Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 41-42




Chương 41: Về muộn

răng sáng treo cao, trời sao lóng lánh. Ánh đèn đường rực rỡ như những viên ngọc, ồn ào náo nhiệt. Triệu Hi Tuấn lái chiếc xe thể thao màu trắng tới.

Anh đưa Tiểu Mạt về nhà trước. Tiểu Mạt đỏ mặt, lưu luyến không rời mãi đến khi Chu Thiến cười nói:

– Được rồi. Mau về đi thôi, sau này vẫn còn dịp gặp lại.

Lúc này cô mới hân hoan nhảy nhót trở về nhà. Triệu Hi Tuấn nhìn bóng dáng cô cười nói:

– Đây là bạn chị dâu quen sau khi mất trí nhớ sao? Một cô gái thú vị!

Chu Thiến nghĩ rồi nói:

– Đây là người hay trang điểm cho chị, chơi khá thân

Triệu Hi Tuấn nói:

– Quen biết nhiều bạn bè cũng tốt, trước kia những danh môn thục nữ hẹn chị đi dạo phố uống trà, chị luôn tìm lý do từ chối, lâu dần, mọi người đều nói Triệu phu nhân là người tính cách lạnh lùng, cũng ít người ở bên. Bên chị có thể nói cũng chỉ có Văn thư kí.

Chu Thiến không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ: Văn Phương này, tâm cơ cũng quá sâu, da mặt quá dày, câu dẫn chồng người ta rồi mà vẫn còn bạn bạn bè bè. Triệu Hi Tuấn lái xe, giữa đêm hè gió thổi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái mát mẻ. Triệu Hi Tuấn nói:

– Chị dâu, xin chị giấu chuyện đêm nay cho em

Chu Thiến tiếc cho anh:

– Em thật sự muốn bỏ qua sao?

Triệu Hi Tuấn thở dài:

– Em sao muốn bỏ qua, trước cũng có mấy công ty quản lí liên hệ nhưng em vẫn không dám nhận lời. Em rất hiểu tính cha, ông nhất định không đồng ý. Ông luôn cho rằng ngôi sao dù nổi tiếng cũng chỉ là con hát. Ông là người sĩ diện như vậy, sao chịu để con mình đi làm con hát!

Chu Thiến nhịn không được nói:

– Nhưng em đã lớn như vậy, chuyện của mình hoàn toàn có thể tự mình quyết định

Triệu Hi Tuấn cười khổ:

– Thì sẽ là đối nghịch với cha! Chị dâu, em không sợ chị cười nhưng quả thực em không dám chống đối cha, chọc giận cha. Đến lúc đó, cha sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Triệu, ông cũng không phải là chỉ có mình em là con trai

Anh yên lặng, gió thổi tóc anh bay về phía sau lộ ra chiếc cổ tinh tế. Đôi lúc có mấy sợ tóc làm chắn tầm nhìn, anh dùng tay khẽ gạt đi. Tay anh cũng rất mịn màng.

Chu Thiến như hiểu được điều gì, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì. Một lát sau, giọng Triệu Hi Tuấn nhẹ vang lên:

– Hào quang em có đều là nhà họ Triệu cho. Rời khỏi Triệu gia, em chẳng là gì cả, cũng chẳng phải là Tuấn Hi thong dong tao nhã. Cuộc sống của nghệ sĩ rất vất vả, để thành danh cũng phải đi qua con đường chông gai. Nếu hoàn toàn do em tự mình phấn đấu, em… thật sự không có dũng khí đó! Em như con chim nuôi trong nhà đã quen cũng sớm đã quên cách tự ra ngoài kiếm ăn.

Gió đêm như tiếng thở dài khẽ

Chu Thiến đột nhiên nghĩ: Giờ cô cũng là con chim nuôi trong nhà đó sao? Để cô quen với cuộc sống này, cô còn có thể trở về làm Chu Thiến tay làm hàm nhai sao?

Sau đó, hai người đều có tâm sự nặng nề, không ai nói gì.

Về nhà, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Triệu Hi Thành ngồi trên sô pha trước cửa lớn, vẻ mặt u ám. Khi nhìn thấy Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn cùng vào thì mặt trầm lại. Anh lạnh lùng nói:

– Hai người vẫn đi cùng nhau?

Chu Thiến thấy sắc mặt anh thì tim run lrrn. Lại nghe anh nói như vậy, biết anh đã hiểu lầm, vội nói:

– Không phải, không phải, chúng tôi gặp nhau ở ngoài cửa.

Triệu Hi Thành trừng mắt nhìn cô:

– Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu, vì sao về muộn như thế?

Triệu Hi Tuấn có chút lo lắng nhìn Chu Thiến. Chu Thiến thầm nghĩ: Không nên nói đến quán bar thì hơn, vạn nhất anh ta hỏi đi quán bar nào thì phải nói thế nào? Bệnh viên cũng không được, càng không được nói chuyện đã gặp Kiều Tranh, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào?

Sự do dự này càng khiến Triệu Hi Thành bực tức, anh cười lạnh:

– Sao thế, có gì không thể nói sao?

Trước mặt người hầu và Triệu Hi Tuấn, Chu Thiến bị anh ta nói đến không xuống được thang, cô nổi giận nói:

– Vớ vẩn, tôi đi đâu sao phải báo cáo với anh

Nói xong, thấy sắc mặt anh càng lúc càng âm trầm thì không khỏi chột dạ, vội xoay người lên lầu. Triệu Hi Thành tức giận, đang chuẩn bị đuổi theo thì bị Hi Tuấn kéo lại.

Triệu Hi Tuấn thấy chị dâu vì giúp mình mà bị anh nghi ngờ thì không khỏi áy náy, anh nói:

– Anh ơi, có chuyện gì thì từ từ nói

Triệu Hi Thành cười lạnh:

– Giờ em có vẻ càng ngày càng thích quản chuyện vợ chồng anh. Hừ… đây không phải thói quen tốt.

Nói rồi gạt tay Triệu Hi Tuấn, đi lên lầu. Anh đẩy cửa phòng, thấy Chu Thiến đang ngồi trên giường. Cô vừa thấy anh thì run bắn lên, vội trốn vào phòng tắm.

Triệu Hi Thành nhanh tay giữ chặt cô lại, đang định phát hỏa lại thoáng nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, không hiểu sao cơn tức lại biến mất. Anh thoáng hòa hoãn nói:

– Em trốn cái gì? Em sợ tôi như vậy sao? Tôi ăn em được sao?

Chu Thiến nghe xong, đột nhiên nhớ tới câu: “Loại người biến thái đó không sợ mới là lạ!” thì không nhịn được phì cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời đầu xuân, nhanh chóng hòa tan không khí lạnh lùng giữa hai người

Triệu Hi Thành nhìn chằm chằm nụ cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng quyến rũ đáng yêu, lửa giận còn lại cũng biến mất sạch. Anh nghĩ, sao trước kia không cảm thấy cô ấy đẹp như vậy? Trong lòng nóng lên, muốn ôm cô vào lòng nhưng vừa nghĩ đến sự kháng cự của cô với anh thì cố gắng đè nén lại.

Chu Thiến thấy anh chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen như cơn lốc xoáy sâu có thể hút cô vào. Tim không khỏi nhảy dựng, mặt nóng như lửa đốt.

Cô vội cúi đầu, che dấu vẻ quẫn bách của mình, trong lòng lại nghĩ: sức quyến rũ của Hi Tuấn trên sân khấu tuyệt đối không thua anh ta nhưng sao khi gặp Hi Tuấn cô không có cảm giác mặt đỏ, tim đập? (Chậc…) Cho dù là với Kiều Tranh cũng không khiến cô quẫn bách như vậy

Nhất định là vì cao thủ tình trường này am hiểu cách câu dẫn, cô là cô gái thuần khiết không phải đối thủ của anh ta…

Cô đang miên man suy nghĩ, giọng Triệu Hi Thành trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu:

– Lần này thì thôi, lần sau đừng về muộn như thế,… ít nhất cũng phải gọi điện thoại chứ! Không nói không rằng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy người, tôi… mẹ lo lắng gần chết! Trong giọng nói có chút mất tự nhiên.

Nhưng Chu Thiến cũng không nghe ra, lúc ấy cô nghĩ: đúng thế, sao không gọi điện thoại về trước? Nói đến nói đi đều là vì cô chưa từng coi nơi đây là nhà, chưa từng coi bọn họ là người nhà, không nghĩ bọn họ cũng lo lắng vì cô.

Chu Thiến cảm thấy áy náy, liền nhỏ giọng nói:

– Biết rồi, sau này tôi không thế nữa. Mai tôi đi xin lỗi mẹ

Lần đầu tiên Triệu Hi Thành thấy cô nhu thuận như vậy, cảm thấy vô cùng sung sướng, liền cười dịu dàng với cô. Nụ cười dịu dàng hiếm có này như có mồi châm lửa lòng người khiến mặt Chu Thiến vừa bình thường đã lại đỏ bừng, nóng cháy.

Tim cô đập loạn, vội nói:

– Tôi đi tắm đây

Xong vội vàng trốn vào phòng tắm.

=======

Chu Thiến ngâm mình trong bồn tắm lớn hồi lâu không chịu đi ra ngoài. Cô có chút bất ngờ, Triệu Hi Thành lại không truy cứu chuyện cô về muộn. Dựa vào tính chiếm hữu của anh ta, hẳn là tra đến ngọn ngành, vợ mình đã đi đâu, gặp ai, sao về muộn. Anh ta hẳn là phải truy cứu mới đúng.

Nhưng không có. Anh ta cũng chỉ nhẹ nhàng trách cứ cô vài câu, giọng điệu thậm chí cũng không nghiêm khắc. Còn cười dịu dàng như thế với cô! Rất quái lạ! Sự quỉ dị đó khiến cô hoảng loạn.

Chẳng lẽ anh ta không biến thái như cô nghĩ?

Nhưng anh ta quả thật không trung thành với hôn nhân! Nhưng thế cũng liên quan gì đến cô? Cô đâu phải vợ anh ta.

Anh ta có mấy lần định cưỡng gian cô! Nhưng trong mắt anh ta thì chỉ là chuyện muốn gần gũi vợ, hơn nữa anh ta cũng không hề bắt ép cô quá…

Nhưng anh ta thiếu chút nữa bóp chết cô! Nhưng anh ta chẳng qua là thịnh nộ mà mất lí trí, chung quy cũng không ra tay nặng… Ngược lại, là cô chỉnh anh ta thê thảm, nhưng anh ta cũng chẳng làm gì cô hết…

Có lẽ, anh ta không đáng sợ như cô nghĩ…

Cuối cùng cô đang nghĩ gì thế! Cô đột nhiên té nước vào mặt, việc gì phải nghĩ nhiều như vậy? Anh ta không biến thái hay không đáng sợ đâu liên quan gì đến cô? Cô là Chu Thiến, không phải Tống Thiệu Lâm, không liên quan gì đến nhau hết.

Mà nếu cô không quay về được? Nếu cả đời này cô chỉ có thể là Tống Thiệu Lâm?

Không không không, cô vẫn có hi vọng trở về, cho dù không thể quay về, cô cũng không muốn làm con dâu nhà giàu, nhìn chồng làm loạn bên ngoài mắt nhắm mắt mở.

Cô đứng dậy, lau không người, mặc vào bộ áo ngủ bảo thủ do Dung tẩu đưa đến rồi mới ra ngoài.

Đi ra ngoài thấy Triệu Hi Thành đang ngồi trên giường đọc sách, ánh đèn trên tường bao phủ tạo thành ánh sáng nhu hòa.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô nói:

– Tôi còn đang nghĩ, nếu em không ra, tôi có nên vào ôm em ra không

Cô lườm anh một cái, yên lặng đi tới góc giường bên kia, nằm đó, quay lưng về phía anh.

Mỗi ngày, buổi tối là lúc Chu Thiến lo lắng nhất.

Cô theo bản năng sờ xuống đầu gối. Kỳ thật cô cũng không nghĩ lại dùng tỏi đối phó với anh, động tác đó chẳng qua chỉ là tự tìm cảm giác an toàn.

Triệu Hi Thành nhìn thấy, lạnh giọng nói:

– Khỏi tìm. Về sau trong phòng này không bao giờ xuất hiện tỏi nữa

Nghe anh nói như vậy, thần kinh Chu Thiến lập tức căng thẳng. Anh ta nói vậy có ý gì, chẳng lẽ là anh ta còn định cưỡng ép cô? Thì ra cô không nhìn nhầm, anh ta chính là kẻ biến thái! Cô rụt người lại, vô cùng lo lắng. Trong lòng trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển nhưng không có ý nghĩ nào có thể giải vây cho cô.

Bên tai nghe được tiếng anh buông sách, tắt đèn, nằm xuống rồi như lần trước, đặt tay lên lưng cô rồi ôm cô vào lòng. Ngoài động tác này cũng không làm thêm gì.

Trong phòng chìm trong bóng tối, sau đó, ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu vào, rải lớp ánh sáng bạc lên căn phòng. Trong lúc yên tĩnh, anh nhẹ nhàng nói vào tai co:

– Em không cần lo lắng, chuyện lần trước… sau này sẽ không xảy ra nữa, anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện

Rồi lại cười khẽ:

– Hi vọng đừng quá lâu… em không thể để anh là hòa thượng mãi được!

Hơi thở ấm áp đừng đợt phun vào tai cô khiến cả người cô như tê dại. Nhưng bởi vì lời anh nói khiến thần kinh cô hơi thả lỏng xuống.

Cô không nhịn được châm chọc:

– Anh sẽ làm hòa thượng? Anh mà chịu bạc đãi mình sao, anh sẽ đi tìm phụ nữ khác thôi!

Những lời này Triệu Hi Thành nghe lại thành một hương vị khác. Anh mừng thầm trong lòng, thì ra còn có thể ghen, xem ra cô ấy với mình không phải hoàn toàn vô cảm. Lập tức, anh như thản nhiên nói:

– Sao còn có đàn bà nào? Văn Phương đã bị anh điều đi, anh và cô ta kết thúc rồi!

Anh lặng lẽ nhỏm người dậy, nương theo ánh trăng nhìn lén sắc mặt cô. Chu Thiến nghe xong không khỏi chấn động. Kết thúc? Nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì. Triệu Hi Thành có chút thất vọng, không nhịn được hỏi:

– Chẳng lẽ em không thấy vui?

Chu Thiến xoay người, nhìn anh:

– Vì sao tôi phải vui vẻ, người cũ đi người mới lại đến. Sao nào, lại coi trọng ai?

Triệu Hi Thành đột nhiên cao giọng:

– Anh đã nói anh không có người phụ nữ nào khác, không có, một người cũng không!

Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ vô cùng chân thật. Chu Thiến giật mình, hồi lâu mới nói:

– Thế thì làm sao? (haha =))

Triệu Hi Thành thở dài, lại nằm xuống, một lát sau mới nhẹ giọng nói:

– Anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh đã nghĩ làm như thế em sẽ vui

Anh xoay người sang chỗ khác, trong lòng cười khổ, rất mất mặt, câu này sao có thể xuất phát từ miệng Triệu Hi Thành anh? Thật là, rõ ràng là vợ mình sao lại khó giải quyết đến vậy?

Chu Thiến trong lòng chấn động không thôi, Triệu Hi Thành không ai bì nổi, bá đạo âm ngoan lại có thể nói ra những lời yếu đuối như vậy? Anh ta đáng lẽ phải nói: Tôi thích làm gì là việc của tôi, cô đừng xen vào; cô dù bất mãn cũng đừng hòng rời khỏi tôi! Nói câu đó mới hợp với anh.

Cô nhìn lưng anh, tóc ngắn cũn, bờ vai rộng, eo nhỏ. Hồi lâu hồi lâu cũng không nói được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.