Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 64: Ngoại truyện 17. Thời ngây ngô 7




Ba mươi tết, đêm giao thừa. Văn Ý thật sự rất nhàm chán, sau khi chơi vài ván đấu địa chủ trên mini app của WeChat, cô đơn giản chỉ lướt mạng.

Thẩm Ôn Đình ngồi ở bên cạnh rất yên tĩnh, anh cầm một quyển sách văn học nước ngoài xem cả một buổi tối.

Văn Ý không ngồi yên được, cô chống đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, cô hỏi, "Anh không chán à?"

Thẩm Ôn Đình: "Nếu em chán thì có thể làm đề."

Văn Ý: "..." Đúng là cô không nên mở cái miệng này ra mà.

Cô lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, Văn Ý vừa xem phim vừa ăn. Cho đến khi bụng cô tròn vò, cô mới dừng tay lại. Ánh mắt cô dừng lại trên người Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, em đăng ký WeChat cho anh nhé."

Thẩm Ôn Đình không thường xuyên liên lạc với người khác, bình thường đều là gọi điện thoại với gửi tin nhắn. Nhưng mà Văn Ý lại thích gửi meme, trò chuyện mà không có meme thì chẳng thú vị gì cả.

"Ừ." Anh ném điện thoại qua cho Văn Ý.

Điện thoại của anh không cài mật khẩu. Văn Ý ghét bỏ, cô đăng ký WeChat cho anh, kết bạn với mình. Cô liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô nổi hứng muốn trêu anh.

Cô chấp nhận lời mời kết bạn của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý gửi một tấm hình "tiểu nhân" qua cho anh.

Cô lưu về, đổi ảnh đại diện, làm rất liền mạch.

"Xong rồi à?" Nhìn thấy ánh mắt Văn Ý có chút ranh mãnh, Thẩm Ôn Đình đã biết ngay là cô nhóc này nổi hứng trêu anh.

"Ừ." Văn Ý đưa điện thoại cho Thẩm Ôn Đình, "Em đặc biệt vẽ ảnh đại diện cho anh đó, xem có được không?"

Có bé trong bức ảnh có một khuôn mặt chán đời, trong tay còn cầm thêm một con búp bê.

Thẩm Ôn Đình: "Đổi đi."

"Không đáng yêu à?" Văn Ý ỷ vào Thẩm Ôn Đình sẽ không biết dùng WeChat, cô không hề sợ hãi mà vung chân lên, "Nếu như anh không thích thì có thể đổi."

Cô xem như không liên quan gì đến mình, biểu thị rõ ràng cô không định giúp anh đổi.

Vừa mới tạo nên tài khoản rất trống, chỉ có tin nhắn mà cô vừa gửi đến ở trên đó. Thẩm Ôn Đình mở ảnh đại diện của cô ra xem, cũng rất xứng.

Cũng rất xứng đôi.

Văn Ý không thích đón năm mới cho lắm. Con nhà người ta, nhất là những nhà có hai con, sẽ luôn bị lôi ra so sánh.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà so về thành tích, Văn Ý quả thực không bằng Văn Viễn.

Cô duy trì nụ cười, trong túi Văn Ý đầy bao lì xì. Sinh ra trong một gia đình giàu có cũng có điểm tốt, mỗi năm sẽ có rất nhiều tiền lì xì.

Chân cô bị Văn Viễn đá một cái, Văn Ý bất mãn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cô rất bực bội, "Làm gì đó?"

"Không có gì, chỉ là thấy mày ngứa mắt." Văn Viễn mỉm cười, cố ý cao giọng lên, "Văn Ý em lạnh không? Vậy anh đi mở cửa sổ cho em nhé."

Văn Ý: "..." Cái đầu quỷ của anh mới lạnh ấy!

Cũng không biết là bà dì nào mà cô không biết tên, cũng thuận miệng nói, "Cũng được, mở cửa sổ ra đi, dì cũng nóng."

Cửa sổ ở ngay đối diện Văn Ý, hôm nay cô ăn mặc mỏng manh. Cửa sổ vừa mở ra, gió thổi vào khiến cô rùng mình một cái. Họ hàng đang ở đây, lửa giận của cô cũng không tiện bùng lên được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Văn Viễn trước mặt mình, "Đầu óc của anh có bệnh à?"

Hai người lần lượt ngồi xuống, cô bị gió thổi nên không cảm thấy dễ chịu, Văn Viễn cũng không được lợi lộc gì, đành phải cùng cô hóng gió.

Có hơi lạnh. Văn Viễn bị lạnh mà run lên một cái, nhưng anh vẫn cứng cổ trước mặt Văn Ý, "Dù sao thì tao không lạnh."

Văn Ý: "..." Mộ Thanh Mỹ rốt cuộc đã sinh ra cái thứ không bình thường gì vậy, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm là dùng thế này à?

Cô lười để ý đến Văn Viễn giống hệt con khổng tước, Văn Ý nhanh tay kéo cái chăn duy nhất qua, đắp lên chân mình. Sau đó cô lại ngây người, nghe người lớn ôn lại chuyện cũ.

Gió thổi càng ngày càng mạnh, Văn Ý có chút không chịu nổi nữa, cô hắt xì mấy cái. Tiếng cũng không nhỏ, nhưng lại không có ai sẵn lòng mở miệng nói.

Ai cũng biết chuyện anh em bọn họ bất hòa, ai được chiều chuộng thì chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay. Những chuyện bao đồng không nên quản, bọn họ tự nhiên sẽ không quản.

Tiếng gõ cửa vang lên, Văn Ý vội vàng chạy đến mở cửa.

Thẩm Ôn Đình đứng ở ngoài cửa, anh mặc một chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, ánh mắt lạnh lùng, "Bao tay của em, tối hôm qua em để lại."

Văn Ý vội vàng nhận lấy, ngón tay cô vừa chạm vào, Thẩm Ôn Đình không nhịn được mà nhíu mày, "Sao tay lạnh vậy?"

"Còn chẳng phải là do tên não tàn Văn Viễn à, " Văn Ý cắn răng nghiến lợi nói, "Anh ở đây đợi em một tiếng, xong ngay đây."

Văn Ý chạy vào trong, "Ba, ông nội Thẩm bảo con qua đó."

Văn Kỷ Niên xua tay, "Ừ."

Cô nhìn Văn Viễn bằng ánh mắt khiêu khích, Văn Ý thay giày, cô mỉm cười với Thẩm Ôn Đình, "Đi thôi, em đói rồi."

Một đám người ở bên trong nhếch miệng cười, rất nhàm chán.

"Đúng rồi, Thẩm Ôn Đình, năm mới vui vẻ."

Sau lưng Văn Ý là cả một đống tuyết, cô ăn mặc mỏng manh, cái đầu tròn vo, nhìn rất đáng yêu.

"Năm mới vui vẻ." Thẩm Ôn Đình đưa cho cô một bao lì xì, nhìn qua đã biết anh chuẩn bị từ lâu rồi, sau bao lì xì còn có chữ: Chúc em học tập thành tài.

Văn Ý: "..." Cảm giác sợ hãi do Thẩm Ôn Đình mang đến lại ập tới, cô cầm lấy bao lì xì, "Chẳng phải anh cũng là trẻ con sao, sao lại cho em bao lì xì?"

"Anh trưởng thành rồi." Thẩm Ôn Đình mở cửa, đưa Văn Ý đi vào. Anh tự nhiên đứng sau lưng cô, giúp cô chắn đi gió tuyết.

Rõ ràng vẫn còn một khoảng thời gian nữa.

Văn Ý bĩu môi. Cô không giống với Thẩm Ôn Đình, sinh nhật của cô là ngày cuối cùng trong năm, rất dễ nhớ, vì thế cô vẫn luôn đón sinh nhật bằng lịch dương. Còn Thẩm Ôn Đình sinh vào mùng mười Tết, hơn nữa thế hệ của ông nội Thẩm đều dùng lịch âm, cho nên Thẩm Ôn Đình đón sinh nhật là dùng lịch âm.

Nhìn thấy cô lầm bầm trước mặt mình, Thẩm Ôn Đình hơi cúi người xuống, cánh tay anh lướt qua vai cô, anh cầm một góc bao lì xì, "Không cần à?"

"Cần!" Bao lì xì này cũng không ít, một xấp rất dày, đầy ắp.

Cô nhanh nhẹn đổi giày, cô lo là Thẩm Ôn Đình sẽ đòi lại thật, Văn Ý vội vàng chạy vào bên trong, "Ông nội năm mới vui vẻ!"

Buổi tối, cô nằm bên trong cái ổ của mình, Văn Ý bắt đầu đếm kỹ tiền lì xì của hôm nay. Năm sáu bao lì xì, năm sáu ngàn tệ cũng có.

Cô mở bao lì xì của Thẩm Ôn Đình ra, bao lì xì này còn dày hơn cả mấy bao trước, cũng sắp rơi ra ngoài. Cô đếm từng tờ từng tờ một, vừa đủ mười ngàn.

Văn Ý giống như một cô nhóc mê tiền, nhét toàn bộ tiền lì xì xuống dưới nệm. Điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat: Năm mới vui vẻ.

Văn Ý trả lời lại một cái meme.

Thẩm Ôn Đình: Không có bao lì xì à?

Văn Ý: "..." Cô vẫn còn là trẻ con, anh còn không biết xấu hổ mà đòi bao lì xì à?

Văn Ý: WeChat của em chỉ có một tệ thôi.

Thẩm Ôn Đình: Vậy thì gửi một tệ.

Một tệ đổi lấy mười ngàn, cuộc mua bán này rất đáng giá. Văn Ý rất sảng khoái gửi bao lì xì qua cho Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình: Đi ngủ sớm một chút đi.

-

Hôm sinh nhật đánh dấu tuổi trưởng thành của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý tặng cho anh một cây bút máy giá không hề rẻ, một nửa tiền lì xì mà cô nhận được vào dịp Tết đều dồn hết vào cây bút này.

Bữa tiệc sinh nhật đặt một phòng riêng.

Dựa theo tính cách của Thẩm Ôn Đình, hẳn là sẽ đón sinh nhật với ông nội Thẩm. Chẳng qua là Hạ Phùng Quân to mồm, không biết giữ bí mật. Sau khi anh hò hét ở trong nhóm lớp, có không ít người nhao nhao lên đòi tổ chức tiệc sinh nhật dánh dấu sự trưởng thành cho lớp trưởng.

Thẩm Ôn Đình không từ chối được, đành phải đồng ý. Văn Ý cũng khá quen thuộc với mấy người trong lớp bọn họ nên cô cũng đến chung vui.

Uống ba ly rượu, Văn Ý đã say rồi.

Thấy đã đến giờ rồi, Thẩm Ôn Đình đưa Văn Ý đã uống say về nhà. Xe dừng lại trước cửa khu nhà, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang say, "Văn Ý, tỉnh lại đi."

"Ôi..." Văn Ý cọ cọ lên người Thẩm Ôn Đình, ánh mắt cô tràn ngập men say, "Bánh ngọt đâu?"

"Bánh ngọt ở trên mặt em." Thẩm Ôn Đình cũng rất đau đầu. Vốn dĩ mấy người trong lớp thích quậy, hơn nữa Văn Ý dường như cũng đã quen rồi. Cô cùng bọn họ chạy trong phòng, cuối cùng lúc cắt bánh kem, cô cũng không ăn bao nhiêu, toàn bộ đều ở trên mặt cô.

Lúc này cô cọ một cái, trên áo anh cũng dính đầy kem.

Thẩm Ôn Đình thích sạch sẽ, anh cố gắng nhịn lại nên mới không ném Văn Ý xuống.

"Ồ." Văn Ý hừ một tiếng, ánh mắt mông lung của cô nhìn Thẩm Ôn Đình. Uống say rồi, lá gan cũng lớn lên không ít, "Em muốn anh cõng em!"

Văn Ý như vậy, quả thật không đi được.

Thẩm Ôn Đình ở trước mặt Văn Ý cam chịu số phận, tiểu tổ tông lại không hề khách sáo mà leo lên. Cánh tay còn ôm chặt lấy cổ Thẩm Ôn Đình, mặt cô còn cọ cọ lên mặt anh.

Những ngọn đèn đường bên trong khu nhà tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, kéo bóng người của bọn họ ra rất dài.

Bước chân của Thẩm Ôn Đình ổn định, anh giẫm lên ánh trăng, chậm rãi đi về phía trước.

Trên mặt bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Cơ thể của Thẩm Ôn Đình ngay lập tức trở nên căng cứng, sau đó anh cảm nhận được đầu lưỡi của Văn Ý đang quét trên mặt mình. Ẩm ẩm, lại rất mềm mại.

"Ngọt thật ấy." Văn Ý được như ý, cô mỉm cười ngây ngô, "Thẩm Ôn Đình, có phải anh lén ăn bánh ngọt của em không?"

Bị Văn Ý quấy rầy, giọng nói của Thẩm Ôn Đình cũng khàn hẳn đi, "Không phải."

"Vậy em lại nếm thử lần nữa." Đôi môi mềm mại lại đưa ra.

"Văn Ý đừng gây chuyện nữa!"

Cho dù là đang say, Văn Ý vẫn rất sợ Thẩm Ôn Đình. Bị anh quát lạnh lùng như vậy, cô không dám tiếp tục quậy nữa, chỉ có thể bám chặt lấy vai anh, ngoan ngoãn nói: "Ồ."

Thẩm Ôn Đình bước nhanh hơn, đã say như vậy rồi, không thể đưa cô về nhà họ Văn được.

Anh đặt người lên giường, Thẩm Ôn Đình vào nhà vệ sinh tìm khăn lông lau mặt cho cô.

Văn Ý còn đang không vui, cái chân nhỏ đá Thẩm Ôn Đình mấy cái, cô xì xào, "Nóng."

Uống nhiều rượu như vậy, lúc này máy sưởi mở hết cỡ, không nóng mới là lạ.

Lúc này trên người Văn Ý chỉ khoác một cái áo khoác mỏng, cô giãy giụa cơ thể một chút, tay cô muốn cởi quần áo. Để lộ ra một khoảng eo thon.

Nhìn thấy vùng da trắng trẻo kia, ánh mắt Thẩm Ôn Đình càng ngày càng tối xuống, anh trực tiếp giữ chặt tay Văn Ý lại, anh nhét cô vào trong chăn, thấp giọng nói một câu, "Ngủ ngoan đi."

Lại yên tĩnh.

Thẩm Ôn Đình lau mặt cho cô, sau khi chắc chắn rằng cô đã ngủ, anh mới đi ra ngoài.

Ông nội Thẩm ở bên ngoài chờ anh, "Tiểu Ý đã ngủ chưa?"

" Rồi ạ."

Ông nội Thẩm nhìn thấy dáng vẻ im lặng của anh, ông tức giận hừ một tiếng, "Con thích Tiểu Ý đúng không?"

Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, anh nghiêm túc gật đầu, "Dạ."

"Con đấy, chuyện gì cũng để ở trong lòng, chỉ có chuyện này là rõ ràng như vậy."

Cũng không rõ ràng lắm, chỉ là ông nội Thẩm nhìn hai đứa lớn lên từ nhỏ, ông liếc một cái là nhận ra ngay.

Ông vỗ lên vai Thẩm Ôn Đình, ông nội Thẩm nói, "Con bé Tiểu Ý này ngoại trừ tính cách hơn ồn ào ra thì đều tốt. Con phải đối xử tốt với con bé, đừng có suốt ngày xụ mặt ra, lỡ như ngày nào đó con bé chạy mất thì con chạy đi đâu mà khóc đây hả."

Thẩm Ôn Đình im lặng.

Ông nội Thẩm hừ một tiếng, ông nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu thiếu niên.

Hai đứa nhỏ mà ông bảo vệ, đã từ từ trưởng thành rồi.

Thôi vậy, cha truyền con nối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.