Khởi hành về Khoa Nhĩ thành thuận lợi khiến Diệp Phi Linh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trên đường có chút vất vả, nhưng cái nhận được khiến Diệp Phi Linh trong lòng vui đến cực độ.
Nàng vốn không dự định cướp đoạt cơ duyên Hải Thần của Đường Tam, nhưng nếu đã có thần chỉ điểm, hiển nhiên vẫn tốt hơn rất nhiều. Trừ bỏ một đóa hồng, chín đóa hồng kia gắn cho ai mới tốt a?
Nghĩ đến nhân duyên, Diệp Phi Linh nhẩm tính. Đường Tam cùng Tiểu Vũ một bông, Đại Ca Thất tỷ một bông, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp một bông, sư phụ sư mẫu một bông, coi như là đủ bốn bông hồng. Bọn họ vận mệnh kết nối cùng nhau, tuyệt đối có thể giúp nàng hoàn thành khảo nghiệm này một cách sớm nhất.
******************
Thần Giới - Biển Mây Lưu Sa.
Quang thải màu đỏ vụt sáng thành một đường thẳng, sau đó lan rộng ra xung quanh, mang theo khí tức thần thánh xâm nhập vào biển mây này, dần dần mà nhuộm lên một sắc đỏ hồng, cuối cùng bao phủ xung quanh một thân thể nữ tử đang ngủ say.
Nữ tử đó tiếp xúc với quang thải màu đỏ, lập tức mở mắt. Nàng ngẩn người nhìn xa xăm, nhưng lập tức liền có một nữ tử khác tiến vào, thần sắc vội vã mà nói.
- Tước Thần đại nhân, có hai vị Chủ Thần đang xông vào nơi này!
Lời nói còn chưa dứt, sau lưng Tước Thần đã có hai bóng người tiến đến.
- Tước Thần, ngươi làm vậy là có ý gì?
Một trong số mười hai chủ thần của Thần Giới - Hủy Diệt Chi Thần ánh mắt lên tiếng chất vấn. Việc Tước Thần tự ý lựa chọn người kế thừa thần vị mà không thông qua biểu quyết của các vị chủ thần khiến bọn họ vô cùng không thoải mái.
Hải Thần đứng nấp ở bên ngoài mừng đến độ rơi nước mắt. Huỷ Diệt lão huynh cố lên, đả đảo mụ ác thần này đi!
- Ý gì? Hôm nay muốn đánh một trận đúng không?
Tước Thần gạt bỏ trường bào màu trắng, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của chính mình, ánh mắt băng hàn nhìn tới Hủy Diệt Chi Thần. Không khí nhất thời trở nên thập phần ngưng trọng, từ giữa tinh không không ngừng có tia lửa điện loé lên.
Đùng!
Một tiếng nổ nhỏ kịch liệt vang lên.
Hủy Diệt Chi Thần đáy mắt co rút lại. Sinh Mệnh Nữ Thần vội vàng tiến đến hòa giải.
- Tước Thần tỷ tỷ, chúng ta chỉ là có chút tò mò mà thôi, cũng lâu rồi mọi người không họp mặt, cho nên hôm nay tới đây quấy rầy tỷ đó mà!
Tước Thần nể mặt Sinh Mệnh Nữ Thần, cũng không thèm đấu mắt với Huỷ Diệt Chi Thần, lại nhìn bóng dáng của bốn kẻ đang đứng bên ngoài, nhàn nhạt nói:
- Đều đến cả rồi, vậy thì vào đi!
Nương theo âm thanh nhẹ vang lên, bốn vị thần đồng thời xuất hiện.
Hải Thần, Hoả Thần, Thực Thần, còn có cả Cửu Thải Nữ Thần. Bỏ qua Hải Thần cùng Hoả Thần thăm dò tình thế thì chỉ có hai vợ chồng Cửu Thải Nữ Thần là nghe mùi ngon mà đến.
Biển mây trắng xoá tức thì chuyển động, vô số dây leo hoa hồng mọc lên, quấn thành ba vòm cầu hoa tràn đầy sắc đỏ, vừa đẹp vừa trang trọng. Một cái bàn lớn tự nhiên hiện ra, mang theo vô số món ăn tinh mỹ trải rộng. Ghế ngồi cũng từ biển mây mà xuất hiện, xếp đầy đủ vị trí cho tất cả những vị khách đồng thời có mặt.
- Vẫn là Tước Thần tỷ tỷ chu đáo!
Sinh Mệnh Nữ Thần mềm mại cười, thân thiết kéo tay Huỷ Diệt Chi Thần ngồi xuống. Vốn dĩ chuyện Tước Thần lựa chọn người kế thừa thần vị có chút vội vàng, nhưng nhìn theo một bàn yến tiệc này, hiển nhiên là nàng đã dự liệu từ trước.
Huỷ Diệt Chi Thần ngoài mặt vẫn còn cau có, nhưng trong lòng đã có chút bình tĩnh lại.
- Chúc mừng Tước Thần lựa chọn được người kế thừa xuất sắc!
Thực Thần vui vẻ mà nâng ly rượu hướng tới, thích thú nhấm nháp hương vị đặc sản của nơi này.
- Đa tạ!
Tước Thần mỉm cười đáp lễ. Không khí nhất thời trở nên hiền hoà ấm áp, khác hẳn bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi.
- Ai nha, chúc mừng Tước Thần nhanh tay chọn lựa kẻ thừa kế thần vị!
Hải Thần có chút lúng túng, miễn cưỡng nâng lên ly rượu tiếp theo. Tước Thần ẩn ý trừng mắt, phóng tới Hải Thần một cái mị nhãn.
- Chuyện ta lựa chọn người kế thừa cũng không phải việc gì quá to tát, phải không?
Tước Thần không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, những người còn lại lập tức liền cảm thấy nổi da gà.
- Đương nhiên là không, nga, cô bé đó có chút thú vị!
Cửu Thải Nữ Thần lau miệng, thẳng thắn mà nói. Tiểu nữ hài đó hai cái võ hồn đều là phụ trợ hệ, nhưng tâm tình của nàng không có ý tứ đoạt người với Tước Thần.
- Chỉ là.. hiện tại để nàng kế thừa thần vị có quá sớm không?
Nghi hoặc mà hỏi lại Tước Thần một câu như vậy, Cửu Thải Nữ Thần hớp một ngụm rượu, tràn vào trong lồng ngực chính là sự ngọt ngào vô tận, nhưng đồng thời cũng mang theo cay đắng vô hạn.
Tước Thần rũ mắt, lắc đầu.
- Bản thần đã tồn tại ở Thần Giới quá nhiều năm rồi, đến sinh mệnh hậu đại cũng đã biến mất, trong lòng đã không còn hy vọng, sớm nên giao thần vị cho người khác. Đáng tiếc là bảy vạn năm rồi, không có ai xứng đáng kế thừa thần vị của ta! Hiện tại đã nhìn thấy ba người thích hợp, nhưng cuối cùng tiểu nữ hài đó lại là người phát hiện ra thần cách đầu tiên, cho nên không thể mạnh mẽ đưa cho nàng khảo nghiệm!
- Nhưng ít nhất việc này cũng phải thông qua sự đồng thuận của mười hai chủ thần chứ? Tước Thần, ngài chẳng lẽ đã quên sự kiện năm vạn năm về trước?!
Hoả Thần đúng lý hợp tình mà nói một câu. Tước Thần mở ra hai mắt, nhàn nhạt nhìn Hoả Thần.
- Ngươi biết vì sao Thần Vị của bản thần không thể lung lay không? Chính là bởi vì tình yêu đấy. Vô luận là các ngươi được sinh ra bởi sáng thế thần cũng đánh không lại ta, bởi vì các ngươi là người có tình cảm. Và cũng bởi vì như thế, cho nên ta mới có thể cảm nhận rõ ràng ai là người có thể thích hợp nhận lấy thần vị của ta!
- Dường như các ngươi đã quên, bản Thần trước giờ chưa nhìn sai người. Con rắn vàng đó náo loạn Thần Giới thì cũng thôi đi, nàng ta không phải hồn thú, nhân loại trái tim rất mềm yếu, tuyệt đối sẽ không đối Thần Giới nảy sinh tà tâm gì!
Tước Thần nhàn nhạt nói một hơi, Hải Thần cùng Hoả Thần ngượng ngùng cúi đầu. Năm đó vốn dĩ là tin tưởng lão Long Thần kia quá, không ngờ lại xuất ra một cái hậu đại bị tà niệm ăn mòn.
- Nhưng là ngươi cũng phải để nàng trải qua khảo nghiệm chứ? Ngươi không ngại nàng bởi vì có được Thần Vị quá dễ dàng mà được sủng sinh kiêu sao?
Hải Thần lúc này mới bình tĩnh nói ra tiếng lòng của các vị chủ thần. Bọn họ chính là không mong muốn Diệp Phi Linh dễ dàng có được thần vị, bởi vì trách nhiệm càng cao, thì càng phải có năng lực. Trước mắt, Diệp Phi Linh ở trong mắt bọn họ chưa hề có một điểm nào xứng đáng để nhận lấy thần vị.
- Tiếp nhận thần vị của ta, cũng là tương đương với vạn năm cô độc, ngươi có thể hiểu rằng khảo nghiệm của ta chính là tình cảm của nàng. Nếu các ngươi cảm thấy điều đó còn chưa đủ... vậy thì... tăng độ khó lên đi! Dù sao người ta định cũng là nàng tới trước, bằng không thì để cho nha đầu Mị Thỏ kia, hoặc không thì là tiểu tử tên Đường Tam kia cũng được!
Tước Thần ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn về phía Hải Thần. Ly rượu trong tay nàng ta lắc lư, nhẹ nhàng sóng sánh từng giọt rượu màu đỏ tươi giống như huyết lệ.
- Tiểu tử Đường Tam kia thì không được!
Hải Thần cùng một giọng nói khác bất ngờ hô lên.
Ngay cả Tu La Thần cũng không nhịn được mà xuất hiện rồi.
Sinh Mệnh Nữ Thần chăm chú gắp đồ ăn cho Huỷ Diệt Chi Thần. Bọn họ không có ý tứ tìm người kế thừa thần vị, đương nhiên là ở chỗ này lắng nghe một chút cũng tốt, thuận tiện ăn một chút Tâm Tư bánh cùng Lưu Tâm rượu. Thứ này không chỉ là đặc sản có hương vị tuyệt vời, mà ăn xong có thể giúp bọn họ tăng thêm sự hoà hợp trong thần lực.
Vốn dĩ không ai biết Tước Thần xuất thân từ đâu, nhưng không thể không công nhận tay nghề của nàng ta quá tuyệt. Trong món ăn còn ẩn chứa cả tình yêu, vô luận là đồ ăn có kỳ quái như thế nào cũng thấy rất ngon.
Tước Thần nhìn biểu tình Hải Thần cùng Tu La Thần, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu. Tiểu nam hài đó cũng là một mầm non tốt, song sinh võ hồn, năng lực chịu đựng thần cách sẽ lớn hơn người khác. Có điều hắn cùng nữ hài Mị Thỏ hồn thú kia đã diễn sinh duyên tình, nếu như ban cho bọn họ thần vị, bắt buộc phải lựa chọn cả hai. Mà có vẻ như Hải Thần cùng Tu La Thần cũng nhắm đến điểm này, cho nên mới ngăn cản lẫn nhau.
Ngược lại là được lợi cho tên mập Thực Thần. Hắn có người kế thừa y bát một cách hợp lý. Khó có thể tin là trên đời lại xuất ra một cái võ hồn Thực Thần thứ hai.
Tước Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Hải Thần cùng Tu La Thần xâu xé nhau trong bữa tiệc, sau đó thong thả tiễn khách. Trước khi bọn họ rời đi còn vui vẻ mà dặn một câu.
- Nếu muốn tranh đoạt người kế vị của bản thần, tới đây chiến một trận là được!
Ngoại trừ Huỷ Diệt Chi Thần có đôi chút hậm hực, thì hiện tại không ai muốn tới giành người với Tước Thần. Nàng ta đã đồng ý cho phép tăng độ khó khảo nghiệm, nhưng cũng chẳng ai muốn lựa chọn đứa trẻ này.
Thoát ra khỏi Biển Mây Lưu Sa, Huỷ Diệt Chi Thần sắc mặt tối lại.
- Thần lực của nàng ta đạt đến cấp bậc đó rồi!
Sáu vị thần nghe Huỷ Diệt Chi Thần nói lại, trong lòng toát ra chút suy tư. Vài năm gần đây, Thần Lực của Tước Thần tinh tiến một cách đáng sợ. Mặc dù nàng ta không có động thái gì, nhưng nếu như thật sự có dị động, thì không thể không phòng bị.
Năm đó, nếu không phải bọn họ quá tin tưởng Long Thần, cho rằng Long Thần cũng là kẻ thích giữ thế cân bằng thì hiện tại đã không có kết cục này. Không ngờ lão ta lại bí mật nâng đỡ hậu đại của mình lên, mưu đồ chiếm đoạt toàn bộ Thần Giới. Long tộc tại Đấu La Thế Giới vốn dĩ sức mạnh đã là vương giả, lên tới Thần Giới còn kinh khủng hơn. Nhất là Kim Long Vương, thần lực của y tuyệt đối có thể sánh ngang với một trong năm đại cổ thần.
Nhưng ai có thể ngờ được là con rồng vàng ngu ngốc đó lại muốn cưỡng đoạt Tước Thần chứ. Nghĩ đến chuyện đó lại thấy hài hước, Kim Long Vương hung danh đại nộ, vậy mà bị nàng ta treo lên đánh, còn bị Tu La Thần xiên cho mấy nhát.
Ký ức trong lòng Hải Thần về đại chiến năm nào lập tức tái hiện một cách rõ rệt. Hắn bị Kim Long Vương đánh bị thương, sau đó Kim Long Vương hùng hổ chạy tới trước mặt Tước Thần nói muốn chiếm đoạt nàng làm vợ.
Đáng thương thay cho lão Long Thần mưu đồ hoàn hảo, chỉ vì hậu đại ngu dại mà sụp đổ kế hoạch trong tích tắc. Tước Thần tuổi tác còn sinh ra mấy trăm lứa rồng con, cho nên cảm thấy bị xúc phạm.
Nàng ta giận đến điên lên, xuất ra nguyền rủa đẩy Kim Long Vương về phía Tinh Vực. Chưa hết Kim Long Vương lại còn bị trói trong ngàn vạn dây leo Hoa Hồng bản sinh, cuối cùng bị Tu La Thần phong ấn một cách tội nghiệp.
Hải Thần ha ha cười, Tước Thần ngàn vạn năm không màng tới chuyện riêng của Thần Giới, cho nên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu. Chỉ có điều hiện tại Tu La Thần trong lòng có chút vội vàng rồi?
**********
Tước Thần đợi đám người đó đi hết, sau đó tự mình khoá lại Biển Mây Lưu Sa. Tiếp đón đám người này thật là phiền toái chết đi được! Không gặp!! Ăn no, tắm mát, ngủ một giấc!
- Nàng lại định ngủ nữa ư?
Tu La Thần giống như một làn khói đen xuất hiện bên cạnh Tước Thần.
- Ừ!
Tước Thần hờ hững đáp, hết thảy đều không ngăn được tên này đến. Nhưng như thế thì có sao? Chuyện nàng lựa chọn người kế thừa không phải do hắn quyết. Tại Thần Giới hắn chính là kẻ phán quyết hết thảy, nhưng tại đây chỉ có nàng mới là người lựa chọn.
- Sao không hỏi qua ta rồi hãy quyết định?
Tu La Thần không vui nói. Nàng hiện tại Thần Lực tiến vào cấp bậc Chủ Thần, là người duy nhất trong số bọn họ tiến lên vị trí đó trước tiên, tại sao lại phải lựa chọn người kế thừa một cách không minh bạch như vậy?
Tước Thần ngâm mình trong bể tắm, âm thanh mềm nhuyễn trong hơi nước mờ ảo linh động, nhẹ giọng nói.
- Ngươi quản được ta à? Hay là lại sợ ta giống như con rắn trắng đó?
Tu La Thần lắc đầu, kéo trường bào màu đen sang một bên, nhìn bóng lưng Tước Thần lay động.
- Nàng sẽ không như vậy!
- Vậy nên ngươi đừng có hỏi nữa, trở về chỗ của ngươi đi, đừng làm phiền bản thần ngủ ngon giấc!
Tước Thần cắn môi, giọng nói ẩn chứa uy lực dẫn động. Tu La Thần nhanh chóng gật đầu, trong giây lát biến mất khỏi khu vực này.
Tước Thần cảm nhận khí tức của Tu La Thần hoàn toàn biến mất, nàng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc chính mình, sau đó nhắm mắt lại.