Diệp Phi Linh không uống rượu, một bộ dáng phụ giúp những đứa trẻ mới trở về xem xét. Hồn lực thấp không phải là căn nguyên, bởi vì hồn lực khi thức tỉnh có thể bằng vào công pháp mà tu luyện tăng lên.
Đám trẻ này thức tỉnh mang thân phận hồn sư, hiển nhiên trong lòng được coi trọng hơn nhiều lắm. Nhưng một lúc tiếp nhận nhiều đứa trẻ như thế này, trưởng làng có chút đau đầu.
Còn muốn dựa vào bọn họ đến bảo vệ làng, nhưng mà có nhiều cơm cũng không nuôi nổi miệng ăn như thế a?
Lôi Nghiêm theo lời phụ thân nhìn tới nữ hài tử đang được đám trẻ con vây quanh. Bộ dáng nàng không đẹp, có chút đen, nhưng âm thanh lại cực kỳ dễ nghe.
Hơn nữa nghe gia gia nói, đồ ăn nàng nấu thực sự rất tốt. Nếu gia gia thích, liền cưới nàng về để chăm sóc ngài là được. Hắn còn có nhiệm vụ ở Võ Hồn Thành, không rảnh về đây nhiều.
- An Nhã tỷ tỷ, Lôi Nghiêm ca ca tới rồi, tỷ tỷ nhất định chưa từng gặp Lôi Nghiêm ca ca đúng không? Lôi Nghiêm ca ca tài giỏi lắm, có thể đánh ngã được một con lợn rừng chỉ bằng tay không đó!
Một đứa bé hai mắt mở to, vui vẻ nhìn nàng mà nói. Diệp Phi Linh không quá chú ý tới Lôi Nghiêm đang tới gần, chỉ mỉm cười kể lại một câu chuyện.
- À, phải vậy không? Nếu là tay không đánh ngã lợn rừng, ta đã từng nhìn thấy rồi nha! Thậm chí bởi vì có người trời sinh sức lực rất khỏe, cũng dễ dàng đánh ngã cả con hổ nữa đó! Để ta kể cho các em một câu chuyện về Võ Tòng đánh hổ nga! Ngày xưa...
- Võ Tòng là ai vậy? Sao ta chưa từng nghe thấy chuyện này?
Lôi Nghiêm tò mò đi tới. Nữ hài này kể chuyện rất lôi cuốn, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà muốn nghe xem. Võ Tòng là cái thần thánh phương nào, thật có thể tay không đánh hổ? Phải biết rằng hắn là hồn sư, thực lực cũng không tầm thường mới có thể dễ dàng đánh ngã được lợn rừng, nhưng lại có người có thể đánh được hổ? Như vậy cấp bậc của hắn phải là bao nhiêu chứ?
- Ồ, đây là một câu chuyện mà sư phụ của ta dạy cho ta? Ngươi là cháu trai trưởng làng? Hân hạnh gặp mặt!
Diệp Phi Linh gật đầu một cái, lại tiếp tục vui đùa với đám trẻ, phảng phất giống như không để ý tới Lôi Nghiêm. Trong mắt nàng, hồn sư cùng người thường không có cái gì khác biệt, mà chỉ là đồng dạng người một loại, phân biệt hai giới tính nữ và nam.
Cho đến khi đám trẻ bị người nhà gọi về, Lôi Nghiêm mới đi tới trước mặt nàng chất vấn:
- Sư phụ ngươi dạy cho? Không biết là vị nào? Ta cũng từng được đi học, các vị sư phụ giảng dạy cho ta chưa từng có chuyện này bao giờ?
- À, sư phụ của ta tới từ Thiên Đấu Đế Quốc, hơn nữa cũng chỉ là một người vô danh, ngươi có biết tên cũng không thể biết lão nhân gia ngài là ai! Ta không biết các vị sư phụ của ngươi giảng dạy như thế nào, nhưng sư phụ của ta giảng dạy chính là như thế!
Diệp Phi Linh tự hào đáp. Vẻ mặt nàng tự tin đến mức Lôi Nghiêm cũng có phần tin tưởng. Thì ra sư phụ nàng tới từ Thiên Đấu, chẳng trách lại dạy nàng như vậy. Đem cho bọn trẻ sự tin tưởng về một thứ sức mạnh to lớn của tương lai, khác với cách đào tạo của Võ Hồn Điện, quyền năng và thực lực chính là biểu tượng của sức mạnh.
Đơn giản trao đổi vài câu, Diệp Phi Linh lấy cớ bảo cha say rồi gọi An Tư Địch trở về. Lôi Khắc thực lực cấp bậc không thấp, nhưng cũng chỉ là bốn mươi bốn cấp. Dựa vào hai kẻ đang say này mà tính đến chuyện tiếp theo, tốt nhất là tính toán rời đi sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nghi thức giác tỉnh võ hồn cũng là bảy ngày sau. Dựa vào nơi này toàn là thân quyến của hồn sư, hẳn là chất lượng võ hồn thức tỉnh cũng không quá kém. Số lượng trẻ em thức tỉnh võ hồn cũng khá đông, có tận hai mươi người.
Diệp Phi Linh đếm qua sơ bộ, đám trẻ con trong nhóm mới về này người khỏe mạnh rất nhiều, trẻ em mới thức tỉnh võ hồn thì có sáu đứa, trong làng thì cũng chỉ có năm đứa trẻ là có bộ dáng khôn ngoan một chút, còn lại đều là mờ mịt không có nhân sinh.
Vẫn là xem võ hồn của bọn họ là cái gì rồi tính. Muốn mang người đi cũng dễ, nhưng muốn chọn hàng chất lượng, vậy thì lại có chút phiền phức.
Mà cùng cảm thấy phiền phức, chính là trưởng làng cùng Lôi Tích. Sáu mươi người, ba sáu đứa trẻ từ nhỏ nhất là bảy tuổi, đến đứa lớn nhất mười lăm tuổi. Hơn mười người phụ nữ và trẻ sơ sinh, còn lại toàn bộ là đàn ông tàn tật. Bọn họ tuy rằng là hồn sư, nhưng chính là thiếu đi một bộ phận cơ thể, cái gì cũng khó làm.
Nuôi không đám người này thì không có khả năng, nhưng cũng không thể đuổi bọn họ đi được. Làng này trước giờ chưa từng có tiền lệ đuổi người, chỉ cần là thân quyến hồn sư, ai cũng được hoan nghênh.
- Cha, lần này ta mang theo lương thực cùng gia súc trở về, thực sự có thể để bọn họ sống một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh ta cùng Nghiêm nhi phải trở về Võ Hồn Thành tiếp tục công tác!
- Đó chính là cái mà ta lo lắng! Võ Hồn Điện đối với bọn họ hạ lệnh trục xuất, hiển nhiên sẽ không thu lại! Làng chúng ta người đơn sức yếu, làm thế nào có thể nuôi sống một đám người như vậy a? Vốn dĩ mọi năm chỉ có năm đến bảy người tới đây, vì sao lần này lại nhiều như vậy?
- Cha, lần này Võ Hồn Điện thi đấu thua trận, có chút... xử lý một số thành phần. Cho nên mới có những người này ở đây! Làng chúng ta trước giờ đều là thu nhận thân quyến, cho nên ta mới đứng ra nhận mệnh đưa họ về nơi này. Còn lại... để mặc họ tự sinh tự diệt!
Trưởng làng đau đầu nhất chính là vấn đề sinh sống. Phụ nữ cùng đàn ông có thể nuôi nổi, bởi vì bọn họ có sức lực. Nhưng đám trẻ con kia thì... khó quá. Trông trẻ không dễ.
- Cha, gia gia, không bằng thỉnh giáo nữ hài tử nhà An Tư Địch thúc, ta thấy nàng được đi học, cũng là người có suy nghĩ kỳ lạ, không bằng để nàng nêu ý kiến xem xử lý đám người này như thế nào?
- Ôi, thằng cháu trai của ta, đây là làng của ta, nào tới phiên một đứa nhóc hồ nháo ở đây chứ?
Lão trưởng làng buồn rầu nói. Ngay cả lão còn không nghĩ ra được, một đứa con gái thì có thể nghĩ ra được cái gì hay cơ chứ?
Lôi Nghiêm cũng không nghĩ ra, nhưng hắn cảm thấy An Tư Nhã nhất định có thể. Quan sát nàng vài ngày, hắn phát hiện ra nữ hài tử này vậy mà sống rất có quy luật, hơn nữa dường như cái gì cũng thông thạo. Hàng rào đổ cũng có thể tự làm cái mới, hái quả không cần trèo cây, chỉ cần dùng một cành trúc kẹp lại. Ngay cả cạnh bờ sông có thứ gì ăn được nàng cũng biết, bữa tối nàng xào thức ăn đến là hương, ai ai cũng không nhịn được mà khen một câu.
- Vậy thì cứ thử hỏi xem, biết đâu nàng lại có cách thì sao!
Lôi Tích ánh mắt nhìn Lôi Nghiêm đầy ẩn ý. Lão tử cấp cho ngươi cái cơ hội, ngươi còn không mau đi?
Trưởng làng vẫn còn phật ý về chuyện An Tư Nhã từ chối làm cháu dâu của lão, cho nên tận lực không nhắc đến nàng. Diệp Phi Linh mà biết, chắc chắn nàng sẽ vái tám đời tổ tông lão trưởng làng mà bái tạ.
Lôi Nghiêm mang theo rối rắm mà tới thỉnh giáo An Tư Nhã. An Tư Địch nghe qua nguyên nhân, cũng hiểu được vì sao Lôi Nghiêm phải tới nơi này tìm nàng. Tiểu thư là người đã từng đi học, hiển nhiên tại các trường học sẽ có cách bố trí người phù hợp hơn so với tại làng.
Diệp Phi Linh luyện tập xong trở về, không nghĩ tới lại nghe thấy cái này. Nàng cũng là một bộ dáng khó xử mà nói:
- Đây là chuyện của làng, ta chỉ là một hậu bối cho nên không có quyền sắp xếp. Nhưng nói theo suy nghĩ của ta, thì làng này cần được khai hoang thêm, sau đó mở rộng trồng trọt cùng chăn nuôi. Các hồn sư kia cũng chỉ là bị thương, không phải là kẻ vô dụng. Phụ nữ cùng trẻ sơ sinh có thể ở nhà may vá kiếm sống. Sau đó làng lập nên một đội buôn, đi xuôi về hướng giáp ranh biên giới Tinh La cùng Thiên Đấu trao đổi đồ đạc là hợp lý. Về phần trẻ em, ta nghĩ là bọn họ cần được lựa chọn giữa đi và ở. Tất cả đều là hồn sư, võ hồn thích hợp cũng sẽ phát huy ở nơi thích hợp. Về việc phân phối đồ ăn, thì trước mắt cứ phải khai khẩn đất đai, dựng nhà rồi mới tính được!
Lôi Nghiêm mở to mắt kinh ngạc. Quả nhiên là nàng có cách, so với đám bà thím nhiều chuyện ở trong làng thì hữu dụng hơn nhiều lắm.
Đem câu trả lời trở về nói với cha, Lôi Nghiêm nhận được một cái khen ngợi. Lão trưởng làng mặc dù có chút bất mãn, nhưng quả thực đây là cách tốt nhất hiện giờ.
Đem việc thẩm định võ hồn của đám trẻ cho Lôi Nghiêm, Lôi Tích cùng trưởng làng tiến đến thuyết phục nhóm phụ nữ và đàn ông. Bọn họ bắt buộc phải đồng ý với điều kiện này, bởi vì dân làng cũng không thể có chỗ cho bọn họ ở không.
Đám phụ nữ có chút đau lòng, nhưng còn có thể làm gì? Chồng của bọn họ chết trận, ngoài một chút kim hồn tệ bồi thường, bọn họ chẳng còn lại cái gì cả. Hơn nữa tất cả đều mang theo con nhỏ, chẳng ai có thể vào lúc này bỏ ra kiếm một tấm chồng khác tử tế được.
Đám đàn ông mặc dù tàn tật, nhưng thực sự vẫn có sức lực hơn người. Bọn họ rất nhanh chóng chấp nhận điều kiện này, bởi vì bọn họ hiểu rằng đã không còn đất dung thân. Sống ở nơi này thật sự cũng rất tốt, không cần phải hứng chịu sự cạnh tranh đến tàn khốc như ở Võ Hồn Thành.
Chỉ còn lại đám trẻ con. Ba mươi sáu đứa trẻ, mang theo một đống võ hồn loạn cào cào. Trong đó có tới bốn đứa phế võ hồn Lam Ngân Thảo. Mười hai đứa khí võ hồn là dụng cụ. Hai mươi đứa còn lại có chút đặc sắc, võ hồn rất đa dạng chủng loại, từ hoa quả trái cây cho đến thú võ hồn. Chúng đều chưa được săn giết hồn hoàn, hơn nữa thiên tư có chút thấp, cho nên vẫn như cũ vô dụng.
Diệp Phi Linh không nghĩ tới ở nơi khỉ ho cò gáy này cũng có thể gặp được võ hồn hoa cùng quả. Nàng trong lòng đã muốn thu nhận một nhóm, kể cả bốn đứa trẻ Lam Ngân Thảo kia.Mười hai đứa trẻ khí võ hồn cùng thú võ hồn chắc chắn sẽ ở lại, nhưng làm cách nào để bọn họ sinh tồn, thì đó không phải là việc mà nàng quan tâm. Mười sáu đứa trẻ kia, nàng nhất định sẽ mang đi, chúng chính là nguồn năng lượng tốt nhất để từ từ dưỡng nên.
Quả nhiên khi nhìn thấy võ hồn của mấy đứa trẻ thực vật hệ, Lôi Nghiêm sắc mặt tối đi mấy phần. Hắn trong lòng đã xác định được những đứa trẻ cần ở lại, hiển nhiên mười sáu đứa trẻ này sẽ bị loại.
Trông bộ dáng mấy đứa trẻ run lập cập sợ hãi òa khóc, hiển nhiên là vì lo lắng bản thân lại bị đuổi đi lần nữa.
- Không, đây không gọi là đuổi đi, đây gọi là tìm kiếm nơi thích hợp cho chính mình! Các em xem, chúng ta có thể tới thành trấn hoa lệ, tuyệt đối có thể tìm được nơi bản thân các em thấy hữu dụng, đúng không?
Diệp Phi Linh ôn hòa trấn an chúng. Mười sáu đứa trẻ liên tục hỏi nàng có thật không, sau đó đem nàng tin tưởng làm tỷ tỷ. Chúng đã mất cha, mẹ có đứa mất có đứa không, nhất là bốn đứa phế võ hồn lại càng lo lắng hơn.
An Tư Địch đối với Lôi Tích yêu cầu hai cỗ xe ngựa. Nếu có thể đem đám trẻ này đi, Lôi Tích đương nhiên đồng ý cấp, nhưng lúc này Lôi Nghiêm trong lòng có chút không yên.
- An Tư Địch thúc thúc, thật sự phải rời đi sao?
An Tư Địch gật đầu. Ý định của tiểu thư đã quyết, ngay sau khi lễ giác tỉnh võ hồn của thôn liền đi luôn.
Thời gian chính là chiều ngày mai.
Diệp Phi Linh có chút mong đợi, bởi vì đem Chu Trúc Vân thí nghiệm thu được một cái kết quả ngoài dự liệu. Như vậy thì đám hồn hoàn màu trắng màu vàng bên trong không gian của nàng có chỗ sử dụng rồi, không cần lãng phí một thứ gì. Trong lòng nàng lúc này chỉ mong muốn xem qua đám trẻ trong làng có đứa nào có thiên phú tốt một chút, sau đó khởi hành luôn cho sớm.
Mười sáu đứa trẻ bị loại bỏ nghe thấy mọi người chứng thực tin tức An Tư Nhã sẽ đi cùng liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Ít nhất, lời nói của nàng thật sự khiến cho chúng sinh ra một loại cảm giác có thể tin tưởng.