Đường Tam nhắm mắt, cảm nhận hơi thở Lam Ngân Thảo trong khu vực xung quanh.
- Ở đó!
Hắn mở mắt chỉ về hướng tây. Triệu Vô Cực gật đầu, cả bọn kéo nhau đi tấn công.
Nơi này cách đám ong kia không xa lắm, lúc này ong bay vù vù tán loạn trên một thân cây cổ thụ. Dường như chúng vừa bị cái gì đó động đến nên điên cuồng bay xung quanh thân cây.
Dưới gốc cây, có một vài xác người. Tiểu Vũ mặt không đổi sắc, thậm chí khóe môi còn nhếch lên.
Đáng đời, những kẻ độc ác.
Ngọc tử phong này là một đám kẻ điên, cũng là bằng hữu cũ của mẹ nàng.
- Phi Linh, ngươi muốn Ngọc Tử Phong?
Tuy rằng không rõ vì sao Tiểu Vũ hỏi vậy, nhưng Diệp Phi Linh vẫn gật đầu.
Thứ này khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn là con nhện ban nãy.
Quả nhiên đi chung với nam nữ chủ sẽ lây dính hào quang.
- Ngươi đi hái mấy cái hoa nhỏ nhỏ dưới gốc cây, nhớ chỉ lấy nụ hoa, sau đó đội lên đầu, đàn ong sẽ không tấn công ngươi!
Đường Tam cùng Triệu Vô Cực sửng sốt.
Không phải cách bắt ong thông thường là thui ít lá cây phía dưới cho ong chạy ra sao?
Mã Hồng Tuấn lê lết cái mông sưng thành một cục, đau lòng chạy theo chân Đường Tam.
- Hi hi, cách này mẹ dạy ta đó, chỉ dùng với ong này thôi!
Tiểu Vũ bẽn lẽn cười.
Trên người nàng dường như có bí mật.
Nhưng Đường Tam không hỏi, cũng chỉ yên lặng. Đời này nàng là muội muội hắn, dù có bí mật thì sao chứ.
Diệp Phi Linh theo lời chỉ dẫn tiến tới tổ ong.
Đáy lòng nàng có chút run sợ. Má, ong này to như bắp tay người, nếu chẳng may bị đốt, có khi trong lịch sử hồn sư bị ong đốt chết nàng là người đầu tiên mất.
"" Tới đây ""
Âm thanh lạ hoắc truyền tới đầu nàng. Chỉ trong chốc lát, Diệp Phi Linh cảm thấy chính mình hoa mắt.
Trên thân cây, góc trong cùng có một thân ảnh nho nhỏ màu tím.
Nói là nhỏ nhưng thực tế cũng đã to hơn bình thường rất nhiều, ít nhất nàng chưa từng thấy con ong chúa nào có thể to bằng quả bóng, hơn nữa trên đầu đội vương miện cả.
Đường Tam cùng Triệu Vô Cực tách ra một góc, nhìn thấy Diệp Phi Linh yên ổn mới tạm an tâm.
"" Nhân loại sao ""
Con ong chúa mấp máy miệng.
Diệp Phi Linh gật đầu, cũng mở miệng.
- Xin chào ngươi, nữ vương điện hạ!
"" Ngươi không có ác ý, trên người ngươi ta cảm thấy có một mùi vị rất dễ chịu ""
Diệp Phi Linh trong lòng cảm giác được ong chúa ám chỉ điều gì.
Trên người nàng có mùi hương khác biệt, đây là kết quả của việc ăn đồ trong không gian.
- Không biết nữ vương người có ý định muốn rời khỏi nơi này không?
Trong phút chốc một suy nghĩ khiến nàng muốn đem cả tổ ong này đi.
Đưa vào không gian.
"" Ngươi đến đây không phải vì lý do này chứ? ""
Ong chúa nhìn nàng.
- Hì, xin nữ vương bớt giận, thật ra ta đến là để tìm hồn hoàn!
"" Ngươi thật to gan đấy, nhân loại, ngươi quá nhỏ bé ""
Diệp Phi Linh đương nhiên biết. Vì muốn tăng thực lực nên nàng mới tới nơi này.
- Có thứ này tặng cho nữ vương, hi vọng không quá nhỏ bé!
Diệp Phi Linh lôi từ trong không gian ra một cành cây. Trên cành cây có một chùm hoa.
"" Hoa này ngươi lấy từ đâu?! ""
- Từ không gian của ta!
Diệp Phi Linh vui vẻ cười. Ong chúa đương nhiên sẽ đáp ứng.
"" Ngươi có điều kiện gì? ""
- Đây là bí mật của riêng ta, nơi này an toàn vô cùng, cũng sẽ đảm bảo cho tộc nhân của nữ vương tự do phát triển!
"" Khẩu khí lớn lắm ""
Ong chúa chớp đôi mắt tím bé bằng hạt đậu của nó, nhìn nàng hoài nghi. Nếu chỉ nói dăm ba câu đã tin người thì thật sự quá ngu xuẩn.
Nhưng từ đôi mắt kia, Ong chúa thấy được sự chân thành.
"" Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội! Hãy chiến đấu và thu phục dũng sĩ của chúng ta, ngươi sẽ có quyền được yêu cầu một lần ""
Âm thanh tinh tế mang theo cao ngạo văng vẳng trong đầu nàng.
- Tuân lệnh nữ vương bệ hạ!
Diệp Phi Linh cười tít mắt.
- Xin hãy tha thứ cho 8 người bạn của ta đã xâm phạm tới lãnh địa của ngài!
Diệp Phi Linh cúi đầu, bước xuống. Sau đó không biết ong chúa đã nói gì, đám ong không tiếp tục tấn công nhóm người Sử Lai Khắc.
"" Ha, con thỏ nhỏ kia, đã lâu không gặp ""
Tiểu Vũ lắc lư 2 cái tai thỏ, biểu thị nàng vui vẻ, cũng như nữ hoàng không cần để ý tới nàng.
Đường Tam cùng Triệu Vô Cực thảo luận một chút về vấn đề nho nhỏ.
- Ngươi nghĩ con nhóc đó sẽ không bị đốt chết đấy chứ?
Triệu Vô Cực cẩn thận hỏi thăm. Lần này tuy rằng thoát khỏi hung hiểm, nhưng hắn cũng không muốn đám nhóc này bị thương.
- Sẽ không!
Đường Tam gật đầu. Cùng lắm đánh không được thì chạy.