Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phong Nhã Tụng mở cửa sau, chợt nghe thấy một bài hát đang phát trong xe.

Cô tháo cặp sách, ôm vào trong ngực, sau đó ngồi vào ghế.

Cửa xe đóng lại.

Đó là một bài hát cũ tiếng Quảng Đông, giai điệu du dương vờn quanh, trong xe hơi tối còn bảng điều khiển thì sáng mờ. Phong Nhã Tụng nhìn về phía trước, trông thấy cái gáy của anh.

Cô chào anh: “Xin chào.”

Nhớ ra, lại sửa miệng: “Xin chào, chủ nhân.”

Chu Quyền “Ừm” một tiếng, tay gạt cần số, sau đó anh nói: “Mình đi nhé.”

Bên đường có hai dãy đèn, nơi cây cối không được soi tới vô cùng tối tăm, ngoài tiếng nhạc, trong xe cũng yên tĩnh.

Tại ngã tư, Phong Nhã Tụng dò hỏi: “Ngài đã ăn tối chưa ạ?”

Đã rất muộn, cô chỉ ngẫu nhiên tìm câu hỏi để trò chuyện, nhưng không ngờ Chu Quyền lại bình tĩnh đáp: “Chưa.”

“À…” Phong Nhã Tụng nhích người về phía trước, nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, cô nói: “Đằng trước có một quán hoành thánh rất ngon tên là Hầu hoành thánh, chỗ đó mở đến khuya, đôi khi tan tiết tự học mà đói, em sẽ…”

Phong Nhã Tụng nhìn khung cảnh bên ngoài lướt qua, cô khựng lại, giọng khô khốc: “Qua mất rồi.”

Lúc này, Chu Quyền bật xi nhan chuyển hướng, quay đầu lại nhìn gương, chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại bên đường.

Anh rút chìa khóa ra, nói: “Em xuống xe đi.”

Phong Nhã Tụng khá bất ngờ, nhưng sau đó cô lại nhanh chóng mở cửa đi xuống. Đứng bên đường, cô hỏi: “Ngài muốn đến quán hoành thánh kia đúng không ạ?”

Chu Quyền trả lời: “Ừm.”

Do cô khen ngon nên anh mới đổi ý ư?

Phong Nhã Tụng đi bộ ngược lại theo anh khoảng 500 mét thì tới nơi. Quán ăn có ánh đèn ấm áp và tấm rèm trong suốt che ngoài cửa.

Chu Quyền vén rèm lên, nghiêng người nhường cho cô vào trước.

Hai người ngồi đối mặt trên một chiếc bàn vuông, trên bàn dán một tờ thực đơn viết tay, Chu Quyền hỏi cô: "Em ăn gì?"

Phong Nhã Tụng nói: “Em không đói ạ, tối nay em ăn sinh nhật bạn rất no…”

Chu Quyền gật đầu, nói thẳng với chủ quán: “Cho tôi hai bát hoành thánh nhân tôm, một to một bé.”

Chủ quán đứng trong bếp đáp “Được” một tiếng.

Bên bàn bày sẵn dụng cụ dùng khi ăn, Chu Quyền lấy cho cô một cái đĩa rồi lại cầm một cái thìa đặt xuống đĩa.

Phong Nhã Tụng khẽ nói “Cảm ơn”, cô ngẩng đầu, lại nói tiếp: “Hoành thánh nhân tôm ở đây là ngon nhất, trong nhân có một con tôm nõn rất to.”

Chu Quyền nói: “Tôi đã từng ăn rồi.”

Phong Nhã Tụng sửng sốt.

Chu Quyền tự lấy cho mình một cái thìa: “Từ khi em chưa sinh ra thì quán này đã có rồi.”

“…Ồ.”

“Ừm.”

Hoành thánh nhanh chóng được bưng lên.

Phong Nhã Tụng cầm thìa múc, chậm rãi ăn hai cái, uống mấy ngụm canh.

Cô ngước mắt, nhìn thấy anh vẫn yên lặng ăn, cho dù ăn đồ có nước thì vẫn gọn gàng như vậy.

Phong Nhã Tụng không khỏi nghĩ, khi anh đang trong độ tuổi của cô hoặc còn là một cậu bé thì chắc hẳn đã được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.

Gia đình và tính cách cá nhân đắp nặn lên một người hoàn chỉnh.

Ăn xong đứng dậy, Chu Quyền bước tới trước quần thanh toán, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

Phong Nhã Tụng đứng đằng sau hỏi: “Em có thể mời ngài bữa này không ạ?”

Chu Quyền quay đầu lại, Phong Nhã Tụng mỉm cười với anh: “Em có nhiều tiền tiêu vặt lắm.”

Cửa sổ sau bếp mở rộng, ông chủ đang cặm cụi lau mặt bàn, sau khi cọ xong lại lấy giẻ ra chùi, cọt cà cọt kẹt.

Chu Quyền nhìn cô hai giây, cất điện thoại đi, lùi về sau một bước rồi ra hiệu với cô: “Em trả đi.”

Anh chờ ngoài cửa.

Đợi đến khi Phong Nhã Tụng đi ra, hai người họ cùng trở về vị trí đỗ xe. Dưới màn đêm tối tăm, xe chạy trên đường, cuối cùng dừng lại trong bãi đỗ xe khách sạn.

Phong Nhã Tụng ôm cặp sách xuống xe.

Đến lúc về tới phòng đã 11 giờ.

Chu Quyền sắp xếp lại rồi thu dọn bàn máy tính.

Phong Nhã Tụng thả cặp sách xuống, mở khóa. Trong khi cô đang suy nghĩ nên ôn gì thì anh đứng sau lên tiếng: “Hôm nay em hoàn thành hết bài tập chưa?”

Phong Nhã Tụng quay đầu đáp: “Em đã làm xong trong tiết tự học rồi ạ.”

Cô lại bổ sung: “Trong hai tiết đầu, trước khi nhắn tin với ngài em đã làm xong rồi.”

Chu Quyền gật đầu.

Phong Nhã Tụng suy nghĩ chốc lát rồi báo cáo với anh: “Từ 11 giờ đến 12 giờ, trong một tiếng này em sửa lại những đề đã làm sai, được không ạ?”

Chu Quyền hỏi: “Đề môn nào bị sai?”

“Vật lý ạ.”

Chu Quyền ngồi xuống sô pha, anh di chuyển chuột máy tính, đánh giá: “Em rất coi trọng Vật lý.”

Phong Nhã Tụng mân mê tóc: “Em học kém Vật lý nhất ạ.” Cô vừa lấy vở chữa bài và hộp bút ra vừa nói: “Thật ra em rất muốn lập một kế hoạch để cải thiện thành tích Vật lý của mình. Nhưng mà hoàn thành bài tập Vật lý rất khó, mỗi câu đều tốn rất nhiều thời gian, nếu làm sang đề luyện tập khác thì em lại cảm giác không mấy tác dụng…”

Anh cắt ngang lời cô: “Em đưa vở chữa bài đây tôi xem.”

Phong Nhã Tụng nhìn về phía anh.

Chu Quyền mở lòng bàn tay: “Cho tôi xem vở chữa bài Vật lý của em.”

“À dạ.”

Khung cảnh dường như rất quen thuộc.

Trong vở chữa bài của Phong Nhã Tụng còn kẹp rất nhiều đề thi, cô vội vàng rũ đề trong vở ra bàn, sau đó khép lại rồi đi tới chỗ anh.

Chu Quyền giơ tay nhận lấy quyển vở, đặt lên máy tính lật xem.

Phong Nhã Tụng đứng trước mặt anh. Khi anh xem được khoảng một phút, Phong Nhã Tụng càng ngày càng mất tự nhiên, bước chân lặng lẽ dịch đến bên sô pha, thử ngồi xuống.

Anh không tỏ ý kiến gì, tiếp tục xem.

Vở chữa bài của Phong Nhã Tụng được ghi chép rất cẩn thận. Đề bài được chép bằng bút đen, lời giải viết bằng bút xanh, kiến thức trọng tâm được đánh dấu bằng bút nhớ dòng.

Ngón tay Chu Quyền đặt trên mép trang, sau khi nghiêm túc đọc xong một mặt thì tiện tay lật vài tờ, anh ngẩng đầu lên, khép vở lại.

Phong Nhã Tụng tò mò nhìn anh.

Chu Quyền nhận xét: “Nét chữ của em rất đẹp, giáo viên hướng dẫn bọn em làm vở chữa bài đấy hả?”

Phong Nhã Tụng: “Không ạ, đây là do em tự làm.”

“Nghĩa là em muốn tự tổng kết cho bản thân xem lại đúng không?”

“Dạ…”

Chu Quyền chậm rãi gật đầu, nói với cô: “Thái độ học tập của em vô cùng nghiêm túc. Chẳng qua, mục đích chữa lại bài là để hiểu bài, lần sau gặp lại những câu hỏi tương tự có thể thoải mái giải quyết, chứ không phải giống cái máy photo sao chép lại một cách hoàn hảo.”

Phong Nhã Tụng nói: “Em hiểu mà…”

“Vậy ư?” Chu Quyền nhìn cô, bảo: “Em lại đây ngồi.”

Phong Nhã Tụng cứng mông, nhìn anh đầy do dự.

Chu Quyền lặp lại: “Lại đây.”

Phong Nhã Tụng ngoan ngoãn dịch tới.

Bọn họ ngồi chung trên sô pha, bả vai gần như chạm vào nhau.

Chu Quyền mở một trang ra, chọn một câu không cần tính toán, giơ tay che đáp án bên dưới rồi hỏi cô: “Câu này chọn gì?”

Phong Nhã Tụng đọc kỹ, trong đầu suy ngẫm.

Cô có ấn tượng rằng chủ đề này là về ma sát tĩnh và ma sát động, rất dễ nhầm lẫn, Phong Nhã Tụng căng thẳng hít thở, suy nghĩ hồi lâu rồi lí nhí đáp: “Chọn B ạ.”

Chu Quyền mở tay ra, đáp án là “C”.

Anh ngả người ra sau, nói với cô: “Chỉ chép lại câu trả lời đúng không có nghĩa là em đã hiểu.”

Sự thật thắng lời nói, Phong Nhã Tụng yếu ớt nói “Dạ”.

Chu Quyền giơ quyển vở của cô lên và nói: “Trong này đều là kiến thức mà em đã bị hổng. Việc làm lại và ghi nhớ những kiến thức này là mục tiêu tốt nhất đối với em, nó còn ý nghĩa hơn so với việc làm thêm nhiều bài kiểm tra khác.”

Phong Nhã Tụng hiểu ý anh. Trong lòng cô cùng thừa nhận khi mình chép lại những câu hỏi sai quả thực đã theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo nhưng rất ít khi đọc nó.

Cô mở miệng: “Vậy em…”

Chu Quyền lên tiếng: “Bắt đầu từ trang đầu tiên, mỗi ngày em ôn lại năm câu sai, đây là kế hoạch học tập cải thiện Vật lý của em.”

Phong Nhã Tụng thoáng do dự: “Nhưng mà mỗi ngày em lại không chữa thêm năm câu mới, như vậy, em sẽ nhanh xem xong vở chữa bài.”

Chu Quyền: “Vậy thì em lại xem lại từ đầu, đề sai cần ôn nhiều lần, chỉ đọc một lần chưa chắc tiếp thu được hết kiến thức.”

Phong Nhã Tụng chợt hiểu ra rồi “À” một tiếng.

Chu Quyền vô cùng kiên nhẫn: “Mỗi lần xem xong một câu sai, em hãy đánh dấu trước câu đó, ví dụ như vẽ một hình tam giác nhỏ.”

“Khi đa số câu hỏi được đánh dấu từ ba hình tam giác trở lên thì cũng chứng tỏ em đã ôn lại rất nhiều lần. Lúc đó, tôi tin thành tích Vật lý của em sẽ được cải thiện đáng kể, ít nhất sẽ không còn là môn yếu của em nữa.”

Anh trả lại vở chữa bài cho cô, đồng thời nhắc: “Mỗi ngày năm câu, em tự lập thời gian học cho mình đi.”

Phong Nhã Tụng nhận lấy quyển vở, yên lặng nghĩ, hầu hết những câu hỏi sai này đều là những câu hỏi lớn, phần kiến thức dùng để điền vào chỗ trống cũng rất phức tạp. Mỗi câu hỏi mất ít nhất mười phút.

Cô trả lời: “Một tiếng ạ.”

Chu Quyền gật đầu: “Tốt lắm. Trong tiết tự học buổi tối, sau khi hoàn thành bài tập về nhà thì em hãy làm nhiệm vụ này, nếu không đủ thời gian thì tan học về làm tiếp.”

“Vâng ạ.”

Phong Nhã Tụng ngoan ngoãn lên tiếng, hít sâu một hơi, ôm vở chữa bài trước ngực.

Chu Quyền: “Bắt đầu từ tối nay, em đi làm đi.” Anh nhìn lướt qua đồng hồ, hiện tại là 11 rưỡi, anh nói: “Học đến 12 rưỡi.”

Phong Nhã Tụng đang định đứng dậy khỏi ghế sô pha, nghe theo lời anh, cô cũng nhìn lướt qua thời gian trên máy tính.

Vô tình, cô nhìn thấy trên màn hình máy tính bật dày đặc các trang web ghi thông tin chi tiết, giới thiệu về các bệnh viện lớn.

Những trang web này đã lọt vào mắt cô, Phong Nhã Tụng băn khoăn, không thể không hỏi: “Trong nhà ngài có người mắc bệnh ạ?”

Chu Quyền đưa mắt nhìn cô, anh không có biểu cảm gì, cũng có vẻ không định trả lời.

Dưới ánh nhìn của anh, Phong Nhã Tụng thoáng thấy bất an, cô khẽ giải thích: “…Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Chu Quyền bình tĩnh trả lười: “Mẹ tôi bị bệnh.”

Chuyện như vậy, càng trần thuật ngắn gọn với giọng điệu bình tĩnh thì càng như đang che giấu điều gì đó.

Trong lòng Phong Nhã Tụng cũng hơi khó chịu, cô nói nhỏ: “Bà của em cũng mắc bệnh, mấy ngày nay bố mẹ em vắng nhà là vì vào bệnh viện chăm sóc bà.”

Dứt lời, cô lập tức giải thích: “Ý của em không phải bảo ngài với bố mẹ là người cùng thế hệ… Chẳng qua em…”

Chẳng qua đây là một tình huống tương tự, cô có thể đồng cảm với anh.

Chu Quyền không đủ kiên nhẫn nghe cô lắp bắp giải thích, anh khẽ “Ừ” một tiếng coi như kết thúc câu chuyện.

Phong Nhã Tụng không biết nên nói gì.

Cô đứng dậy khỏi sô pha, tay ôm chặt quyển vở chữa bài, lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ngài không về Bắc Kinh, là vì…”

“Những việc này không liên quan gì đến em.”

Anh cắt ngang lời cô, đồng thời nhìn cô: “Hiện tại đã 11 rưỡi rồi, em đi học đi.”

Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, không có nhiệt độ, giống như mọi chuyện đều có khoảng cách. Thực hành là thực hành, cuộc sống là cuộc sống, tôi có thể giúp em rất nhiều thứ, nhưng chuyện riêng tư thì chỉ có mình tôi.

Nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc của anh, Phong Nhã Tụng không dám chậm trễ dù chỉ một giây, nhanh chóng ngồi trở lại trước bàn máy tính.

Cô mở quyển vở tới trang đầu tiên, lấy giấy nháp ra, che đáp án và bắt đầu tính toán từ câu hỏi đầu tiên.

Tập trung chú ý làm được hai câu, khi làm tới câu thứ ba, ngòi bút của Phong Nhã Tụng chợt dừng lại trên giấy.

Một ý nghĩ lướt qua đầu cô.

Trong lúc trò chuyện qua điện thoại, anh đã nói với cô rằng, tới chỗ tôi đi, hôm nay không thực hành, em có thể học tiếp.

Anh đang hy vọng có người ở bên làm bạn ư?

Phong Nhã Tụng lặng lẽ quay đầu lại.

Anh vẫn ngồi trên sô pha, yên lặng nhìn màn hình máy tính, dường như không muốn bị quấy rầy. Ánh đèn nơi đó ấm áp mờ ảo, chầm chậm chảy, tựa như quấn quanh một giấc mộng cô đơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.