Đầu Sói

Chương 4: Cha Mày Bị Chém Rồi




Sau khi ra khỏi quán net, Lưu Tuấn Phong kéo tôi đến một con đường nhỏ.

Lý Tuấn Phong cao hơn tôi nửa cái đầu, anh ta cao khoảng 1m80, cúi đầu nhìn xuống tôi rồi hừ nhẹ một tiếng: “Vì sao lại tìm đến mày, trong lòng mày không rõ hay sao?”

Tôi liếc nhìn Lưu Kỳ đang đứng sau lưng anh ta, không nói gì.

“Chap!”

Lý Tuấn Phong giơ tay ra, đấm vào mặt tôi hai cái, sau đó giơ ba ngón tay lên, nói: “Tối mai đem ba nghìn tệ đến quán net Tinh Vũ, nếu không được chúng ta tiếp tục giải quyết, vết thương của Lưu Kỳ không hề nhẹ, xử lí mày ba năm cũng không thành vấn đề.”

Tôi cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh Phong Tử, em không có tiền.”

Nói thật, tôi không có ý nghĩ sẽ ra tay đánh lại, danh tiếng của Lý Tuấn Phong ở gần trường chúng tôi không hề nhỏ, nghe nói anh trai anh ta là một tên trùm xã hội đen, đã ngồi tù mấy năm vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.

Lưu Tuấn Phong nắm tóc tôi, nói một cách lạnh lùng: “Con mẹ nó, mày chán sống rồi hả?”

Đúng lúc này, Tiền Long mạnh mẽ xông ra từ quán net, hai tay ôm bình cứu hỏa, đập vào người Lý Tuấn Phong, hét lên: “Mẹ kiếp, cha mày là diêm vương hay sao, mày nói người nào chết thì người đó không được sống sao?”

Bình cứu hỏa giáng vào người Lý Tuấn Phong, Tiền Long giơ chân đạp vào một tên khác, sau đó kéo tôi chạy một mạch về nơi đỗ xe, bọn Lý Tuấn Phong còn chưa kịp phản ứng lại, thì chúng tôi đã ngồi trong xe rồi.

Tiền Long vội vàng mở khóa, xe còn chưa kịp khởi động, nhóm Lý Tuấn Phong đã ra đứng chặn trước đầu xe.

Lý Tuấn Phong ôm trán, hét lên giận dữ: “Giết chết hai đứa nó cho tao.”

Chan năm thanh niên tiến lên phía trước.

Tiền Long thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lên: “Mẹ kiếp, tránh hết ra cho tao, không thì tao sẽ đâm thẳng vào chúng mày.”

Vừa nói xong, Tiền Long còn cố ý đạp ga một cái, dáng vẻ không giống nói đùa chút nào, mấy người thanh niên kia bị dọa không dám tiến lên phía trước nữa.

“Còn chém gió nữa, mày đâm tao thử xem.” Lý Tuấn Phong vẻ mặt vô tình lạnh lùng tiến lên phía trước.

Tiền Long lên số, đạp ga, lao thẳng về phía Lý Tuấn Phong, lúc xe cách anh ta tầm nửa mét, cuối cùng sắc mặt anh ta cũng lập tức thay đổi, nhanh chóng tránh sang một bên.

Như vậy, chiếc xe gần như đâm vào người Lý Tuấn Phong.

Mãi đến khi xe rẽ vào một đường khác, bọn Lý Tuấn Phong vẫn ở đằng sau xe ném gạch đá và chửi bới một cách điên cuồng.

Hơn mười phút sau, Tiền Long dừng xe ở gần tiệm thịt nướng của Dương Thần, hai chúng tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn nhau, toàn thân tôi không kiềm chế được run lên, lắp bắp hỏi: “Mẹ nó, lúc trước mày nói là có Kar98K, không phải là đang muốn đánh úp hay sao?”

Chúng tôi cùng nhau trưởng thành, từ bé đến lớn, không được tính là tâm hồn đồng điệu, nhưng mức độ hiểu ngầm ý của nhau cũng không tệ, lúc chơi game, chỉ cần Tiền Long nói “cậu ta có Kar98k”, tôi liền biết rằng nhất định là cậu ta đang muốn đánh úp, vì vậy lúc bị Lý Tuấn Phong lôi ra khỏi quán net, tôi cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

Sắc mặt Tiền Long cũng trắng bệch, run rẩy nói: Mẹ nó, tôi cũng muốn đánh úp, nhưng quán net này, ngay cả túi ni lông cũng không có, tôi lấy cái gì che thân.

Tôi lo lắng vỗ trán, cười khổ, nói, quả này chơi lớn rồi, Lý Tuấn Phong nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Tiền Long lộ ra dáng vẻ không sao hết, nhổ nước bọt khinh thường: “Sợ cái rắm, anh ta là siêu nhân hay là quả trứng vàng, tôi không sợ, nếu như anh ta còn dám lôi thôi, tôi sẽ cho anh ta mở rộng tầm mắt, thế nào gọi là đại ca lăn lộn trên xã hội.”

Tôi cạn lời, lắc lắc đầu, không đáp lại, đừng có nhìn thấy Tiền Long vừa gầy vừa lùn mà xem thường, từ nhỏ cậu ta đã ngông cuồng hơn tôi, bạo dạn hơn tôi, có lẽ là do từ nhỏ đã không có cha mẹ quản, vì vậy cậu ta làm việc đều rất ngang tàn, tối nay tôi không hề nghi ngờ chuyện cậu ta dám đâm vào Lý Tuấn Phong.

Tôi còn nhớ hồi học lớp sáu, có một tên đã tốc váy của mấy nữ sinh lớp tôi, lúc đó cậu ta đã đánh nhau với một học sinh lớp chín, dù gì mấy năm đi đánh nhau cùng tôi, người xông lên phía trước luôn là cậu ta.

Sau khi im lặng vài phút, Tiền Long khởi động xe, nói: “Thôi bỏ đi, đi ăn khuya đã, sau đó về chỗ tôi ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tính.”

Đến một con phố cổ, chúng tôi dừng xe lại, gọi mì ăn, sau khi ăn được một nửa, tôi chợt nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, nghiêng đầu hỏi, Tiền Long, mày còn tiền không?

“Còn cái rắm, hôm nay kiếm được 50 tệ, đến quán net tiêu hết 40 tệ, mua một bao thuốc hết 10 tệ.” Tiền Long vừa nhai mì vừa nói, đột nhiên cậu ta nhìn tôi chằm chằm hỏi tôi: “Cậu đừng có nói với tôi, ngay cả tiền ăn mì cậu cũng không có nhé? Weichat, Zhifubao đều không có tiền?”

Tôi lúng túng gãi đầu nói: “Không sao, cùng lắm thì tôi đặt điện thoại ở đây.”

“Trông cậu kìa....” Tiền Long xoa trán cười khổ, sau đó cởi giày ra, lấy ra một tờ 50 tệ bị chac mùi, nói: “Tiền đổ xăng ngày mai.”

Tôi cắn chặt môi nhỏ giọng nói “ Sau này tôi có tiền, nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.

Tiền Long trợn mắt nói: Nhanh nhanh đến ngày đó đi, từ bé đến giờ cậu liên lụy tôi nhiều lần rồi đấy, có điều, bây giờ chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được.

Tôi “ừ” một tiếng, trầm mặc suy nghĩ.

Từ trước đến giờ, tôi không có lí tưởng gì, đặc biệt là sau khi bị đuổi học, tôi lại càng trở nên mơ hồ, ăn rồi chờ chết chính là trạng thái bây giờ của tôi, tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề nào, nhưng hôm nay, ngay cả tiền một bát mỳ tôi cũng không trả nổi, trái tim tôi dường như bị một thứ gì đó đập mạnh vào, tôi không thể tiếp tục sống một cuộc sống như thế này được nữa.

Sau khi nghĩ xong, tôi cầm bát lên, cắn răng nói: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm công việc mới, đầu óc tôi đâu có vấn đề gì, nhất định không thể nghèo mãi như thế này được.”

“Không tìm được việc, thì đi chạy xe taxi với tôi, tôi nói với cậu này, thực ra việc này rất dễ kiếm tiền.” Tiền Long vừa cười vừa khoác vai tôi nói, vừa nói xong, điện thoại trong túi cậu ta vang lên, cậu ta nhìn màn hình điện thoại, hoài nghi nói: Sao anh tôi lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này?

Tôi cười nói: “Nghe đi, biết đâu lại thấy có lỗi với lương tâm nên muốn cậu dọn về nhà.”

Tiền Long cười mắng: “Cái miệng mày thật là....” sau đó nghe điện thoại: “Anh, có chuyện gì ạ, cái gì, ai.... Vương Lãng...”

Tiền Long vừa nghe điện thoại vừa nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Em không ở cùng với cậu ta, thật sự không lừa anh, anh có chuyện lớn gì thì em cũng không tìm được cậu ta đâu, cái gì? Cha cậu ta bị người khác chém? Được, bây giờ em lập tức qua đó.”

Buông điện thoại xuống, Tiền Long nghiêm túc nói với tôi: “Vương Lãng, cha cậu bị người khác chém rồi.”

Hơn mười phút sau, Tiền Long đi cùng tôi trở về con hẻm nhà tôi.

Gia đình tôi sống ở khu phố cổ của quận Lỵ, thuộc loại rìa thành thị - nông thôn, nơi bất động sản mới không ngừng phát triển, không thể cấm triệt để ngõ cũ, cảnh tượng kỳ quái của những ngôi nhà gỗ nhỏ cạnh những tòa nhà chọc trời chỉ có thể nhìn thấy ở đây.

Từ phía xa xa, tôi thấy hai chiếc xe cảnh sát có đèn sáng nhấp nháy đậu trước cửa nhà, nhiều người hàng xóm xúm quanh cửa xem náo nhiệt, tôi vội nhảy ra khỏi xe, đẩy những người hàng xóm đang chặn cửa, hoảng loạn chạy vào trong sân.

Vừa bước vào sân, tôi thấy trên bậc thềm nhà chính có một mảng máu lớn, loang lổ khắp lối vào nhà, có chan năm cảnh sát đang đứng trong nhà, có một người đàn ông trung niên khoảng chan mươi tuổi nằm trên giường, đầu và tay được băng bó bằng nhiều băng gạc trắng, ga trải giường cũng thấm đẫm máu, làm cho người khác đau xót khi nhìn vào.

Người đàn ông trung niên nằm nghiêng bên mép giường, liên tục xua xua tay nói với một người cảnh sát đang ghi chép bên cạnh: “Tôi đã nói mấy trăm lần rồi, thật sự là tôi bị ngã, không có ai chém tôi cả, anh đừng hỏi nữa được không, mau đi đi..”

“Cha...” Tôi nhăn mày đi đến.

Cha tôi nhìn tôi một cái, rồi nói: “Vương Lãng, con về rất đúng lúc, con mau nói với chú Trương của con, có phải là dạo gần đây chân của cha không được tốt, đi đường rất dễ bị ngã không?”

Một bên nói chuyện, một bên không ngừng nháy mắt ra hiệu với tôi, nhìn dáng vẻ của ông ấy, tôi liền biết, nhất định ông ấy lại phạm phải tội gì đó, cơ mặt tôi giật giật, sau đó quay sang nói với người cảnh sát đó: “Chú Trương, cha cháu đúng là bị ngã đấy ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.