Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 7 giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức vang lên, Phong Nhã Tụng tắt đi rồi ngủ tiếp.

Bà Phong rửa mặt, lau nhà, qua phòng ngủ gọi cô dậy.

“Dậy ăn sáng đi con, 8 giờ rồi.”

Phong Nhã Tụng mơ màng trở mình, duỗi tay sờ soạng vài cái tóm lấy điện thoại vào tay.

Bà Phong xốc chăn lên: “Ngủ kiểu gì mà chăn sắp rơi hết xuống đất thế kia.” Bà không đắp lại cho Phong Nhã Tụng mà gấp luôn trên tay: “Dậy đi dậy đi, tranh thủ buổi sáng học bài để tối không phải thức khuya nữa.”

Bà đặt chăn xuống cuối giường, lẩm bẩm: “Con phải điều chỉnh lại giữa học hành với nghỉ ngơi, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, không điều chỉnh lại kẻo không dậy đi học được.”

Phong Nhã Tụng mở to mắt, cơn buồn ngủ sau khi thức đêm bao trùm cả đầu. Cô ngáp dài một cái, nhìn qua thấy trên màn hình điện thoại có mấy thông báo tin nhắn mới.

Cô lập tức tỉnh táo, cầm máy rồi xoay người bò dậy, vừa xỏ dép vừa hỏi: “Sáng nay mình ăn gì thế ạ.”

Bà Phong đáp: “Có bánh trứng nướng với cháo đấy.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, ra khỏi phòng ngủ: “Con đi rửa mặt đã.”

Phong Nhã Tụng vào phòng vệ sinh, đồng thời dỏng tai lên nghe tiếng bước chân bà Phong vào bếp, đun lại cháo. Bấy giờ, Phong Nhã Tụng mở điện thoại, thấy hai ba dòng thông báo đều đến từ quảng cáo với tài khoản công chúng, tin nhắn của anh thì chỉ có một.

Thầy Kinbaku số 27: Lúc trước tôi ở bên ngoài, điện thoại hết pin.

Tin nhắn được gửi từ 6 giờ sáng nay.

Phong Nhã Tụng dựa đầu vào tường đá phòng vệ sinh, cuối cùng nhắn lại một chữ.

Tiểu Tụng: Dạ.

Cô cất điện thoại vào túi áo ngủ, mở vòi nước ra rửa mặt.

Phong Nhã Tụng đi tới bàn ăn ngồi xuống, kẹp bánh trứng vào cái đĩa trước mặt. Bà Phong cầm lọ gia vị đến: “Con muốn phết sốt cà chua hay sốt thịt?”

“Có sốt thịt hả mẹ?”

“Sốt mỳ trộn còn thừa lại từ hôm qua.”

Phong Nhã Tụng mở nắp lọ sốt cà chua ra: “Thôi con phết sốt cà chua ạ.”

Bà Phong múc một muỗng sốt thịt lên phết vào bánh: “Đồ nhà làm đảm bảo hơn nhiều, sốt cà chua chỉ là gia vị chứ chẳng có tí giá trị dinh dưỡng nào cả.”

Phong Nhã Tụng ăn hết bánh trứng, quay sang múc từng muỗng cháo lên uống. Bà Phong nói: “Lát nữa mẹ sẽ đi mua sắm với đồng nghiệp.”

Phong Nhã Tụng: “Con nghe bạn nói bên phố mua sắm mới khai trương trung tâm mua sắm mới đó mẹ.”

Bà Phong nói: “Ừ, hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, bọn mẹ đi lượn ở đó.” Bà Phong bỏ bát vào bồn nước: “Sáng nay con chịu khó học, đến trưa mẹ sẽ đón con đi ăn cơm.”

Phong Nhã Tụng nói: “Không cần đâu mẹ ạ, mẹ đi dạo bên ngoài thì cứ ăn đi, một mình con ở nhà ăn chút gì đó là được.”

Bà Phong: “Trong nhà làm gì còn thức ăn.”

Phong Nhã Tụng: “Có bánh mỳ mà mẹ, con uống thêm sữa nữa.” Cô ngẩng đầu giải thích: “Con đi ăn với đồng nghiệp của mẹ thì lãng phí thời gian lắm, đến lúc về nhà đã sang chiều, ngủ dậy xong thì lại sắp tối, thế thì lại bỏ phí mất nửa ngày ạ.”

Bà Phong rửa bát: “Thôi được rồi, ban ngày con yên tâm học đi, tối nhớ ăn uống đầy đủ.”

Bà Phong thu dọn phòng bếp, thay một bộ quần áo đi dạo phố rồi soi gương trang điểm. Bà dựa vào cửa xỏ giày, cất chìa khóa xe vào trong túi xách, hô: “Mẹ đi nhé.”

Phong Nhã Tụng trong phòng ngủ đáp vọng ra.

Bà Phong ra ngoài, Phong Nhã Tụng ngồi ngẩn người trước bàn một lúc, sau đó lấy sách bài tập Vật lý trong cặp ra. Cô lật nhìn độ dày của quyển sách, thở dài, lật tới trang đầu tiên.

Phong Nhã Tụng thực sự không có hứng thú với môn Vật lý, mỗi lần nhìn thấy một số lượng lớn đề bài là lại cạn kiệt sức lực. Cô cầm bút lên rồi lại buông, bất giác lấy điện thoại ra.

Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn. Phong Nhã Tụng đoán anh đang ngủ bù.

Phong Nhã Tụng tiện tay mở nhóm chat ra, lướt lên trên đọc tin nhắn, phát hiện mọi người đang thảo luận về đề tài SP trên diễn đàn.

Quảng Đông - Nam chủ - A Đa: Tôi vừa mới tìm, bài viết kia bị xóa rồi.

Hà Bắc - Nam chủ - Bàn tay của Chúa: Chậc, tiếc thế, mọi người đều không kịp xem.

Sơn Tây – Nữ hầu – Vong Tiễn: Có chuyện gì vậy?

Quảng Đông - Nam chủ - A Đa: Có ai lưu lại không? Chia sẻ vào đây được không nhỉ?

Hà Bắc - Nam chủ - Bàn tay của Chúa: Chỉ xem online được thôi, không download được.

Hà Bắc - Nam chủ - Bàn tay của Chúa: @ Sơn Tây – Nữ hầu – Vong Tiễn, có người đăng video quay lại cảnh thực hành.

Sơn Tây - Nữ hầu - Vong Tiễn: Đăng trong diễn đàn hả?

Hà Bắc - Nam chủ - Bàn tay của Chúa: Ừ, nhưng người ta xóa rồi.

Quảng Đông - Nam chủ - A Đa: Liệu có thể bảo anh ta đăng lại không nhỉ, đăng lên Netdisk cũng được.

Hà Bắc - Nam chủ - Bàn tay của Chúa: Người ta tìm được nữ hầu, đã xin rút khỏi nhóm rồi.

Hồ Nam – Đừng quấy rầy – Chú Liệt: Nguồn Netdisk, hơn một nghìn video giá rẻ, kết bạn để trò chuyện riêng.

Phong Nhã Tụng kéo lịch sử trò chuyện xuống dòng mới nhất, yên lặng dò hỏi.

Nhâm An - Nữ hầu - Tiểu Tụng: Mọi người đang nói về diễn đàn gì thế?

Hồ Nam - Đừng quấy rầy - Chú Liệt: Nguồn Netdisk, hơn một nghìn video giá rẻ, kết bạn để trò chuyện riêng.

Sơn Tây - Nữ hầu - Vong Tiễn: Thế này có tính là đang quảng cáo không?

Sơn Tây - Nữ hầu - Vong Tiễn: Quản trị viên?

Hồ Nam - Đừng quấy rầy - Chú Liệt: Video SP tôi tự kiếm được, làm sao?

Hồ Nam - Đừng quấy rầy - Chú Liệt: Không liên quan gì đến quảng cáo cả.

Không ai trả lời câu hỏi của cô, Phong Nhã Tụng lại gửi biểu cảm nghi vấn.

Hồ Nam - Đừng quấy rầy - Chú Liệt: Diễn đàn Mantuo.

Hồ Nam - Đừng quấy rầy - Chú Liệt: Tuy nhiên quá ít nguồn, không thú vị.

Phong Nhã Tụng mở trình duyệt web ra tìm kiếm diễn đàn Mantuo, đọc từng tiêu đề trong đó mà cô như chết lặng.

Hóa ra trên đời thật sự tồn tại những người cùng đam mê như vậy. Trước đây cô cách bọn họ một cánh cửa, mà nay cô đã lấy được chìa khóa để mở cánh cửa đó ra.

Đúng lúc này, WeChat hiện lên dòng thông báo, Phong Nhã Tụng quay lại, “Hồ Nam - Đừng quấy rầy – Chú Liệt” trong nhóm ban nãy đã gửi lời mời kết bạn.

Ghi chú viết: Cần video không?

Phong Nhã Tụng không hề do dự chấp nhận lời mời.

Ngay sau đó, gã lại gửi tin nhắn với nội dung cũ.

Chú Liệt: Cần video không?

Tiểu Tụng: Cần, phải mua đúng không?

Chú Liệt: Năm tệ một bộ, cô chuyển khoảng cho tôi, tôi chia sẻ Netdisk cho cô.

Tiểu Tụng: Baidu Netdisk à?

Chú Liệt: Đúng rồi.

Tiểu Tụng: … Tôi phải download đã.

Phong Nhã Tụng đi học gần như không có thời gian chơi điện thoại, thỉnh thoảng download cũng dùng máy tính.

Chú Liệt: Cô nói trước đi, cô thích loại gì?

Tiểu Tụng: Tôi muốn mua hai bộ.

Tiểu Tụng: Chọn loại đẹp nhé.

Chú Liệt: Được, mười tệ.

Chú Liệt: Gửi lì xì qua WeChat là được.

Phong Nhã Tụng thoáng do dự, Chú Liệt lập tức gửi mấy hình ảnh trần trụi cắt trong video cho cô.

Chú Liệt: Tôi cho cô hai bộ này nhé.

Chú Liệt: Tài khoản Netdisk của cô là gì, tôi chia sẻ cho cô.

Tiểu Tụng: …Tôi còn đang tải Netdisk.

Chú Liệt: Thế thì gửi lì xì trước đi.

Chú Liệt: Tôi có toàn nguồn tốt, tôi cũng chẳng đến mức lừa cô mười tệ đúng không.

Chú Liệt: Nếu xem được thì lần sau lại tìm tôi.

Netdisk hoàn tất download, Phong Nhã Tụng đang đăng nhập, thông báo tin nhắn của gã lại không ngừng hiện ra, Phong Nhã Tụng quay lại WeChat, gửi bao lì xì mười tệ cho gã.

Cô nhanh chóng đăng ký tài khoản Netdisk rồi gửi tài khoản qua.

Bên kia không trả lời nữa, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai add Netdisk.

Tiểu Tụng: Anh add Netdisk của tôi chưa.

Tiểu Tụng: ?

Trên giao diện chat chỉ có thông báo đối phương đã nhận lì xì.

Trong lòng Phong Nhã Tụng ấm ức.

Tiểu Tụng: Đồ lừa đảo.

Tiểu Tụng: Có mười tệ mà anh cũng phải lừa người khác ư??

Phong Nhã Tụng vừa xấu hổ lại buồn bực, đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy ra phòng khách rót cốc nước. Đến khi cô trở lại, điện thoại có tin nhắn mới.

Phong Nhã Tụng nghĩ thầm, chẳng lẽ mình hiểu nhầm người ta? Cô vừa uống nước vừa mở máy, nhận ra không phải kẻ bán video đáp, mà là ——

Thầy Kinbaku số 27: Em đang tìm nguồn phim đấy hả?

Phong Nhã Tụng yên lặng nuốt nước.

Tiểu Tụng: …Chẳng qua em hơi tò mò.

Tiểu Tụng: Trước đây em không biết còn có diễn đàn riêng.

Thầy Kinbaku số 27: Mặc dù có rất nhiều diễn đàn nhưng không có cái nào chính thức cả, em xem phải chú ý một chút.

Tiểu Tụng: Dạ.

Thầy Kinbaku số 27: Ban nãy có kẻ vào quảng cáo trong nhóm, quản trị viên đã mời ra khỏi nhóm rồi.

Thầy Kinbaku số 27: Tên đó không kết bạn với em chứ.

Phong Nhã Tụng không biết nên trả lời như thế nào… Cô giơ tay cậy cậy mặt bàn, sau đó đánh trống lảng.

Tiểu Tụng: Anh mới dậy ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Ừ, vừa rồi ngủ mấy tiếng.

Giây lát, anh lại quay về vấn đề ban đầu, thậm chí còn đưa ra kết luận ——

Thầy Kinbaku số 27: Em đã kết bạn với tên kia, đúng không?

Thầy Kinbaku số 27: Gã lừa tiền em ư?

Phong Nhã Tụng cúi đầu gõ chữ.

Tiểu Tụng: … Em đã gửi lì xì cho anh ta.

Thầy Kinbaku số 27: Bao nhiêu?

Tiểu Tụng: Không nhiều đâu ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Bao nhiêu?

Tiểu Tụng: Chỉ mười tệ thôi.

Hai giây sau, anh chuyển khoản mười tệ cho cô.

Phong Nhã Tụng ngớ ra trước hành động này của anh.

Tiểu Tụng: Anh không phải cho em đâu.

Thầy Kinbaku số 27: Nhận đi.

Thầy Kinbaku số 27: Sau này nếu thấy quảng cáo trong nhóm thì em đừng tin.

Tiểu Tụng: Vâng, nhưng mà…

Thầy Kinbaku số 27: Em nhận đi, nói sau.

Phong Nhã Tụng thoáng do dự rồi xác nhận nhận tiền.

Mười tệ trở lại ví WeChat của cô.

Thực ra số tiền đó rất nhỏ, chủ yếu là vấn đề thái độ. Trong khoảnh khắc nhận tiền, Phong Nhã Tụng đã nhận ra ý thức bảo vệ cô của đối phương, đồng thời là thái độ ngoan ngoãn nghe lời của bản thân.

Cảm giác này rất kỳ lạ, tác động lại chậm rãi.

Dừng lại một lúc, Phong Nhã Tụng tiếp tục trò chuyện.

Tiểu Tụng: Anh ra ngoài mà không cầm theo sạc à? Hoặc là mượn sạc của người khác?

Thầy Kinbaku số 27: Hôm qua có tai nạn bất ngờ.

Thầy Kinbaku số 27: Bạn tôi gặp chuyện phải ở lại bệnh viện một ngày.

Không biết linh cảm tới từ đâu, Phong Nhã Tụng nhắn sang.

Tiểu Tụng: Gặp tai nạn xe cộ hả anh?

Thầy Kinbaku số 27: Thú vị thật, sao em biết?

Tiểu Tụng: Em đoán.

Thầy Kinbaku số 27: Đoán giỏi lắm.

Tiểu Tụng: Bạn anh gặp nạn có nghiêm trọng không?

Thầy Kinbaku số 27: Cũng may, chỉ gãy tay thôi.

Thầy Kinbaku số 27: Chủ yếu phiền ở chỗ bạn tôi lái xe của tôi.

Phong Nhã Tụng cảm thấy anh vốn không muốn nói nhiều, nhưng lại bị cô vô tình mở lời.

Tiểu Tụng: Ồ, thế bạn anh sẽ trả tiền sửa xe cho anh chứ?

Thầy Kinbaku số 27: Không cần, xe tôi có bảo hiểm rồi.

Tiểu Tụng: Nếu mà là em thì nhất định sẽ để đối phương bồi thường, đã mượn xe người ta lại đâm hỏng, thật thiếu trách nhiệm.

Thầy Kinbaku số 27: Nguyên nhân bất ngờ nên đâu còn cách nào khác. Cậu ấy cũng bị thương.

Tiểu Tụng: Cũng phải ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Quan điểm của em về mọi thứ rất đơn giản.

Phong Nhã Tụng cảm thấy khó hiểu.

Tiểu Tụng: Dạ?

Thầy Kinbaku số 27: Em không muốn biết tôi lái xe gì à?

Tiểu Tụng: Đây lại là một câu hỏi kiểm tra ư?

Thầy Kinbaku số 27: Không phải, đây là chuyện thật.

Phong Nhã Tụng trả lời rành mạch.

Tiểu Tụng: Em không muốn biết.

Tiểu Tụng: Cho dù anh lái xe gì thì cũng không nên đâm hỏng.

Trên khung chat xuất hiện thông báo “Đang soạn tin…” rồi lại biến mất.

Phong Nhã Tụng cảm thấy một bầu không khí khuếch tán, xuyên qua màn hình, câu chữ, bám vào tín hiệu vô hình và từ từ thành hình.

Cô biết anh sẽ tiếp tục nói chuyện, cô đang chờ. Chốc lát sau ——

Thầy Kinbaku số 27: Tôi vừa xem lại lịch sử trò chuyện từ tối hôm qua.

Thầy Kinbaku số 27: Em bảo rằng bản thân có thói quen kéo dài công việc, trong kỳ nghỉ có rất nhiều công việc phải hoàn thành, mắt thấy sắp hết hạn lại chẳng thể tập trung làm được, có đúng không?

Tiểu Tụng: Vâng.

Thầy Kinbaku số 27: Chỉ là việc học thôi nhỉ?

Tiểu Tụng: Vâng…

Thầy Kinbaku số 27: Em chụp lại công việc quan trọng nhất trong mấy ngày nay rồi gửi sang đây, tôi sẽ lập cho em một kế hoạch.

Phong Nhã Tụng nhìn chống sách bài tập và bài thi trên bàn, sách cấp ba, đề thi đại học, tất cả đều mang chữ “Cấp ba” to đùng.

Cô vò đầu, nhắn sang.

Tiểu Tụng: …Bàn của em khá lộn xộn.

Đối phương hiểu ra, đáp ——

Thầy Kinbaku số 27: Không tiện chụp ư?

Tiểu Tụng: Dạ, hơi nhiều đồ.

Thầy Kinbaku số 27: Vậy thì tôi sẽ hỏi em một số vấn đề.

Thầy Kinbaku số 27: Từ giờ đến khi hết hạn còn bao lâu?

Tiểu Tụng: Sáu ngày ạ.

Tiểu Tụng: Không phải… Hôm nay đã qua nửa ngày, thực ra là còn năm ngày rưỡi.

Thầy Kinbaku số 27: Được rồi. Em có bao nhiêu công việc cần hoàn thành?

Phong Nhã Tụng suy nghĩ một lát, bài tập Toán học và tiếng Anh không còn nhiều nên có thể gộp lại làm một công việc. Còn lại là Vật lý, Hóa học, Sinh học.

Tiểu Tụng: Bốn việc ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Một ngày chỉ hoàn thành một công việc hoặc chia đều công việc sang các ngày. Em thấy phương thức nào đạt hiệu quả cao hơn?

Tiểu Tụng: Chia đều công việc sang các ngày thì em sẽ đạt hiệu quả cao hơn.

Thầy Kinbaku số 27: Được rồi. Trước tiên, em tìm một tờ giấy trắng, bên lề trái viết thứ tự năm ngày, sau đó chia đều bốn việc cần hoàn thành vào mỗi ngày, phía sau mỗi ngày lại liệt kê cụ thể ra phải làm những gì.

Thầy Kinbaku số 27: Trừ thời gian ăn, ngủ, nghỉ ngơi, còn lại lập ra kế hoạch cụ thể. Em làm được không?

Tiểu Tụng: Em phải viết luôn bây giờ ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Ừ, viết xong rồi chụp gửi sang đây.

Thầy Kinbaku số 27: Tôi chờ em.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.