Đấu Phá Hậu Cung

Chương 53




Edit: Fuly

Cung điện rộng lớn, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi mà trở nên hoang vắng lạnh lẽo như bỏ hoang lâu năm, cung nữ thái giám cũng không biết đi nơi nào, ly trà trên bàn chỉ còn lại bã từ đêm trước, nhưng lại chẳng có ai đến đổi.

Minh Uyên bước vào cửa chính, thấy cảnh tượng như vậy mi tâm liền nhíu lại, nhìn quanh cũng chẳng thấy người ngày thường hay ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Trong phòng có người nhỏ giọng kêu: "Ánh Ngọc, rót cho ta ly trà ."

Nhưng không ai trả lời, chỉ có âm thanh yếu ớt gọi tên Ánh Ngọc đó.

Minh Uyên sải bước đi vào bên trong, vừa lúc thấy Nguyệt Dương phu nhân đang nằm trên giường, sắc mặt nàng ta tái nhợt yếu đuối, cúi đầu gọi cung nữ cận thân, đôi môi đã trở nên khô nứt.

Trong lòng chợt bùng lên lửa giận, hắn quay trở về đại điện, lạnh giọng sai Cao Lộc đi pha trà, cuối cùng tự mình bưng chén đi tới bên giường.

Ý thức của Nguyệt Dương phu nhân đã hơi mơ hồ, chưa kịp phân biệt người đến là ai, liền bưng ly trà uống một hớp, sau khi tinh thần khôi phục hơn đôi chút mới ngẩng đầu nhìn lại, vừa thấy liền cứng người tại chỗ.

"Hoàng thượng?" Tay của nàng ta buông lỏng, nếu không phải là Minh Uyên phản ứng nhanh, tiếp được cái ly, sợ rằng lúc này đã nghe được những tiếng loảng xoảng.

Minh Uyên thấy cảm xúc vừa mừng vừa sợ trong mắt nàng ta, trái tim đột nhiên xông lên cảm giác thương tiếc, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng ta nằm xuống, cúi đầu hỏi một câu: "Sao lại bệnh đến mức này? Thái Y đâu? Còn những nô tài phục vụ trong điện nữa? Sao không có ai phục vụ nàng?"

Nguyệt Dương phu nhân chỉ im lặng nhìn hắn, khóe mắt rơi lệ, chảy dọc theo gò má thon gầy, nàng ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng chịu đến thăm nô tì, nô tì đã mãn nguyện rồi, dù là bệnh chết, cũng sẽ cam tâm tình nguyện."

Minh Uyên nắm tay nàng ta, khoảnh khắc đấy hắn không biết nên nói những gì, hắn nhớ tới Lục Khê, ánh mắt nàng cùng người trước mắt chồng lên nhau, giống đến bất ngờ. Chỉ là người trước mắt nhiều thêm một phần yếu đuối cùng dịu dàng, đến nước này nhưng chưa từng mở lời oán trách hay tức giận.

"Cao Lộc, truyền thái y."

Sau khi Cao Lộc rời đi, trong điện trở nên yên lặng, Nguyệt Dương phu nhân ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, nhưng hắn chẳng nói gì hơn được, chỉ có thể nắm chặt tay nàng ta.

Thật lâu sau, hắn mới nói: "Là trẫm đã trách nhầm nàng rồi."

"Là chính nô tì nhận tội, không hề liên quan gì tới hoàng thượng. . . . . ."

"Thật ngốc. . . . . ." Hắn chỉ có thể thở dài, giúp nàng ta đắp kín chăn: "Nàng cho rằng như vậy thì có thể bảo vệ Hạo Diệc à? Đó là con của trẫm và nàng, sao xảy ra chuyện cũng không nói cho trẫm, mà tự mình chịu trách nhiệm chứ? Nếu đến cả mẹ con nàng trẫm cũng không bảo vệ được, sao có thể bảo vệ cho dân chúng trong thiên hạ đây?"

Nguyệt Dương phu nhân im lặng, âm thầm rơi nước mắt, trong đôi con người đong đầy quyến luyến cùng đau thương.

"Trẫm sớm nên biết với tính cách của nàng thì sẽ không làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế, nhưng lại vẫn hiểu lầm nàng, tin nàng có tội, lúc đó, nàng có oán trẫm không?"

Nàng ta vừa khóc vừa cười, lắc đầu nói: "Nô tì biết trong lòng hoàng thượng có nô tỳ, cho dù hiểu lầm rằng nô tì làm ra lỗi lớn như vậy, nhưng vẫn không thật sự trừng phạt, trong lòng nô tỳ rất cảm động."

Sự tin tưởng toàn tâm toàn ý cùng cảm kích là thứ Minh Uyên khó quên nhất, hắn nắm chặt tay nàng ta hơn, thương tiếc nói: "Ngủ trước 1 chút đi, thái y sắp tới rồi."

Nguyệt Dương phu nhân có chút hốt hoảng, lắc đầu liên tục: "Nô tì không mệt, cứ như vậy. . . . . . cứ như vậy ngắm nhìn hoàng thượng là được rồi. . . . . ."

Âm thanh càng về sau càng nhỏ, Minh Uyên biết nàng ta sợ mình rời đi, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng an ủi: "Trẫm không đi, nàng an tâm ngủ đi."

Người trên giường bệnh đã rất mệt mỏi, nên chỉ chốc lát sau liền ngủ thật say, Minh Uyên ngồi thêm một lát, mới nhẹ nhàng đặt tay nàng ta vào trong chăn, đi ra ngoài điện.

Trong cung điện to lớn không có một bóng người! Hắn âm trầm đợi thêm một lát, mới nhìn thấy Ánh Ngọc dẫn Hạo Diệc về.

Lúc ngẩng đầu nhìn thấy trong điện có người, Ánh Ngọc hơi sững sờ, cho đến khi đứa trẻ bên cạnh đột nhiên kêu "Phụ hoàng", sau đó cười khanh khách chạy đến trước mặt Minh Uyên, cung kính hành lễ, nàng ta mới phản ứng được, vội quỳ xuống thỉnh an.

Ánh mắt của Minh Uyên rơi xuống người Hạo Diệc, còn nhỏ tuổi nhưng hiểu lễ nghi như vậy, Nguyệt Dương phu nhân hẳn đã rất dốc lòng dạy dỗ. Hắn ôm đứa bé kia vào trong ngực, ánh mắt nhu hòa đôi chút, nói với cung nữ cạnh mình: "Mang nhị hoàng tử đi thay quần áo đi."

Đợi cung nữ dẫn Hạo Diệc đi xuống rồi, hắn mới lạnh mặt quay đầu lại nhìn chằm chằm Ánh Ngọc còn quỳ đang dưới đất, nghiêm khắc hỏi; "Nô tài trong cung này đều chết hết rồi sao? Chủ tử bị bệnh mà lại không có một người canh giữ ở bên cạnh!"

Ánh Ngọc toát mồ hôi lạnh, vội nói: "Bẩm hoàng thượng, phu nhân sai nô tỳ mang nhị hoàng tử đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, trước khi nô tỳ tời đi thì Phượng Cầm cùng Loan Địch còn canh giữ ở bên cạnh phu nhân . . . . . Nô tỳ thật sự không biết họ đã đi đâu."

Minh Uyên nặng nề phất tay áo, ly trà trên mặt bàn bị hất văng xuống đất: "Không biết? Cứ xem như hai người họ không có ở đây, nhưng còn những người khác đâu? Từ khi nào mà trong điện này chỉ còn ba kẻ nô tài như các ngươi chứ!"

Ánh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi con ngươi tràn đầy nước mắt cùng buồn bã: "Hoàng thượng có điều không biết, kể từ khi hoàng thượng cho rằng phu nhân hạ độc đại hoàng tử, Đức Phi nương nương liền ra lệnh cho người hầu làm khó dễ phu nhân khắp nơi, đầu tiên là mang hết các cung nữ thái giám đi, bảo là phải chế tạo áo bào gấp, không đủ nhân lực; tiếp đó lại sai người tới thông báo cho Ngự Thiện Phòng bảo mấy ngày gần đây cần chuyên tâm vào chuyện cúng bái, không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho phu nhân, những thứ được đưa tới đều như là đồ thừa sắp bị vứt bỏ. . . . . ."

Ánh mắt Minh Uyên trầm xuống, trong lòng bị một loại lửa giận vô hình lấp đầy: "Đức Phi? Lại là Đức Phi!"

Hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Đứng lên đi."

Xoay người trở lại trong phòng, người trên giường nhìn qua giống như là một miếng pha lê mỏng, chỉ cần chạm khẽ sẽ bể, sao hắn lại ngầm cho phép Đức Phi làm tổn thương nàng đến mức này chứ. . . . . .

Mấy ngày nay trong hậu cung ầm ầm dậy sóng, đầu tiên là hoàng thượng giận dữ biếm Đức Phi vào lãnh cung, cắt hết tất cả cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh nàng ta, chỉ để lại một cung nữ thô sử, lý do là Nhụy An điện không có việc gì bận rộn, nếu nàng ta đã thích điều nô tài của người khác đi bắt bản thân họ phải tự vận động vậy nàng ta cũng nên học theo Nguyệt Dương phu nhân tự chăm sóc cho bản thân mình. Thêm vào đó là Nguyệt Dương phu nhân chỉ mới bị lạnh nhạt có mười ngày ngắn ngủi đã nhanh chóng phục sủng, hơn nữa mức độ sủng ái lại tăng hơn nhiều so với trước đó.

Năm ngày liền hoàng thượng đều nghỉ lại ở cung điện của Nguyệt Dương phu nhân, cho dù nàng ta còn đang bị bệnh, hoàng thượng cũng ngồi lại ở bên cạnh trông chừng, giống như là một trượng phu bình thường, dù lễ Tế Tự đã khiến cho hắn rất mệt nhọc, hắn cũng kiên trì đi thăm.

Lục Khê ngồi ở trong Nhạc Thanh điện lẳng lặng nghe Vân Nhất cùng Tiểu Thuận kể lại những tin tức mang về, để mặc cho Bích Chân búi tóc giúp mình, không nói gì cả.

Vẫn là Bích Chân lên tiếng trước: "Chủ tử có hối hận không?"

Hối hận? Hối hận cái gì chứ ? Nàng chưa từng gửi gắm lòng mình cho hoàng thượng, nên giờ dù có thấy hắn sủng ái một phi tần khác, cũng chẳng có gì để hối hận.

Nàng chỉ là đột nhiên cảm thấy, có thể khiến một Đế Vương đối xử như vậy, Nguyệt Dương phu nhân cũng xem như là có bản lãnh.

Nhưng mấy ngày nay suy nghĩ lại, nàng đột nhiên cảm thấy sự việc này diễn ra quá nhanh gọn, sau khi Nguyệt Dương phu nhân bị vu hãm, sao chuyện Đức Phi làm khó nàng ta lại nhanh chóng lan tràn khắp hậu cung; còn việc mình gặp nàng ta ở Ngự Hoa Viên nữa, vì sao nàng ta lại dốc lòng kể hết mọi chuyện cho mình nghe như vậy? Có thật là vì sợ mình sẽ trả thù nhị hoàng tử không?

Nàng thở dài, chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều.

Trong một tháng Tế Tự này Minh Uyên rất bận rộn, ban ngày phải gấp rút xử lý xong quốc sự, tối đến thi đi thăm Nguyệt Dương phu nhân, thỉnh thoảng hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc thay y phục, đột nhiên nhìn thấy chiếc hà bao thanh nhã trong ngực áo, hắn ngơ ngẩn, mới nhớ tới đã nhiều ngày rồi mình chưa ghé qua Nhạc Thanh điện.

Nữ nhân kia. . . . . . Mỗi lần nhớ tới nàng đều như cũng đang ngửi được mùi ngọc lan thơm mát.

Khóe môi vẽ thành nụ cười nhẹ: "Cao Lộc, thắp đèn, tối nay trẫm nghỉ lại ở Nhạc Thanh điện."

Cao Lộc lĩnh mệnh, nhanh chóng đi ra ngoài sai người chuẩn bị xe, mặt khác lại âm thầm cảm thán, quả nhiên địa vị của Lục Phương nghi trong lòng hoàng thượng rất vững chắc, sẽ không bởi vì một Nguyệt Dương phu nhân mà thay đổi. Cho dù hoàng thượng có sủng ái Nguyệt Dương phu nhân hơn nữa, thì vẫn sẽ không quên Lục Phương nghi.

Còn không đúng sao, sức khỏe của Nguyệt Dương phu nhân vừa tốt hơn một chút, hoàng thượng liền nhớ tới nàng, ở trong hậu cung phi tần vô số này, có thể nói nàng đã xếp ở vị trí thứ nhất, đến cả Tiêu chiêu viện cùng Thường Tiệp dư cũng không có phần vinh sủng này.

Lúc Minh Uyên tới Nhạc Thanh điện thì Lục Khê đã đứng ở ngoài cửa chờ hắn, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng một thân áo xanh, thanh nhã thuần khiết giống như một đóa Ngọc Lan đầu cành.

Gió đêm hất tung mái tóc nàng, khiến cho người ta có cảm giác thân thể nhỏ bé ấy đang phiêu lãng trong không khí.

Hắn bị cảnh tượng như vậy làm chấn động, mỉm cười đi về phía nàng, nhận lấy đèn lồng trong tay nữ tữ, nắm chặt bàn tay nhỏ, cảm nhận được có chút lạnh: "Đã là mùa hè rồi, sao thân thể còn lạnh như vậy."

Lục Khê lẳng lặng nhìn hắn, đôi con ngươi sáng trong ánh lên giữa màn đêm: "Hoàng thượng không tới, không ai nắm tay tần thiếp, tất nhiên là có chút lạnh rồi."

Giọng điệu như vậy lập tức khiến hắn hồi tưởng lại lúc ân ái, nàng cũng mỉm cười nhìn hắn như vậy, nói có hắn ở đây, nàng sẽ không cảm thấy lạnh.

"Vậy là do trẫm không đúng rồi, không thể đến gặp ái phi mỗi ngày." Minh Uyên đưa tay nàng đến gần khóe miệng: "Mấy ngày nay trong cung xảy ra nhiều chuyện, Hạo Trinh trúng độc, Đức Phi tội ác tày trời, Nguyệt Dương phu nhân lại bị bệnh, cộng thêm chuyện tế tự bận rỗn, ái phi ——"

Còn chưa nói xong, liền bị Lục Khê lấy ngón trỏ ngăn lại, hành động này quả thực có chút lớn mật, nhưng nàng lại cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng không cần giải thích, tần thiếp biết hoàng thượng là người bận rộn, tất nhiên không dám yêu cầu hoàng thượng phải thường xuyên tới làm bạn với tần thiếp. Nhưng trước mặt tần thiếp hoàng thượng lại nhắc tới người khác, không sợ thiếp sẽ ghen tỵ sao!."

Minh Uyên cười ha ha: "Trẫm không biết ái phi có lòng dạ hẹp hòi như vậy, là do trẫm suy tính không chu toàn."

Hắn đứng ở bên người nàng, ngửi mùi thơm dịu nhẹ trong gió, không còn là mùi Ngọc Lan nữa, mà có vẻ lạ hơn, vẫn mang thần thái thanh lịch, nhưng lại dễ ngửi hơn nhiều.

Hắn lại gần nàng nhắm mắt ngửi nhẹ: "Thơm quá."

Lục Khê đỏ mặt cười nói: "Đây là hương phấn tần thiếp học làm từ Bích Chân trong lúc rảnh rỗi, nguyên liệu có thêm một ít hoa Dạ Lan."

Bích Chân biết Hoàng thượng thích những mùi hoa nào, tất nhiên là có vai trò không nhỏ.

Minh Uyên cảm thấy sự mỏi mệt toàn thân như bị đánh bay, nhưng cũng không bỏ qua bốn chữ "Trong lúc rãnh rỗi" của nàng, quả thực mấy ngày nay hắn đã lạnh nhạt với nàng rồi.

Chính bản thân hắn cũng không hề nhận thấy, trong khoảng thời gian này, người bị lạnh nhạt đâu chỉ có mình Lục Khê. Nhưng giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến nàng, những người còn lại đều đã bị tự động lược bỏ.

Nắm tay Lục Khê, hai người cùng nhau vào Nhạc Thanh điện.

Đêm dài đằng đẵng, vẫn nên làm vài chuyện có ý nghĩa hơn thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.