Đầu Sói

Chương 27: Tự Mình Giải Quyết




Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát ở khu phố cũ.

Sau khi đến nơi, đồng chí cảnh sát có ria mép cá trê đem chúng tôi tiến thẳng vào phòng thẩm vấn, đen mặt chỉ vào phía góc tường quát lớn: "Tuổi còn trẻ không học hành, chỉ lo gây chuyện."

Càn Long lôi kéo giải thích: "Đại ca, chúng tôi là người bị hại, mấy thằng lưu manh đùa giỡn bạn gái tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn được."

Râu cá trê nghiêm túc nói: "Có phải bị hại hay không cũng không phải cậu quyết định, trước tiên hãy ngồi ngẫm lại đi."

Vừa dứt lời, mũi đỏ cùng mấy tên lưu manh cũng bị dẫn vào.

Mũi đỏ che đi đôi má sưng tấy của hắn, cười gượng nói: "Tiểu Nhiễm, cảnh sát Nhiễm, chúng tôi chỉ uống chút rượu rồi cãi nhau vài câu, thật sự không đáng phải đến đồn công an giải quyết vấn đề, chúng tôi tự thương lượng chút có được không?"

Râu cá trê nghiêm mặt lên tiếng: "Đồn công an là nhà ông mở chắc? Ông nói tự giải quyết thì tự giải quyết? Thành thật đứng dựa vào tường, chúng tôi hỏi xong mấy cô gái sẽ qua tra hỏi mấy người."

Nói xong, anh ta xoay người bước ra khỏi cửa, vừa ra đến cửa, liếc nhìn lại chúng tôi và nói: Nếu các người muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, có thể đánh thêm một trận nữa trong phòng thẩm vấn, nếu muốn giải quyết trong hòa bình thì hãy tranh thủ cơ hội, nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Rõ ràng anh ta cũng ngại phiền toái, muốn chúng tôi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Ngay sau khi cánh cửa bị “đóng sập” đóng lại, trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi, cộng thêm một đám người của mũi đỏ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Mũi đỏ trừng mắt với chúng tôi nhỏ giọng mắng một câu: "Mấy thằng nhãi, chờ đi ra ngoài chúng ta từ từ tán gẫu, quầy thịt nướng kia của Dương Thần đừng hòng kinh doanh nữa."

Càn Long khinh thường đảo cặp mắt trắng dã cười lạnh: “Bớt khoe khoang đi được không? Nếu ông thực lực trâu bò, lúc này mở cửa đi thẳng ra ngoài đi, tôi nhìn ông bằng ánh mắt khác.”

Một câu nói làm tên mũi đỏ nghẹn không nói được lời nào, tôi nhìn ra được hắn có quen đồng chí râu cá trê, nhưng quan hệ chắc cũng không thân thiết bao nhiêu, tôi đoán cũng không khác gì chúng tôi quen biết mấy vị cảnh sát gần khu mình ở.

Tôi mơ màng nắm được vấn đề, Dương Thần xoa xoa mũi nhìn về phía mũi đỏ nói: “Anh Minh, tôi cũng không muốn làm to chuyện, đến lúc cảnh sát hỏi, tôi liền nói thẳng đều là chỗ quen biết, uống vài ly nên mâu thuẫn, có chuyện gì khi ra ngoài thì nói được không?

Tên xăm trổ bên cạnh mũi đỏ tức giận chỉ vào Dương Thần gào to: "Con mẹ mày, tối này mày liệu hồn ăn nói, cứ đợi đấy cho tao thằng nhãi."

Tôi không quan tâm , cũng duỗi ngón tay mắng hắn: "Đừng nói nhảm, t có bản lĩnh mày phế tao trong phòng thẩm vấn đi, đều là tôm tép giả trang đại ca giang hồ, mũi đỏ, tôi hỏi ông một câu, chuyện này nếu được giải quyết, nghĩ muốn thương lượng, đợi tôi cùng cảnh sát nói là hiểu lầm, không muốn thương lượng, tôi gọi điện thoại cho bạn gái, sống chết bảo các người giở trò đùa giỡn lưu manh. Nếu vụ kiện được đưa đến Trung Nam Hải, ông đây theo kiện, nếu án phạt đơn giản thì chúng tôi được tiền, nhưng tội quấy rối ít nhất cũng ngồi 3 năm nhỉ?"

Sau khi mũi đỏ cúi đầu trầm tư vài giây, hắn nghiến răng nói: "Được rồi, thương lượng đi."

Qua khoảng nửa giờ, râu cá trê mới chắp tay phía sau đi đến, rũ xuống mi mắt hỏi: "Đều tỉnh rượu rồi phải không?"

"Tỉnh, tỉnh. ."

"Đã gây thêm phiền toái rồi ."

Chúng tôi cùng nhóm mũi đỏ vội vàng gật đầu.

Mũi đỏ xoa xoa hai tay cười gượng nói: "Chúng tôi có hiểu lầm, đều là chỗ quen biết, sau khi uống vài vòng rượu, thì gây chuyện thôi."

Càn Long nhàn nhạt gật đầu nói: "Đúng vậy, là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm."

Râu cá trê phiêu liếc mũi đỏ hỏi: "Có cần kiểm tra thương tích không? Vừa rồi trên xe cảnh sát không phải ồn ào bảo não bị chấn động sao?"

Mũi đỏ xua tay nói: “Không cần, chút chuyện này không sao cả .”

Râu cá trê lại quay đầu nhìn về phía tôi cùng Càn Long hỏi: "Các người co thể thuyết phục bạn gái mình không?"

Cả hai chúng tôi đồng loạt gật đầu và nói: "Không thành vấn đề."

Râu cá trê lấy trong túi ra điếu thuốc, bỏ bên miệng nhưng không châm lửa, đi vòng quanh phòng thẩm vấn vài vòng, trầm mặc nói: “Vì các người đều nói là hiểu lầm, tôi sẽ nghiêm túc xem xét. Mọi người có thể rời đi sau khi ký vào đơn hòa giải, nhưng tôi cảnh cáo lần cuối, nếu sau khi ra ngoài còn gây chuyện, vậy vào thẳng trại giam đi, tôi là Nhiễm Quang Thự, có vấn đề gì có thể hỏi tôi."

Mười phút sau, chúng tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Vương Ảnh cùng Tạ Mị Nhân đang ở cửa chờ.

Sau khi đi ra ngoài, mũi đỏ chỉ vào Dương Thần cười lạnh nói: "Mày có gan, đừng bỏ chạy, món nợ này chúng ta từ từ tính."

Càn Long nhổ nước miếng, gân cổ mắng: "Ông là cái quái gì, không chịu để yên phải không, trước cửa đồn làm thêm trận nữa không?"

"Tích tích!"

Lúc này, một chiếc Passat màu đen đang đậu bên đường đột nhiên bấm còi vài cái, Đại Quân từ trong xe đi ra, hướng tới chúng tôi vẫy vẫy tay.

Vừa thấy Đại Quân, mũi đỏ bật người túng, lập tức sững sờ, không dám nói thêm lời nhảm nhí, dẫn theo vài tên tùy tùng chạy hướng ngược lại, vội vàng lên xe.

Dương Thần liếm liếm môi hướng tới Đại Quân chào hỏi: "Anh Quân."

Đại Quân vẫn mặc bộ quần áo lao động màu xám, khoác áo khoác lên vai, sau khi lấy hộp thuốc từ trong túi ra và đưa cho chúng tôi một vòng thuốc, anh ta trầm giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Dương Thần cười khổ mà nói: Không sao, nhưng tôi sợ sau này khó có chỗ đứng ở quảng trường thịt nướng."

Đại Quân cười cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ những người trong phòng quản lý dám hé răng, đi thôi, mệt mỏi cả đêm, ăn chút gì đi, tôi có chuyện muốn nói."

"Gian hàng ..." Dương Trần lo lắng nói.

Đại Quân vỗ vỗ bả vai Dương Thần nói, tôi đã thu dọn rồi.

Càn Long cười ha hả chỉ vào Passat đang đậu trước mặt chúng tôi và hỏi: "Anh Quân, xe này của ai vậy? Đẹp thật đấy."

Trải qua chuyện ẩu đả đêm nay, chúng tôi đều đã nhìn ra, Đại Quân tuyệt đối là người có bản lĩnh, chẳng qua bình thường lười chấp nhặt với chúng tôi.

Đại Quân quay đầu lại nhìn xe, cười cười nói: "Không biết, tôi thuê xe trên app DiDi.”

Chúng tôi muốn tìm một quầy bán đồ ăn, nhưng Tạ Mị Nhân ồn ào đòi ăn bánh mì kẹp thịt, Xem xét "đóng góp xuất sắc" của hai cô gái tối nay, một nhóm chúng tôi đã đi bộ đến cửa hàng "KFC" duy nhất trong khu phố cổ.

Sau khi ngồi xuống, Dương Thần đưa ly coca cho Tạ Mị Nhân cùng Vương Ảnh nói: “Đại ơn này không biết dùng lời nào để cảm tạ, tôi lấy nước thay rượu, mời hai người một ly, sau này muốn ăn đồ nướng cứ tới tiệm của tôi.”

"Miễn phí không?" Tạ Mị Nhân cười khẽ chớp hai mắt hỏi.

Càn Long miệng cười đê tiện, mẹ nó, cô hỏi vậy khác nào đánh vào mặt anh Thần của tôi.

Nhìn thấy cái miệng ba hoa thiếu nửa cái răng của của cậu ta, tôi không biết vì sao nghĩ đến nhân vật hoạt hình thỏ bugs , nhịn không được cười thành tiếng.

Vương Ảnh liếc tôi, u oán nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà cười, tổng cộng hai lần uống rượu với anh đều vào đồn công an, chúng ta không hợp vía, về sau bớt tụ tập đi.”

Tôi mặt dày, bẹp miệng nói: "Trung Quốc có 1,3 tỷ dân, còn chưa tính những người nhập cư, cô nói xem trong biển người như vậy, hai ta cần bao nhiêu duyên phận mới có thể gặp hai lần ở đồn cảnh sát? Đừng để ông tơ bà nguyệt phải khổ tâm, bỏ qua tôi, nửa đời sau cô sẽ khóc vì ân hận đấy."

Vương Ảnh cùng Tạ Mị Nhân đồng loạt chỉ vào tôi rồi đồng thanh: “không biết xấu hổ.”

Nói chuyện tào lao xong, Dương Thần nhìn về phía Đại Quân hỏi: "Anh Quân, anh bảo có việc nói chúng tôi mà."

Càn Long cố ý nhướng mày nói: “Có cần chúng tôi tránh đi không, ông chủ Dương.”

"Đừng nói nhảm ." Đại Quân ho khan hai tiếng, nhìn về phía tôi cùng Càn Long, Lô Ba Ba hỏi: "Các cậu giờ có việc gì làm chưa?"

Chúng tôi đồng thời lắc lắc đầu.

Đại Quân cầm cốc coca nghiêng đầu nhìn về phía Dương Thần nói, làm trò trước mặt mấy người anh em của cậu, cậu ăn ngay nói thật nói gian hàng thịt nướng có kiếm được tiền không?

Dương Thần do dự, gật gật đầu đáp: "Trừ đi chi phí. Khi kinh doanh tốt, kiếm hai ba nghìn một đêm cũng không thành vấn đề."

"Hai ba nghìn?" Mấy người chúng tôi hít một hơi, ngay cả Vương Ảnh cùng Tạ Mị Nhân cũng toàn bộ kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, cảm thấy con bò Dương Thần này vẫn là đại gia ngầm từ trước đến nay.

Dương Thần gãi trán ngượng ngùng nói:” Tôi đang nói về công việc kinh doanh hiện tại của mình, trước đây công việc kinh doanh của tôi ở mức trung bình khá.

Đại Quân gõ các đốt ngón tay lên bàn vài lần và nói, "Vì chúng ta kiếm được tiền, tại sao chúng ta không làm quảng trường thịt nướng của riêng mình?" Thần tử , cậu trong lòng khẳng định cũng hiểu được, tiếp tục trở về mở quán, người trong phòng quản lý sẽ làm khó dễ, mấy tiệm cạnh tranh cũng sẽ làm theo cậu, chuyện đêm nay sẽ còn xảy ra.”

Dương Trần do dự một hồi lâu mới nói: "Muốn có được quảng trường thịt nướng cũng không phải nhỏ. Tiền ở đâu ra? Không dễ tìm chỗ khác. Ở , Lâm Huyền có hai quảng trường thịt nướng nhiều năm như vậy, nhất định không phải vô cớ. Tôi đoán phải có quy tắc gì đó..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.