Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 13-14




Chương 13: Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác

Chu Thiến lập tức nhảy dựng lên, tìm trong phòng thay đồ một bộ quần áo rộng, cũng mặc kệ có thoải mái hay không, cô tự bọc kín mình lại

Sau đó, cô ngồi xuống bên giường, đầu óc bắt đầu suy nghĩ

Ta lập tức nhảy dựng lên, theo thay quần áo gian tìm được nhất kiện đại quần áo, cũng không quản hay không thoải mái, đem chính mình kín khỏa đứng lên

Cô nên làm gì bây giờ? Ở lại bên cạnh Triệu Hi Thành thật là chuyện nguy hiểm, có lẽ như Tiểu Mạt nói, cứ thế sớm muộn cũng bị anh ta ăn sạch. Nếu không, cầm 10 vạn chạy? Nhưng chưa làm việc đã cầm tiền lương của người ta có phải là rất vô đạo đức (chị thật là). Nhưng quan trọng là thân phận này thì cô có thể trốn đi đâu, dựa vào thế lực của Triệu Hi Thành thì tìm cô là việc đơn giản. Mà kết quả có phải sẽ càng khiến anh ta tức giận? Triệu Hi Thành là loại người bá đạo, muốn nắm trong tay mọi thứ, đến lúc đó anh ta sẽ đối xử với cô thế nào? Càng nghĩ, Chu Thiến không rét mà run

Vì sao Tống Thiệu Lâm còn chưa tỉnh lại? Đã qua một tuần từ lâu, chỉ cần cô ấy tỉnh lại, việc đổi cơ thể đã không có gì phiền não nữa rồi

Đang lúc do dự, Triệu Hi Thành bước ra khỏi phòng tắm.

Chu Thiến vừa nghe tiếng mở cửa đã vội lăn về phía góc giường, bọc chăn vô cùng kín. Cô chẳng có tâm tình thưởng thức bức tranh “mỹ nam xuất dục đồ” này

Chu Thiến quay lưng về Triệu Hi Thành, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, thần kinh căng thẳng

Cô cảm giác Triệu Hi Thành dần đi về phía giường, sau đó vị trí bên cạnh hơi lõm xuống, có lẽ là anh ta đã nằm xuống

Chóp mũi ngửi được mùi sữa tắm thản nhiên mà tươi mát, Chu Thiến không khỏi thở sâu

Bên tai nghe được tiếng Triệu Hi Thành xoay người, cánh tay anh vươn tới, ôm chặt eo cô.

Chu Thiến chấn động toàn thân, mở to mắt, giãy dụa định rời ra xa một chút

Tay Triệu Hi Thành dùng lực một chút cô đã không thể động đậy, trong lòng Chu Thiến rối bời, lưng tứa mồ hôi, chẳng lẽ lần này không trốn nổi sao

Bên tai lại truyền đến tiếng Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn:

– Đừng lộn xộn! Ngủ!

Triệu Hi Thành ôm Chu Thiến càng chặt, cánh tay cô tiếp xúc với da thịt trần trụi của anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo, trong nháy mắt, cảm giác đó trấn an sự nôn nóng trong lòng cô. Hơn nữa, Triệu Hi Thành cũng không có động tác gì khác, cô dần bình tĩnh lại.

Bên tai cô dần truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của Triệu Hi Thành, cả người căng lên, mở to mắt

Cô nằm đó, đối diện với cửa sổ thủy tinh

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, lẳng lặng rải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, ánh sáng trong veo như ngọc, lại như đôi mắt tinh nghịch đang nhấp nháy…

Chu Thiến như bị thôi miên, xem nhẹ người bên cạnh, xem nhẹ cái tay trên lưng, cơ thể dần thả lỏng, mí mắt càng lúc càng nặng, dần dần nhắm mắt lại…

Trong lúc mông lung, dường như có người ở bên tai cô khẽ nói: “Sau này không cho em cười với người đàn ông nào khác… cho dù là Hi Tuấn cũng không được… nụ cười của em, chỉ có thể thuộc về anh…”

Chu Thiến mơ mơ màng màng nghĩ: là ai bá đạo vậy? Không cho cô cười? Thật đáng ghét……

Màn đêm lặng lẽ bao phủ, toàn bộ thế giới chỉ còn lại sự yên tĩnh vô cùng…

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Triệu Hi Thành bên cạnh chẳng biết đã đi đâu

Chu Thiến thay quần áo, tắm rửa nhanh rồi đi xuống lầu.

Trong phòng sẽ có người hầu thu dọn, từ khi ở biệt thự riêng cùng Triệu Hi Thành, Chu Thiến đã biết

Nói thật, cuộc sống làm hào môn phu nhân của Tống Thiệu Lâm thật sự quá nhàn nhã

Không cần lo lắng mưu sinh, không cần làm việc, chẳng lo chuyện nội trợ, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống vật chất đủ đầy

Nhưng cuộc sống nhàn nhã này cũng không làm Tống Thiệu Lâm vui vẻ, đó là đạo lý gì

Mà Chu Thiến chỉ là khách qua đường, chung quy cô vẫn muốn trở về thế giới của mình. Mọi thứ ở đây dù thế nào cô cũng không thể trầm mê bởi vì những thứ đó vốn không thuộc về cô.

À, ngoài 10 vạn tệ kia

Đi xuống lầu mới biết cô dậy cũng không sớm. Triệu Hi Thành và bố chồng cô đều đã đến công ty

Triệu phu nhân đang gọi điện thoại hẹn bạn chơi mạt chược, thấy Chu Thiến thì buông điện thoại nói:

– Rỗi rãi thì bảo lái xe đưa con về Tống gia đi, mẹ con gọi điện đến nói con xuất viện còn chưa về nhà, trở về xem đi!

Bà cũng không hỏi chuyện tối quá, nhưng từ ánh mắt bà Chu Thiến biết nhất định việc tối qua bà cũng biết. Nhưng nếu bà không hỏi thì cô cũng giả như chẳng có chuyện gì. Dù sao chiều qua mới lấy của bà 10 vạn tệ, tối đã gây chuyện chắc chắn bà không vui.

Nhưng, Triệu phu nhân đừng có trách cô. Mọi phương diện khác cô đều sẽ cố gắng làm tốt, chỉ riêng chuyện đó… vẫn chờ con dâu chân chính của bà trở về rồi nói…

Lái xe đứng thẳng trước chiếc xe sang trọng màu đen. Đồng phục màu đen, cúc áo bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Lái xe thấy cô đã cung kính cúi người mở cửa xe cho cô khiến cô rất ngượng ngùng.

Xe yên ổn đi suốt một đường. Không lâu sau, đã đến một con đường nhỏ

Cuối đường là một biệt thự màu trắng rộng lớn. Chu Thiến xuống xe, xe được cất vào gara, có người dẫn lái xe đi nghỉ ngơi uống trà.

Biệt thự tư gia có khí phái xa hoa tất nhiên Chu Thiến không cần nhiều lời, vẻ mặt cô đã chẳng còn sự sợ hãi khi bước chân đến những nơi lộng lẫy như vậy nữa

Nhưng vẫn có chỗ khiến cô để ý, đó là một góc vườn, có một cây cổ thủ lớn, cành lá xum xuê, dưới tán cây có một chiếc đu bằng gỗ sơn đỏ, đây hoàn toàn là sản phẩm thủ công, xem ra cũng được một thời gian khá dài.

Chu Thiến nhìn chiếc đu mà ngẩn người

Tuổi thơ của Tống Thiệu Lâm nhất định rất hạnh phúc. Nói thật, tuổi thơ của Chu Thiến, trong nhà ngay cả chỗ để treo dây đu cũng không có. Cũng có những ngày hành phúc, đó là khi mẹ cô vẫn còn sống, bà sẽ thường xuyên đưa Chu Thiến đến công viên chơi xích đu. Nhưng từ sau khi mẹ qua đời, tuổi thơ của cô dường như cũng biến mất trong chớp mắt. Mây đen phủ kín cả gia đình, suy sụp, đau lòng, cha mất phương hướng khiến Chu Thiến dù chỉ là đứa trẻ 10 đã phải sớm trường thành.

Mãi đến khi mẹ kế xuất hiện nhưng chung quy không phải là mẹ ruột, trên đời này không có bất luận ai có thể thay thế mẹ của cô…

– Tiểu thư…

Một tiếng gọi mừng rỡ

Chu Thiến quay đầu lại, là một người phụ nữ hiền lành, Chu Thiến nhớ lại, cô đã từng gặp bà trong bệnh viện.

Bà bước nhanh tới, kéo tay cô nói:

– Tiểu thư, cuối cùng cô đã về, phu nhân ngày nào cũng nhớ ngươi. Để Lan tẩu xem… vẫn tốt, không bị gầy. Tiểu thư sống ổn không?

Có lẽ là sự thân thiết trong mắt bà rất giống mẹ, Chu Thiến chỉ thấy hốc mắt nóng lên, cô vội quay đầu lén lau khóe mắt.

– Tôi rất ổn

Nói thật lòng, ngoài sự hoảng sợ mà Triệu Hi Thành ban tặng, cô sống thực sự không tồi.

Bà rất cao hứng gật đầu. Có thể thấy, Lan tẩu này rất thương Tống Thiệu Lâm

Bà kéo tay Chu Thiến đi vào nhà, vừa đi vừa nói:

– Phu nhân, tiểu thư đã về

Sau đó liền thấy Tống phu nhân thong dong đi xuống lầu:

– Gọi cái gì? Cả nhà đều nghe được! Thiệu Khang (Móa trùng tên với anh khỉ kìa, nhưng nhân vật này chả ra gì hết) tối qua uống rượu, còn đang ngủ

Lan tẩu ở một bên nhỏ giọng nói:

– Phu nhân đang nói đến cậu chủ, là anh cả của cô.

Tống phu nhân nhìn Chu Thiến, vẻ mặt tương tự giống Tống Thiệu Lâm tươi cười:

– Thiệu Lâm đã về rồi, Lan tẩu đi bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn tiểu thư thích đi

Lan tẩu vui tươi hớn hở đi vào phòng bếp.

Tống phu nhân bảo Chu Thiến cùng bà lên lầu. Bà dẫn Chu Thiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Bà kéo Chu Thiến ngồi xuống giường, chưa gì đã hỏi:

– Nghe nói, con đòi chia phòng ngủ với Hi Thành

Vẻ mặt đầy ý bất mãn.

Chu Thiến hiểu, bà là thuyết khách do Triệu phu nhân nhờ

=======

Chương 14: Tôi dựa vào chính mình Chu Thiến lẳng lặng rút bàn tay bị bà nắm về nói:

– Con hoàn toàn không nhớ gì về anh ta, con không chấp nhận được việc một người hoàn toàn xa lạ là chồng của mình, con cũng không muốn cùng người xa lạ chung chăn chung gối

Đạo lý rõ ràng như vậy Chu Thiến không tin bà không hiểu nhưng dường như bà không để ý đến cảm nhận của con gái

Tống phu nhân thở dài nói:

– Nhưng Hi Thành là chồng của con, đó là sự thực không thể thay đổi, nếu con cứ mặt lạnh với nó, sớm muộn gì cũng có biến

Chu Thiến hừ lạnh:

– Anh ta sớm đã thay đổi, không, phải nói là từ trước đến giờ anh ta luôn là loại người đó. Bên ngoài có phụ nữ cũng không buồn giấu diếm con, hơn nữa, người đó còn là bạn của con. Có thể thấy anh ta cũng chẳng coi con ra gì, loại đàn ông này, con chẳng cần.

Bà nhíu mày:

– Ý con là Văn Phương?

– Mẹ cũng biết?

Trong mắt Tống phu nhân hiện lên sự khinh miệt, hừ một tiếng:

– Con bé đó, chẳng qua chỉ là nha đầu mẹ nuôi cho con, con lại rất thích nó nên mẹ mới để nó ở gần con. Không ngờ lại nuôi ong tay áo. Nhưng con việc gì phải để ý đến nó, dù nó có thế nào cũng không thay đổi được thân phận, là con gái của bợm rượu còn muốn bay lên làm phượng hoàng! Nếu không nhờ Tống gia chúng ta nó giờ chẳng biết thế nào

Chu Thiến có chút vội vàng:

– Quan trọng không phải cô ta là loại đàn bà gì, thân phận gì mà quan trọng là Triệu Hi Thành đã phản bội hôn nhân

Bà tức giận đứng lên:

– Cái đó không phải trách con! Nếu lúc trước con không giới thiệu Văn Phương đến làm việc ở Triệu thị thì có cơ hội cho nó sao?

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Chu Thiến có cảm giác mệt mỏi, thở dài nói:

– Loại chuyện này phải cho con thời gian, nếu anh ta thực sự bất mãn thì ly hôn là xong!

– Nói bậy!

Bà đứng phắt dậy, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói:

– Hai chữ ly hôn con đừng có nghĩ! Con có biết tập đoàn Triệu thị có bao nhiêu cổ phần trong Tống thị không? Con có biết công trình của anh cả con có bao nhiêu vốn đầu tư là của Triệu thị không? Con có biết nhà mình và nhà họ có bao nhiêu hợp đồng làm ăn không? Chuyện hôn nhân này không đơn giản như con nghĩ đâu

Chu Thiến trợn to mắt nhìn bà, có phần hơi bị dọa

Bà thấy vẻ mặt cô kinh hoảng thì giọng nói dịu lại:

– Con mất trí nhớ, nghĩ những chuyện đó cũng không trách. Nhưng về sau đừng tùy hứng như thế. Đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ con không cần để ý, trên thương trường, đàn ông nào chẳng thế. Như cha con đấy thôi, bên ngoài chẳng thiếu đàn bà. Nhưng mẹ vẫn là Tống phu nhân đấy thôi? Những con đàn bà bên ngoài không thể uy hiếp được địa vị của con. Nếu muốn trói chặt tim Triệu Hi Thành, con phải có chút công phu nữa chứ

– Hơn nữa, nếu con thực sự ly hôn, tổn hại lợi ích hai nhà, làm mất thể diện hai bên thì cha con sẽ bỏ mặc con, con sau này phải làm thế nào? Còn có thể lấy ai nữa, ai sẽ lấy phụ nữ mà Triệu gia vứt bỏ? Con nói xem con sẽ thế nào? Con luôn sống an nhàn sung sướng, về sau phải làm thế nào?

Nói cách khác, nếu ly hôn thì ngay cả nhà họ Tống cũng bỏ mặc cô sao? Không thể nào! Đó chỉ là dọa Chu Thiến thôi đúng không? Dù sao cũng là con gái ruột? Nhưng khi nãy bà đã nói Tống tiên sinh có rất nhiều đàn bà… có bỏ đi một đứa con gái không nghe lời có lẽ ông cũng chẳng tiếc

Nhưng Chu Thiến sao dễ dàng khuất phục, cô quật cường đáp:

– Con không cần dựa vào bất kì ai, con tự dựa vào bản thân mình!

Tống phu nhân ngửa đầu cười, giống như nghe được truyện cực buồn cười. Cười xong, bà nhìn Chu Thiến, ánh mắt lạnh như băng:

– Thiệu Lâm, từ nhỏ đến lớn con đã kiếm được một đồng tiền? Con từng chịu qua chút khổ cực nào, con thực sự mười ngón tay chẳng chạm đến nước. Dựa vào chính mình? Con nghĩ dễ dàng lắm sao? Con có biết một tháng con tiêu hết bao nhiêu tiền? Có biết giờ một sinh viên kiếm được bao nhiêu tiền? Dựa vào chính mình?

Bà cười lạnh liên tục

Chu Thiến bị bà cười đến tim cũng lạnh. Đúng thế! Tống Thiệu Lâm không phải là Chu Thiến, Chu Thiến từ 16 tuổi đã đi làm thêm. Vì học phí của em trai, một tháng có thể không ăn cơm, chỉ ăn bánh bao, mì sợi mà sống. Tống Thiệu Lâm không thế, cô ấy không biết khó khăn của cuộc đời, cô ấy sống trong tháp ngà, cuộc sống hoa lệ chói mắt đã ăn mòn ý chí chiến đấu của cô ấy. Cô ấy đã chẳng có dũng khí tự lập nên dù biết chồng không chung thủy cũng chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu nhưng lại không có quyết tâm ly hôn bởi vì cô ấy biết, nếu không làm thiếu phu nhân của Triệu thị thì cô ấy cũng chẳng phải là Tống đại tiểu thư, đến lúc đó không có chỗ dựa dẫm, cuộc sống thê lương.

Thật sự là không thể ly hôn cho Tống Thiệu Lâm, đến lúc cô tỉnh lại phát hiện mình thành người li dị chồng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng cấm cửa thì Chu Thiến không dám nghĩ cô ấy sẽ có phản ứng gì

Giờ Chu Thiến đã chẳng còn hâm mộ Tống Thiệu Lâm như trước. Thì ra cuộc sống lấp lánh của cô ấy không phải là không cần trả giá. Cái giá đó chính là cuộc hôn nhân của cô ấy, hạnh phúc và tự do của cô ấy. Đời này chẳng bao giờ có đồ miễn phí cho ai

Chu Thiến cúi đầu, hồi lâu không nói. Trong lòng có chút buồn cho Tống Thiệu Lâm.

Tống phu nhân lại ngồi xuống bên cạnh Chu Thiến, xoa lưng cô, vỗ nhẹ hai cái rồi dịu dàng nói:

– Mẹ nói với con nhiều như thế chẳng phải vì muốn tốt cho con. Cuộc sống giờ mới là thích hợp nhất với con. Đời làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ? Đàn bà trong gia đình quyền quý ai mà chẳng như vậy lâu cũng thành quen…

Bà khẽ thở dài, trong giọng nói dường như có sự đau khổ mà thản nhiên

Lòng Chu Thiến càng lúc càng nặng nề, giống như có tảng đá lớn đè nặng, ép cô không thở nổi

Chu Thiến đứng lên nói:

– Con đi đây!

Cô cảm thấy nơi đây khiến cô bị áp lực, chỉ muốn mau chóng rời khỏi

Tống phu nhân không nể mặt nói:

– Ở lại ăn cơm trưa đi! Sao, mẹ nói hai câu đã khó chịu?

Có lẽ bà thật sự nghĩ cho con gái nhưng Chu Thiến lại không hề cảm nhận được chút dịu dàng nào từ bà. Tất cả chỉ là lợi ích, lợi ích.

Chu Thiến biết nên ứng phó thế nào, cô nói dối:

– Trưa nay con hẹn Hi Thành ăn cơm.

Tống phu nhân lập tức mặt mày hớn hở:

– Vậy thì nhanh đi, đúng rồi, ở bên nó nhiều vào, không cho bọn đàn bà khác có cơ hội

Chu Thiến rời khỏi nhà họ Tống, lúc gần đi, cô lại nhìn thoáng qua chiếc xích đu màu đỏ kia, trong lòng không khỏi cảm thán, có lẽ Tống Thiệu Lâm chỉ có tuổi ấu thơ là hạnh phúc, một khi trường thành sẽ phải gánh vác trách nhiệm của mình. Dù có muốn hay không nàng cũng không thể phán kháng.

Mặt trời bắt đầu rực rỡ hơn, thiêu đốt mặt đường. Trên đường đi, cây cối ủ rũ. Người đi đường phơi nắng đều đỏ mặt, ướt đẫm mồ hôi

Mà Chu Thiến lại đang thoải mái ngồi trong xe hơi hưởng thụ không khí mát mẻ. Có khi nào cô cũng sẽ vì hiện tại thoải mái mà phải trả giá không?

Chu Thiến không muốn nghĩ đến vấn đề này, như con đà điểu. Cô sợ phãi nghĩ nhiều rồi bản thân sẽ sợ hãi, sẽ mất đi dũng khí kiếm 10 vạn tệ kia. 10 vạn tệ đó rất quan trọng với cô.

Chu Thiến lắc đầu như muốn lắc sạch những tạp niệm đó ra khỏi đầu

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán lực chú ý của mình

Chu Thiến nhìn cảnh vật lướt qua bên đường, đột nhiên, một bóng người anh tuấn, cao lớn thoáng qua trước mắt.

Chu Thiến không thể tin nổi vào mắt mình, sự ủ dột hóa thành hư không, trong lòng vui mừng như điên, tựa như được uống thuốc kích thích, cả người run lên

– Dừng xe! Dừng xe!

Chu Thiến kêu lớn, sự kích động trong lòng không thể hình dung. Lúc này, trong đầu Chu Thiến chẳng còn lại ý nghĩ gì, bóng dáng anh tuấn kia đã chiếm hữu tâm hồn cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.