Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 11

7 giờ sáng trường bắt đầu tự học, khoảng 6 giờ 40, cổng trường đã bị vây kín.

Xe trước xe sau bấm còi hết đợt này đến đợt khác, bà Phong ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh: “Nhiều xe quá…” Đi thêm được mấy trăm mét, bà Phong đỗ xe bên đường.

“Dừng ở đây vậy, con vào học đi nhé.”

Phong Nhã Tụng xuống xe, cầm theo cặp sách trên chỗ ngồi xuống, đeo vào một bên vai. Cô vừa mới đóng cửa, bà Phong lại dặn: “Đợi đã, con chưa cầm hoa quả này.”

Phong Nhã Tụng đi qua, giơ tay nhận lấy cái hộp nhỏ mà bà Phong đưa.

Bà Phong nhìn cô qua cửa sổ xe: “Con đeo cặp cho tử tế vào, nặng như thế mà chỉ đeo một bên sẽ bị lệch người…”

Phong Nhã Tụng nói: “Con biết rồi, mẹ đi nhanh đi ạ, tắc đường thế này mẹ sẽ đến muộn đấy.”

Phong Nhã Tụng đeo nốt cái quai còn lại vào vai, lùi ra phía sau một bước rồi vẫy tay, nhìn bà Phong lái xe hòa vào dòng xe cộ. Cô ôm hộp hoa quả, đi dọc theo lối đi bộ vào trường.

Thời tiết chuyển từ hè sang thu, ánh nắng chói chang, những tán cây to bên đường sum suê, xanh rì. Ven đường đỗ đầy xe, học sinh đeo cặp sách to bước xuống, họ cùng với bố mẹ xách vali ra khỏi cốp xe.

Để tiện quản lý thì nhà trường yêu cầu học sinh lớp 12 như Phong Nhã Tụng phải trọ tại trường, mỗi người đều được xếp phòng ký túc xá. Tuy nhiên, nhà Phong Nhã Tụng gần trường, công việc giảng dạy của bà Phong lại khá nhàn rỗi nên xử lý cho Phong Nhã Tụng học ngoại trú. Phong Nhã Tụng chỉ nghỉ trưa tại ký túc xá, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối sẽ về nhà nghỉ ngơi.

Phong Nhã Tụng bước đến cổng trường, ngẩng đầu nhìn lên dãy nhà dạy học quen thuộc, những tấm băng rôn khẩu hiệu đầy cảm hứng và cột cờ nhô ra trên sân thể dục ở phía xa, cô không khỏi khẽ thở ra một hơi. Khuôn viên trường mang một hương vị đặc trưng riêng, nếu mỗi ngày đặt mình trong đó sẽ khó phát hiện ra, song khi trở lại sau một kỳ nghỉ, bầu không khí khẩn trường mà lạ lẫm này sẽ khiến người ta thấy căng thẳng.

Giám thị và hai giáo viên trực ban khác đúng giờ tới kiểm tra, họ đứng trước cổng soi đồng phục của từng học sinh như đang quét rada.

Phong Nhã Tụng kéo khóa áo khoác lên, chỉnh lại cổ áo, sau đó cúi đầu đi vào trong.

Nhưng vẫn bị tóm được.

Giám thị bước ra ngăn cô lại: “Em này, đồng phục hè của em đâu?”

Đồng phục mùa hè của trường là áo thun polo ngắn tay, đã lỗi mốt nên ngay cả trong mùa hè, một số học sinh vẫn sẽ chọn mặc áo khoác đồng phục mùa thu. Sau khi vào lớp, cởϊ áσ khoác ra sẽ chính là quần áo của mình.

Phong Nhã Tụng nói: “Em thấy thời tiết sắp chuyển lạnh rồi ạ…”

Giám thị nhắc: “Chúng tôi đã nhắc bao nhiêu lần rồi, cho dù mặc áo khoác đồng phục bên ngoài thì bên trong cũng phải mặc đồng phục hè chứ. Nghỉ hè một thời gian lại bắt đầu mất kỷ luật đúng không?” Ánh mắt ông ấy đảo qua, lại giơ tay cản một nam sinh khác: “Em kia, sao lại để tóc dài thế…”

Nhân cơ hội này, Phong Nhã Tụng nhanh chóng chuồn vào.

Lớp 11 lên lớp 12, phòng học cũng được chuyển lên tầng 4 theo lẽ thường. Tầng 4 là tầng cao nhất của dãy nhà dạy học, nơi đây có phòng tự học riêng biệt, xung quanh tương đối yên tĩnh.

Phong Nhã Tụng đi lên cầu thang, vào lớp học, trông thấy các bạn đã đến đông đủ. Cô ngồi xuống bàn học thứ hai bên cạnh cửa sổ, lấy bài tập trong cặp sách ra, sau đó lại lấy đồ dùng học tập, sách vở, sửa soạn lại, chuông tự học chợt vang lên.

Thầy Dương chủ nhiệm lớp đi tới, Phong Nhã Tụng nhìn theo về phía bục giảng, ánh mắt liếc ngang qua mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh bị bỏ trống.

Bạn cùng bàn của cô luôn là Y Nhiên, mà nay cô ấy đã chuyển đi rồi.

Trong lòng Phong Nhã Tụng hơi trống trải, chẳng tập trung nghe xem chủ nhiệm lớp đang nói gì. Đương lúc phân tâm, một chiếc cặp sách bị ném “Rầm” một cái xuống bàn bên cạnh.

Tiếp đó, Trần Hạo chen chân đi vào, đặt mông xuống ngồi yên trên ghế.

Phong Nhã Tụng nhìn cậu một cách kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại ngồi đây?”

Trần Hạo đáp: “Ban nãy Dương Ban hỏi rằng Y Nhiên đã chuyển đi rồi, có ai muốn ngồi bàn hai không, thế là tớ lên đây.”

Phong Nhã Tụng gãi đầu, toan hỏi gì đó lại thấy Trần Hạo chống bàn đứng lên.

“Nào nào nào, mọi người nộp bài tập về nhà Toán cho mình nhé!”

Thầy Dương chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy Toán, Trần Hạo là cán bộ lớp môn Toán.

Phong Nhã Tụng tìm bài thi và sách bài tập Toán rồi giơ tay đưa cho cậu. Sau đó, cán bộ các môn khác cùng lần lượt bắt đầu thu bài tập về nhà, nửa tiếng tự học ồn ào trôi qua.

Chuông vào học chính thức vang lên, tiết đầu tiên là tiết Vật lý. Thầy Đinh bước vào lớp học, mắt nhìn quanh, cầm bút dạ trên bảng trắng, ném nắp bút lên bục giảng, cả lớp đang “xôn xao” chợt yên tĩnh lại.

“Như tôi đã nói vào cuối học kỳ trước, chúng ta sẽ bước vào đợt ôn tập đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học. Vì là ôn tập nên tôi sẽ không giảng bài như mọi khi, bắt buộc ghi rõ bước một, bước hai... theo hệ thống như trong sách."

“Các em làm bài tập hè chắc đã nhận ra đề bài tổng hợp rất nhiều kiến thức, một câu hỏi thường phải dùng công thức của vài chương. Đề thi đại học cũng sẽ như vậy, các em phải cẩn thận khoanh trắc nghiệm, điền vào chỗ trống, chỉ mấy câu nhưng sẽ thi hết toàn bộ kiến thức những năm qua. Do đó, trong kế hoạch ôn tập sắp tới, tôi cũng sẽ luyện từng chuyên đề dựa theo đề thi đại học.”

“Cuối học kỳ trước tôi cũng đã nói qua, nếu không nắm chắc kiến thức cơ bản thì nghỉ hè vừa rồi nhất định phải tự ôn tập, nếu lần ôn thứ nhất này không theo kịp tiến độ thì sẽ tụt lại rất xa. Đến khi ôn sang vòng thứ hai, chúng ta chủ yếu bổ sung thiếu sót, nâng cao độ khó. Tuy nhiên, bây giờ mới bắt đầu lớp 12, các em vẫn còn thời gian. Mỗi lần tôi giảng bài nhất định phải hiểu, không hiểu cuối giờ phải hỏi, hỏi tôi hoặc là hỏi bạn khác cũng được. Hơn nữa, tôi đã phát cho các em rất nhiều sách bài tập, bài tập về nhà chỉ là bộ phận nhỏ, còn lại các em phải từ dành thời gian để luyện thêm…”

Thầy Đinh tận tình khuyên bảo một hồi, sau đó ngẫm nghĩ rồi quay người lại viết một chữ to lên bảng trắng: “Dưới đây, chúng ta sẽ bắt đầu ôn tập chuyên đề thứ nhất.”

Phong Nhã Tụng cầm bút trên đầu ngón tay gõ nhẹ lên trang vở, cảm thấy tâm trạng học tập bấy lâu bị mất đi trong kỳ nghỉ đột nhiên bị cuốn ngược trở lại, thậm chí còn hơn chứ không kém, năm lớp 12 thực sự rất căng thẳng.

Thầy Đinh khoảng hơn 60 tuổi. Ông là một trong số ít giáo viên chỉ viết trên bảng mà không sử dụng ppt. Tiết Vật lý 45 phút, ông giảng trong 50 phút, đối với ông thì chuông tan học chẳng khác gì im lặng, tận cho đến khi giáo viên tiết sau đứng ngoài cửa thì ông mới tiếc nuối buông bút: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Bài tập về nhà hôm nay tôi sẽ nhờ cán bộ lớp chép lên bảng cho các em.”

Giáo viên Vật lý ra khỏi lớp, giáo viên tiếng Anh bước lên bục giảng, học sinh trực nhật nhanh chóng xóa bảng đi. Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn, tay không ngừng đẩy nhanh tốc độ chép bài, cuối cùng vẫn bị thiếu mất một công thức.

Phong Nhã Tụng nghiêng đầu nhìn sang bên Trần Hạo: “Cậu có chép kịp không ?”

“Hả?”

Trên bàn Trần Hạo trống không, chỉ có đúng quyển sách giáo khoa, lại còn không mở sách.

Phong Nhã Tụng nói: “Thôi, không có gì đâu…” Cô quay người lại định mượn vở của người ngồi sau thì mặt bàn bỗng bị đập.

“Còn chỗ nào cậu không kịp ghi, để tớ xem.”

Phong Nhã Tụng quay lại đẩy vở ghi sang cho cậu: “Chuyển động ném thẳng này.”

Trần Hạo nhìn thoáng qua rồi đáp: “Đây là công thức cơ bản, cậu không cần chép đâu, chỉ cần đọc sách giáo khoa hoặc sách tham khảo tổng kết công thức là được.”

Giáo viên tiếng Anh đã bắt đầu giảng bài, Phong Nhã Tụng liếc qua bục giảng rồi quay sang khẽ nói với cậu: “Trong sách không có, đây là góc giữa vận tốc và phương ngang. Tớ cũng đã gặp nó khi làm bài tập về nhà nhưng tớ không biết làm thế nào.”

“Phát triển thêm một bước từ công thức cơ bản là được.” Trần Hạo cũng hạ giọng: “Tớ viết bằng bút chì cho cậu nhé?”

“Viết đi viết đi.” Phong Nhã Tụng vội vàng nói.

Trần Hạo viết hai dòng vào vở ghi của cô, trả lại cho cô: “Thật sự không phải học thuộc lòng đâu, nó chỉ bắt nguồn từ công thức cơ bản, cậu xem đi.”

Phong Nhã Tụng lấy lại vở ghi, đột nhiên cảm thấy trán mình căng cứng, cô ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt của giáo viên tiếng Anh đang khóa chặt vào cô. Phong Nhã Tụng lặng lẽ đóng quyển sách Vật lý lại rồi kéo tờ giấy kiểm tra tiếng Anh tới trước mặt.

Cuộc sống học tập vội vã chưa cho người ta thời gian làm quen đã mơ màng bắt đầu.

Buổi trưa tan học, Phong Nhã Tụng lại nghĩ tới Y Nhiên. Cô không có nhiều bạn, bình thường đi dạo trong trường, ăn cơm, kể cả đi vệ sinh đều như hình với bóng cùng Y Nhiên.

Phong Nhã Tụng xuống tầng một mình, vào căng tin, trái lại không có cảm giác cô đơn mà chỉ thấy không quen.

Tầng một căng tin là thức ăn chính, tầng hai là đồ ăn vặt và đồ xào. Phong Nhã Tụng lấy cho mình một bát mỳ trên tầng hai, ăn được nửa chỗ mỳ và toàn bộ rau xanh.

Uống thêm mấy miếng nước lèo, cô đứng dậy trả lại bát đũa, sau đó trở về ký túc xá.

Trước kỳ nghỉ, cô gấp gọn chăn đệm vào một cái túi ngăn bụi, bảo quản khá sạch sẽ, chẳng qua nó có thoang thoảng mùi mốc.

Phong Nhã Tụng trải chăn ga ra, lên giường nằm yên, nhắm mắt lại. Vài giây sau, cô kìm lòng không đậu lấy điện thoại trong cặp sách ra.

Cô chui vào trong chăn, lặng lẽ khởi động máy.

Trong ký túc xá không chỉ không có wifi mà tín hiệu 4G cũng rất yếu, cái vòng tròn nhỏ trong WeChat phải quay tròn một lúc mới tải được lên.

Tin nhắn hiện ra, có chia sẻ, có tin nhắn nhóm. Phong Nhã Tụng xóa hết, cuối cùng, cái tên “Thầy Kinbaku số 27” lại được đẩy lên cao nhất.

Phong Nhã Tụng nhấp mở khung chat với anh.

Tiểu Tụng: Ngài đang làm việc ạ?

Phong Nhã Tụng nhìn đồng hồ trên điện thoại, 12: 50.

Tiểu Tụng: Hay là đang ngủ trưa?

Vài giây sau, đối phương trả lời bằng một câu hỏi cứng rắn.

Thầy Kinbaku số 27: Chẳng phải em bảo ban ngày sẽ tắt máy ư?

Phong Nhã Tụng lén gõ chữ trong ký túc xá yên tĩnh.

Tiểu Tụng: Hiện tại đang trong giờ nghỉ trưa mà.

Thầy Kinbaku số 27: Vậy thì em nghỉ ngơi đi, bao giờ học xong một ngày hẵng sử dụng điện thoại.

Tiểu Tụng: Dạ…

Thầy Kinbaku số 27: Có cần tôi giám sát em chuyện này không?

Tiểu Tụng: Không cần đâu ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Hôm qua em đã nói với tôi rằng ban ngày dùng điện thoại sẽ bị phân tâm.

Tiểu Tụng: Ý của em là lúc đi học mà.

Tiểu Tụng: Em dùng chủ yếu là để tâm sự với ngài. Nếu em nói chuyện với ngài sẽ phân tâm thì ngài định giám sát em thế nào đây?

Sau khi dừng lại đôi chút.

Thầy Kinbaku số 27: Tâm sự đi.

Thầy Kinbaku số 27: Tôi thấy em nói chuyện có vẻ rất tỉnh táo, không cần nghỉ ngơi.

Phong Nhã Tụng nằm trong chăn cười khẽ.

Tiểu Tụng: Ngài không có thói quen nghỉ chưa hả?

Thầy Kinbaku số 27: Chưa từng có.

Tiểu Tụng: Ồ.

Thầy Kinbaku số 27: Tâm sự xong rồi?

Tiểu Tụng: Chưa ạ chưa ạ…

Phong Nhã Tụng cười nhíu cả mày, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

Tiểu Tụng: Ngài có nhiều bạn không ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Bạn bè thì nhiều.

Thầy Kinbaku số 27: Bạn thân thì không.

Tiểu Tụng: Em có một cô bạn thân đã chuyển đi nơi khác rồi. Hôm nay em đột nhiên nhận ra dường như em không còn người bạn thân nào khác nữa.

Thầy Kinbaku số 27: Trước đây em không hoàn thành nhiệm vụ, lý do là vì hẹn gặp bạn.

Tiểu Tụng: Dạ, chính là cô ấy.

Phong Nhã Tụng lải nhải gõ chữ, cô nói gì anh đều sẽ trả lời, không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, cũng không nói quá nhiều, chỉ rất khách quan bình tĩnh. Đôi bên cứ trò chuyện như vậy cho đến khi ba người bạn cùng ký túc xá của cô tỉnh dậy.

Bấy giờ Phong Nhã Tụng mới nhìn đồng hồ, bất giác đã tới 1 giờ 40.

Cô vội vàng báo một câu sắp phải đi học với đối phương, sau đó xốc chăn ngồi dậy.

Buổi chiều học hai tiết Hóa học và hai tiết Toán, Phong Nhã tụng chống tay lên mặt, mí mắt díu lại. Cửa sổ lớp học được mở ra cho thoáng khí, ánh mắt trời bị tán cây chắn lại, soi xuống chỉ cảm thấy ấm áp…

Đầu Phong Nhã Tụng gục dần, tay trượt xuống phía trước dính vào tóc.

“Này… Này!”

Cánh tay bị cái gì đó chọc vào rất đau, mí mắt Phong Nhã Tụng hấp háy một lúc rồi mở ra. Cô nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Trần Hạo, Trần Hạo buông tay ném bút xuống, làm bộ như không có gì liên quan đến mình.

Phong Nhã Tụng cầm cốc nước lên uống một ngụm cho tỉnh táo lại. Lúc này, cô chợt thấy cả lớp khá ồn ào, mọi người đang xì xào trao đổi gì đó.

Phong Nhã Tụng lại nhìn về phía bục giảng, thầy Dương đã khép sách lại.

Cô hỏi nhỏ Trần Hạo: “Còn chưa tan học mà?”

Trần Hạo nói: “Vừa rồi thầy nhắc đến chuyện thi liên kết.”

“Thi liên kết?”

Trần Hạo hất mặt ra đằng trước, bĩu mỗi: “Thầy chưa nói xong đâu, cậu nghe tiếp đi.”

Phong Nhã Tụng nhìn thẳng phía trước, thầy Dương tiếp tục mở miệng: “Lần này là kỳ thi liên kết thống nhất của 100 trường THPT, rất bài bản, các dạng câu hỏi giống hệt như đề thi tuyển sinh đại học, có thể coi đây là kỳ thi cho mọi người tổng kết ôn tập vòng một, khảo sát trình độ học tập của các em sau năm lớp 10 và 11.”

“Lớp chúng ta là lớp chọn, có một số em cảm thấy mình được học ở lớp 1 thì đắc ý, không còn chí tiến thủ nữa. Kỳ thi cuối năm lớp 11 có bao nhiêu em đứng ngoài danh sách 100 học sinh đạt điểm cao của trường? Các em không cần tôi đếm chứ. Nhà trường đã mở họp và đặc biệt yêu cầu rằng kể từ lần thi liên kết này, lớp chúng ta sẽ đổi học sinh liên tục, những ai nằm trong số 35 học sinh đạt điểm cao sẽ học lớp 1, còn lại sẽ bị đẩy sang lớp khác.”

Thầy vừa dứt lời, tiếng bàn tán xôn xao lại to lên.

Thầy Dương vỗ bảng ra hiệu cho cả lớp yên tĩnh, sau đó giọng điệu thoáng dịu đi: “Đây là quyết định sau khi nhà trường đã trao đổi kỹ càng. Ai có thành tích tốt tất nhiên sẽ được học trong môi trường tốt, ai có thành tích không tốt, đi học ngủ gật, tan học ham chơi cũng sẽ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.”

“Từ giờ đến lúc thi liên kết giữa 100 trường chỉ còn chưa đến hai tuần, ngoài việc ôn tập theo giáo viên thì các em nên tìm thêm mấy bộ đề thi mô phỏng đề thi đại học để luyện tập. Nhất là Vật lý, các em phải nắm bắt được cơ bản của đề kẻo đến lúc đối mặt với bài thi sẽ bị luống cuống.”

Hai tay Phong Nhã Tụng nắm chặt lấy cốc nước lạnh, trong lòng cũng lập tức lạnh xuống.

Thành tích của cô không đến mức ngoài 100 nhưng luôn nằm trong khoảng 50-60, để thi lên trước 35 thì có vẻ khó khăn.

Nếu cô thực sự bị đá ra khỏi lớp 1, không nhắc đến bố mẹ sẽ nghĩ gì mà ngay chính bản thân cô cũng không thể nào chấp nhận được.

Đến tiết tự học buổi tối, Phong Nhã Tụng vẫn canh cánh trong lòng chuyện ban chiều. Cô nỗ lực tĩnh tâm làm bài tập, ba tiết tự học đều tập trung viết bài, sau khi làm xong, cô thấy còn khoảng 10 phút nữa mới tan bèn lấy vở ghi Vật lý buổi sáng ra ôn.

Bấy giờ, Trần Hạo lại lấy bút chọc cánh tay cô, Phong Nhã Tụng phát hiện ra, quay đầu sang nhìn cậu: “Sao thế?”

Trần Hạo mỉm cười ném bút lên bàn, hỏi: “Đề thi liên kết 100 trường năm ngoái ấy, cậu cần không?”

“Đề liên kết năm ngoái?” Phong Nhã Tụng hỏi lại: “Ôn đề mô phỏng thi đại học bình thường không được à? Chẳng phải cấu trúc đề đều như nhau ư?”

Trần Hạo nói: “Cấu trúc đề thì giống nhau, nhưng đề thi liên kết vẫn chưa bao quát toàn bộ hệ thống kiến thức nên độ khó sẽ nhẹ hơn.”

Cậu lại cầm bút lên, gõ xuống mặt bàn: “Hơn nữa, hội đồng ra đề thi liên kết đều là những giáo viên lâu năm nổi tiếng, câu hỏi của họ có phong cách riêng nên luyện đề liên kết năm ngoái là cách hiệu quả nhất.”

Phong Nhã Tụng nói: “Giáo viên không phát cho bọn mình à?”

Trần Hạo đáp: “Ban nãy tớ tranh thủ đi hỏi rồi, mấy năm trước, trường mình không tham dự kỳ thi liên kết này, tìm trên mạng cũng không thấy đề gốc. Tớ mới gọi cho bố để nhờ ông ấy xin đề từ trường khác.”

Phong Nhã Tụng cúi thấp đầu, khẽ khen ngợi: “Đại thần à, cậu photo cho tớ một bản nhé.”

Trần Hạo gật đầu, cười đầy thần bí: “Cứ tin ở tớ.”

Tiếng chuông tan học vang lên rất nhanh.

Phong Nhã Tụng thu dọn cặp sách rồi xuống tầng, đưa giấy xác nhận ngoại trú cho bảo vệ, sau đó đi ra cổng trường, tìm thấy xe của bà Phong ở bên ngoài.

Trên đường về nhà, trong lòng Phong Nhã Tụng nặng trĩu. Cho dù Trần Hạo đảm bảo có thể lấy được đề thi năm ngoái, song cô vẫn không thể nào thả lỏng được.

Mục tiêu cuối cùng của cô là thi đại học. Cô biết rõ kiến thức cơ bản của mình không vững, nghỉ hè chỉ làm bài tập chứ không luyện tập thêm nên hiện tại cô cần phải theo sát tốc độ ôn của giáo viên, lại không thể bỏ qua bài tập về nhà, cứ thế, cô luôn trong trạng thái căng thẳng suốt ba tiết tự học.

Cùng với đó, cô cần phải đạt thành tích 35 người điểm cao nhất trong kỳ thi liên kết lần này, cách hiệu quả nhất là luyện đề năm trước, nhưng cô khó có thể rút ra thời gian để làm.

Trừ khi phải chịu thức đêm.

Sau khi Phong Nhã Tụng về nhà, cô ôn tập nốt một nửa bài ghi Vật lý còn dang dở trong tiết tự học buổi tối. Sau lại cầm điện thoại lên, nằm bò ra bàn suy nghĩ rồi nhắn tin cho anh.

Tiểu Tụng: Em cần lập kế hoạch thức khuya để hoàn thành một số việc học.

Tiểu Tụng: Ngài có thể giám sát em không ạ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.