Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 77: Hoàng Kim Thiết Tam Giác Đấu Độc Cô Bác (2)




Giữa ao băng hỏa, Đường Tam toàn thân ở trần. Bát Chu Mâu từ sau lưng hắn đang liên tục sinh trưởng dài ra.

Diệp Phi Linh vừa vui mừng vừa lo lắng. Chỉ cần có Bát Chu Mâu ở, tính mạng Đường Tam sẽ được bảo đảm, cho dù là bao nhiêu độc tố thì hắn cũng có thể xử lý.

- Sư muội, ta thành công rồi!

Đường Tam ngước mặt lên nhìn nàng, Diệp Phi Linh lấy tay che mặt, vội vàng nói:

- Sư huynh, ngươi ổn định lại đi nhé, ta đi cứu sư phụ trước!

- Chuyện gì xảy ra vậy?!

Đường Tam cả kinh, tám cái chân nhện vội vàng phóng lên. Cuối cùng phát hiện dưới thân mát mát, mới vội vàng lấy quần áo từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ mặc vào.

- Ngươi vừa mới trải qua nguy hiểm, ổn định trước đi đã!

Diệp Phi Linh quay đầu đi, tốc độ phi thường nhanh chạy tới chỗ đánh nhau. Phải ngăn cản tràng diện này trước khi một trong hai bên bị thương.

Hướng nam Dược cốc.

Song phương sau khi giao thủ liền lui lại. Độc Cô Bác nghe lời Đại Sư nói, khóe môi nhếch lên cười lạnh:

- Mình ngươi vĩnh bất siêu sinh đi!

Đuôi đại xà quất lên, thẳng đường mà đánh tới ba người đang đứng trong tam giác màu vàng kim. Lực đánh này rất lớn, thế nhưng tam giác chẳng hao tổn gì, giống như một tầng phòng ngự siêu cấp cứng rắn không thể đụng.

- Hừ, kim quang hộ thể? Vậy là không động được chúng?

Hung quang trong mắt hắn lóe lên, ngón tay vòng xuống, đại xà như điên cuồng mà quất tới Hoàng Kim Thánh Long.

- Bản tọa không tin không đập cho mấy con rùa các ngươi nhừ tử!

Đại Sư giang tay, khuôn mặt bi phẫn nhìn hắn, chuẩn bị thực hiện chiêu thức tấn công. Hồn lực ba động một cách mãnh liệt, tụ lại trước miệng cự long, nhìn hướng đi chính là về phía dược cốc.

- Chết tiệt! Dược Cốc của ta! Mấy con ruồi ngưng tay!

Độc Cô Bác cắn răng, lạnh lẽo mà kích phát đầu bộ hồn cốt kỹ năng. Khối hồn cốt này là khối mà hắn ưng ý nhất, sau khi liệp sát một con xà nữ Medusa vương tuổi thọ hơn vạn năm mới có được.

Từ trên trán Bích Lân Xà Hoàng chợt mở ra con mắt thứ ba, nhìn thẳng tới Hoàng Kim Thánh Long.

Ngay tức khắc, Hoàng Kim Thánh Long hóa đá, nặng nề rời từ trên cao xuống.

Ba người Đại Sư bị hồn lực phản phệ, nhất thời hộc máu, ngã xuống đất. Võ hồn dung hợp kỹ cơ hồ hao hết toàn bộ hồn lực của bọn họ, nhưng trước mắt thì Độc Cô Bác vẫn cao cao tại thượng như trước, Phong Hào đấu la dù sao vẫn là Phong Hào Đấu La, bọn họ đúng là đấu không lại.

- Mấy tên nhãi nhép các ngươi, đã chịu chết chưa hả?!

Độc Cô Bác cười lạnh, đứng ở trên đỉnh đầu Bích Lân Xà Hoàng, cao cao mà nhìn xuống ba người.

Diệp Phi Linh cảm thấy thời khắc này sao con đường lại dài như vậy? Rõ ràng đã nhìn thấy mấy người bọn họ rồi, vì sao lại còn chưa tới nữa.

- Chưa đâu!

Đại Sư hừ hừ đáp, khẽ lấy tay lau đi vết máu, dùng máu huyết của hắn vẽ lên đồ án, tế lên bí kỹ Thánh Long Bản Tướng mang theo kim lôi điên cuồng từ trên trời giáng xuống Độc Cô Bác.

- Độc Cô Bác, chúng ta cùng nhau vạn kiếp bất phục!!!

Ngàn vạn lôi quang từ trên trời giáng xuống, Độc Cô Bác mặt tái mét, điên tiết mà chửi rủa tám đời tổ tông nhà Đại Sư trong lòng.

Uỳnh!!!!!

Ngay khi âm thanh phát nổ diễn ra, mọi thứ đều như hủy diệt. Lực phá hoại điên cuồng đến mức san bằng cả một khu vực.

Chỉ là phạm vi diễn ra rất nhỏ, ép Độc Cô Bác phải sử dụng tới hồn kỹ thứ 8 của hắn: Thời Gian Ngưng Đọng!

Diệp Phi Linh thịch một cái, cảm thấy trống ngực đập dồn dập, bàn tay trái bỗng phát lên cơn ngứa ngáy.

Bốp bốp bốp...

Tiếng vỗ tay vang lên giữa một không gian kỳ quái, cây cối gẫy nát đang văng từng mảnh vụn, thế nhưng không có thứ gì chuyển động. Chúng dường như bị làn sóng màu xanh kia tản mát làm đông cứng lại.

Kể cả ba người Đại Sư, Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long.

- Tuyệt đẹp, tuyệt đẹp!

Độc Cô Bác vừa đi vừa vỗ tay, giống như hắn đang xem hài kịch, lại giống như đang thưởng thức một màn xiếc hay vậy.

- Có thể ép bản tọa xuất ra đệ bát hồn kỹ, lũ nhãi nhép các ngươi chắc tự hào lắm nhỉ?!

Đi theo bước chân hắn là một đàn xích luyện thiết mãng, màu đỏ đen hàm chứa kịch độc nhanh chóng bò tới, trói buộc ba người Đại Sư.

Độc Cô Bác nhìn biểu tình trên mặt ba người là sợ hãi, khóe môi lại nhếch lên, đạm mạc tự độc thoại:

- Có phải chết mà không hối hận rồi chứ gì? Hoho, như vậy các ngươi có thể vui vẻ mà chết đi là tốt nhất!

Dường như cảm thấy không ai trả lời không vui, Độc Cô Bác tiến về phía trước, giải trừ trạng thái đông cứng của ba người, âm thanh như tu la đòi mạng mà hỏi:

- Nào, nói ta nghe, kẻ nào muốn chết trước?!!

Liễu Nhị Long tuy rằng bị đông cứng, nhưng nàng vẫn nghe thấy lời Độc Cô Bác nói. Đau lòng, bi phẫn, thương cảm cho chính mình, tất cả cảm xúc đó bức nàng phát điên, vừa khóc vừa hét lên:

- Độc Cô Bác!!! Ta chết cũng tha cho ngươi!! Ngươi.. ngươi cư nhiên vào ngày chúng ta trùng phùng mà chia rẽ chúng ta! TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI THIÊN ĐỊA BẤT DUNG!!!

Độc Cô Bác dường như rất hài lòng với biểu tình này của Liễu Nhị Long, ý cười trên mặt hắn ngày càng đậm, tận tình thưởng thức biểu cảm của ba kẻ nhãi nhép đang giằng co sống chết.

Nghe Liễu Nhị Long nói, Đại Sư cắn răng, đáy lòng là sầu bi khổ thảm. Không bảo vệ được đồ đệ, không thể bảo vệ người mình yêu! Đây là báo ứng!! Là báo ứng! Hắn đã sai lầm, sai lầm toàn diện.

- Ừ, mình đã hơi tham lam tí rồi! Tiểu Cương, gặp lại ngươi ta rất hạnh phúc! Có thể chết cùng ngươi, ta thực sự rất vui! Chỉ là ta không thể nhịn được, muốn tham lam ở bên cạnh ngươi một chút ít nữa thôi...!

Nước mắt nàng chảy ra khiến cho khuôn mặt hắn tối tăm. Vì cái gì? Vì cái gì?!!!

Trái ngược lại với hai kẻ đau đớn kia, Phất Lan Đức dường như rất lạc quan. Hắn nhe răng mà cười.

- Ha ha, Nhị Long muội đừng khóc! Sớm chết sớm đầu thai! Kiếp sau chúng ta lại lần nữa lấy lại những gì ông trời nợ mình kiếp này! Nhưng mà... đáng tiếc, Tiểu Cương, kiếp này ngươi còn nợ ta 5 kim hồn tệ, coi như ngươi lời rồi đó!!!!

Âm thanh của đồng đội, không có người nào là có ý tứ trách móc, chỉ là oán hận chúng ta không gặp thời thế, không thể vẽ nên giấc mộng ngày xưa, giấc mộng hoàng kim.

Một Hoàng Kim Thiết Tam Giác nổi danh, một Hoàng Kim Thiết Tam Giác khiến cho toàn bộ đại lục phải kính sợ... nay.. chôn vùi dưới tay Độc Đấu La Độc Cô Bác!

- Xin lỗi!

Đại Sư dường như thông suốt, vẻ không cam lòng trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là oán hận nói lên những lời cuối cùng:

- Độc Cô Bác, ngươi hại chết Tiểu Tam, nhất định sẽ hối hận! Phụ thân của hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi! Nhất định!!!

Độc Cô Bác đáy lòng phát nộ. Đám tép riu này mà cũng dám uy hiếp hắn!?

- Khỏi cần phải lo!

Khẽ búng tay một cái, xích luyện thiết mãng nhe hai cái nanh đầy kịch độc, tấn công Đại Sư.

- Thời gian giảm tốc!

Tinh ting tang tang vài tiếng, xích luyện thiết mãng bị chém làm mấy mảnh, Diệp Phi Linh vừa kịp chạy đến.

Độc Cô Bác trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Con nhóc này làm thế nào mà vào được đây? Phải biết rằng đệ bát hồn kỹ của hắn vẫn đang thao túng thời gian của khu vực này.

- Phi Linh, ngươi... ngươi không chết?!

Đại Sư sau khi xích luyện thiết mãng bị chém ngã xuống, giờ phút này ngẩng đầu, vui mừng mà nói:

- Vâng, con cùng sư huynh vẫn ổn!

Diệp Phi Linh vội vàng trả lời, đứng chắn trước mặt ba người. Bọn họ giờ hồn lực đã tận, không còn sức chiến đấu.

- Ha Ha Ha!!

Độc Cô Bác ngạo nghễ cười lên.

Một con nhóc dám đứng chắn trước ba tên trung niên để bảo vệ chúng. Ha Ha Ha.

- Hừ, trên thế gian này khiến bản tọa để tâm không có mấy ai! Các ngươi hôm nay lại khiến cho bản tọa được mở rộng tầm mắt, biểu diễn cũng tốt lắm!!!

Sau tràng cười dài, hắn lạnh lùng nhìn cả bốn người.

- Ngươi không thể giết họ!

Diệp Phi Linh kì thực đang đánh cược vận may, xem rằng hắn có giết nàng hay không.

- Nói bản tọa nghe thử! Xem nào... ngươi võ hồn là cái gì? Phụ trợ hệ thời gian sao? Thật tức cười! Ha Ha Ha!

Cường công hệ hồn sư còn chẳng là cái gì trong mắt hắn, thế mà một con bé hệ phụ trợ lại dám đối đầu với hắn. Thật là tức cười chết người ta mà!

- Phụ thân của sư huynh, hắn chính là người của Hạo Thiên Tông, cái người mà đập nát cả Phong Hào Đấu La của Võ Hồn Điện đó!

Đang cười, Độc Cô Bác chợt lạnh sống lưng. Hắn túm lấy áo nàng, cười nhợt nhạt:

- Ồ, thế thì ngươi vẫn phải chết!

- Được!

Diệp Phi Linh không do dự mà nói. Chỉ cần bảo trì Đường Tam không chết, nàng bồi 3 vị sư phụ về Tây Thiên đều được.

- Ta ngược lại bây giờ rất hiếu kì, ngươi đã dùng cái gì để phá hủy xích mãng của ta?! Còn nữa, ngươi lại định lừa bịp bản tọa sao? tên nhóc kia võ hồn chỉ là Lam Ngân Thảo!

Độc Cô Bác tâm tình không tốt, hắn cảm thấy trong lồng ngực có thứ gì đó ngột ngạt. Cảm giác quái dị này khiến hắn không thích chút nào.

- Bởi vì hắn cùng ta là song sinh võ hồn!

Diệp Phi Linh mặt tái nhợt, đáp. Cơ thể nàng có chút khó chịu, càng ngày càng khó chịu.

Độc Cô Bác nhíu mày, sát ý chợt bùng lên. Nếu thật sự thằng nhóc kia là song sinh võ hồn, như vậy hắn đã động phải một kẻ điên! Cho nên càng không thể để mấy người này sống!

Sát khí nồng đậm nổi lên.

Võ hồn Đồng Hồ dưới sức ép hồn lực vậy mà tự động phóng thích, đứng chắn ở trước mặt nàng.

Cái đồng hồ quả quýt, bên trên có khắc một bông hoa hải đường. Kim giờ kim phút kim giây tự đông xoay tròn, thêm cả con ong mắt tím bay vù vù bên trên.

Cầm võ hồn đồng thời phóng xuất, Diệp Phi Linh giờ phút này vận khởi chân khí, ý đồ tận diệt.

Dù sao cũng phải chết, nàng không có ý định giữ lại thực lực. Tâm Cầm cùng Huyền Thiên Công vận chuyển, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện thái cực xanh hồng, xoay tròn liên tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.