Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô - Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài

Chương 3: Trinh tiết là thứ quý giá nhất của một người đàn ông




Khi Thẩm Vụ thay sang đồ mặc ở nhà từ trong bước ra, Hàn Tư Ngôn đã quần áo chỉnh tề ngồi làm bài tập.

Thẩm Vụ cảm thấy tâm tư của mình không được trong sáng cho lắm, vì vậy cô tức mà không dám nói gì cậu, chỉ cầm bài kiểm tra ngữ văn Hàn Tư Ngôn để ở góc bàn lên tỉ mỉ xem xét.

Hướng nghiên cứu của cô là văn tự trước thời Đường, nhưng lịch sử văn học cổ đại cô cũng nằm lòng.

Đề thi thử phần đọc hiểu văn cổ lần này của Hàn Tư Ngôn ra “Mô Ngư Nhi” của Tân Khí Tật* và “Vịnh Kinh Kha” của Đào Tiềm. Câu hỏi không phải kiểu truyền thống nêu lên tư tưởng tình cảm của nhà thơ, mà đi theo hướng khá mới mẻ, vì vậy hầu hết các sinh viên khoa học tự nhiên đều làm không được tốt lắm. Điểm ngữ văn của Hàn Tư Ngôn rất cao, nhưng điểm ở phần này cũng không được như mong muốn.

*Mô ngư nhi 摸魚兒: tên từ bài, nguyên là 1 khúc hát của Đường giáo phường, sau dùng làm từ bài. Tên khác là “Mô ngư tử 摸魚子”, “Mãi bi đường 買陂塘”, “Mại bi đường 邁陂塘”, “Song cừ oán 雙蕖怨”, v.v. Bài này có 116 chữ, đoạn trước có 10 câu với 7 trắc vận, đoạn sau có 11 câu với 7 trắc vận

Thẩm Vụ thấy đề thi này khá thú vị, chăm chú xem mà không nói lời nào.

Hàn Tư Ngôn thì không được bình tĩnh lắm vì cảnh tượng lúc nãy. Triệu Lâm Châu là đồ óc heo, đề xuất ý tưởng cũng khắm không chịu được, bảo cậu lộ chút cơ thể trước mặt Thẩm Vụ, xem thử phản ứng của cô.

Triệu Lâm Châu lúc đó nói vô cùng chắc nịch:

“Chị tớ suốt ngày đọc tiểu thuyết ngôn tình, mấy cái này tớ nghe mòn tai xem mòn mắt rồi. Nếu chị Thẩm Vụ có ý với cậu, cậu để chị ấy thấy cơ thể mình, phản ứng đầu tiên của chị ấy chắc chắn sẽ là ngượng ngùng và không dám nhìn cậu. Nhưng giả sử chị ấy mắng cậu, thấy ngại, bảo cậu phải tự trọng thì thôi cậu mau nhận lỗi bỏ cuộc rồi cuốn gói về nhà đi!”

Thực tế mà nói, Thẩm Vụ nhìn cậu và mắng cậu. Nhưng tính cách của cô là như vậy, cơ bản là không nói lên được điều gì.

Hơn nữa, lúc đó tối om, đèn thì không mở,   cậu không biết rốt cục Thẩm Vụ có đỏ mặt hay không.

Hàn Tư Ngôn siết chặt cây bút, ngước mắt nhìn biểu cảm của Thẩm Vụ, cậu chợt nhận ra cô đang cách mình rất gần, tay cô đặt cạnh khuỷu tay cậu. Cậu hiếm khi hồi hộp như lúc này, phần tóc phía trên đỉnh đầu chưa khô hẳn, khiến cậu có chút choáng váng.

Hàn Tư Ngôn chắc chắn mình hẳn là bị điên mới đi nghe lời xúi bậy của Triệu Lâm Châu.

Thẩm Vụ bỗng cất lời: “…để chị nói em nghe nhé, hai bài thơ này được chọn thực sự rất có chủ ý. Giáo viên ra đề thi cho mấy đứa thật sự dụng tâm.”

Cô trông rất nghiêm túc, không giống như dáng vẻ thờ ơ lúc nhìn cậu thường ngày. Hàn Tư Ngôn định thần lại rồi chăm chú nghe cô nói, nhìn đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng gõ vào giấy, rồi lại cuộn vào lòng bàn tay.

Giảng xong cũng đã 12h đêm, Thẩm Vụ hơi buồn ngủ. Thấy Hàn Tư Ngôn bỏ bài thi vào trong cặp, cô vẫy tay bảo sẽ về phòng để đi ngủ.

Hàn Tư Ngôn “dạ” một tiếng, đứng dậy đưa cô về phòng. Thẩm Vụ đi trước cậu, cảm nhận rất rõ hơi thở của Hàn Tư Ngôn phía sau đang quấy nhiễu cô.

Cô lại lần nữa ý thức được rằng đứa trẻ này thực sự rất cao, không kiềm chế được mà nghĩ đến thân hình cân đối, mê hoặc của cậu. Đột nhiên cô cảm thấy có một người như vậy trong nhà khá là nguy hiểm.

Tới chân cầu thang, Thẩm Vụ bước lên một bậc, ngước nhìn Hàn Tư Ngôn, hắng giọng nói: “Lớn đến thế này rồi, sau này nhớ là khi có khả năng có người khác ở đó thì em phải mặc quần áo vào. Cũng sắp sửa phải lên đại học, … chị khuyên em một câu thôi, t/r/i/n/h t/i/ế/t là thứ quý giá nhất của một người đàn ông.”

Hàn Tư Ngôn lúng túng gật đầu, rồi do dự nói: “… ai cũng không được ạ?”

Thẩm Vụ vốn đã chuẩn bị đi lên phòng, nghe cậu nói vậy thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt có chút hối hận.

Đáng tiếc là, một con heo ngon như vậy, e là củ cải trắng này không có cơ hội thưởng thức.

Cô tuỳ tiện nói: “Cũng không phải. Chờ sau này quen bạn gái em sẽ biết.”

Hàn Tư Ngôn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cô.

Trước khi ngủ, nửa thân trên trần trụi của Hàn Tư Ngôn cứ liên tục lởn vởn trong đầu cô. Cái cô nhìn thấy ngày hôm nay, ngoài cơ bụng săn chắc, còn có làn da trắng của cậu, làm nổi bật lên hai cái trước ngực … màu hồng.

Chăn bị kẹp giữa hai chân càng lúc càng chặt. Cô thấy hơi khó chịu. Giờ này mà còn chơi đồ, ngày mai kiểu gì cũng dậy trễ. Giáo viên hướng dẫn hôm nay đã dặn dò sáng mai sẽ có một cuộc họp, vì vậy cô không thể ngủ nướng được.

Thẩm Vụ khó chịu, cô lấy chân chà đi chà lại trên chăn.

Cô thích đắp chăn dày, vì nó cho cô cảm giác an toàn. Lúc này chiếc chăn vừa dày vừa nặng áp vào giữa hai chân cô, cọ xát giữa hai chân mang đến một cảm giác thích thú khó tả, cũng coi như là miễn cưỡng dập được cơn khát.

Quần lót nhanh chóng ướt sũng, cô mơ màng đưa tay lên che mắt, rồi dần ngủ thiếp đi trong khoái cảm mỏng manh và triền miên như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thiến gọi điện bảo rằng bên đó vướng một vài công việc, phải ở lại thêm một tuần nữa. Tức là Hàn Tư Ngôn sẽ còn ở đây thêm 3 tuần.

Khi báo với Hàn Tư Ngôn về việc này, Thẩm Vụ đang cùng cậu ăn sáng. Chủ nhật hiếm hoi Hàn Tư Ngôn có một ngày nghỉ.

Nghe Thẩm Vụ nói vậy, mắt Hàn Tư Ngôn sáng lên.

Thẩm Vụ trêu chọc cậu: “Được ở lại nhà chị thêm vài ngày mà vui thế sao?”

Hàn Tư Ngôn gật đầu, liếc nhìn cô, rồi cúi đầu tiếp tục uống sữa đậu nành.

Trong lòng Thẩm Vụ cũng rất vui vẻ, dù sao mấy ngày tới cô vẫn được ngắm nam sinh cấp ba. Cô lấy giấy lau vết dầu mỡ trên môi, đứng dậy đặt bát đĩa vào máy rửa bát.

Giọng nói của cô mơ hồ từ trong bếp truyền đến tai Hàn Tư Ngôn: “Hôm nay chị đi họp nhóm, em làm gì thì làm nhé.”

Hàn Tư Ngôn ngước nhìn bóng lưng cô: “… Vâng.”

Do dự một lát, Hàn Tư Ngôn nói tiếp: “Em giúp chị dọn nhà nhé, … chị, chị có muốn dọn phòng không?”

Thẩm Vụ nghĩ như thế thì cô có thể tiết kiệm chi phí dọn vệ sinh, lập tức đồng ý, nhưng cô lại nghe thấy câu hỏi sau của Hàn Tư Ngôn.

Não cô từ từ xoay chuyển. Cô đã lâu không yêu ai, đùa giỡn trêu ghẹo giữa nam nữ đôi khi hơi chậm, nhưng câu hỏi này rõ ràng có thể nghe ra ý tứ khác. Cô không phải là một bông hoa trắng nhỏ không biết gì, vào phòng cô giúp cô dọn dẹp cũng chính là muốn mối quan hệ với cô tiến thêm một bước, nếu chỉ đơn thuần là cậu em trai ở nhờ nhà thì sẽ không hỏi câu hỏi như thế.

Thẩm Vụ quay lại nhìn Hàn Tư Ngôn. Vẻ mặt cậu rất thản nhiên, cậu bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

Trông rất bình thường.

Thẩm Vụ cầm ấm nước đi tới, rót cho cậu một ly để tráng miệng, lại nhân cơ hội nhìn cậu. Hàn Tư Ngôn ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, cúi đầu uống nước, lộ ra hai cái xoáy trên đầu.

Sự chú ý ngay lập tức thay đổi, cô sờ vào hai cái xoáy, thở dài: “Hai xoáy … Mẹ chị từng nói rằng những người có hai xoáy thì rất thông minh. Cô chị cũng có hai xoáy, nhưng chị chỉ có một.”

Hàn Tư Ngôn đợi tay cô rời đi mới di chuyển, cậu đứng dậy nhìn phía sau đầu cô, cô xốc những ngón tay dài mảnh khảnh vào mái tóc dài sau gáy, cố gắng chỉ cho cậu cái xoáy của mình.

Hàn Tư Ngôn bị mấy ngón tay của cô làm cho chóng mặt, cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào nơi cô chỉ rồi gạt tóc ra, rất nhanh tìm được chỗ xoắn sau gáy theo hướng xoay của chân tóc.

Cậu cúi lại gần xoa xoa chỗ đó, giọng nhẹ nhàng mà trầm thấp: “Chà, ở đây.”

Thẩm Vụ run lên khi cậu chạm vào mình, một xúc cảm kì lạ truyền tới da đầu, khiến cô muốn chạy trốn. Cô gắng kìm chế, xoay người lại vén tóc lên hai lần, vội vàng nói một câu rồi bỏ đi: “Được, em dọn đi, chị phải đi bây giờ đây.”

Ngay cả mái tóc của cô cũng có mùi thơm, tựa như mùi muối biển hoa hồng.

Hàn Tư Ngôn bấm đầu ngón tay hai lần, nhìn về hướng Thẩm Vụ chạy trốn, mím môi cau mày, áp chế cơn sóng đang cuồn cuộn trong đáy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.