(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Để chuẩn bị cho buổi hẹn ngày 1/10, Phong Nhã Tụng đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cô tự phối cho mình một bộ quần áo, mặc vào rồi cảm nhận trước. Cô xin mẹ được mấy miếng mặt nạ để đắp, mỗi ngày trước khi ngủ lại lặng lẽ đắp một cái.
Khi còn lại đúng một ngày, cô lấy lọ sơn móng tay màu hồng nhạt ra, nương theo ánh đèn bàn ban đêm, tỉ mỉ đánh lên móng tay và móng chân.
Trong lúc chờ sơn khô, Phong Nhã Tụng ngồi ngẩn người, nhận thấy cảm xúc của mình đã có một số thay đổi, từ sự chờ mong đến ngày trở nên hồi hộp. Chẳng qua, cô không biết được nỗi hồi hộp này đến từ thân thể hay là tâm trạng.
Trong trường, Phong Nhã Tụng luôn nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến anh, không được nghĩa đến 1/10 nữa. Song, khi nghe giảng, cô vẫn không kìm lòng được nghĩ ngợi miên man.
Cô thấy việc gặp anh bên ngoài là một kế hoạch từ lâu, cũng là một quyết định vô cùng dũng cảm.
Ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ, tâm trạng các bạn học sinh đều vô cùng nôn nóng. Kết thúc toàn bộ chương trình học buổi chiều thì chỉ còn ba tiết tự học buổi tối. Đến giờ cơm tối, Phong Nhã Tụng lại trốn lên cầu vượt, lấy điện thoại ra.
Trong lúc chờ khởi động máy, cô bỗng nhận ra trước đó cả hai đều không nhắc cụ thể buổi hẹn ra sao. Có lẽ anh không nói, mà cô cũng không hỏi.
Cô cẩn thận dò hỏi.
Tiểu Tụng: Ngày mai là 1/10 rồi, ngài có được nghỉ không ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Tất nhiên là có.
Tiểu Tụng: Vậy ngài có về Nhâm An không?
Đối phương không tiếp tục trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Thầy Kinbaku số 27: Tối nay em cũng phải ôn trong lớp tự học à?
Tiểu Tụng: Vâng ạ.
Cô trả lời xong, đối phương nhắn lại rất nhanh ——
Thầy Kinbaku số 27: Ngày mai tôi sẽ đến khu chung cư đón em.
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà quyết định thẳng, đây là phong cách nhất quán của anh. Phong Nhã Tụng nắm chặt điện thoại, chỉ có điều…
Tiểu Tụng: Hay là để em tự đi tìm ngài, có được không ạ?
Cô sợ bị người quen bắt gặp.
Đối phương hiểu nên cũng không bắt ép.
Thầy Kinbaku số 27: Được.
Thầy Kinbaku số 27: Tôi chờ em ở sảnh khách sạn trung tâm Phương Đông.
Tiểu Tụng: Bao giờ ngày mai ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Lúc nào cũng được.
Nhìn thấy câu trả lời này, Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng mỉm cười, đáp một từ “Dạ”.
Thầy Kinbaku số 27: Gia đình em có quản lý nghiêm khắc không?
Phong Nhã Tụng cho rằng anh đang hỏi việc đi chơi vào ban ngày. Điều này cô đã sớm tính toán kỹ rồi, 1/10 trường của Y Nhiên cũng nghỉ, cô có thể nhờ cô ấy bao che cho mình. Vì thế cô trả lời ——
Tiểu Tụng: Bình thường ạ, dù sao cũng đang nghỉ nên gia đình em không quản lý quá nhiều.
Thầy Kinbaku số 27: Có thể qua đêm bên ngoài không?
Phong Nhã Tụng sửng sốt, quả nhiên cô đã đề thấp ý nghĩa sâu xa phía sau câu hỏi của đối phương.
Tiểu Tụng: Tối em phải trở về, nếu không sẽ khó giải thích với người nhà…
Thầy Kinbaku số 27: Tôi biết rồi.
Một câu trả lời ngắn gọn, Phong Nhã Tụng mím môi, nhẹ nhàng hướng sang chuyện khác.
Tiểu Tụng: Ngày mai em nhận ra ngài thế nào ạ, ngài có cần miêu tả cho em về quần áo, đặc điểm của ngài không?
Thầy Kinbaku số 27: Không cần đâu.
Thầy Kinbaku số 27: Chỉ cần em đi về phía tôi, tôi sẽ nhận ra em.
Trong lòng Phong Nhã Tụng vô cùng mềm mại.
Tiểu Tụng: Em sợ bản thân nhận nhầm người. Lỡ như em đi vào sảnh, trong đó có rất nhiều người ngồi, sau đó có một người vẫy tay với em, em cứ thế ngồi xuống. Trên thực tế, người đó tới để xem mắt. Em trò chuyện với người đó rất lâu, càng nói càng thấy khác thường, vậy thì em phải làm sao đây?
Thầy Kinbaku số 27: Lo lắng của em thật kỳ lạ.
Tiểu Tụng: Trong phim hay có tình tiết như thế mà.
Bầu không khí chợt thả lỏng, chốc lát sau, đối phương nhắn tin.
Thầy Kinbaku số 27: Trong tay tôi có một cái áo sơmi màu xám đậm và một cái áo len màu đen, em chọn một cái đi.
Tiểu Tụng: Em chọn cho ngài ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Em muốn nhìn thấy tôi mặc gì?
Phong Nhã Tụng nghiêm túc suy nghĩ.
Tiểu Tụng: Áo sơmi ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Được.
Thầy Kinbaku số 27: Hy vọng người đàn ông đến xem mắt ngày mai sẽ không mặc áo sơmi màu xám đậm.
Phong Nhã Tụng lại bật cười một tiếng, lúc này, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào học.
Đối phương cũng nhớ rõ giờ nghỉ của cô.
Thầy Kinbaku số 27: Em nên vào học rồi.
Phong Nhã Tụng còn muốn nói thêm mấy câu, vừa khéo cô cũng có vấn đề cần hỏi.
Tiểu Tụng: Ngài tự lái xe về hả?
Tiểu Tụng: Có lẽ đến kỳ nghỉ sẽ bị tắc đường đấy ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Không sao, tôi đã về đây rồi.
Phong Nhã Tụng khá bất ngờ, lại thấy anh nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Hiện tại tôi đang ở khách sạn trung tâm Phương Đông.
Thầy Kinbaku số 27: Đợi đến ngày mai để được gặp em.
Tin nhắn hiện lên màn hình, cảm giác mập mờ trào dâng trong lòng Phong Nhã Tụng khiến tim cô bỗng nhiên loạn nhịp theo.
Trong những giây phút cuối cùng, Phong Nhã Tụng vội vàng trở lại phòng học ngồi xuống.
Cô cầm bút, không ngừng nghĩ lại nội dung trò chuyện ban nãy.
Anh nói, tôi đã về đây rồi.
Anh hỏi, tối nay em cũng phải ôn trong lớp tự học à?
Lại hỏi, có thể qua đêm bên ngoài không?
Phong Nhã Tụng đột nhiên hiểu ra, “qua đêm” trong lời anh không phải chỉ ngày mai mà là một lời mời đối với tối nay.
Bây giờ anh đang ở một mình tại khách sạn, mà khách sạn lại cách cô trong gang tấc.
Phải chăng anh đang gấp gáp muốn gặp cô?
Trên bàn mở một phần bài tập của kỳ nghỉ, đó là môn nào Phong Nhã Tụng cũng không biết, cô còn chưa đọc lấy một câu. Cô chống bút vào cằm, cả tiết tự học cứ bồn chồn không yên.
Trong lúc giải lao, cuối cùng Trần Hạo cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Sao cậu cứ ngẩn người ra thế, học không vào à?”
Phong Nhã Tụng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hả, tớ có ngẩn người đâu.”
Trần Hạo tỏ vẻ không tin, cười cười, sau đó nói: “Cho tớ mượn bài văn của cậu xem đi.”
“Bài văn nào cơ?”
“Bài văn thi liên kết, cái bài “Tùy ý” ấy.”
“À…”
Phong Nhã Tụng lấy túi tài liệu ra, lật xem vài cái rồi rút tờ giấy thi Ngữ văn đưa cho cậu.
“Cảm ơn nhé.” Trần Hạo nhận lấy bài thi, tựa vào bàn đọc.
Phong Nhã Tụng nhìn lướt qua đồng hồ cuối lớp, chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là tan học, và có lẽ chưa đầy 12 tiếng nữa là họ sẽ gặp nhau vào ngày mai …
Phong Nhã Tụng gác cánh tay lên bàn, cố gắng tập trung vào bài tập trước mặt.
Giờ giải lao thứ hai, Trần Hạo đứng lên lười nhác vươn vai.
“Cậu viết hay thật, tớ học không nổi…”
Cậu cầm bài thi của Phong Nhã Tụng, từ từ đọc một câu: “… Việc che giấu tính cách quá mức sẽ khiến bông hoa cuộc đời lụi tàn; bản chất bị che giấu quá lâu sẽ khiến giấc mơ sụp đổ. Chỉ có người làm theo bản tính mới ngạc nhiên phát hiện rằng hóa ra cuộc sống rực rỡ có thể cạnh tranh với trời trăng mây gió…”
“Này, đừng đọc…” Cảm giác nghe bài văn của mình được đọc ra từ miệng người khác thật là kỳ lạ. Phong Nhã Tụng vội vàng giật lấy bài thi, lúc duỗi tay ra, cô nhìn thấy năm ngón sơn hồng của mình, tất nhiên Trần Hạo cũng trông thấy.
Phong Nhã Tụng rũ mắt, giật được bài thi, hai tay vội rụt vào trong tay áo.
Cô cất bài thi vào túi đựng tài liệu rồi tiếp tục làm bài.
Trần Hạo không trở lại chỗ ngồi, chuông vào học vang lên, bấy giờ cậu mới khẽ nhắc: “Trên cằm cậu có mực bút kìa.”
Phong Nhã Tụng sửng sốt, giơ tay lên lau, sau đó lại nhìn biểu cảm của Trần Hạo, xem ra cô vẫn chưa lau sạch. Phong Nhã Tụng lấy cái gương nhỏ ra soi, vừa soi vừa lau một hồi mà đỏ cả cằm. Đến khi cất gương đi thì cả lớp đã yên tĩnh rất lâu, Phong Nhã Tụng lại cầm bút lên, chợt phát hiện tâm của mình đã không tĩnh nổi nữa.
Buổi tối trên đường về nhà, Phong Nhã Tụng báo với bà Phong rằng ngày mai mình sẽ đi chơi với Y Nhiên.
Bà Phong nhìn thẳng phía trước lái xe, hỏi: “Bài tập của con có nhiều không?”
Phong Nhã Tụng đáp: “Không nhiều lắm ạ, mấy ngày còn lại con tranh thủ làm vẫn được.”
Bà Phong gật đầu: “Thế thì đi chơi đi, trước khi nghỉ đông các con cũng chỉ được nghỉ mỗi 1/10 thôi.”
Kết quả thi liên kết của Phong Nhã Tụng xếp hạng 27, đây là một sự tiến bộ vượt bậc so với lần thi trước nên thái độ bà Phong đối với cô cũng trở nên thoải mái hơn. Bà cho rằng tình hình học tập của Phong Nhã Tụng rất tốt, còn việc bản thân phải làm là tránh tác động đến cô, tăng cường nấu thức ăn nhiều dinh dưỡng để cô bồi bổ.
Phong Nhã Tụng thao thức đến khuya mới ngủ, hôm sau lại tỉnh dậy từ sớm. Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, sấy khô tóc, sau đó lề mề trước gương một hồi.
Bà Phong nấu chút đồ ăn sáng đơn giản. Ăn xong, Phong Nhã Tụng về phòng thay quần áo.
Cô mặc một chiếc váy cotton màu trắng không tay, bên ngoài khoác một chiếc áo bò dài ngang eo, đây chỉ là vẻ ngoài. Trong váy, cô lặng lẽ mặc một bộ nội y có kiểu dáng đơn giản, trông không quá màu mè mà thiên về sắc hồng tự nhiên mang vẻ mềm mại của thiếu nữ.
Phong Nhã Tụng đeo túi xách nhỏ, lúc ra cửa chuẩn bị xỏ giày lại bị bà Phong nhíu mày nhắc nhở.
“Sao con mặc ít thế? Lạnh lắm, hôm nay ngoài trời lại nhiều gió.”
Phong Nhã Tụng bình tĩnh đáp: “Sau càng ngày càng lạnh, con lại càng không có cơ hội mặc váy.”
Bà Phong thả giẻ lau trong tay xuống, đi vào phòng ngủ: “Mặc váy cũng được, nhưng đừng để chân trần như thể kẻo cảm lạnh…”
Bà Phong lấy một chiếc quần tất len màu da rồi đưa cho Phong Nhã Tụng: “Con mặc thêm cái tất này vào.”
Phong Nhã Tụng dở khóc dở cười: “Thế thì trông xấu lắm mẹ ạ.”
Bà Phong trách: “Xấu đâu mà xấu? Cái tất này màu da cũng giống như đang để chân trần thôi. Chủ yếu dùng để giữ ấm, con ra ngoài chơi không may bị cảm lạnh thì chẳng phải lợi bất cập hại ư, sau đó còn phải đi học…”
Phong Nhã Tụng nhanh chóng nhận lấy cái tất: “Con biết rồi, con mặc là được chữ gì.”
Phong Nhã Tụng mặc quần tất vào, đi ra ngoài cửa, xỏ giày thể thao màu trắng, sau đó nói: “Con đi đây ạ.”
Tiếng bà Phong từ trong phòng truyền đến: “Con còn đủ tiền tiêu không?”
“Con vẫn còn ạ, tiền lần trước mẹ cho con chưa động đến.”
Bà Phong nói: “Ừ, con đi đi.”
Phong Nhã Tụng xuống tầng, đứng ngoài hiên, thở phào một hơi.
Cô không ra ngoài cổng khu chung cư ngay mà đi dọc theo lối nhỏ tới nhà vệ sinh công cộng.
Phong Nhã Tụng tiến vào một buồng nhỏ, khóa kỹ cửa, sau đó nhấc từng chân lên cởi tất ra.
Đôi chân nhẵn nhụi lộ ra, Phong Nhã Tụng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đỡ khung cửa xỏ chân vào giày, tiếp đó nhìn quần tất trong tay. Do không có biện pháp xử lý nên cô đành phải nhét nó vào trong túi xách.
Phong Nhã Tụng bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, cảm giác nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống một chút, gió thổi nhẹ mang theo không khí mùa thu se lạnh, làn váy bay phấp phới quấn lấy bắp chân, mát lạnh vô tận.
Cô đi ngược lại ánh nắng ban mai, trong lòng thoáng bất an và hơi lo lắng. Cô ngẩng mặt lên thở, đằng sau những điều đó, cô cảm nhận được sự tự do sâu sắc.
Phong Nhã Tụng ngồi xe buýt đi qua hai trạm rồi xuống xe.
Cửa xe buýt đóng lại, rời đi ngay trước mặt, khách sạn trung tâm Phương Đông đã ở ngay đối diện.
Phong Nhã Tụng chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh mới băng qua đường, đường đi khá vắng, trên đường chỉ có mình cô đang rảo bước.
Khách sạn trung tâm Phương Đông là một khách sạn lâu đời và rất cao cấp. Khi Phong Nhã Tụng còn nhỏ, cô từng được nghe nói một số hội nghị và bữa tiệc quy mô lớn sẽ được tổ chức ở đây. Song, mấy năm trôi qua, nhiều khách sạn và nhà hàng mọc lên ùn ùn, khách sạn trung tâm Phương Đông sau nhiều lần cải tạo đã trở nên bình dân hơn.
Khách sạn chiếm diện tích lớn, trước cửa chừa một khoảng trống làm chỗ đậu xe, có hai nhân viên bảo vệ đứng ở ngã tư đi tuần. Phong Nhã Tụng đi ngang qua họ, trong lòng càng hồi hộp, một nhân viên bảo vệ nhìn vào cô, Phong Nhã Tụng mỉm cười với anh ta.
Cô vội vã bước đến cổng, thở hắt ra rồi đẩy cánh cửa xoay tròn.
Trong vòng quay của cửa kính, Phong Nhã Tụng nhìn thấy một khu cà phê lớn bên hông khách sạn.
Anh nói đang đợi cô ở đại sảnh của khách sạn, có lẽ anh sẽ không đợi ngoài cửa. Phong Nhã Tụng đi dọc theo mấy chậu cây xanh bước về phía quán cà phê.
Từ xa, cô đã nhìn thấy cả chục bàn cà phê được đặt ở đó. Trước mỗi bàn đều bày một vòng sô pha, khoảng một nửa số ghế đã chật kín người, có người hướng về phía cô, một số khác quay lưng lại với cô.
Cô cần tìm một người đàn ông mặc áo sơmi màu xám đậm.
Quét mắt qua, Phong Nhã Tụng nhìn thấy một người, một người đàn ông có khuôn mặt trông vô cùng đàng hoàng. Anh mặc áo sơmi màu xám đậm, ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nhưng anh lại đang sử dụng máy tính.
Ánh mắt đầu tiên của Phong Nhã Tụng đổ đồn vào tay anh, ngón tay anh cong lên, ấn xuống bàn phím, trông vừa sạch sẽ lại có lực.
Phong Nhã Tụng do dự một lúc, cô đứng đó, thò tay vào túi sờ điện thoại.
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới điện thoại, tay của người đàn ông cũng đột nhiên dừng lại, sau đó, anh ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy cô, đồng thời nhận ra cô, tiếp đó anh duỗi tay khép máy tính lại.
Gót chân Phong Nhã Tụng chạm xuống mặt đất, nhất thời quên mất chào hỏi.
Người đàn ông đan hai tay vào nhau, mở miệng nói.
“Chào em, Tiểu Tụng.”
Anh mỉm cười, ánh mắt vượt qua mấy bộ bàn ghế, đổ dồn về phía cô.
Ánh mắt và thái độ của anh còn tốt đẹp hơn cả trong suy nghĩ của em.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");