Đấu Phá Hậu Cung

Chương 20




Ở trên giường hung hăng muốn nàng một lần nữa, Minh Uyên nhìn bộ dạng tức giận thở hổn hển của nàng, thuận miệng hỏi một câu: "Trước khi tham gia tuyển tú, Mỹ nhân đã từng gặp trẫm chưa?"

Lục Khê đang điều khí, trong âm thanh còn mang theo chút vô lực, đủ biết vừa rồi vận động kịch liệt đến cỡ nào: "Hoàng thượng lên ngôi năm thứ hai, vào Tết Nguyên Tiêu, cha đã từng mang tần thiếp vào cung tham dự yến tiệc, khi đó từ xa xa đã nhìn thấy Hoàng Thượng một lần."

"Hả? Năm đó nàng cũng tới à?" Minh Uyên nhìn nàng ngẫm nghĩ: "Sao trẫm không biết Lục tổng đốc có dẫn con gái theo?"

Đại thần triều đình vào cung dự tiệc, rất hiếm người mang theo gia quyến, trừ phi là có chỉ ý của quân vương, nếu không sao có thể dễ dàng mang theo người nhà ra vào hoàng cung như vậy được?

Lục Khê cố điều tức hô hấp, ngập ngừng nói: "Hình như là Thái hậu mời, lúc ấy tần thiếp cùng mẫu thân đều ở Thiên Điện của Thái hậu, cùng tham dự còn có gia quyến của một vài đại thần nữa. Những cũng đã vài năm rồi nên tần thiếp cũng nhớ không rõ, hình như sau khi Phụ thân dẫn thiếp về phủ, người có vẻ không vui, còn nói sau này nếu không quá cần thiết sẽ không dẫn thiếp đi nữa. . . . . ."

Minh Uyên không lên tiếng.

Năm đó, hắn chỉ vừa lên ngôi, quyền thế trong tay chưa bằng Thái hậu, cho nên ngay cả danh sách đại thần dự yến cũng hơn phân nửa là do Thái hậu làm chủ. Nếu hắn không biết lúc ấy Lục Thẩm Tư cũng mang theo thê nữ từ Giang Nam mang tới, vậy thì nhất định là Thái hậu mời.

Về phần Thái hậu muốn mời nhóm quyền thần đó làm cái gì, lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người ngoài cũng biết, chẳng qua là muốn lôi kéo quyền thần, cùng chung sức chống lại hắn mà thôi.

Hơn nữ, hình như từ sau năm ấy hắn chưa từng gặp lại Lục Thẩm Tư. . . . . . trong lòng Minh Uyên đã có tính toán, chỉ nhàn nhạt cười cười: "Ở trong ấn tượng của trẫm, Lục tổng đốc hình như không phải là người thích kết bè kết phái."

Phụ thân được hoàng thượng chính miệng khen tặng, dĩ nhiên Lục Khê rất vui vẻ, trong mắt toát lên sự cảm kích, người cũng dựa sát hơn vào Minh Uyên.

"Mỹ nhân có còn nhớ, những người cùng dự tiệc với mẫu tử nàng không?" Minh Uyên lơ đãng mở miệng, cánh tay cũng trượt lên theo vùng da trần trụi của nàng, phân tán một phần lực chú ý của đối phương.

Lục Khê hơi run rẩy, vừa như oán giận liếc hắn một cái, vừa nhớ lại, đang định nói, lại chợt nhớ tới điều gì, vội vàng im lặng, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời: "Hoàng thượng, tần thiếp không nhớ rõ lắm, căn bản là những người chưa từng gặp qua, cộng thêm thời gian đã lâu nên…, thứ cho nô tì ngu dốt, không nhớ được tên họ.".

Thân thể nàng hơi run rẩy, có vẻ sợ hãi, Minh Uyên biết nàng lo lắng “họa là từ miệng mà ra”, nhưng vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn hỏi chút ít mà thôi, chuyện này chỉ cần bảo Cao Lộc đi thăm dò là ra tin tức, cần gì phải làm khó nàng?

Nghĩ như vậy, hắn nhếch môi cười: "Nếu muốn trẫm thứ tội, vậy nàng có biết nên làm gì để lấy lòng trẫm không?"

Mặt Lục Khê đỏ lên, ngập ngừng nói nói "Hoàng thượng, không phải mới vừa đã. . . . . ."

. . . . . .Chiến đấu một trận kịch liệt rồi ư? Sao giờ lại muốn nữa?

Minh Uyên vén chăn gấm lên, trong tiếng kinh hô của nàng ôm thân thể trần trụi nhỏ bé dưới thân lên, bước ra sau tấm bình phong, nhảy vào thùng nước tắm: "Không bằng Mỹ nhân bồi trẫm tắm uyên ương đi, ngươi thấy thế nào?"

Ngươi thấy thế nào. . . . . . Nàng thấy hắn chính là một đại sắc phôi không biết tiết chế!

Sau tấm bình phong hơi nước hòa hợp, những cánh hoa hạnh trôi nổi trong thùng gỗ, càng làm nổi bật lên làn da trắng mượt như tuyết. Mỹ nhân hơi khép mắt, môi son khẽ mở, tiếng than kiều mị tràn ra khóe miệng, càng khiến cuộc giằng co thêm kịch liệt.

Ngón tay thon dài linh hoạt tìm được đóa hoa ướt át mềm mại dưới làn nước, một tay kéo vòng eo mảnh khảnh của nàng gần sát lại mình, một tay chậm rãi xoa nắn kiều nhụy trong nước.

"Hoa rất đẹp. . . . . ." Hắn ẩn dụ thưởng thức bên tai nàng, sau đó ngậm lấy vành tai nhạy cảm, nhẹ nhàng hà hơi, cũng không biết là đang nói hoa hạnh trên mặt nước hay đóa hoa dưới kia. . . . . .

Mặt Lục Khê vốn bị hơi nước hun hồng, giờ lại càng thêm đậm, kiều diễm hơn cả hoa hạnh đang bập bềnh, những ngón tay dưới thân ngày càng tăng nhanh tốc độ, tần số của nó khiến nàng không nhịn được cong chân lên, cảm giác thoải mái khó nói lan rộng đến toàn thân.

"Hoàng thượng, chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút!"

Tiếng than ngâm không những không khiến đối phương thương tiếc, ngược lại là càng lúc càng nhanh, cho đến khi một dòng chất lỏng còn ấm hơn nước xối đầy tay hắn.

Lục Khê thở dốc, vốn tưởng rằng hắn sẽ tiến vào, nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên đẩy hai ngón tay vào thăm dò cấm địa còn đang run rẩy sau cao trào, bắt đầu mãnh liệt ra vào, khiến thêm nhiều hoa lộ ướt át tràn ra.

Ý thức Lục Khê từ từ tan rã, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn không quên phải đáp lại hắn, đổi bị động làm chủ động.

Nàng ôm cổ hắn, dán cánh môi đỏ hồng lên lồng ngực trần trụi, sau đó vuốt ve lúc nhẹ lúc mạnh, cho đến khi điểm đỏ nhô ra của hắn cứng rắn.

Trong thùng truyền đến tiếng nước va vào cạnh thành, dưới sự đùa bỡn của hắn, nàng kinh hô liên tục, mùi hoan ái lan đầy trong không khí.

Cuối cùng, nàng hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng van xin nói: "Hoàng thượng, tần thiếp không chịu nổi. . . . . . Tha cho tần thiếp đi. . . . . ."

"Hả? Không chịu nổi cái gì?" Hắn cố nén dục vọng đang thôi thúc, ung dung hỏi.

"Cho thiếp . . . . ." Nàng hạ người xuống, cảm thụ phần nóng bỏng cứng rắn đang chống đỡ trên nhụy hoa, trong cơ thể truyền đến rung động dồn dập.

Thấy Minh Uyên vẫn như cũ nhìn nàng, giống như là đang đợi nàng năng chủ động, Lục Khê khẽ cắn răng, “tự mình động thủ cơm no áo ấm”, dứt khoát run tay nắm chặt phần cứng rắn của hắn từ từ đưa vào cơ thể mình.

Nơi khít khao mềm mại cắn chặt cứng rắn của hắn, hắn rên lên một tiếng, không đợi nàng có động tác kế tiếp, liền ôm lấy eo nàng, hung hăng đẩy người lên.

"A. . . . . ." Cảm giác khó tả đánh thằng vào hai người khiến cả hai đồng thời thở hổn hển, bắt đầu một cuộc chiến mới.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Lục Khê vẫn không quên lộ ra một nụ cười nhạt.

Lúc Lục gia diệt vong thì những đồng liêu ngày xưa từng cùng phụ thân dự tiệc, không một ai vươn tay giúp bọn họ, còn rối rít tránh đi như rắn rết. Nàng biết có những chuyện bọn họ có muốn cũng không giúp được, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ mình quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin bọn họ thu lưu nữ nhi của mình, hơn nữa đã tìm được một tử tù khác để thế thân thì bọn họ vẫn bàng quang như cũ, chỉ nói: "Lục Đại Nhân, ngài cũng đừng làm khó cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng muốn giúp ngài, nhưng quả thật là có lòng nhưng không có sức!"

Thậm chí, có những người sau khi lấy một khoảng ngân lượng lớn cùng đồ cổ quý giá của phụ thân xong, còn bỏ đá xuống giếng, vào ngày thẩm vấn cắn ngược lại phụ thân nàng, nói Lục Thẩm Tư âm thầm ăn hối lộ, hơn nữa những thứ đó đều là do ngày xưa thu hối lộ mà có. . . . . .

Trong quan trường lòng người hiểm ác thế nào nàng đã thấy rõ ràng, hôm nay nàng không nói, nhưng muốn cho bọn họ biết rằng, kết quả một năm sau của Lục phủ có thể thay đổi và vô cùng có khả năng biến thành kết quả của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.