Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 17-18




Chương 17: Tiệc rượu

Hai mắt cô lập tức rũ xuống, Triệu Hi Thành nhíu mày, sao tâm tình đột nhiên chuyển xấu đi vậy?

Triệu Hi Thành ôm eo cô chặt hơn, hỏi:

– Sao thế, có chuyện gì à?

Chu Thiến vội lắc đầu, việc này làm sao có thể cho anh biết, cô miễn cưỡng lấy tinh thần nói:

– Không sao, không xảy ra chuyện gì cả.

Cô ấy nhất định có việc gạt anh. Triệu Hi Thành không khỏi tức giận, cô chưa từng mở lòng với anh. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xa cách với anh, anh liền bốc hỏa. Anh buông tay, bỏ lại cô, một mình đi ra cửa lớn.

Chu Thiến nhìn bóng dáng của anh, hung hăng trừng mắt một cái. Cầm thú này, trở mặt hơn trở bàn tay. Hừ! Nể tình 10 vạn tệ, tôi nhịn anh. Sau đó cô cũng đi theo Triệu Hi Thành ra ngoài

Ngoài cửa, Triệu Hi Thành đã ngồi trên xe chờ cô. Hôm nay anh không tự lái xe, Chu Thiến nhìn nhìn, lái xe chính là người đã đưa cô về nhà mẹ đẻ

Lái xe mở cửa cho cô, cô mỉm cười cảm ơn rồi ngồi lên.

Triệu Hi Thành cũng chẳng nhìn cô lấy một lần, xị mặt ra. Chờ cô ngồi xuống, anh mới lạnh lùng mở miệng:

– Tiệc rượu đêm nay rất quan trọng, giám đốc khu vực Châu Á của công ty Hoa Thái đến dự, đó là đối tượng công ty muốn hợp tác, cho nên…

Anh nhìn cô, con mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh:

– Cho nên tốt nhất cô đừng có bảy vẻ mặt buồn bã rủ rũ đó nữa, làm mất mặt Triệu thị.

Chu Thiến cũng hơi giận. Thái độ gì thế? Không muốn nhìn cô thì bảo cô đi làm gì. Nhưng cô cũng không dám nói những lời này. Chu Thiến nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên tươi cười cực kì dối trá, ánh mắt mị mị thành đường chỉ, khóe miệng kéo đến tận mang tai nói:

– Anh yên tâm, tối nay lúc nào tôi cũng thế này cho anh nở mặt

Triệu Hi Thành như đột nhiên bị người dùng phép định thân làm đông cứng người, kinh ngạc nhìn cô. Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ cổ quái, như đang cố gắng khắc chế điều gì đó.

Triệu Hi Thành quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng tay che miệng lại, đáy lòng cười lớn, nửa ngày cũng vẫn buồn cười. Cô gái này, cô ấy nghĩ cô đi để làm vợ xấu của anh sao? Xấu muốn chết… Khóe miệng anh tươi cười không ngừng được. Không hiểu vì sao, hình tượng trầm ổn bao nhiêu năm qua suýt nữa bị hủy vì cô.

Chu Thiến thấy anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ không thèm nhìn cô, nghĩ chắc lại chọc giận anh nên thầm khinh bỉ lòng dạ Triệu Hi Thành hẹp hòi, cũng không để ý đến anh, ngược lại hỏi lái xe:

– Anh lái xe, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi!

Một câu này lại làm mặt Triệu Hi Thành co giật

Bên tai anh là tiếng cô và lái xe tào lao:

– Anh Vương, anh lái xe giỏi thật, cảm giác như ngồi một chỗ vậy

– Anh Vương đã kết hôn chưa

– Ôi, không nhìn ra được anh đã có con lớn thế đâu, nhìn anh trông cũng chỉ khoảng 30 tuổi thôi… Cái gì? 40! Thật nhìn không ra, vợ anh chăm anh thế nào vậy?

Mới đầu, lái xe Vương còn nhìn sắc mặt Triệu Hi Thành qua gương chiếu hậu sau thấy anh không có phản ứng thì dần dần lớn mật, cùng Chu Thiến tán gẫu đôi câu. Dù sao cũng đang lái xe, cũng chẳng ảnh hưởng gì

Triệu Hi Thành nhìn ra cửa sổ nhưng tâm trí lại hướng về Chu Thiến, nghe giọng nói thanh thúy mà dịu dàng của cô, thỉnh thoảng cười nhẹ lại như chiếc lông chim khẽ cọ vào tim anh, nụ cười anh càng lúc càng nhu hòa, trong lòng vô cùng an tĩnh

Triệu Hi Thành đột nhiên nghĩ, bao giờ thì cô có thể thoải mái nói chuyện phiếm với mình như vậy

Xe đến nơi, ngay cả trong nhà lái xe Vương có bao nhiêu cái TV Chu Thiến cũng biết

Bọn họ xuống xe, lúc này Chu Thiến mới biết bọn họ đến là khách sạn xa hoa nhất thành phố. Khách sạn này, cô và Tiểu Mạt từng đi qua vô số lần, cũng từng cực kì hâm mộ nhìn những vị khách ăn mặc thời thượng qua lớp cửa thủy tinh đó mà chưa dám bước vào. Không ngờ lại cũng có ngày cô xinh đẹp, ngẩng cao đầu bước vào. Lần khác cũng phải đưa Tiểu Mạt đến, sau đó ăn uống thoải thích, thuê phòng hạng nhất mới không uổng phí lúc cô làm kẻ có tiền

Triệu Hi Thành khuỳnh tay ra đợi hồi lâu cũng không thấy cô vịn vào thì quay người nhìn. Thấy Chu Thiến đang ngẩn người nhìn khách sạn thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao từ sau khi mất trí nhớ cô như biến thành người khác? Phong phạm thục nữ khi xưa đâu? Không còn nhớ sao? Nhưng cô như thế này lại càng thú vị!

Triệu Hi Thành đi tới, đem tay cô khoác vào tay mình rồi nói:

– Ngây ngốc cái gì? Ngốc cũng phải đi vào theo tôi, người không biết thì cười gật đầu là được rồi

Triệu Hi Thành dường như có chút lo lắng lại bỏ thêm một câu:

– Đây không phải là chợ, đừng có cười nói loạn với người khác

Chu Thiến bĩu môi, khó chịu đáp lại:

– Biết rồi!

Trong lòng lại nghĩ: Không cho tôi nói chuyện thì muốn tôi đến làm gì? Làm bình hoa chắc!

Bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, đại sảnh khách sạn rộng lớn sang trọng, sàn đá cẩm thạch sáng ngời, đèn thủy tinh lớn như chuỗi ngọc lóng lánh, bên cạnh là những bồn cảnh xanh um, nhân viên làm việc tới lui đều mặc đồng phục chỉnh tề

Chu Thiến đang nhìn đông nhìn tây đột nhiên thấy tay tê rần, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt đẹp của Triệu Hi Thành đang lườm mình, cắn răng nói:

– Đừng có nhìn đông nhìn tây như nhà quê thế, mất mặt lắm

Giọng nói vô cùng nhỏ. Chu Thiến bị anh nói thì vội vàng cúi đầu.

Ai ngờ Triệu Hi Thành đáng ghét kia lại nói, lần này giọng nói hình như có chút bất đắc dĩ:

– Cô cúi đầu làm gì? Trên đất có tiền à?

Chu Thiến lại vội vã ngẩng đầu, vội nắm chặt tay áo Triệu Hi Thành, bộ dáng như gặp kẻ thù lớn

Khóe mắt Triệu Hi Thành giật giật, đột nhiên có chút hối hận vì đã đưa cô đến. Anh dừng bước, khẽ vỗ vỗ lên tay cô, nhẹ giọng nói:

– Đừng khẩn trương, thôi… cô cứ như bình thường thì được rồi

Mặt Chu Thiến đau khổ:

– Tôi quay về là được

Cô là Chu Thiến bình thường không phải là Tống Thiệu Lâm danh môn khuê tú. Cô chưa từng gặp qua trường hợp này, sao mà biết nên làm thế nào? 10 vạn tệ đúng là không dễ kiếm

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Thành tức giận, anh không kìm lòng được cao giọng:

– Giờ cô chạy bảo tôi kiếm đâu ra cô vợ đến thay thế?

Một câu khiến cho những người xung quanh chú ý, không ít người quay lại nhìn anh. Cũng không ít cô gái thấy anh tuấn tú thì liên tục quay đầu lại nhìn

Triệu Hi Thành chưa từng mất mặt như thế, dù luôn bình tĩnh, tàn nhẫn nhưng mặt cũng đỏ bừng lên

Chu Thiến nhìn vẻ quẫn bách của anh, trong lòng vô cùng vui mừng, không chút khách khí cười rộ lên.

Triệu Hi Thành vừa quẫn vừa giận vừa hận, hung hăng nhìn chằm chằm cô. Thấy cô cười, mắt cong cong, hai má ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Trong lòng như có gì kích thích, cả người bủn rủn, một cảm giác nói không nên lời dâng lên

Sắc mặt anh dần nhu hòa, anh nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa mãnh liệt. Sau đó, anh cũng cười lớn

Những người bên cạnh đều nhìn thấy một hình ảnh, tuấn nam mỹ nữ, quần áo hoa mỹ, khí chất cao nhã. Bọn họ nhìn nhau cười, không khí chung quanh có vẻ ái muội của đôi tình nhân, giống như bức tranh động lòng người, rất đẹp, rất ấm áp khiến người khác vô cùng hâm mộ

=======

Chương 18: Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa Yến tiệc tổ chức tại tầng 15

Vừa mới vào cửa lớn đã có rất nhiều người vây quanh, vẻ mặt tươi cười, tay bắt mặt mừng chào hỏi Triệu Hi Thành.

– Sếp Triệu, sau này xin được chiếu cố hơn

– Sếp Triệu, về hợp đồng với công ty chúng tôi xin anh dành chút thời gian quan tâm

– Nghe nói tửu lượng của sếp Tổng rất tốt, lúc nào có dịp tụ tập cùng nhau?

– Sếp Triệu…

Chu Thiến dần dần bị đẩy lui khỏi người anh. Cô ở một bên lẳng lặng nhìn.

Lúc này, Triệu Hi Thành đã khôi phục sự trẩm ổn bình thường. Anh bình tĩnh bắt tay với từng người, thần sắc tự nhiên nói chuyện với từng người, đùa vui thoải mái. Trên người anh tản ra sự tự tin vô cùng, khí thế bừng bừng khiến cho anh có một mị lực độc đáo, dường như tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay anh, không gì có thể đánh bại được anh. Lại thêm bề ngoài chói mắt càng khiến các cô gái ở đây như xiêu như đổ. Ánh mắt của các cô đều tập trung trên người Triệu Hi Thành, vẻ mặt ai cũng như thất hồn lạc phách.

Chu Thiến thầm nghĩ: lúc trước cô thấy anh ta có phải cũng là bộ dáng háo sắc này không? Thoạt nhìn thật giống con ngốc. Yêu nghiệt này thật đúng là tai họa

Nhìn anh bận rộn không rảnh để ý đến mình, Chu Thiến liền chậm rãi tránh ra một bên

Giữa sân nhảy, âm nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng, trong không khí có hương rượu nồng nà. Mọi người tụm năm tụm ba khe khẽ trò chuyện. Một bên có một bàn dài trải khăn trắng, trên bài bày đủ loại đồ ăn ngon. Có những người phục vụ mặc đồng phục trắng bưng khay đi qua đi lại. Trên khay là những ly thủy tinh trong suốt, bên trong là những chất lỏng đủ các màu sắc

Bồi bàn đi đến bên cạnh cô, cô học theo người khác lấy ra một ly rượu màu sắc đặc biệt nhất. Cô uống một ngụm, không tệ, ngọt ngào, rất ngon

Lúc này Triệu Hi Thành đã phát hiện bên người không còn bóng dáng vợ mình. Anh vừa trò chuyện với mọi người vừa lẳng lặng tìm kiếm bóng dáng vợ mình. Rất nhanh chóng đã thấy cô cầm trong tay chén rượu, ánh mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn

Triệu Hi Thành khẽ cười. Cô gái này còn có thể tự đắc vui vẻ đến mức này cơ đấy. Không giống trước kia, luôn một mình ngẩn người, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn đã muốn phát hỏa.

Anh thấp giọng xin lỗi mọi người xung quanh rồi rời đi, đi về phía Chu Thiến

– Sao lại chạy ra đây? Tôi còn chưa kịp giới thiệu cô với mọi người

Chu Thiến uống cạn chén rượu rồi mới nói:

– Bọn họ nhìn thấy anh như ruồi bọ thấy thịt mà bu lấy. Trong mắt làm gì có ai thấy tôi. Sớm đã đẩy tôi qua một bên

– Có người so sánh như cô sao?

Ruồi bọ nhìn thấy thịt… Triệu Hi Thành đột nhiên cảm thấy trên người mình tản ra mùi hôi thối…

Thấy cô lại lấy một chén rượu thì nói:

– Chưa ăn gì mà uống là không tốt, đi ăn cái gì đi

Sau đó, đoạt lấy chén rượu trong tay nàng

Chu Thiến đi về phía bàn, đột nhiên lại quay đầu nói:

– Anh cũng chưa ăn gì đúng không. Cùng đi đi!

Chẳng qua là cô thuận miệng nói, dù sao danh nghĩa vợ chồng, lại còn là sếp của cô, quan tâm một chút chắc cũng được

Nhưng Triệu Hi Thành nghe được lại thấy trong lòng ấm áp, anh lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, khẽ nói:

– Cũng được. Vậy cô giúp tôi chọn đi

Chu Thiến nghe xong câu này, vụng trộm lườm anh, thì ra anh ta mang mình đến chỉ là làm nha hoàn tùy thân. Thật đúng là đại thiếu gia. Ai, ai bảo mình bắt người tay ngắn?

Chu Thiến nhận lệnh đi đến bên bàn ăn, cầm lấy chiếc đĩa nhỏ chọn đồ ăn

Một lát sau, Triệu Hi Thành đen mặt nói:

– Cô đang nghiên cứu cấu tạo của bọn họ sao? Lật tới lật lui, tùy tiện chọn là được rồi

Chu Thiến buông cái kẹp lớn, vẻ mặt tủi thân nói:

– Tôi đang xem loại thức ăn nào không có tỏi. Thật là phiền, còn không thể đưa lên mũi ngửi

Triệu Hi Thành hơi hoảng lên, nhất thời nhớ tới những lời trước kia Hi Tuấn nói với mình: “Thật ra chị dâu cũng rất để ý đến anh, ngay vừa nãy còn hỏi em về sở thích của anh!”

Tim của anh đột nhiên có cảm giác khó nói. Cảm giác xa lạ này đến bất ngờ khiến anh thiếu chút nữa thất thố. Để che giấu cảm xúc, anh cầm lấy nhíp, rồi nói:

– Mọi người đều biết tôi dị ứng tỏi nên chỉ cần yến tiệc có tôi tham dự sẽ không có tỏi.

Chu Thiến ngừng động tác trong tay, nhìn anh, vẻ mặt lộ ra sự khó tin, sau hồi lâu mới nói:

– Tất cả mọi người đều nhân nhượng anh, anh đúng là sung sướng

Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng: Bọn họ nhân nhượng anh là gì, chẳng qua là muốn đạt được lợi ích từ anh mà thôi

Anh nhìn về phía cô, cô đang cúi đầu chọn đồ ăn, đường cong xinh đẹp hiện lên

Dường như chỉ có cô chưa bao giờ muốn đạt được điều gì từ anh

Mà cô ấy lại là vợ anh! Anh dường như chưa bao giờ thật sự hiểu biết cô, anh đã bỏ lỡ chuyện gì?

Ngay tại giờ khắc này, không biết có gì sai khiến hoặc là anh bị ma xui, anh đột nhiên nói với cô:

– Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa

Chu Thiến sửng sốt, có lẽ người bên cạnh nói chuyện quá lớn ảnh hưởng đến tai cô? Anh ta sao có thể nói với cô những lời này, chẳng phải anh ta luôn chẳng coi Tống Thiệu Lâm ra gì?

Cô đứng thẳng dậy nhìn anh, hai mắt trong suốt tràn đầy sự kinh ngạc:

– Anh nói gì?

Triệu Hi Thành nhìn cô, hai mắt tản ra ánh sáng trong suốt, anh đến gần cô, đang định nói gì thì cửa lớn đột nhiên ồn ào

Mày rậm của Triệu Hi Thành khẽ nhăn, anh quay đầu nhìn về phía cửa nói:

– Thì ra là Sếp Kiều của Hoa Thái đến, khó trách náo nhiệt như thế, chúng ta đi trước một chút đi

Anh buông kẹp trong tay, tự nhiên ôm eo cô rồi khẽ nói vào tai cô:

– Chuyện vừa rồi về nhà rồi nói. Anh nhìn cô mỉm cười.

Chu Thiến hơi rung động người, tim đập mạnh, cảm giác khó mà nói nên lời. Cô mờ mịt đi theo anh, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời anh vừa nói. Anh ta nói bắt đầu một lần nữa? Cô nên làm gì bây giờ? Nếu cô từ chối anh có phải là bất công với Tống Thiệu Lâm, đây có lẽ là cơ hội duy nhất cải thiện cuộc hôn nhân bất hạnh của cô ấy. Có lẽ cô ấy thực sự cần cơ hội này.

Nhưng bảo cô đồng ý… cô lại không làm được… Ai, Tống Thiệu Lâm, sao cô mãi chưa tỉnh lại? Chuyện của mình phải tự mình giải quyết chứ.

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Triệu Hi Thành dừng bước, chỉ nghe thấy anh và đối phương bắt tay, dùng ngữ điệu bình bình nói:

– Sếp Kiều, lần đầu gặp mặt, hân hạnh

Bên cạnh có người nhiệt tình giới thiệu, Triệu Hi Thành còn nói:

– Để tôi giới thiệu, đây là vợ tôi – Tống Thiệu Lâm.

Lúc này, Chu Thiến ngẩng đầu lên nhìn đối phương

Sau đó, cô như bị sét đánh, đứng ngây người, hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông đối diện, mắt như nhòe đi

Thời gian như ngưng đọng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.