Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 57: Sử Lai Khắc - Kim Đấu Hồn Chiến Đội




Ngao Chủ Quản long trọng mà chờ đợi nhóm người Sử Lai Khắc đại giá quang lâm.

Trận đấu hôm qua chính hắn trực tiếp đến xem. Đường Tam tất nhiên là xuất sắc, nhưng hắn càng coi trọng chính là võ hồn dung hợp kỹ của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.

Nên biết rằng trong giới hồn sư, võ hồn dung hợp kỹ là cực kỳ hiếm gặp. Một khi hai người thực lực tăng cường đến một trình độ nhất định, võ hồn dung hợp kỹ chính là nghịch thiên.

Đối với hồn sư tuổi còn trẻ mà lại có tiềm lực như vậy Đại Đấu Hồn Trường chính là muốn dựa hơi. Vị Ngao chủ quản này càng tăng thêm vài phần khách khí, nhất là đối với Đái Mộc Bạch. Đợi tới tháng sau, Sử Lai Khắc Thất Long trở lại tham gia đấu hồn, Đại Đấu Hồn Trường nhất định sẽ phá lệ chiếu cố tốt bọn họ.

Hy vọng có thể lung lạc được bọn họ.

Thế nhưng có lẽ hắn không biết, đó chính là trận đấu hồn cuối cùng ở đây của Sử Lai Khắc Thất Quái.

- Đa tạ chư vị đã giúp đỡ, đây là chút thành ý, xin hãy nhận lấy! Ngoài ra xin chúc mừng tất cả các vị trong Sử Lai Khắc chiến đội đã đạt được cấp bậc ngân đấu hồn!

Ngừng một chút xem lại tình báo, hắn long trọng nhìn xuống Đường Tam và Diệp Phi Linh:

- Và Thiên Thủ Tu La cùng Thao Túng Thời Gian, bởi vì chưa có chiến bại, cho nên đã đạt cấp bậc Kim đấu hồn!

- Ôi! Thế này chẳng phải chúng ta trở thành Kim Đấu Hồn chiến đội à???

Mã Hồng Tuấn há mồm kinh hô. Hắn dù đần nhưng cũng biết, chỉ cần trong nhóm có một thành viên đạt cấp bậc Kim đấu hồn, sau này toàn đội liền trở thành Kim đấu hồn chiến đội.

Mọi người đồng dạng nhìn nhau, nhưng cũng ngầm hiểu ý Mã Hồng Tuấn. Như vậy tháng ngày tiếp theo này tràng diện chiến đấu sẽ trở thành cực kỳ khó khăn, nhưng tất cả không sợ!

Sau khi tiếp nhận tiền thưởng, mặc dù Ngao Chủ Quản đã long trọng đề bạt đến đến tiền thưởng phong phú và hoàn cảnh huấn luyện tốt nhất, thế nhưng nhóm người Sử Lai Khắc từ chối.

Bởi vì.. không lâu nữa, võ đài của bọn họ là toàn bộ đại lục này!!!

****

Sử Lai Khắc học viện bởi vì chuẩn bị đóng cửa, cho nên mọi người có 2 tháng thời gian để hoàn thiện cùng tu luyện.

Tiền thưởng là của mấy đứa nhỏ, tuy rằng Phất Lan Đức có ý định nhăm nhe nhưng bị Đại Sư chặn họng.

Sau khi chia đều tiền thưởng cho tất cả 8 người, mọi người bắt đầu tự mình chuẩn bị hành trang. Học viện mới từ từ mới bắt đầu tới, cái gì bán liền bán, cái gì ném liền ném.

- Ca, Phi Linh, 2 ngươi tính 2 tháng này định làm gì?

Tiểu Vũ cầm tiền xong chưa có tính toán, định bụng xem 2 người làm cái gì liền chung vốn cái đó. Thế nhưng câu trả lời của 2 người làm tính toán của nàng buông xuôi, đem mua đồ ăn còn hơn.

- Làm ám khí!

Đường Tam cùng Diệp Phi Linh lưu loát đồng thanh trả lời.

Nếu như không phải trong kì chiến đấu đó nàng may mắn không gặp đối thủ tương khắc, với 23 cấp hồn lực hiện tại, lại còn theo hệ phụ trợ tuyệt đối thua cuộc.

Đường Tam sau khi gặp được truyền nhân của Lam Điện Bá Vương Long, trong lòng càng thêm tâm đắc, cảm thấy chính mình cùng đồng bọn sức lực thua kém, cho nên hắn nghĩ cách để tăng cường thêm khả năng giữ mạng của mọi người.

Sau gần 2 tháng trời ròng rã, Đường Tam phụ trách xử lý và lắp ráp nguyên liệu, công đoạn chế tác ám khí tỉ mỉ dành cho Diệp Phi Linh, thành phẩm hoàn thành là được gần 20 bộ ám khí cá nhân mỗi loại 8 cái. Riêng Chư Cát Thần Nỏ là hơn 10 cái. Đặc biệt nhất là 4 khối thiết cầu nằm trong Thập Nhị Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, 2 huynh muội hao tổn tâm sức mất phần lớn thời gian cũng chỉ vì thứ này.

Đại Sư nhìn qua Chư Cát Thần Nỏ, hắn nhanh chóng nhận ra thứ này uy lực thật lớn, trong lòng không khỏi thầm than đồ đệ thiên tài. Hắn nghĩ ra cái thứ này, về sau tương lai cho dù hồn lực có thua kém, nhưng vĩnh viễn có thể đứng trên đỉnh cao đại lục.

Trữ Vinh Vinh tiếp nhận ám khí của Đường Tam, sau đó tính toán cáo biệt trở về nhà trước. Chuyện vũ khí đối với tông môn hết sức quan trọng, nàng phải đích thân đem về đưa cho cha. Tới khi nhóm người tới Thiên Đấu Hoàng Thành, tự nàng sẽ nghênh đón.

Đứng trước cửa học viện, Phất Lan Đức nhìn qua có chút thất thần. Hắn nhìn tấm biển Sử Lai Khắc học viện trong lòng có chút cảm xúc ngổn ngang. Hai mươi năm, nhân sinh có mấy ai trải qua hai mươi năm ở cùng một chỗ? Dường như có vài giọt lệ trong tim không ngừng chảy ra và cay cay chóp mũi.

Triệu Vô Cực ôm bả vai Phất Lan Đức nói:

- Đi thôi, đừng nhìn nữa. Cũng không phải không thể trở về. Cùng lắm thì sau này ta và ngươi trở lại dưỡng lão là được!

Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn:

- Ta rất già rồi sao?

Triệu Vô Cực cười nói:

- Không già, chỉ có năm mươi tuổi thôi, cũng không tính là già. Bất quá chúng ta chính là các bông hoa độc thân quý hiếm, đến cả kết hôn cũng không có!

Phất Lan Đức hừ một tiếng nói:

- Đó là ngươi mắt để lên đầu, các nữ hồn sư nào chẳng là hoa đẹp. Không biết nữ hồn sư nào mới được ngươi để ý đến?

- Vậy còn ngươi? Con mắt không nhìn trên cao sao? Như thế nào lại không có lão bà? -Triệu Vô Cực có chút không phục nói.

- Ta? Ta...! -Phất Lan Đức một thoáng sửng sốt, không nói ra lời. Khi hắn nhìn về phía Đại Sư thì phát hiện Đại Sư cũng nhìn hắn, hai người thoáng chút khổ sở không thể nói, chỉ biết lắc đầu không thôi.

- Xuất phát thôi! Mục tiêu thứ nhất: Tây Nhĩ Vi Sư Thành! -Phất Lan Đức thu lại tâm tình sửng sốt, ra lệnh khởi hành. Hơn mười người cùng bước ra đường rời khỏi Sử Lại Khắc học viện.

Sử Lai Khắc học viện một đoàn người muốn đi tới Thiên Đấu thành trước tiên cần ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc sau đó đi đến phía bắc của Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc mới có thể tiến Thiên Đấu đế quốc, đi về hướng đông mới tới được hoàng thành. Hành trình này dài tới hai ngàn dặm, có thể thấy được Thiên Đấu đế quốc rộng lớn đến thế nào.

Trong Sử Lai Khắc thất quái có Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh là có trữ vật hồn đạo khí. Lão sư trong nhóm cũng có loại này vì vậy trên đường đi bọn họ không cần phải mang nhiều đồ vật đến mức phát sầu. Trước khi xuất phát tất cả đã mua đầy đủ đồ ăn cùng nước uống bỏ vào bên trong hồn đạo khí, cho dù không có đồ bổ sung nhưng cũng để cho bọn họ dùng trong mười ngày.

Diệp Phi Linh?

Nàng còn có cả một cái không gian to đùng, thậm chí ngoại trừ thịt và gạo, còn lại rau củ nàng cũng không mua lấy một đồng.

Mọi người đều có bí mật, nhưng cũng chỉ đơn giản cho là nàng có một cái trữ vật hồn đạo khí thật tốt. Đại Sư cũng từng hỏi quá, nhưng nàng chỉ đơn giản đáp lại đó là đồ vật truyền thừa, đã dung nhập vào cơ thể, người khác có muốn lấy cũng vô dụng.

Quá trình đi đường gian nan vất vả, mất hơn 5 ngày đường xá xa xôi mới tới được thành thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.