(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn phòng rất yên tĩnh, cửa sổ của phòng ngủ mở hé, từ góc độ này có thể nhìn thấy rèm cửa sổ nhẹ nhàng phất phơ.
Phong Nhã Tụng cảm thấy cổ họng mình như bị tắc nghẹn, cô nằm trước ghế sô pha, không nói gì.
Chu Quyền gật đầu: “Lớp 12, đúng không?” Anh ngồi xổm bên cạnh cô, đợi chốc lát, lại hỏi: “Có phải ở trường trung học thực nghiệm thành phố không?”
Trong lòng Phong Nhã Tụng vừa nóng vừa lạnh, vô cùng phức tạp. Cô lí nhí đáp: “Phải ạ”.
Chu Quyền lại gật đầu, sau đó bảo: “Em đứng lên đi.”
Anh cử động cánh tay, ván tre cọ vào mặt đất phát ra tiếng, Phong Nhã Tụng lập tức nhìn về phía tay anh.
Chu Quyền buông lỏng tay, ván tre gác trên mặt đất: “Tôi nói rồi, không đánh nữa.” Anh nâng tay ra hiệu, đứng dậy, đi được một bước lại nhìn cô nói: “Đứng lên đi.”
Phong Nhã Tụng cúi đầu hít sâu một hơi, bám lấy sô pha bò dậy.
Hơi thở của cô còn mang theo âm rung nức nở, khóe mi chắc chắn cũng rất đỏ, quần áo xộc xệch. Đây là lần đầu tiên cô nhếch nhác khóc thút thít trước mặt một người, sau khi tâm trí trở lại, cô vô cùng mất tự nhiên.
Song, trước mắt, đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Phong Nhã Tụng đứng yên tại chỗ như bị phạt đứng, hé môi nói: “Chẳng qua em…”
“5 rưỡi rồi.”
Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn anh.
Chu Quyền hạ cổ tay: “Em thu thập lại đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó.”
Dứt lời, anh tựa vào bàn máy tính, lấy điện thoại ra. Anh quẹt điện thoại mấy cái, môi mím chặt, dường như đây là biểu cảm quen thuộc của anh, nó cũng là một cách che giấu cảm xúc.
Phong Nhã Tụng nhìn anh, khẽ khàng “Dạ” một tiếng, cất bước.
Cô đi đến trước sô pha, nhặt ván tre rơi trên thảm lên. Đúng lúc này, ánh mắt Chu Quyền từ trên điện thoại dời qua nhìn cô.
Phong Nhã Tụng yên lặng tới bên mép giường, đặt ván tre xuống cùng với những dụng cụ khác.
Cô xoay người lại rồi nói: “Em…”
Chu Quyền hất cằm về phía phòng tắm: “Em vào rửa mặt, thu thập lại đi.”
Phong Nhã Tụng đành phải gật đầu, cầm túi xách lên, đi vào phòng tắm.
Cô đứng trước gương cẩn thận rửa mặt, sau khi đóng vòi nước lại, cô nhìn khăn lông treo trên giá, rất ngay ngắn, có vẻ là đồ mới.
Cô không dùng mà lấy giấy trong túi ra lau khô mặt và tay.
Miệng túi mở rộng, cô trông thấy quần tất len được cuốn gọn bên trong.
Phong Nhã Tụng nghĩ thầm, có lẽ ăn xong cô sẽ về thẳng nhà nên cô bèn cởi giày, giẫm lên gạch men xỏ quần tất vào.
Cuối cùng cô buộc lại tóc, lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, sau đó hít sâu một hơi, rời phòng tắm.
Cô còn chưa nói gì, Chu Quyền cất điện thoại đi, lại gần nói: “Đi thôi.”
Phong Nhã Tụng theo anh ra khỏi phòng, xuống thang máy, bước về phía cổng chính của khách sạn. Cô cảm nhận được hơi thở của mình, không ngờ gần đây cô lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bên ngoài đã sẩm tối, ánh vàng của ráng chiều xuất hiện sau những đám mây.
Chu Quyền đi ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, không hề dừng lại, rẽ thẳng sang bên phải. Phong Nhã Tụng bước theo anh, đi khoảng một con phố thì đến một nhà hàng có tên nước ngoài.
Trên con phố này có rất nhiều tòa nhà văn phòng, các nhà hàng tư nhân nhỏ nằm khuất giữa các tòa nhà. Phong Nhã Tụng rất hiếm khi đến đây.
Theo sát anh lên tầng, cuối cùng Phong Nhã Tụng cũng dám mở miệng, cô hỏi: “Đây là nhà hàng gì thế ạ?”
Chu Quyền mở cửa, đáp: “Pizza.”
Đi vào bên trong, trên trường của nhà hàng dán rất nhiều quảng cáo bằng tiếng Trung, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu xem, cô biết đây là một nhà hàng pizza Ý chính hiệu.
Trong nhà hàng chỉ có hai chiếc bàn chứa khách, còn lại rất nhiều bàn trống.
Chu Quyền không chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, anh đi tới một cái bàn dưới đèn tròn, duỗi tay kéo ghế ra, sau đó bước về phía đối diện rồi ngồi xuống.
Anh cầm thức đơn đặt giữa bàn lên, đồng thời ngước mắt nhìn cô.
Phong Nhã Tụng cũng ngồi xuống.
Thực đơn đưa tới trước mặt cô, Chu Quyền nói: “Em chọn đi.”
Phong Nhã Tụng nghiêm túc lật xem, khi nhìn đến tờ cuối cùng, cô ngẩng đầu hỏi: “Mình gọi một phần pizza hải sản và piazza Hawaii được không ạ? 20 cm?”
Chu Quyền nói: “Được.”
Phong Nhã Tụng gật đầu, quay sang tìm người phục vụ. Ngoài pizza, cô còn gọi một đĩa đồ ăn nhẹ và hai thức uống.
Nhân viên phục vụ kiểm tra lại đơn đặt món xong bèn rời đi, Phong Nhã Tụng khép thực đơn lại. Cô đặt hai tay lên bàn, dướn người về phía trước, nói với anh: “Em mời ngài bữa này nhé.”
Chu Quyền cũng nhìn cô: “Em mời tôi hả?”
“Dạ.”
Chu Quyền không nói gì thêm, lấy điện thoại ra.
Phong Nhã Tụng nhìn bàn tay cầm điện thoại của anh, đốt ngón tay thẳng tắp làm trái tim cô bỗng dưng loạn nhịp .
Tuy nhiên, bầu không khí quá lạnh nhạt, dường như anh không có ý định nói chuyện với cô.
Phong Nhã Tụng đành phải lấy điện thoại của mình ra, lướt bâng quơ một lúc, ánh mắt cô không khỏi liếc về phía anh.
Đường nét trên mặt anh không quá nổi bật nhưng tổng thể kết hợp lại thì vô cùng đẹp. Hơn nữa, tính tình anh có vẻ điềm đạm đặc biệt, mặc dù đã quen song có vẻ không thể hiểu thấu.
Giống như một người qua đường lướt qua bạn, bạn sẽ không cố tình để ý đến anh ta, sẽ không bài xích anh ta, và đương nhiên, bạn sẽ không dám chủ động bắt chuyện với anh ta.
Phong Nhã Tụng chưa từng tiếp xúc với một người như vậy bao giờ, dù là bạn bè cùng trang lứa hay người lớn. Anh khiêm tốn mà kiềm chế nhưng lại có thể bình tĩnh nắm bắt mọi việc, đây là điểm đặc biệt hấp dẫn trong mắt cô.
Phong Nhã Tụng khi có khi không nghịch điện thoại cho đến khi pizza được bưng lên.
Bọn họ lại yên tĩnh ăn xong bữa cơm.
Khi uống nước, thực khách đến nhà hàng bắt đầu nhiều lên. Bàn bên cạnh có một nhóm người nước ngoài ngồi, Phong Nhã Tụng cầm ống hút, lặng lẽ nghe học trò chuyện, đoán xem họ là người nước nào. Đúng lúc này, Chu Quyền ngồi đối diện mở miệng.
“Em ngồi không thấy đau, phải không?”
Lực chú ý của Phong Nhã Tụng nhanh chóng trở lại, cô thử cảm nhận, mông hơi nóng nhưng quả thực không hề đau, trái lại đè xuống như vậy còn rất thoải mái.
Phong Nhã Tụng khẽ “Dạ” một tiếng.
Chu Quyền giải thích: “Tôi không dùng nhiều lực mà em khóc dữ quá.”
Phong Nhã Tụng thoáng ngượng ngùng, cô nói: “Chủ yếu lúc đó em thấy sợ hãi…”
Chu Quyền không dùng ống hút mà cầm thẳng cốc trà chanh lên uống: “Thực hành bình thường, thước gỗ như vậy sẽ bắt đầu từ 50 cái.”
“À…”
“50 cái, hôm sau mông em cũng chỉ hơi hồng chút thôi, không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cuộc sống cả.”
Mặt Phong Nhã Tụng hơi nóng lên: “Nhưng mà lúc ấy thật sự rất đau.”
“Yếu ớt.” Anh kết luận.
Phong Nhã Tụng lại “À” một tiếng, cúi đầu ngậm ống hút.
Anh tiếp tục nói: “Tuy nhiên, đây cũng coi như hoàn thành một lần thực hành hoàn chỉnh, tôi sẽ tổng kết lại cho em nghe.”
“Nhìn từ góc độ của đàn ông thì cơ thể em rất đẹp, tính cách cũng rất đáng yêu, em là một cô bé rất xuất sắc. Chẳng qua, giới SP này không phù hợp với em.”
Anh đặt tay lên mặt kính, đầu ngón tay gõ hai cái như đang suy nghĩ đến lời nói.
“Lên lớp 12 có áp lực là chuyện thường tình, bây giờ em nên thử tự nỗ lực học tập, nghe lời bố mẹ hoặc giáo viên. Sở thích này của em có lẽ phù hợp khi lên đại học hơn, hoặc qua vài năm nữa, tìm lấy một người bạn trai rồi dùng nó như một kiểu tình thú, em hiểu ý tôi không?”
Phong Nhã Tụng hiểu. Tóm lại, ý của anh là em rất tốt, nhưng chúng ta không hợp.
Phong Nhã Tụng nhìn anh, quả nhiên, câu tiếp theo anh nói.
“Lát nữa tôi sẽ đưa em về nhà, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Phong Nhã Tụng lập tức đáp: “Em không nên nói dối ngài rằng mình đã vào đại học, nhưng, em biết nếu em nói ra tuổi thật của mình thì ngay cả những trò chuyện trước đây cũng sẽ không có…”
Chu Quyền bình tĩnh nói: “Không riêng gì tuổi, ý thực tự bảo vệ mình của em quá mạnh mẽ. Thứ chúng ta muốn không giống nhau.”
Phong Nhã Tụng hơi hé miệng, định nói thêm gì đó.
Bấy giờ, Chu Quyền đứng lên, hỏi cô: “Em còn uống nữa không?”
Phong Nhã Tụng không nhìn vào cốc nước mà ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Quyền cũng không cần cô đáp lại, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Anh bước ra khỏi bàn, nhấc gót đi về phía quầy thanh toán.
Phong Nhã Tụng sửng sốt nửa phút, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Chu Quyền đã đứng chờ ngoài cửa.
Chờ Phong Nhã Tụng đi ra, anh hất đầu sang bên: “Đi thôi, tôi lái xe đưa em về.”
Đi xuống mấy bậc thang ngoài thềm nhà hàng, Chu Quyền lại quay đầu lại, nhìn thấy Phong Nhã Tụng đứng ngoài cửa không nhúc nhích.
Ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường không quá sáng, Chu Quyền nheo mắt lại, đứng tại chỗ nhìn cô.
Phong Nhã Tụng nói: “Em…” Cô ngập ngừng, hít sâu một hơi: “Ngài thực sự không thể xem xét lại ư? Em sẽ… Trưởng thành nhanh thôi.”
Chu Quyền trả lời: “Không chỉ vấn đề tuổi tác, vừa rồi tôi đã bày tỏ rõ ràng.”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi.” Cô nắm lấy quai túi sách, nhìn anh: “Vậy thì ngài không phải đưa em về nữa, em sẽ tự về nhà.”
Chu Quyền đợi hai giây, sau đó gật đầu: “Được.”
Lại đợi thêm hai giây, không ai nói gì, anh quay người đi về phía khách sạn.
——
Phong Nhã Tụng không biết bản thân lên xe buýt thế nào, không biết bản thân về đến cửa ra sao.
Cô thở dài, vặn khóa cửa, bà Phong đang ngồi trên sô pha ăn trái cây.
“Con về rồi à?” Bà Phong nhìn liếc qua đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ: “Con đã ăn tối chưa?”
Phong Nhã Tụng đáp: “Con ăn rồi ạ, con ăn pizza.”
Thay dép vào nhà, Phong Nhã Tụng nói: “Con đi làm bài tập đây.”
Bà Phong gật đầu, chỉ vào đĩa trái cây: “Con ăn miếng cam đi, mẹ vừa mới cắt xong.”
Phong Nhã Tụng lại nói: “Lát nữa con sẽ ăn ạ.”
Nhanh chóng trở lại phòng, đóng cửa lại, Phong Nhã Tụng thở hắt ra một hơi. Cô tin mẹ sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.
Phong Nhã Tụng dựa vào cửa ngẩn người một lúc mới chậm rãi bước tới bàn học.
Trong lòng cô rất khó chịu. Ban nãy nó còn không mãnh liệt, hiện giờ ở trong phòng một mình, sự khó chịu đó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô cảm thấy trái tim thật trống rỗng, giống như bị thất tình, bị bỏ rơi, lại giống như mất đi tình yêu vốn có. Mũi cô cay xè, song chưa đến mức phải khóc, vì thế mà sự khó chịu cứ nghẹn ứ trong l*иg ngực.
Phong Nhã Tụng ngồi trên bàn cả buổi tối, không chạm vào bất cứ bài tập nào. Ban đầu cô chỉ ngồi ngẩn người, sau lại lấy điện thoại ra, nhấp mở khung chat với “Thầy Kinbaku số 27”, bắt đầu lướt lịch sử trò chuyện.
Không ngờ họ đã trò chuyện rất nhiều.
Ngày nào cũng sẽ trò chuyện.
Buổi sáng, buổi tối, còn có thời gian tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ.
Những đoạn chat đó ban đầu chỉ là lời nói, nhưng sau khi gặp nhau, từng câu từng chữ của anh đều trở nên cụ thể. Mỗi lời nói trong lịch sử trò chuyện, cô đều có thể tưởng tượng đến giọng điệu của người kia, sau đó những câu chữ này thực sự vang lên bên tai cô.
Lướt khoảng một giờ vẫn chưa lật được hết lịch sử trò chuyện.
Phong Nhã Tụng mệt mỏi nằm gục xuống bàn.
Cô nghiêng mặt tiếp tục lướt điện thoại, cuối cùng không nhịn được nhấp vào khung chat.
Hơi thở của cô chợt trở nên dồn dập.
Phong Nhã Tụng lại ngồi thẳng dậy, cô nên nói gì đây.
—— Em xin lỗi, em không nên lừa ngài rằng mình đang ôn thi lên thạc sĩ, lời nói dối này thật ngu ngốc.
—— Ngài đã ngủ chưa ạ?
—— Em cảm thấy tên thật của ngài rất hay, Chu Quyền, rất dễ nghe.
—— Vì là lần đầu tiên thực hành nên em hơi sợ, nhưng mà em thấy ngài rất chuyên nghiệp. Thực ra nỗi sợ của em rất thừa thãi.
—— Em cảm giác công việc của ngài vô cùng bận rộn. Có phải áp lực của ngài cũng rất lớn không ạ?
Cuối cùng, cô gửi hết những lời đó cho đối phương.
Cô nghĩ, hễ một câu có tác dụng là được.
Tuy nhiên, tin nhắn đã phủ kín màn hình mà đối phương vẫn không có động tĩnh đáp lại.
Màn hình yên tĩnh, ngay cả dòng thông báo “Đang soạn tin…” cũng chưa từng xuất hiện.
Về sau thời gian đã khuya, Phong Nhã Tụng lên giường nằm, cô lại lướt xem lịch sử trò chuyện một lần nữa. Đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng thấy được cuộc trò chuyện ban đầu của hai người.
—— Tiểu Tụng: Vậy thì trước 1/10 em có thể trò chuyện với anh không nhỉ?
—— Thầy Kinbaku số 27: Lúc nào cũng được.
Phong Nhã Tụng vùi mặt vào gối.
Cô nghĩ, “Lúc nào cũng được” mà anh nói đã không còn tác dụng nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");