Các đại thần phát hiện, hôm nay, tâm thần của Lễ Bộ Thượng Thư Quý Thanh An Quý đại nhân không yên, luôn mang dáng vẻ hốt hoảng, mỗi lần đến phiên hắn lên tiếng thì Lễ Bộ Thị Lang sau lưng phải luôn đưa tay đâm đâm nhắc nhở, hắn mới phục hồi tinh thần.
Vì vậy hai tiểu thái giám đứng sau lưng hoàng thượng không khỏi xấu hổ, xem ra làm Lễ Bộ Thượng Thư không những phải hiểu lễ, còn phải chịu được bị đâm sau lưng a. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, đề tài chuyển đến công trình thuỷ lợi lúc trước bị nhi tử của Thừa Tướng đại nhân làm hỏng.
Minh Uyên trầm ngâm một lát rồi quả quyết nói: "Lũ lụt ở Sông Hoài vẫn là họa lớn trong lòng trẫm cùng dân chúng hai bên bờ, mấy năm gần đây triều đình đã nhiều lần phát lương thực giúp nạn thiên tai, tài lực vật lực bỏ ra không ít, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, không có mấy tác dụng. Trẫm muốn biết, các ái khanh có cao kiến gì không?"
Lục bộ Thượng Thư có năm người lên tiếng, Binh bộ chủ trương huy động dân chúng đắp bờ, những người gây bạo động dùng tội danh đào binh bắt giam; Lại bộ chủ trương sử dụng người tài hoa trong dân chúng, nếu có người đưa ra ý tưởng tốt, đảm nhận được công việc thì ban thưởng chức quan Lục Phẩm. . . . . . Tóm lại tất cả mọi người đều kiên nhẫn trình bày ý tưởng của mình.
Đến phiên Quý Thanh An, thật bất hạnh thay, lần này hắn lại thất thần rồi.
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, không khí quỷ dị đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Minh Uyên bình tĩnh hắng giọng: "Quý đại nhân, trẫm muốn nghe ý tưởng của ngươi."
Cả người Quý Thanh An run lên, thần trí đang phiêu đãng nhanh chóng nhập thể—— đợi chút, vừa rồi hoàng thượng. . . . . . đang nói tới vấn đề gì?
Hắn có chút quẫn bách nghiêng đầu liếc nhìn Thị Lang của mình, lấy ánh mắt hỏi thăm chủ đề hoàng thượng muốn mình phát biểu là gì, nào đoán được dưới con mắt mọi người, Lễ bộ Thị Lang dù muốn nói cũng không có lá gan đó, môi mấp máy hai cái, nhưng không phát ra được chút thanh âm nào.
Minh Uyên cười như không cười nói: "Quý đại nhân gần đây rất không tập trung nhỉ, thân thể khó chịu à?"
Quý Thanh An vội nói: "Vi thần đa tạ hoàng thượng quan tâm, chỉ là ban đêm mất ngủ, vì vậy lực chú ý bị suy giảm. . . . . . để hoàng thượng lo lắng, vi thần thật sự đáng tội."
Minh Uyên nhíu mày, quay đầu lại phân phó Cao Lộc: "Sau khi hạ triều, bảo thái y đến bắt mạch cho Quý đại nhân, kê ít thuốc bổ."
Quý Thanh An cuống quýt cúi mắt nói: "Vi thần tạ chủ long ân, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, thật sự không đáng giá để hoàng thượng lo lắng."
"Không sao, lát nữa hạ triều, Quý đại nhân đến Thái Y Viện đi, Cao công công sẽ an bài thái y bắt mạch cho ngươi."
Tim hắn đập dồn dập trong lồng ngực, trên trán cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, Quý Thanh An nhìn hoa văn trên sàn nhà, âm thầm suy đoán ý tưởng lúc này của hoàng thượng.
Mà Minh Uyên lơ đãng liếc hắn một cái, ngay sau đó bắt đầu nói chuyện khác.
Hạ triều, Quý Thanh An đang đi ra ngoài, lại đột nhiên bị người gọi lại.
"Quý đại nhân xin dừng bước."
Âm thanh già nua hùng hồn khiến Quý Thanh An phải ngừng chân, quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thường Vệ Quang, hắn cúi người vái chào: "Thừa Tướng."
Thường Vệ Quang khẽ gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài cung: " Hôm nay tinh thần Quý đại nhân có chút không tốt nhỉ, trên đại điện thất thần tới mấy lần."
"Hạ quan thất trách, khiến Thừa Tướng chê cười rồi."
Thường Vệ Quang cười nói: "Khoa cử sắp tới, Quý đại nhân bị công vụ phiền nhiễu, tinh thần không tốt cũng là lẽ thường. Chẳng qua ta nghe nói đêm qua Quý đại nhân trở lại cung tìm kiếm ngọc bội bị mất, cũng khó trách hôm nay không có tinh thần, ngọc bội kia đã tìm được chưa?"
Quý Thanh An bình tĩnh nói: "Đa tạ Thừa Tướng quan tâm, mặc dù không tìm được ngọc bội, nhưng để Thừa Tướng lo lắng thay hạ quan, hạ quan thật sự xấu hổ. Chỉ là một miếng ngọc bội thôi, không đáng nhắc đến."
Nụ cười sâu hơn, Thường Vệ Quang ha ha mấy tiếng, thâm ý nhìn Quý Thanh An: "Quý đại nhân nói đùa rồi, nếu chỉ là một khối ngọc bội bình thường, sao đáng giá để Quý đại nhân phải quay lại cung lúc nửa đêm canh ba chứ? Ta nghe nói hoàng thượng cũng rất chú ý đến chuyện Quý đại nhân mất ngọc bội đấy."
Cơ thể Quý Thanh An cứng đờ, im lặng.
"Lúc trước ta có sai người đến Giang Chiết mua một ít lá trà thượng hạng, nếu Quý đại nhân rãnh, có thể tới phủ ta phẩm trà." Thường Vệ Quang cười cười nói xong, chậm rãi nâng bước rời di.
Nhìn bóng lưng Thường Vệ Quang, ánh mắt của Quý Thanh An tối lại.
Chẳng lẽ ông ta biết cái gì rồi?
Trước khi quen biết Lục Khê, hắn bước vào quan trường đã ba năm, thời gian ba năm đủ để một Kim Bảng Trạng Nguyên đầy nhiệt huyết biến thành một viên quan lão luyện, một thần tử khôn khéo “vàng đỏ nhọ lòng son” rồi. Chỉ dựa vào một bụng kinh luân mà muốn phụ tá Quân Vương căn bản không thể thực hiện được, chỉ có phụ thuộc cường quyền, mới có thể bò lên trên.
Cũng vì vậy, dù đã phải lòng Lục Khê, hắn vẫn gạt nàng ỡm ờ đón nhận nữ nhi của Thường Vệ Quang, Thường Tư Vân.
Vừa lấy được sự ủng hộ của Thừa tướng đương triều vừa lấy được nữ nhi thùy mị lại hiểu cách phục vụ nam nhân của Thừa Tướng, đây quả thực là lợi cả đôi đường. Nhưng hắn lại có ý với Lục Khê, nếu không chiếm được nàng thì thật không cam tâm.
Nếu như Thường Vệ Quang đã biết cái gì đó, hắn sẽ nghĩ cách, dù sao Thường Tư Vân cũng là nữ nhi của Thường Vệ Quang, hắn mà lộ liễu phản bội Thường Tư Vân, sợ rằng vẫn sẽ làm Thường Vệ Quang không vui.
Nhạc Thanh điện.
Trong Thiên Điện, Ảnh Nguyệt cùng Vân Nhất mở tất cả các hộc tủ, lấy hết y phục ra ngoài.
Mùa mưa ẩm ướt đã qua, trước khi mùa hè đến phải sửa sang lại hết quần áo trong tủ treo, cái nào có nấm mốc thì đưa đến phòng giặt tẩy sạch, bị sâu đục phải sửa sang, màu sắc bị phai hay ố vàng thì bỏ đi. . . . . . Tóm lại tất cả y phục phải đem ra phơi lúc thời tiết còn chưa quá nóng gắt, rồi mới xếp lại vào tủ lần nữa.
Ảnh Nguyệt vốn chẳng có cảm tình với Vân Nhất, đặc biệt là thời gian gần đây trong lòng có hiềm khích với Lục Khê, mà Lục Khê đi đâu cũng mang theo Vân Nhất, khiến Ảnh Nguyệt càng thêm chán ghét nàng ấy, cũng vì vậy hai người sửa sang lại quần áo nửa ngày, nhưng một câu cũng không nói với nhau.
Dưới hộc tủ có một cái lỗ bị sâu đục, chiếc váy Yên La hồng nhạt cũng bị thủng mấy chỗ, Ảnh Nguyệt đưa ra hướng mặt trời nhìn một lúc lâu, lỗ này không nhỏ, chẳng biết có thể sửa được không.
Vân Nhất bên cạnh quay đầu lại liếc nhìn, mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng ta: "Bị mọt ăn rồi hả? Chất vải này ta biết rất rõ, nếu vá lại sẽ có dấu, nhưng chúng ta thêu hoa văn lên trên, như vậy sẽ không nhìn ra là từng bị hỏng."
Ảnh Nguyệt cười lạnh: "Muội muội hiểu biết cũng không ít nhỉ."
"Tỷ tỷ quá khen rồi, vài năm trước ta từng được Cao công công phái đến giúp đỡ hoàng hậu nương nương, mang quần áo của hoàng hậu nương nương đến cho cô cô của Thượng Y cục tu sửa, nên mới biết được một ít." Dừng một chút, Vân Nhất nói thêm: "Nếu tỷ tỷ ở trong cung thêm vài năm nữa, nhất định sẽ biết nhiều hơn ta."
Ảnh Nguyệt không bận tâm đến vẻ lấy lòng của nàng ấy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta đây sao có thể so bì được với muội muội ngươi? Ngươi thông minh lanh lợi, lại biết phục vụ người khác, bây giờ chủ tử đi đâu cũng mang ngươi theo, dù ta có ở trong cung thêm vài năm nữa, thì cũng chỉ là một cung nữ thiếu hiểu biết mà thôi."
Vân Nhất có chút xấu hổ, đành cười cười: "Tỷ tỷ nói gì vậy, chủ tử thấy mấy ngày trước tỷ tỷ bị thương, sợ tỷ đi ra ngoài nhiễm gió không tốt cho thân thể thôi. Dù tỷ tỷ không đi ra ngoài, muốn biết bên ngoài có những chuyện mới gì, muội muội đều sẽ nói cho tỷ nghe."
Thấy Ảnh Nguyệt không lên tiếng, Vân Nhất bắt đầu nói vài chuyện náo nhiệt trong cung mấy ngày nay: "Vài ngày trước, An Uyển nghi làm hoàng thượng vui vẻ, hoàng thượng liền tặng cho Tề hoa điện tháp Lưu Ly bảo thạch, nghe nói bảo thạch này là do Tây Vực sản xuất, vô cùng trân quý, trong cung không ít nương nương cũng phải đố kỵ đỏ mắt đấy. Còn có khuya ngày hôm trước, nương nương đến Thanh Tâm Điện bái Phật thắp hương, lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, Cao công công liền phát hiện Lễ Bộ Thượng Thư đứng ở đó không biết làm gì, sau khi hoàng thượng biết chuyện này, hoàng thượng còn hỏi Cao công công một lúc lâu đấy."
Ánh mắt Ảnh Nguyệt bỗng ngưng trệ, vội vàng kéo tay Vân Nhất: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Lễ Bộ Thượng Thư? Là Quý Thanh An Quý đại nhân?"
Vân Nhất sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Đúng vậy, hình như là Quý đại nhân đó?"
Mặt Ảnh Nguyệt trắng bệch, ném chiếc váy bị mọt ăn trong tay xuống, chạy qua hành lang đi tới tẩm cung nơi Lục Khê nghỉ ngơi.
Lúc này Lục Khê đang ngồi trên ghế dựa đọc sách, nghe tiếng bước chân, khẽ ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhưng không nói gì.
Ngực Ảnh Nguyệt phập phồng, không biết là vì hốt hoảng hay là vì chạy nhanh, vừa dừng lại nàng ta liền lập tức hỏi: "Chủ tử, đêm hôm trước có phải người gặp Quý đại nhân ở ngự hoa viên hay không?"
Lục Khê bình tĩnh rũ mắt tiếp tục xem sách, giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng ta, vẻ mặt nhàn nhạt, không có chút khác thường nào.
Ảnh Nguyệt cắn cắn môi, hỏi lại lần nữa: "Chủ tử, nô tỳ cả gan, xin trả lời nô tỳ."
Lần này, cuối cùng Lục Khê cũng ngẩng đầu mở miệng: "Ngươi còn biết ta là chủ tử ngươi là nô tỳ?"
"Nô tỳ vẫn nhớ. . . . . ." Sắc mặt của Ảnh Nguyệt trắng bệch, nhưng kiên trì nhìn nàng, chờ đợi đáp án.
Nếu hắn thật là vì nàng ta. . . . . . Không không không, sao hắn lại ngốc như vậy được? Nữ nhân của hoàng thượng cũng dám mơ ước!
Nhưng hắn vốn rất thích chủ tử, nam tử tốt đẹp như hắn chính là người vì tình yêu có thể bất chấp tất cả. . . . . .
Tâm trí nàng ta rối loạn lo lắng đứng tại chỗ, trong lòng vô vàn suy nghĩ đảo qua.
Rốt cuộc Lục Khê cũng thở dài, nhìn nha hoàn đã theo mình nhiều năm: "Đúng vậy, vì chờ ta nên hắn chạy đến Ngự Hoa Viên đứng ngốc ở đó, còn bị Cao công công nhìn thấy, hoàng thượng cũng vì vậy nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ tra ra ta. . . . . . Ta đã nói với hắn, hôm nay sau khi lâm triều ta sẽ chờ hắn ở cửa Nam Vân, nói rõ ràng tất cả."
"Nhưng chủ tử đi như vậy, trong cung có vô số tai mắt, nhất định sẽ phát hiện ra người và Quý đại nhân đấy!" Ảnh Nguyệt kinh hoảng nói, nhưng Lục Khê lại rất rõ ràng sự kinh hoàng này là vì Quý Thanh An hay là vì mình.
Nàng rũ mắt nhìn sàn nhà, một hồi lâu mới nói nhỏ: "Ta sẽ không đi, hôm đó ở chỗ hoàng hậu nương nương ta nghe nói Ngụy Thải Nữ sẽ đến cửa Nam Vân cho chim bồ câu ăn."
Ảnh Nguyệt sững sờ, ngay sau đó hiểu ý của nàng.
Nàng muốn cho người khác nhìn thấy người Quý Thanh An gặp gỡ là Ngụy Thải Nữ!
Lời này giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào trái tim, khiến Ảnh Nguyệt nhất thời sợ hết hồn hết vía: "Chủ tử, làm sao ngươi có thể. . . . . . Làm sao ngươi có thể đối xử với Quý đại nhân như thế!"
Nét mặt của nàng ta vừa kinh ngạc, vừa tức giận, giống như người Lục Khê muốn hại của là người thân nhất của nàng ta vậy.
Lục Khê yên lặng nhìn Ảnh Nguyệt, giống như lại nhìn thấy tình cảnh trước khi trọng sinh, người trước mặt muốn tư thông với Quý Thanh nhưng chưa thành cũng quỳ trên mặt đất khổ sở cầu khẩn mình, khi đó nàng ta than thở khóc lóc nói nàng ta động tình với Quý Thanh An thế nào, mà mình không những không để ý đến tình cảm của nàng ta, còn không quý trọng Quý Thanh An, luôn giận dỗi hạch sách hắn.
Rõ ràng là người đi theo tự mình nhiều năm, nhưng vì sao cả kiếp trước và kiếp này đều vì kẻ bạc tình vô nghĩa kia phản bội chính mình, điều này sao có thể khiến nàng không thất vọng đau khổ đây?
Trước khi sống lại, ở Quý phủ nhiều năm như vậy, nàng không tin Ảnh Nguyệt lại không biết chuyện Quý Thanh An tư thông với thiên kim Thừa Tướng, nhưng nàng lại chẳng nói cho mình nghe nửa chữ.
Lục Khê bình tĩnh lại, ngước mắt, vừa bất đắc dĩ lại vừa thương cảm nhìn nàng ta: "Hoàng thượng đã hoài nghi ta, chỉ có kế này mới có thể rửa sạch hiềm nghi, không đến nỗi nguy hại tới cha ta. Ảnh Nguyệt, ngươi đã nói dù có chuyện gì cũng sẽ đứng bên cạnh ta, ngươi nhất định phải giữ bí mật, biết không?"
Lòng Ảnh Nguyệt lạnh lẽo, nhưng vẫn cố gắng khống chế mình không nên để lộ ra chút hận ý với Lục Khê, cúi mắt lễ phép đáp: "Vâng, chủ tử, nô tỳ sẽ không nói ra đâu."
Nàng ta xoay người vững vàng đi ra cửa phòng, Lục Khê tiếp tục bình tĩnh xem sách trong tay, sắc mặt an tường.
Lát sau, Vân Nhất mới bưng trà tới, đặt khay đặt lên bàn: "Chủ tử."
Lục Khê nhận lấy ly trà nhấp một hớp: "Làm rất tốt, bảo Tiểu Thuận chuẩn bị xe, chúng ta đến cửa Nam Vân một chuyến."
"Vâng"