hạo “Hả” một tiếng: “Bày tỏ thẳng á? Tớ không cần mời bạn cùng phòng của cô ấy đi ăn bữa cơm trước, nói bóng nói gió một chút…”

Phong Nhã Tụng giải thích: “Không cần, điều kiện của cậu rất tốt. Cậu cứ tỏ tình với cô ấy đi, nếu cô ấy cũng có tình cảm với cậu thì sẽ không từ chối đâu.”

Trần Hạo nói: “Vậy ư…”

Trò chuyện thêm đôi câu, Trần Hạo quyết định chuẩn bị một món quà rồi tỏ tình luôn.

Vừa nói vừa đi cũng gần tới ga tàu điện ngầm, Trần Hạo nhìn đám đông đi đằng trước, đột nhiên lên tiếng: “Cậu biết đúng không?”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Biết gì cơ?”

Trần Hạo trả lời: “Hồi học cấp ba, thật ra tớ có cảm tình với cậu… Y Nhiên biết, cả lớp đều biết, chắc hẳn cậu cũng biết nhỉ.”

Phong Nhã Tụng thoáng ngẩn ra, nếu bảo không biết thì không phải. Thực ra trong lòng cô cũng cảm nhận được, chẳng qua cô cố tình không nhận ra thôi.

Trần Hạo nói: “Tuy nhiên, tớ biết cậu luôn thích một người, cũng chính vì thế mà hồi đó tớ không dám tỏ tình với cậu.”

Phong Nhã Tụng quay mặt nhìn cậu.

Trần Hạo hỏi: “Hiện giờ, cậu với người đó còn yêu nhau không?”

Phong Nhã Tụng nói: “Tớ…”

Lần đầu tiên, cô thực sự muốn giãi bày hết những điều giấu kín trong lòng. Song, cô lại thoáng do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.

Trần Hạo im lặng thoáng chốc rồi nói tiếp: “Thực ra, còn có một chuyện tớ chưa kể với cậu. Lúc mới kết thúc thi đại học, bố mẹ cậu từng đến gặp riêng tớ, hỏi tớ có quen bạn trai của cậu không.”

“Tớ bảo tớ không quen người ấy, nhưng tớ biết đó là người tốt. Bởi vì cậu là bạn cùng bàn của tớ, tớ có thể nhìn thấy được tâm trạng vui vẻ mỗi ngày của cậu, tình trạng học hành của cậu cũng ngày càng tốt lên. Nếu yêu một người xấu thì sẽ không có những biểu hiện như vậy.”

Phong Nhã Tụng nghe cậu nói, trong lòng trào dâng rất nhiều nỗi niềm chua xót, cô nhẹ nhàng thở dài: “Cảm ơn cậu.”

Cuối cùng bóng dáng mà cô gìn giữ dưới đáy lòng kia đã được người khác công nhận. Cô rất biết ơn trước điều này.

Trần Hạo nói: “Hừ, bây giờ tớ mới thế thôi chứ hồi đó tớ chẳng thoải mái chút nào. Tớ tự nhận thấy mình rất xuất sắc, tại sao lại không lọt được vào mắt của cậu chứ?”

“Nhưng giờ thì tớ hiểu rồi. Khi trong trái tim đã chứa một người thì nhìn sang ai khác cũng sẽ không có cảm giác rung động nữa. Có lẽ là không muốn phản bội tình yêu của mình chăng.”

Phong Nhã Tụng đột nhiên cảm thấy được giải tỏa.

Không phải cô không thoát ra được mà vì trong lòng vẫn có chấp niệm. Trái tim đã từng rung động mãnh liệt đến vậy, chỉ cần có một ngọn lửa ấp iu thì cô cũng sẽ cẩn thận chở che.

Suy cho cùng, cô đang duy trì một lòng trung thành vững chắc với thứ mà mình không chắc chắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.