Tới thành phố biển thì trời đã tối, giáo viên hướng dẫn của Thẩm Vụ là một nữ giáo sư ngoài năm mươi tuổi, yêu cầu với chất lượng cuộc sống rất cao, đặt phòng cho hai người ở một khách sạn cách không xa trung tâm thành phố và nơi diễn ra cuộc họp.
Sau khi tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi tan biến, Thẩm Vụ leo lên giường gọi video cho chị gái.
Còn mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, chị gái Thẩm Vũ của cô nhanh chóng làm xong thủ tục để kịp để cuối năm tốt nghiệp về nước.
Thẩm Vũ lớn hơn Thẩm Vụ bốn tuổi, lần trở về này phải chuẩn bị dần dần bắt đầu với công ty của gia đình. Trong hai chị em cô, chỉ có Thẩm Vũ chính xác là là một người kế thừa đúng nghĩa, toàn tâm toàn ý chuyên tâm và việc học hành.
Thẩm Vụ nói với Thẩm Vũ về chuyện của mình và Hàn Tư Ngôn. Đầu dây bên kia Thẩm Vũ nở nụ cười lạnh lùng: “Em với cậu ấy đang trao đổi lợi ích đúng không? Sợ rằng không phải là đang yêu đương.”
Thẩm Vụ cười ha ha, giả vờ quan sát xem cánh mũi có mọc cái mụn nào mới không.
Thẩm Vũ thấy cô có ý lảng tránh không kể, liền nói: “Hình như trước đây chị đã từng nhìn thấy cậu ấy, cái lần mà năm chị đi nước ngoài hai nhà chúng ta cùng nhau ăn tối, chị còn nhớ bố còn khen cậu ấy đẹp trai.”
Thẩm Vụ đã không còn nhớ rõ nữa, nói: “Hình như vậy, nhưng quả thật cậu ấy khá đẹp trai, hehe.”
Thẩm Vũ đảo mắt: “Em đây là đang vuốt râu hùm, trước khi thằng bé đó lên đại học, chuyện của các em đừng để cho mẹ biết được, cẩn thận mẹ không mẹ lại lột da em ra đấy.”
Thẩm Vụ cười hi hi, khuôn mặt luôn mang vẻ dịu dàng vốn có lập tức sáng bừng lên, cô đáp: “Em biết rồi, em nhất định sẽ giấu kín.”
Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Vụ đắp mặt nạ và mở máy tính ra, kiểm tra lại powerpoint và tài liệu của cô hướng dẫn một lần. Sau khi kiểm tra xong, bề mặt mặt nạ đã khô cong, cô bắt đầu có chút nhớ Hàn Tư Ngôn.
Nhớ ngón tay và nụ hôn ấm áp của cậu, cảm giác khi sờ vào mái tóc đen rất thích, bụng và cơ ngực săn chắc không có chút phù hợp nào với vẻ ngoài lịch thiệp của cậu, lúc yêu ánh mắt như ngọn lửa băng.
Ha ha ha ha.gif
Thẩm Vụ quyết đoán gọi một cuộc gọi thoại, đợi một lúc Hàn Tư Ngôn mới bắt máy.
Giọng nói cô nhẹ nhàng thoải mái: “Chào buổi tối!”
Giọng nói đầu bên kia hơi chậm chạp, “Ừm, chào buổi tối,… Thẩm Vụ.”
Thẩm Vụ cảm thấy là lạ, kề sát lại nghe thì nghe thấy tiếng thở dồn dập của cậu, giống như đang mang cái gì nặng vậy. Cô nghĩ đến đoạn phim ngắn Sisyphus* mang đá lên núi, không khỏi có chút quan tâm hỏi cậu: “Đang làm gì vậy, tập thể dục à, sao mà thở hồng học vậy.”
*Trong thần thoại Hy Lạp Sisyphus hoặc Sisyphos là vị vua của Ephyra. Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.
Lúc này cô đang nhìn vào gương và lau sạch lớp mặt nạ đã khô, vì khăn giấy đang lau trên mặt nên âm cuối có hơi kéo dài, Hàn Tư Ngôn nghe như là đang làm nũng.
Cậu lại càng thở dốc hơn, nhíu mày nhìn đồ vật trong lòng bàn tay và nói: “Em đang t/h/ủ d/â/m.”
Thẩm Vụ ngồi ngây ra tại chỗ, cô nhìn giao diện của cuộc gọi thoại, lặng lẽ cúi đầu chọn rửa mặt.
Có lẽ là bởi vì biết đã bị cô phát giác ra điều mình đang làm, Hàn Tư Ngôn cũng không kiêng dè kiềm chế bản thân nữa, tiếng thở hổn hển ngắt quãng vang lên trong điện thoại của Thẩm Vụ, cậu thì thào gọi tên cô một, hai lần.
Thẩm Vụ cứ như vậy nghe tiếng thở trầm thấp của cậu vừa dưỡng da buổi tối, sau đó chậm chạp chui vào trong chăn.
Cô kẹp chân lại, cảm nhận được sự ẩm ướt dưới q/u/ầ/n l/ó/t, thầm nghĩ thật là nguy hiểm, chỉ nghe tiếng nói của cậu thôi mà cô đã ướt rồi.
Bởi vì phần thịt ở bắp đùi khẽ dùng lực ép vào nhau, nên cô cảm thấy có chút khuây khỏa. Thẩm Vụ hơi do dự nói: “Sao em… lại thẳng thắn như vậy.”
Thẩm Hàn Ngôn nhắm mắt một tay tuốt d/ư/ơ/n/g v/ậ/t đang c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g, một tay cầm điện thoại nói: “Thẩm Vụ, chị có muốn xem không?”
“Xem… cái gì?”
“Xem em t/h/ủ d/â/m.”
Thẩm Vụ trừng mắt nhìn ba chữ đang nhảy trên màn hình, thân dưới bắt đầu co rút trong vô thức, chất nhầy thỉnh thoảng lại chảy ra từ trong tiểu h/uyệt khiến cô có cảm giác ngứa ngáy ở bên trong, kiểu ngứa ngáy này kèm theo chút lo lắng trong lòng, khiến cho ngón tay của cô vô thức cào lên gối.
Xem cậu t/h/ủ d/â/m…
Cô do dự một chút, vẫn cảm thấy nếu không xem thì thật đáng tiếc. Làm việc vất vả hai tháng trời, buông tả, hưởng thụ một chút thì có sao.
Thế là cô liền nói: “Xem kiểu gì đây?”
Hơi thở của Hàn Tư Ngôn càng hỗn loạn, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh lời nói: “Em…với chị gọi video.”
Thẩm Vụ cười thành tiếng, thằng bé chết tiệt này. Cô nói: “Vậy em gọi cho chị đi.”
Dứt lời, thẩm vụ ngắt cuộc gọi thoại. Vừa mới tắt, yêu cầu gọi video đã được gửi đến, Thẩm Vụ xoay điện thoại và chấp nhận cuộc gọi video với một góc độ khiến cô hài lòng.
Khoảnh khắc Hàn Tư Ngôn nhìn thấy cô, ánh mắt trở nên vô cùng hung hãn. Cậu khẽ gọi một tiếng “chị”, cánh tay di chuyển lên xuống, vừa nhìn đã biết tuốt rất nhanh.
Sống lưng của Thẩm Vụ tê liệt bởi tiếng gọi khàn đặc của cậu, cô đặt điện thoại trên đầu giường, còn bản thân thì dịch ra ngoài tầm nhìn của camera, để Hàn Tư Ngôn chỉ thấy trần nhà của phòng khách sạn.
Giọng nói Hàn Tư Ngộ mang theo sự khẩn cầu: “Thẩm Vụ… cho em nhìn thấy chị đi.”
Thẩm Vụ hứ một tiếng: “Không được, em cứ t/h/ủ d/â/m như vậy đi, chị đang nhìn em đấy.”
Hàn Tư Ngôn đành thỏa hiệp, nhưng việc Thẩm Vụ đang nhìn khuôn mặt của cậu khiến cậu có chút an ủi, thấy cậu đặt điện thoại xuống và nói “đợi chút”, không biết đứng dậy làm gì. Lúc quay lại, Thẩm Vụ phát hiện cậu đặt điện thoại lên cái gì đó.
Hình ảnh chỉ là đường cong mượt mà ở cằm của Hàn Tư Ngôn, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài có lực, tay cầm g/ậ/y t/h/ị/t trong có vẻ thô ráp, dài và dữ tợn, hoàn toàn không với vẻ ngoài đẹp trai của cậu.
Thẩm Vụ khẽ cắn ngón tay của mình, Hàn Tư Ngôn rất giỏi làm những việc mà cô thích, cậu như thế này cũng rất hấp dẫn chứng nghiện tình dục của cô.
Màn hình điện thoại được cậu xoay ngang, cô thấy Hàn Tư Ngôn ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng cậu, hai chân mở rộng hơn một chút, thân trên hơn chìm vào lưng của ghế sofa mềm mại. Cậu mặc một chiếc quần bông màu xám mềm mại chuyên mặc ở nhà, quần không cởi ra chỉ thấy kéo xuống dưới một chút, để lộ ra cái cây kia hơi ngóc lên sau khi làm xong.
Cậu vẫn mặc chiếc áo len màu đen buổi chiều tới gặp cô, trên cánh tay trong lúc dùng lực hiện ra dấu vết của cơ bắp được tập luyện. Cậu có làn da trắng, nhưng không phải trắng nhợt nhạt do suốt ngày ở trong phòng như kiểu của Thẩm Vụ, nhìn vào rất khiến người khác có ham muốn đưa tay lên để sờ.
Hàn Tư Ngôn thấp giọng thở hổn hển, có thể là do nhận ra cái nhìn chăm chú của cô. Cậu giơ tay còn lại lên vén tóc ở trên trán, vạt áo ngắn nhấp nhô lộ ra sáu múi nhàn nhạn ở giữa eo và bụng.
Thẩm Vụ giỏi nhất việc này, ánh mắt không thể không sáng bừng lên, cơ thể đang nằm bò trên giường cũng thẳng tắp lên. Trong đầu óc cô tua lại một lần cảnh tượng vừa nhìn thấy, nói:
“…..Cơ bụng? Kéo áo sang một bên cho chị nhìn một chút.”
Hàn Tư Ngôn nghe thấy liền cười một cái, giọng nói lọt vào tai như ruột dưa hấu mát lạnh.
Có 33 câu nói chẳng sao vui được của Kim Thánh Thán, một trong số đó là bổ dưa, Thẩm Vụ gãi gãi tóc mai, suy nghĩ miên man, bổ dưa ra, cảm giác giòn và cát khi xúc được muỗng ruột dưa hấu đầu tiên… cũng rất hay.
Cô bất giác nắm chặt lấy góc chăn, thấy “ruột dưa hấu” như những gì cô nói, kéo vạt áo lên, trong điện thoại vang lên giọng nói mang theo sự đùa cợt và d/ụ/c v/ọ/n/g của cậu:
“ừm”
Đầu óc Thẩm Vụ có hơi rối rắm, nhìn bàn tay thon dài của Hàn Tư Ngộ không ngừng di chuyển, nghe thấy tiếng hít thở và thỉnh thoảng là tiếng hổn hển như con sóng vỗ vào bờ lúc đêm khuya, trong đầu vẫn tiếp tục nghĩ đến chuyện bổ dưa.
Cậu thật sự khác giống ruột dưa hấu, cô thầm nghĩ.
Dưa hấu ngâm trong nước đá lạnh rất giống với tính khí của cậu. Lúc mới gặp cậu, cảm xúc trên khuôn mặt cậu lúc nào cũng lạnh nhạt, sau khi thân quen hơn thì nói nhiều hơn một chút, còn sau khi bày tỏ tình cảm với cô, cô mới biết sự lạnh nhạt và cảm giác xa cách giả vờ giỏi đến mức nào.
Thẩm Vụ nhìn Hàn Tư Ngôn trong điện thoại ở trước mặt, lưng quần mềm mại, và g/ậ/y t/h/ị/t dữ tợn trong tay cậu không hợp với khuôn mặt thanh tú nhã nhặn của cậu, đột nhiên cầm điện thoại và đứng thẳng người, khiến camera vốn đang chiếu lên trần nhà hướng thẳng vào mình.
Hàn Tư Ngôn đang lắng nghe nhịp thở của cô, nhưng lại nghe thấy tiếng vải cọ xát ở đầu bên kia, ngay sau đó cảnh tượng trước mặt thay đổi, khuôn mặt như bờ hồ Tây Tử lộ ra.
Hàn Tư Ngôn không để ý, nhất thời choáng váng. Người phụ nữ trước mặt với ánh mắt nũng nịu, hai dây đai mỏng trên xương quai xanh, khuôn mặt trong sáng của cô, khí chất vốn đã vô cùng thu hút, trong trạng thái phức tạp lúc này lại càng hiện rõ cảm xúc, có một mê lực hấp dẫn hút hồn.
Cậu thấy cô đưa camera ra xa hơn một chút, lộ ra lớp vải váy ngủ trước ngực. Cô liếm môi, nhìn cậu cười như Lăng Tiêu mưa xuân: “Hàn Tư Ngôn, bây giờ chị muốn thử của em xem có ngọt không.”
Hàn Tư Ngôn vui mừng vì cô không nhìn thấy biểu cảm của mình, cậu tin chắc rằng sắc mặt của cậu bây giờ nhất định sẽ là cô sợ hãi.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, khoảnh khắc không thể kìm chế được mà xuất tinh, d/ụ/c v/ọ/n/g của cậu đối với cô đã đạt đến cực điểm. Cậu biết bây giờ cô đã không cự tuyệt lại mình nữa, thậm chí còn chủ động yêu cầu làm chuyện thân mật với cậu.
Nhưng cậu vẫn luôn tham lam, cậu càng muốn duy trì cùng cô trên phương diện tình cảm, mối quan hệ được cô ấy công nhận.
Muốn l/à/m t/ì/n/h với cô, với thân phận là người yêu của cô.
Thế nên cậu thở hổn hển rồi xuất tinh, khi chất lỏng màu trắng đục phụt xuống sàn nhà màu nâu mấy lần thì cậu nghe thấy Thẩm Vụ khẽ rên rỉ.
Hai má cô ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ bừng, nhìn cậu và vươn tay ra trước camera.
Hàn Tư Ngôn đứng dậy cầm điện thoại, lấy ra vài tờ giấy vệ sinh định xử lý hiện trường, cậu cúi đầu nhìn giao diện video, trên bàn tay Thẩm Vụ thò ra có một hình ảnh phản chiếu lấp lánh— Là vệt nước, hơn nữa vết nước rất lớn.
Hàn Tư Ngôn nhìn chăm chú, cậu khó khăn mở lời: “Đây là…”
Thẩm Vụ thu tay lại, lộ ra biểu cảm thành khẩn nhìn cậu nhưng không nói gì, nhưng ý tứ lộ ra rõ ràng trong ánh mắt.
Cổ họng Hàn Tư Ngôn rung rung, cảm thấy hơi khát nước.
Cậu khàn giọng nói: “Thẩm Vụ, em muốn liếm chị.”