Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô - Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài

Chương 6: Ánh mắt của cậu như một con mèo đang cầu xin




Nói thẳng ra Thẩm Vụ chỉ có trình độ nói những lời khó nghe.

Cô căn bản không để tâm đến những lời nói của Hàn Tư Ngôn, không phải không muốn mà chủ yếu là vì không thể tưởng tượng là cảnh tượng đó.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, Thẩm Vụ từ tủ đồ chuyển phát nhanh ở trường lấy được món đồ chơi mới mua và vui vẻ lái xe về nhà.

Sau khi đậu xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa đi lên được vài bước thì nhìn thấy Hàn Tư Ngôn.

Chiều thứ sáu tan học sớm, lúc này Hàn Tư Ngôn về nhà cũng không có gì là lạ.

Cậu đang ngồi xổm quỳ một gối ở ven đường cách đó không xa, đang cho một con mèo đen loang trắng ăn, nó được xem là cục cưng của khu chung cư.

Con mèo này rất đáng yêu, lúc trong túi của Thẩm Vụ có đồ ăn cho mèo mà nhìn thấy nó cũng sẽ cho nó ăn, cô tiến lại gần và gọi: “Meo meo”

Mèo và người cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Hàn Tư Ngôn có chút bất ngờ đứng lên ngay, nhìn cô tiến lại gần. Chú mèo nhận ra cô, chạy lại và cọ vào chân Thẩm Vụ rồi quay đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Vụ vuốt váy hai cái rồi cúi xuống nhìn con mèo nói:

“Em cho nó ăn lâu chưa? Trông có vẻ rất thân với em, buổi sáng thỉnh thoảng chị cũng xuống cho nó ăn, chú mèo béo này trông thật sự rất may mắn.”

Hàn Tư Ngôn lại ngồi xổm xuống, cúi đầu bỏ chỗ thức ăn cho mèo còn lại vào trong bát rồi ngước mắt lên nhìn cô: “Dạo gần đây mới phát hiện ra nó, nên mới bắt đầu cho ăn.”

Thẩm Vụ vươn tay ra gãi gãi cằm con mèo, cảm thấy không tìm ra được chủ đề nói chuyện nên chỉ đành nhìn cậu cười.

Hàn Tư Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Vụ và nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy đầu ngón tay cô chạm vào không phải là lông mèo mà chính là cằm của mình.

Cậu bất giác nâng cằm lên.

Thẩm Vụ bị hành động của cậu làm cho sửng sốt, cảm thấy ánh mắt của Hàn Tư Ngôn giống như một con mèo đang cầu xin, trong lòng cũng muốn trêu chọc cậu nên giơ tay lên gãi gãi cằm của cậu.

Giọng nói của Thẩm Vụ mang theo ý cười: “Hài lòng không?”

Hàn Tư Ngôn: “….”

Cậu hơn lúng túng đứng dậy, ôm cặp sách đeo chéo lên và nói: “Trời tối rồi, đi về thôi chị.”

Thẩm Vụ liếc cậu một cái, “Bây giờ biết gọi chị rồi à?”

Cô lại vuốt ve đầu của chú mèo mũm mĩm đang mải miết ăn: “Đi thôi, meo meo.”

Nói như kiểu gọi nhưng không biết là đang gọi ai.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Vụ bảo Hàn Tư Ngôn gọi đồ ăn và không cần quan tâm cô rồi cầm theo chiếc hộp và trốn vào trong phòng.

Cô kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng tối om.

Cô lấy trứng tình yêu trong chiếc hộp ra, sau đó nằm xuống giường loay hoay với nó. Đây là loại mới ra, có thể đưa vào trong cơ thể, điểm G của cô khá nông, vì vậy đặc biệt thích những món đồ chơi có thể đút vào trong â/m h/ộ.

Đã rất lâu rồi Thẩm Vụ không thủ d/âm, sau khi nằm xuống đầu óc trở nên trống rỗng. Cô chậm rãi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng để không bị lạnh, bất giác nghĩ ngay đến cơ thể của Hàn Tư Ngôn.

Cô có một người bạn có cậu bạn trai cũng nhỏ hơn vài tuổi, trong không gian riêng tư bọn họ cũng đã từng lén lút giao lưu, bạn cô nói, cô ấy có thể lừa người khác, nhưng câu nói “của quý của nam sinh trung học còn cứng hơn kim cương” vĩnh viễn không thể.

Thẩm Vụ bật công tắc của t/r/ứ/n/g r/u/n/g, nhìn vật hình bầu dục rung lên, lòng bàn tay ngứa ran lên.

Chỗ đó của Hàn Tư Ngôn cô cũng từng lờ mờ thấy qua, sau khi cương lên có một cục rất lớn, sống mũi của cậu đẹp mắt, từng đốt ngón tay rõ ràng, dài và rất khỏe, đây có phải đều đang gợi ý rằng cậu rất giỏi làm chuyện đó.

Khuôn mặt Thẩm Vụ đỏ ửng, cô vừa cảnh tỉnh bản thân vừa dùng tay chạm vào âm đ/ạo. Đầu ngón tay ẩm ướt đúng như dự đoán, mặt Thẩm Vụ càng đỏ ửng lên, cô có chút sung sướng, nghĩ đến Hàn Tư Ngôn đang ở dưới lầu, lúc này có lẽ đang làm bài tập, chính ở trong căn phòng phía dưới cô.

Vừa nghĩ đến đây, â/m h/ộ lại càng ẩm ướt hơn, tay Thẩm Vụ run rẩy đặt t/r/ứ/n/g r/u/n/g lên âm đ/ế, bàn tay kia nửa tiếng trước còn vuốt lên cằm người đàn ông mà cô đang thèm khát.

Nằm như vậy có chút mệt mỏi,  Thẩm Vụ ngồi dậy và quỳ ở trên giường.

Cô tách hai chân ra, vứt t/r/ứ/n/g r/u/n/g ở trên giường, tay chống lên mép giường nhấp nhô lên xuống, cọ xát t/r/ứ/n/g r/u/n/g vào âm đ/ế đang từ từ nhô ra kia.

Loại khoái cảm này rất mãnh liệt, Thẩm Vụ di chuyển vài lần đã mệt nên trực tiếp ngồi trên t/r/ứ/n/g r/u/n/g.

Sự rung động và ma sát mạnh mẽ khiến cô thậm chí mất đi lý trí, cổ ngửa ra sau nhưng chân thì không chịu nổi mà cọ về phía trước, muốn cho t/r/ứ/n/g r/u/n/g tiếp xúc nhiều hơn với chỗ giữa hai chân mẫn cảm và phần đỏ mềm mại ở bên trong.

Không lâu sau, d/â/m d/ị/c/h không ngừng chảy ra đã ướt đẫm đùi cô và ga giường, t/r/ứ/n/g r/u/n/g cũng đã ướt và trơn trượt.

Thẩm Vụ cảm thấy h/o/a h/u/y/ệ/t không chịu không chế co rút, rung không kiểm soát, đoán mình sắp lên đỉnh nên càng dùng lực ngồi lên t/r/ứ/n/g r/u/n/g, nhấp nhô qua lại, t/r/ứ/n/g r/u/n/g mang đến khoái cảm không thể chịu nổi.

Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt và đôi bàn tay đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật của Hàn Tư Ngôn, tiếp đó là nghĩ đến ánh mắt cầu xin vừa rồi ở dưới lầu.

Hàn Tư Ngôn như vậy….rất ngoan ngoãn.

Không biết kích thích đến chỗ nào, Thẩm Vụ rên lên một tiếng, d/â/m d/ị/c/h tuôn ra ào ạt, chân vào hông run rẩy nằm trên giường và không ngừng thở dốc.

Thẩm Vụ giơ tay lên nhìn, bất giác ngậm lấy đầu ngón trỏ của mình.

Nghĩ đến Hàn Tư Ngôn dùng tay xoa bóp ngực hoặc mông của cô, tốt nhất là có thể xoa nắn h/o/a h/u/y/ệ/t, đưa ngón tay dài nhất chọc vào trong, các đốt ngón tay của cậu rất rõ ràng, móng tay được cắt gọn gàng nhẵn nhụi, di chuyển một lần thôi nhất định có thể chạm vào điểm G của h/o/a h/u/y/ệ/t.

Lần đầu tiên cô nghĩ đến bên dưới thì có ngón tay của cậu, bên trên thì cúi đầu hôn lên đôi mắt đẹp đẽ của cậu.

Thẩm Vụ buồn phiền thở dài, đưa tay từ từ nhét t/r/ứ/n/g r/u/n/g vào trong tiểu huyệt.

Vừa bật chế độ rung chậm, cô lim dim thoải mái, nằm trên giường để kéo dài khoái cảm lúc lên đỉnh vừa nãy thì có tiếng gõ cửa mấy lần.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Hàn Tư Ngôn:

“Thẩm Vụ? Có ra ngoài ăn cơm không, em gọi món cá hầm cải chua của Trường Môn Quán, vừa mới giao đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.