Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 10

Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, Phong Nhã Tụng cúi đầu cặm cụi làm bài tập. Trong phần Hóa hữu cơ có rất nhiều công thức, sau khi điền hết vào chỗ trống thì ngón tay cũng nhức mỏi, cô lắc lắc tay, rà lại đáp án, đánh dấu lại những công thức và tính chất hóa học mà mình không nhớ.

Giải quyết xong nguyên bộ đề Hóa học, Phong Nhã Tụng quay sang uống miếng nước rồi lấy đề Vật lý đặt lên bàn.

Hôm nay khác với hôm qua, hôm qua cô dùng “bộ dáng” giành giật từng giây để làm bài vì sợ sau khi mẹ về sẽ quấy rầy đến việc học của cô. Còn hôm nay, động lực học của cô chứa chút tâm tư nhỏ, cô biết sớm hoàn thành nhiệm vụ thì buổi tối có thể nói chuyện với anh nhiều hơn đôi chút.

Giữa trưa, cô đã hoàn thành được một phần bài tập của buổi chiều.

Phong Nhã Tụng cầm điện thoại báo với đối phương một tiếng, sau đó vươn vai đi vào phòng bếp. Cô mở vung nồi, nhìn bánh mì hấp (1) và rau xào bà Phong để lại từ ban sáng, cô cần hâm nóng lại mới ăn được.

Phong Nhã Tụng lấy đồ ăn ra, đổ thêm nước vào nồi, tiếp đó thả lại đĩa thức ăn vào trong, đặt lên bếp. Cô còn chưa bật bếp thì điện thoại đặt bên cạnh có thông báo tin nhắn mới.

Thầy Kinbaku số 27: Em ăn gì rồi?

Lướt lên trên, trước đó cô thông báo với đối phương nhiệm vụ buổi sáng đã hoàn thành, giờ vào bếp xem thế nào, không biết trưa nay ăn gì.

Phong Nhã Tụng thu bàn tay đang đặt trên khóa bếp về.

Tiểu Tụng: Trong nhà có thức ăn thừa, em đang định hâm nóng lại ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng duỗi tay mở bếp, đúng lúc ngọn lửa dâng lên thì tin nhắn cũng tới.

Thầy Kinbaku số 27: Em ở gần Cửa Đông hay Cửa Tây?

Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt.

Tiểu Tụng: Ngài biết em ở đâu ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Khu chung cư cho giáo viên.

Thầy Kinbaku số 27: Gần cửa nào hơn?

Tiểu Tụng: Cửa Tây ạ…

Thầy Kinbaku số 27: Ừm.

Phong Nhã Tụng khó hiểu đọc tin nhắn, cô biết đối phương cũng là người Nhâm An nên việc hiểu rõ đường xá trong thành phố cũng bình thường. Nhưng tại sao anh lại biết được cụ thể nơi cô đang sống chứ?

Phong Nhã Tụng không để ý đến việc lộ thông tin riêng tư. Qua mấy ngày trò chuyện cũng đủ để cô biết đối phương là người đáng tin cậy, thậm chí ở phương diện nào đó còn là người an toàn. Cô chỉ tò mò, vô cùng tò mò không biết đối phương lấy được thông tin từ đâu.

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chuông điện thoại trong tay cô chợt vang lên.

Đó là một số điện thoại địa phương xa lạ.

Phong Nhã Tụng nhìn dãy số này khoảng hai giây rồi nhấc máy.

“Alo ——? Alo ——!”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Alo, ai đấy ạ?”

“Xin chào, tôi đến từ nhà hàng bít tết. Rất tiếc, món súp đậu xanh bạn đặt đã bán hết rồi. Liệu tôi có thể đổi thành súp nấm được không?”

Phong Nhã Tụng bất giác sờ tóc: “Tôi có đặt thức ăn ạ?”

“Vâng, đuôi số điện thoại của bạn là 7882, địa chỉ là khu chung cư cho giáo viên gần Cửa Tây, đúng không?”

“…Đúng rồi ạ.” Phong Nhã Tụng nhìn ánh lửa xanh thẳm trên bếp, khói trắng trong nồi không ngừng bốc lên, cô thoáng ngập ngừng rồi khẽ nói vào trong điện thoại: “Vậy thì đổi đi ạ.”

“Vâng, vậy thì tôi sẽ đổi lại cho bạn thành súp nấm, những món còn lại đã nấu xong rồi, bạn chờ một lát, tôi sẽ giao hàng cho bạn.”

Phong Nhã Tụng còn chưa kịp cảm ơn, đối phương đã vội vàng cúp máy.

Phong Nhã Tụng chần chừ một lúc mới nhấc điện thoại ra khỏi tai. Cô đắn đo mở khung chat, toan hỏi: “Ngài đặt cơm cho em à?

Đánh xong, lại xóa. Cuối cùng cô gửi đi ——

Tiểu Tụng: Cảm ơn ngài đã đặt cơm cho em.

Sau một lát, đối phương trả lời.

Thầy Kinbaku số 27: Giao hàng nhanh nhỉ.

Phong Nhã Tụng vội vàng đáp.

Tiểu Tụng: Không ạ không ạ, họ còn chưa giao đến.

Tiểu Tụng: Vừa rồi nhà hàng gọi điện thoại cho em để xác nhận đổi sang súp nấm.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ, tôi biết rồi.

Phong Nhã Tụng suy nghĩ, không nói gì nữa. Đúng lúc này, bên tai có tiếng nước vang lên ùng ục, nước trong nồi đã sôi. Phong Nhã Tụng quay đầu lại tắt bếp gas đi.

Chưa tới nửa tiếng sau, cơm đã được giao đến.

Phong Nhã Tụng thay giày, cầm chìa khóa chạy xuống tầng, nhà cô cách Cửa Tây có mấy trăm mét, chẳng mấy chốc đã đến. Phong Nhã Tụng mặc đồ ngủ nhận đồ ăn ngoài cổng, cần thận quan sát xung quanh để tránh bị người quen bắt gặp.

Buổi trưa nắng chói chang, cô xách túi cơm đi qua bóng cây về nhà. Có mùi bơ, có mùi thịt rán, hương vị hỗn hợp quen thuộc của món ăn phương Tây, thơm nức mà ấm áp chui vào mũi cô.

Khi lên tầng, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Phong Nhã Tụng mở nắp hộp ra, đặt bò bít tết, salad và súp lên bàn cơm, sau đó chụp một tấm rồi gửi cho anh.

Tiểu Tụng: Em đã nhận được đồ ăn rồi ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng cong môi cười, đặt điện thoại lên bàn bật một gameshow lên vừa xem vừa ăn.

Ăn xong bữa trưa, cô lấy một cái hộp trống ra, gắp ít rau xào và bánh mì hấp bỏ vào hộp, giả vờ như cô đã ăn trưa. Tiếp đó, cô thu dọn hộp cơm cho vào trong túi rác, xách túi xuống tầng.

Phong Nhã Tụng mò mẫm trong bụi cây gần thùng rác, đặt bánh mì hấp vào nơi mèo hoang thường đi qua, chỗ rác còn lại thì ném vào trong thùng rác.

Xong việc, cô phủi tay, yên tâm trở về nhà.

Buổi chiều, Phong Nhã Tụng nhanh chóng hoàn thành những công việc còn lại trong kế hoạch, chỉ để lại bài tập Vật lý. Chủ đề hôm nay cô phải làm liên quan đến chuyển động của đường cong, hầu hết các câu hỏi đều là những bài khó, chuyển động ném phẳng, chuyển động tròn, còn có chuyển động bất quy tắc. Phong Nhã Tụng lơ mơ viết vài dòng, cuối cùng quyết định đọc sách trước.

Cô mất một tiếng để đọc hết công thức và ví dụ mẫu trong sách, bắt đầu làm bài lần nữa.

Bằng cách này, cô có một tư duy rõ ràng hơn về vấn đề, ít nhất cô đã biết đó là những công thức nào và cách sử dụng các điều kiện trong bài ra sao. Tuy nhiên, ý tưởng hoàn thành bài tập về nhà trước thời hạn đã tan thành mây khói.

6 giờ tối, bà Phong về nhà. Phong Nhã Tụng ăn tối với bà, trò chuyện thêm một vài câu rồi trở lại trước bàn học. Đến khi làm xong toàn bộ bài tập hôm nay đã gần 11 giờ.

Cô cầm điện thoại lên báo một tiếng cho đối phương, sau đó đi rửa mặt rồi trở lại phòng.

Phong Nhã Tụng chưa đi ngủ ngay, cô yên lặng đi tới trước bàn học, cầm bản kế hoạch cho năm ngày lên, trong đó có ba ngày đã đánh dầy dấu tích. Nhìn số bài tập đã tự tay viết, trong đó chứa đầy sự quyết tâm.

Cô giơ lên nhìn, trong mắt phản chiếu ánh sáng của đèn bàn.

Có người gõ cửa phòng vài cái, sau đó cánh cửa “Kẽo kẹt” mở ra.

Bà Phong ló đầu vào: “Sô pha ngoài phòng khách bị thiếu mất một cái đệm, con có biết nó ở đâu không?”

Phong Nhã Tụng đặt bản kế hoạch xuống: “Dạ?”

Bà Phong đi vào, vừa liếc một cái đã trông thấy tấm đệm đặt trên sàn nhà gỗ: “Sao con lại để ở đây?” Bà Phong nhặt lên: “Con còn dùng nữa không?”

Phong Nhã Tụng vội vàng giải thích: “Con thấy ngồi lâu hơi đau thắt lưng nên cầm vào để tựa ạ.”

“Cái này cùng một bộ với sô pha, thiếu đi một cái trông xấu thật.” Bà Phong bóp bóp, nói: “Lót cái đệm dày thế này sau lưng sao mà thoải mái được?”

Phong Nhã Tụng đáp: “Không thoải mái bằng không lót ạ.” Cô lại đáp: “Thế nên con không cần nữa, mẹ lấy lại đi ạ.”

Bà Phong cầm đệm ra ngoài: “Con học một hai tiếng thì phải đứng lên hoạt động, cứ ngồi như thế mỏi lưng là phải rồi…”

“Con biết rồi ạ.” Phong Nhã Tụng theo ra tới cửa, dựa vào khung cửa nói: “Con đi ngủ đây.”

Bà Phong vỗ vỗ cái đệm, đặt lên sô pha: “Mau ngủ đi, mẹ cũng ngủ đây.”

Phong Nhã Tụng chậm rãi đóng cửa phòng ngủ lại.

Cô tắt đèn bàn, tắt đèn trần, chui vào trong chăn.

Tiểu Tụng: Em chuẩn bị ngủ nè.

Đối phương không trả lời lại ngay, Phong Nhã Tụng nhắn tiếp.

Tiểu Tụng: Có phải ngài định nói “Ừ” không?

Trên màn hình hiện thông báo “Đang soạn tin…” rồi lại biến mất.

Thầy Kinbaku số 27: Không còn sớm nữa.

Phong Nhã Tụng khẽ cười, cô cảm giác đối phương đã phải cố nuốt cái từ “Ừ” lại.

Tiểu Tụng: Mặc dù hôm nay em không hoàn thành nhiệm vụ sớm như hôm qua, nhưng thực ra hiệu suất cũng rất cao.

Tiểu Tụng: Kiến thức hôm nay tương đối lạ nên em mất rất nhiều thời gian mới hiểu được.

Thầy Kinbaku số 27: Tốt lắm.

Thầy Kinbaku số 27: Em cũng hoàn thành trước 11 giờ, không vượt quá thời gian quy định.

Tiểu Tụng: Dạ!

Thầy Kinbaku số 27: Sao nào?

Thầy Kinbaku số 27: Muốn phần thưởng trước khi ngủ hả?

Phong Nhã Tụng nghĩ đến video thực tiễn mà anh chia sẻ vào hôm qua, mặt bỗng nhiên nóng bừng.

Tiểu Tụng: Không phải…

Thầy Kinbaku số 27: Em có thích như video hôm qua không?

Phong Nhã Tụng vội vàng trở mình, nằm sấp gõ chữ.

Tiểu Tụng: Em thực sự không muốn xem video mà.

Thầy Kinbaku số 27: Vậy thì em muốn gì?

Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng giữa bóng tối, Phong Nhã Tụng thở thật khẽ, ngón tay cử động.

Tiểu Tụng: Em muốn hỏi ngài một việc ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Em hỏi đi.

Tiểu Tụng: Sao ngài lại biết em ở khu chung cư cho giáo viên?

Thầy Kinbaku số 27: Cũng qua trang cá nhân.

Phong Nhã Tụng đã kiểm tra lại trang cá nhân, cô không hề đăng bài có định vị khu chung cư. Trong lúc đang suy tư, đối phương trả lời tiếp.

Thầy Kinbaku số 27: Em từng đăng một bức ảnh, bức ảnh đó chụp cây cổ thụ uốn cong trong khu. Tôi biết cái cây đó, nghe nói nó đã gần một trăm tuổi.

Tiểu Tụng: Ồ, hóa ra là vậy.

Đối phương lại hỏi tiếp.

Thầy Kinbaku số 27: Em có biết khách sạn trung tâm Phương Đông không?

Tiểu Tụng: Em biết ạ, cách nhà em không xa.

Cách khoảng hai trạm xe.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ, 1/10 chúng ta có thể hẹn nhau ở đó.

Tim Phong Nhã Tụng đập loạn xạ, cô không biết phải trả lời thế nào, xoay người nằm ngửa, lấy chăn bông che mặt.

Cuộc trò chuyện tối nay kết thúc trong tình trạng mặt đỏ tim đập loạn.

__

Hai ngày tiếp theo, Phong Nhã Tung đều ở nhà làm bài tập. Vào buổi chiều ngày cuối cùng, cô đã hoàn thành bài tập trước thời hạn.

Văn phòng mới của bà Phong rốt cuộc cũng được thu dọn xong. Khoảng bốn giờ chiều, bà gọi cho Phong Nhã Tụng bảo rằng muốn dẫn cô ra ngoài ăn ngon để thả lỏng.

Chung quy, ngày mai đã chính thức khai giảng.

Phong Nhã Tụng đứng trước bàn học dọn dẹp toàn bộ bài tập về nhà, sách giáo khoa và vở ghi rồi bỏ vào trong cặp. Đến khi sờ tới hộp bút, chuông điện thoại đặt trên góc bàn vang lên.

Lại là một dãy số lạ.

Phong Nhã Tụng đóng nắp bút rồi nhấc máy.

“Alo, xin chào.”

“Alo? Bạn có đơn hàng chuyển phát nhanh tới khu chung cư gần Cửa Tây, hiện tại bạn có thể qua nhận không?

“Xin hỏi, tên người nhận trên chuyển phát nhanh là gì thế ạ?”

“Để tôi xem lại, người nhận là —— Tiểu Tụng, có phải là bạn không? Số điện thoại ghi trên đây cũng chính là số tôi đang gọi.”

Phong Nhã Tụng vén tóc lên vành tai, ngầng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đúng là tôi ạ, anh đợi một lúc nhé, tôi xuống lấy ngay đây.”

Hàng chuyển phát nhanh là một cái hộp nặng trịch, Phong Nhã Tụng phải ôm nó bằng cả hai tay.

Cô đặt thùng giấy xuống sàn nhà ngoài phòng khách, dùng dao rọc giấy rạch băng dính, xé lớp xốp bọc bên ngoài, cuối cùng hiện ra trước mắt là một bộ thuốc màu Acrylic 48 màu, một bộ cọ vẽ Da Vinci, ngoài ra còn có mấy cuốn vở vẽ.

Phong Nhã Tụng ngồi xổm trên mặt đất lấy hộp màu nặng trịch ra, cầm lên rất nhiều bút lông, trong đó còn có hai cuốn sách vở vẽ khổ lớn và hai cuốn cầm tay.

Cô mở vở vẽ ra, nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy, chất giấy tốt đến mức đầu ngón tay như đang nhảy múa trên đó.

Phong Nhã Tụng đột nhiên nghĩ đến những người bạn học nghệ thuật mà mình biết, họ đều vừa oán trách dụng cụ vẽ tốn tiền, lại vừa tiết kiệm đủ tiền để mua đồ tốt.

Cô tuy rằng yêu thích hội họa, nhưng căn bản cũng chỉ ở trình độ vẽ nguệch ngoạc, nhìn bộ dụng cụ vẽ tranh chuyên nghiệp như vậy đặt ở trước mặt quả thật là xa xỉ.

Phong Nhã Tụng ngồi trên sàn nhà ngoài phòng khách, tìm số điện thoại trong danh bạ rồi gọi cho anh.

Đợi khoảng chục giây, đúng lúc Phong Nhã Tụng chuẩn bị cúp máy thì anh nghe điện thoại.

“Chào em, Tiểu Tụng.”

Ngày nào Phong Nhã Tụng cũng trò chuyện với anh, song đã mấy ngày nay không được nghe thấy giọng anh, giờ chợt vang lên, tiếng nói dịu dàng lại từ tính khiến tai người nghe tê dại.

Phong Nhã Tụng bất giác rụt vai lại, thận trọng hỏi: “Ngài đang bận à?”

“Hơi bất tiện, nhưng tôi đã ra ngoài rồi.”

“Ồ, vậy em…”

“Tôi có mấy phút, không sao, có chuyện gì thế?”

Phong Nhã Tụng nhìn thùng giấy to đùng trước mặt: “Em nhận được quà rồi, nhiều thứ quá, em muốn nói một tiếng cảm ơn với ngài. Em cảm thấy nói chuyện trực tiếp qua điện thoại sẽ tốt hơn.”

Đối phương khẽ “Ừ” một tiếng, nói: “Em xứng đáng được nhận.”

“Tóm lại, em vẫn muốn cảm ơn ngài. Thú thực, trước đây em không nghĩ tới ngài sẽ có trách nhiệm như vậy. Cho dù em có học khuya đến đâu, ngài luôn giám sát em, chờ em báo cáo. Mà một người luôn lười biếng như em lại thực sự hoàn thành mọi nhiệm vụ trong vòng năm ngày, còn hoàn thành trước một tối, bản thân em rất đỗi ngạc nhiên.”

Đối phương bình tĩnh nghe cô bày tỏ, sau đó trả lời: “Đây là sự tương tác qua lại, em chấp hành rất tốt, đừng đánh giá thấp bản thân.”

“Dạ.” Phong Nhã Tụng cuộn tròn đầu gối, duỗi tay ôm lấy: “Hơn nữa, từ ngày mai em bắt đầu có lớp ôn tập thi lên thạc sĩ, em sợ bản thân phân tâm nên ban ngày sẽ tắt điện thoại.”

Đối phương đáp: “Ừ.”

Ngón tay Phong Nhã Tụng vô thức túm lấy quần ngủ, cô nghe thấy đối phương bật cười: “Chúng ta vừa mới bắt đầu chứ đâu phải kết thúc, em đừng khách sáo như vậy.”

Phong Nhã Tụng không khỏi cười theo, nhẹ nhàng đáp “Dạ”.

“Em học tập cho tốt, kế hoạch tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào tính huống của em để lập ra.” Anh nói: “Lúc nào liên hệ cũng được, hiện tại đang trong thời gian làm việc, tôi phải cúp máy rồi.”

Phong Nhã Tụng vội vàng trả lời: “Vâng, vậy thì ngài làm việc tiếp đi, tạm biệt.”

Đối phương không cúp ngay, cố tình dừng lại, sau đó nhắc: “Thiếu rồi.”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Thiếu gì ạ?”

“Gọi điện thoại cho tôi thì cũng phải học được cách gọi tôi chứ.”

“Gọi ngài?”

“Gọi chủ nhân.”

Phong Nhã Tụng giật mình, môi mím chặt, lí nhí nói vào trong loa: “Chủ nhân.”

Đối phương tiếp tục hướng dẫn: “Nói tạm biệt với tôi.”

“Chủ nhân, tạm biệt.”

“Được, tạm biệt.”

Điện thoại cúp.

Âm cuối anh kéo rất dài, nghe có vẻ dịu dàng song lại khiến trái tim ngứa ngáy.

Phong Nhã Tụng ôm đầu gối ngồi dưới đất, ngây người trong chốc lát mới đứng dậy thu dọn thùng giấy.

Chỉ chốc lát sau, bà Phong gọi điện thoại nhắc cô ra ngoài ăn cơm.

Ăn xong, bà Phong lại dẫn cô đi dạo siêu thị một vòng, mua sữa chua trái cây, chọn mấy hộp cà phê, còn lấy thêm mấy món quà vặt mà cô thích.

Ngày mai đã là học sinh lớp 12 rồi.

Bà Phong vừa lái xe trở về, vừa trò chuyện với cô. Phong Nhã Tụng đáp vài câu, nghiêng đầu ngắm màn đêm ngoài cửa sổ. Đèn đường lướt qua, đèn xe soi phía trước, một ý nghĩ lướt qua đầu cô, đó là khai giảng tới trước anh.

Xe chậm rãi giảm tốc độ, đi vào khu chung cư.

Mọi người đều nói cuộc sống năm lớp 12 sẽ vô cùng khó quên.

Phong Nhã Tụng dám chắc năm cuối cấp ba của cô sẽ rất tuyệt vời.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.