Mặt nước xanh lục trong ly trà Long Tĩnh sóng sánh đánh vào thành men, tầm mắt của Minh Uyên dừng lại ở đó, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.
Hắn ngồi trước bàn sách, Thường phi đứng ở trong đại điện; hắn nhìn chăm chú vào ly trà trong tay, mà Thường phi thì nhìn chăm chú vào hắn.
Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn cũng chậm rãi mở miệng: "Ngươi có biết quy củ là hậu cung không được tham gia vào việc triều chính?"
"Nô tì biết." Thường phi bình tĩnh đáp, không hề có dáng vẻ muốn nhận sai.
"Là trẫm quá sủng ái ngươi, nên ngươi dám càn rỡ như thế sao?" Âm thanh nghiêm nghị, Đế Vương ngồi sau cái bàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn nàng ta, biểu tình sủng ái xưa nay bị dáng vẻ bí hiểm thay thế: "Đừng nói tới chuyện trẫm không chấp nhận cho ngươi cầu tình, chỉ bằng những việc huynh trưởng ngươi đã làm, cũng đủ để trẫm giết hắn cả trăm lần rồi !"
Thường phi quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, nói rõ từng chữ: "Nếu như hoàng thượng giết huynh trưởng nô tỳ, vậy nô tỳ nào còn mặt mũi sống tiếp nữa? Nói chi đến việc có chỗ đứng trong hậu cung?"
Minh Uyên dằn mạnh ly trà xuống bàn: "Càn rỡ! Thường phi ngươi đang định uy hiếp trẫm sao?"
"Nô tì không dám, nô tì chỉ muốn nói, xưa nay hoàng thượng luôn sủng ái nô tỳ, dù nô tỳ phạm sai lầm, hoàng thượng cũng đều cho nô tì cơ hội, như vậy, cũng hi vọng hoàng thượng có thể cho ca ca một cơ hội——"
Lời còn chưa nói hết, liền bị Minh Uyên lạnh lùng cắt đứt: "Đủ rồi, trẫm thấy ngươi quả thực là ỷ sủng mà kiêu, không biết trời cao đất rộng là gì. Cao Lộc, đưa Thường Thục Nghi hồi cung, đóng cửa hối lỗi."
Thường Thục Nghi? Đây là giảm phẩm cấp của nàng?
Mặt Thường phi trắng bệt, đã khi nào hoàng thượng nghiêm khắc với nàng ta như thế? Nàng ta định nói thêm gì nữa, nhưng tự ái trong lòng nổi lên, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, nặng nề đi ra khỏi điện, chẳng thèm để ý đến Cao Lộc đang đi phía sau.
"Hoàng thượng bận xử lý quốc sự, nô tỳ có tay có chân, không cần làm phiền Cao công công, tránh bảo nô tì ỷ sủng mà kiêu."
Đưa lưng về phía Minh Uyên, nàng ta không thấy vẻ mặt nên có của người đang tức giận sau bàn, mà ngược lại vẫn là vẻ ung dung thường thấy.
Còn Minh Uyên cũng không thấy được vẻ tức giận trên mặt Thường phi biến mất trong nháy mắt, thậm chí khóe miệng nàng ta còn có nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên.
Lục Khê vừa đến cửa liền đụng phải Thường Thục Nghi đang nghênh ngang đi ra, chỉ kịp cúi người hành lễ, lời thỉnh an trong miệng còn chưa kịp nói, liền bị người ta đẩy một cái.
"Cút qua một bên! Đồ cản trở!" Giọng nói hiển lộ rõ vẻ vô lễ cùng tức giận.
Bởi vì không đề phòng, lại bị nàng ta đẩy mạnh như thế, Lục Khê mất tự chủ ngã ra sau, nhưng trong lúc nguy khốn, nghĩ đến việc người trong điện sẽ nghe được âm thanh, vì vậy liền cắn răng tăng thêm chút sức, ngã xuống bậc thang.
Trên cổ tay lập tức xuất hiện một vết thương, máu tươi rỉ ra.
Thường Thục Nghi nhìn nàng một cái, biết sức mình đến cỡ nào, nhưng xưa nay nàng ta không phải là một người hay giải thích, dưới cơn thịnh nộ, dứt khoát hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
"Chủ tử người không sao chứ?" Vân Nhất hoảng hốt la lên, đỡ người đang cau mày đứng dậy, sợ hãi đến nỗi âm thanh cũng run rẩy.
Cao Lộc chính mắt thấy một màn này, vội vàng bước xuống bậc thang, vừa kiểm tra thương thế của Lục Khê, vừa quay đầu sai tiểu thái giám đi truyền thái y.
Trong đại điện, Hoàng đế tất nhiên cũng đã nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa, hắn nhanh chóng bước ra ngoài, ôm Lục Khê – lúc này sắc mặt đã trắng bệch – lên, đi về hướng Thiên Điện.
"Có đau lắm không?" Hắn cúi đầu hỏi nàng.
Lông mi Lục Khê khẽ run, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra nước mắt, nhưng lại cắn môi dũng cảm ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu nói: "Tạ hoàng thượng quan tâm, tần thiếp. . . . . . tần thiếp không sao."
Không sao? Vết thương trên cổ tay hở ra như miệng một đứa trẻ mới sinh, máu thịt lẫn lộn mà bảo không sao.
Vẻ mặt Minh Uyên có chút phức tạp, im lặng ngồi bên cạnh nhìn thái y vội vàng chạy tới băng bó vết thương cho nàng.
Cô gái này quả thật là nhỏ bé yếu ớt, hai gò má tái nhợt khiến người ta vô cùng thương tiếc, nàng cắn môi, bởi vì hắn đang ở cạnh mà cố nén nước mắt, cánh môi cũng sắp bị nàng cắn rách.
Nhưng người đang cố kiên cường vẫn có những hành động lơ đãng biểu lộ sự bất an, tựa như giờ phút này nàng đang nắm chặt tay hắn, hình như còn có chút run rẩy, giống như một chú chim non chịu kinh hãi.
Mãi cho đến thái y rời đi, hắn mới chuyển ánh mắt qua khuôn mặt nàng, tỉnh táo hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lục Khê cúi mâu, không nhìn hắn, chỉ khẽ nói: "Là lỗi của tần thiếp. . . . . ."
"Hả? Ngươi sai chỗ nào?" Hắn có chút buồn cười.
"Tần thiếp. . . . . . Tần thiếp không nên cản trở đường của Thường phi nương nương. . . . . ."
Thấy vậy Minh Uyên bật cười, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của nàng: "Ái phi quả thật là dễ bắt nạt."
Nếu là những phi tần khác, sợ rằng đã sớm thừa cơ hội này kéo Thường phi hống hách ngang ngược đã lâu kia xuống, cũng chỉ có cô gái nhỏ khiến người ta khó đoán tâm tư này mới cho hắn câu trả lời cổ quái như vậy.
Có lẽ quả thật là hắn quá dung túng Thường Thục Nghi, khiến nàng ta kiêu căng đến mức này. . . . . . Mặc dù đây cũng là điều hắn muốn thấy, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm.
Hắn thở dài, vỗ nhẹ lưng nàng: "Được rồi, Thường phi cũng chỉ nhất thời tức giận, không phải cố ý đẩy ngươi. . . . . . Đi thôi, trẫm tiễn ngươi về Nhạc Thanh điện."
Rốt cuộc nàng cũng nở nụ cười, trên lông mi còn vương ánh lệ, lóng lánh trong suốt.
Hắn gọi nàng là ái phi, chứ không phải là Mỹ nhân nữa. . . . . . đường đường là Hoàng đế mà lại đích thân đưa nàng hồi cung, thể diện của nàng quả thật không nhỏ.
Nhưng lúc nghe thấy hắn vẫn bảo vệ Thường Thục Nghi như vậy, trong mắt Lục Khê xẹt qua một chút mất mác, mặc dù rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc, nhưng vẫn bị Minh Uyên nhìn thấy.
Nàng gật đầu một cái, giống như đang trấn an mình, ít nhất hắn để ý nàng, như vậy là đủ rồi.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một chút thương tiếc, Minh Uyên ôm nàng đi ra liễn xa.
Chuyện này quả thật bất công với nàng, lần này thương yêu nàng nhiều hơn một chút, thật ra thì cũng không sao cả.
Nói cho cùng, một nữ nhân không tranh không giành vẫn làm cho người ta đau lòng hơn so với một nữ nhân ngang ngược vô lý, nhưng nếu Lục Khê thản nhiên tỏ ý muốn hoàng thượng đòi công đạo cho nàng, ước chừng Minh Uyên cũng sẽ không có ý nghĩ thương yêu nàng thế này.
Trong Nhạc Thanh điện không có mùi thơm nồng nặc, cũng không bày biện nguy nga, nhưng khắp mọi nơi đều có dấu vết của Lục Khê, khiến người ta phải khắc sâu vào trí nhớ.
Bên cửa sổ có những bồn hoa đang nở rộ, trắng noãn xinh xắn, không quá diễm lệ mà yên lặng tỏa hương tựa như chủ nhân của nó vậy; trên cửa sổ là những hoa văn được cắt dán tỉ mỉ bằng giấy, tuy phức tạp, nhưng lại nhỏ nhắn đáng yêu, vô cùng đặc biệt; vật trang trí đáng giá nhất trong điện là bức tượng Phật mạ vàng mà hắn ban thưởng mấy ngày trước, ắt hẳn là được lau chùi thường xuyên, bóng loáng sáng lực, nằm ngay trên nóc tủ, lộ vẻ rất được xem trọng.
Minh Uyên ngửi mùi thơm u lan nhẹ nhàng trên người nàng, dịu dàng đặt cô gái nhỏ trong ngực lên ghế dựa, chẳng hiểu sao trong lòng lại tràn đầy vẻ thư thái.
Nhìn lại nàng, trừ chiếc trâm hồ điệp trên búi tóc ra, phục sức còn lại đều cực kỳ đơn giản, không phấn son diêm dúa mà lại tươi trẻ đầy sắc xuân.
Vẻ ngoài này của nàng không phải là lần đầu tiên hắn được chứng kiến.
Lục Khê có chút lo lắng nhìn hắn, hình như cho rằng việc hắn đứng, mà mình ngồi là đại nghịch bất đạo, hơi mất tự nhiên nắm lấy vạt áo hắn: "Hoàng thượng, để cho tần thiếp hầu hạ người đi."
Minh Uyên cười vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói: "Được rồi, đừng quá xem trọng lễ tiết, hôm nay ngươi bị thương, buổi tối còn phải thay dược. Nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe thế nàng nhu thuận thu tay lại, nở cười vui vẻ.
"Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại đến Tê Ngô cung?" Hắn chợt nhớ tới việc này, ngước mắt hỏi nàng.
Lục Khê đỏ mặt, chậm rãi lấy từ trong ngực ra một chiếc hà bao màu xanh nhạt, dưới góc thêu một đóa hoa ngọc lan đơn giản, trắng noãn xinh đẹp, mát mẻ đáng yêu.
"Tần thiếp làm một chiếc hà bao, sau khi từ chỗ Thái hậu về, thấy cách Tê Ngô cung không xa, nên muốn tự tay đến tặng cho hoàng thượng."
Nàng chờ mong nhìn hắn, giống như hắn là trời của nàng.
Minh Uyên nhận lấy, ngoài ý muốn ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, giống hệt với hơi thở bạch lan trên người nàng.
"Trong này có hoa ngọc lan?" Hắn có chút kinh ngạc.
"Vâng, lần trước hoàng thượng hỏi tần thiếp dùng loại hương nhang gì, tần thiếp thầm nghĩ chắc hoàng thượng thích mùi hương của hoa ngọc lan, liền thường xuyên nhặt cánh hoa, ngoài một ít bỏ vào tủ quần áo, số còn lại mang đi phơi khô rồi cho vào hà bao." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, cuối cùng nhìn hắn chớp chớp mắt: "Hoàng thượng sẽ không chê thiếp vụng về, làm hà bao khó coi chứ?"
Minh Uyên cất hà bao vào tay áo, buồn cười nhìn nàng: "Ái phi là đang khiêm tốn hay kiêu ngạo biến hình đây?"
"Hoàng thượng nói sao, thì chính là vậy." Nàng mỉm cười, mang theo chút dí dỏm.
Minh Uyên ngồi thêm một lát, rồi mới rời khỏi Nhạc Thanh điện .
Cao Lộc nhìn người ngồi trên liễn xa đang trầm ngâm ngắm nhìn chiếc hà bao trong tay, thầm nghĩ Nhạc Thanh điện sau này ắt hẳn sẽ rất náo nhiệt.
Ít nhất hắn nhận thấy được, hoàng thượng rất có hứng thú với vị Lục Mỹ nhân này.
"Cao Lộc, đến chỗ hoàng hậu." Minh Uyên thu hồi hà bao, lạnh nhạt phân phó.
Vì vậy ngự giá chuyển hướngđến Đức Dương điện.
Hoàng hậu đang niệm Phật, nghe nói hoàng thượng giá lâm, liền nâng váy, mỉm cười bước ra khỏi Phật Đường.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng."
Kể từ khi Nhạc gia thất thế, thái độ của hoàng thượng đối với nàng ta cũng càng thêm lạnh nhạt, đặc biệt đến gặp nàng ta như bây giờ, chính là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Minh Uyên đỡ nàng ta dậy, cười nói: "Hoàng hậu không cần đa lễ. Hôm nay trẫm rãnh rỗi, chợt nhớ đã lâu không đánh cờ với hoàng hậu nên đến đây, không biết hoàng hậu có nhã hứng chơi với trẫm vài ván không."
"Đây là vinh hạnh của nô tì." Nàng ta quay đầu lại vui sướng sai cung nữ: "Mang bàn cờ lên đây."
Từng quân trắng đen được hạ xuống, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Minh Uyên thoải mái ra quân, còn hoàng hậu thì tập trung tinh thần, không dám lơ là.
"Hoàng thượng, người thua rồi." Cuối cùng, nữ nhân ngồi đối diện mỉm cười ngẩng đầu nói, lúc nhìn thấy dáng vẻ không chú tâm của Minh Uyên thì có chút mất mát: "Hoàng thượng, hôm nay người đặc biệt đến chỗ nô tỳ chắc không phải là để chơi cờ thôi chứ?"
Lúc trước, nếu nàng ta muốn thắng hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Trẫm chỉ muốn biết, hoàng hậu có ý kiến gì đối với việc trẫm giảm phẩm cấp của Thường Thục Nghi hay không?" Minh Uyên cũng không phủ nhận mục đích mình tới đây, trực tiếp mở miệng hỏi nàng ta.
Ánh mắt hoàng hậu bình tĩnh, cúi mâu cười đáp: "Thục Nghi muội muội xinh đẹp, tính tình thẳng thắn, trừ bỏ đôi lúc có chút trẻ con ra, thì quả thật là một cô gái khiến người khác yêu mến."
Tính trẻ con? Những lời này rõ ràng là đang nói đến chuyện Thường Thục nghi chọc giận hoàng thượng lúc chiều, sợ rằng việc nàng ta bị hạ cấp đã loan truyền khắp hậu cung, những phi tần hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ nàng ta lúc trước ắt hẳn cũng đã cười thầm đến gãy lưng rồi.
Minh Uyên cúi đầu cười khẽ: "Tính trẻ con. . . . . . là trẫm quá sủng ái nàng ta, khiến nàng ta trở nên vô pháp vô thiên, không biết trời cao đất rộng, nghĩ rằng hậu cung là nơi nàng ta muốn làm gì thì làm. Hôm nay trẫm giảm vị phân của nàng ta, cũng là để cho nàng ta một bài học. Đầu tháng sau, lúc bày quốc yến nhân ngày Lập hạ, trẫm sẽ nâng phân vị cho các phi tần, ý hoàng hậu thế nào?"
Trầm mặt một lát, hoàng hậu mới bất đắc dĩ nở nụ cười:"Nếu trong lòng hoàng thượng đã có quyết định, cần gì phải hỏi nô tì chứ? Tất nhiên là nô tỳ nghe theo quyết định của hoàng thượng."
Nói cho cùng, hôm nay giảm phẩm cấp của Thường Thục Nghi, ngày khác vẫn sẽ nâng lên lại. . . . .Vị đắng trong lòng chậm rãi lan rộng, nàng ta cảm thấy ngôi vị hoàng hậu này của mình quả thật chẳng có ý nghĩa gì.
Trừ việc giúp phu quân mình giải quyết chuyện của những nữ nhân khác ra, còn có thể làm gì nữa đây? Nàng không những không chiếm được tâm của hoàng thượng, mà còn phải rộng lượng nhìn hắn sủng ái những nữ nhân khác, trong khi bản thân mình thì ngày càng già đi. . . . . .
"Tối nay hoàng thượng sẽ ở lại chứ?" Nàng ta cố gắng để bản thân mình đừng biểu lộ quá nhiều mong đợi.
Minh Uyên lạnh nhạt liếc nàng ta một cái: "Hôm nay, Lục Mỹ nhân bị Thường Thục Nghi đẩy ngã, bị thương, trẫm muốn đến thăm một lát, không ở lại dùng bữa với hoàng hậu được."
Vẻ mặt hoàng hậu có chút bi thương.
Nàng ta nói ở lại, hắn lại bảo là dùng bữa, cuối cùng là lưu lại cho nàng ta chút thể diện mà thôi. . . . . .
Quân Tâm lạnh bạc, đại khái là ý này đây.