Khu vực khán đài.
- Sử Lai Khắc sẽ chiến thắng, sẽ chiến thắng, sẽ chiến thắng! Tuấn Ca uy mãnh, Tuấn Ca uy mãnh nhất thiên hạ!
Huyền Phong đứng ở trên đài cao niệm thần chú chiến thắng không ngừng. Ngọc Thiên Hằng và những người còn lại toát mồ hôi nhìn tên fan cuồng Sử Lai Khắc ngốc nghếch này.
- Thật là...
Độc Cô Nhàn không biết nói cái gì với Huyền Phong hiện tại, đúng là bó tay.
Áo Tư La ủ rũ nhìn xuống sàn đấu. Nàng thế nhưng lại là nam ư? Trời ạ?...
- Áo Tư La, sao vậy?
Huyền Vũ Âm là người chú ý đầu tiên đến cảm xúc của Áo Tư La thay đổi.
- Nàng là nam, nàng vậy mà lại là nam! Không thể nào!...
Lại thêm một cái tên ngốc nghếch này nữa. Độc Cô Nhàn đúng thật là hết cách, bốp một cái gõ đầu tên khờ này:
- Nàng là nữ!
- Nhàn tỷ, thật ư? -Áo Tư La khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn nàng, ngón tay run rẩy chỉ xuống dưới sàn đấu méo mặt hỏi.
- Hừ, bằng vào việc bản tiểu thư từng tắm chung với nàng, đương nhiên là thật! Thế nào? Tiểu muội muội này xuất sắc như thế kia, mấy người các ngươi đã nghĩ ra đối sách nào đối phó với nàng chưa? - Độc Cô Nhàn liếc mắt nhìn quanh, mọi người liền im lặng không nói lên lời.
- Thực lực của Sử Lai Khắc quả nhiên sâu không lường được! - Ngọc Thiên Hằng chậm rãi đi tới cạnh Độc Cô Nhàn, chỉ bằng thực lực một tên Đường Tam và đội viên này, bọn họ đã đủ tư cách tiến vào vòng Tấn Cấp. Nếu mà nói thay bằng bọn họ chiến trận này, cũng chưa chắc khiến Sử Lai Khắc rơi vào thế hạ phong.
- Trở về liền không ngừng tập huấn là được!
Diệp Linh Linh quang mang chợt lóe, trong lòng toát ra một thứ gọi là không cam tâm.
*************************
- Ha, đúng là như vậy. Cửu muội, Đại ca vốn dĩ không muốn cho mọi người biết chuyện này, nhưng là không thể giấu được nữa rồi! Không biết vì sao từ sau trận chiến đó, hồn lực... của ta lại dần biến mất..!
Đái Mộc Bạch vừa mới ngã xuống lại chống tay cố gắng đứng dậy. Bây giờ là lúc Sử Lai Khắc học viện cần hắn, cũng không thể gục ngã trước mặt hai nữ đội viên được.
- Xin lỗi.. vì đã không nói với mọi người! Hồn lực của ta ngày một giảm đi, việc sử dụng võ hồn cũng vô cùng khó khăn! Có lẽ.. về sau ta sẽ trở thành một phế nhân không có hồn lực nữa!
Âm thanh của hắn bảy phần nuối tiếc, ba phần ôm hận. Diệp Phi Linh lặng lẽ nhìn hắn, ấn ký hồn lực trên trán hắn quả thực ảm đạm đi rất nhiều.
- Đại ca, không cần đau buồn như vậy, thật ra... vẫn còn có cách để khôi phục hồn lực! - Diệp Phi Linh không đành lòng nhìn hắn như vậy, có lẽ trở về thử cầu cứu cha mình tìm biện pháp xem sao.
- Cái gì? Cửu muội, sao ngươi biết được thứ này? Thật là có cách như vậy? - Đái Mộc Bạch hai mắt lóe lên tinh quang. Đúng vậy, ta thật ngốc, Cửu muội trên người quá nhiều kỳ tích phát sinh, có lẽ nàng có thể tìm được cách giúp ta khôi phục hồn lực.
- Thật, nhưng bây giờ thời gian quá gấp, ta không có cách nào nói rõ cho ngươi biết được! Đại ca, phấn chấn lên, huynh nhất định sẽ khôi phục hồn lực, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!!!!
- Được!!
Đái Mộc Bạch đứng dậy gầm lên. Nếu có thể khôi phục hồn lực, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ ngã xuống.
Vì chính mình, và cũng vì Trúc Thanh của hắn.
- Ta phá lớp phong quyển này, sau đó Đại Ca nhất định phải ngăn cản đám người còn lại!
Diệp Phi Linh hai tay chậm rãi tụ hồn lực, kích hoạt đệ tam hồn hoàn.
- Không, để ta phá lớp phong quyển này, sau đó muội nhất định phải để bọn họ xuống đài. Hồn kỹ cùng sức bền của muội nhiều hơn ta, để Đại ca làm điều vinh quang cuối cùng trong trận đấu này đi!
Đái Mộc Bạch không chờ Diệp Phi Linh đáp ứng, tự mình phụ gia đệ nhất cùng đệ tam hồn kỹ, lại thêm một cái hồn kỹ tự sáng, Vô Tướng Thiên Cương Lực mang theo lôi điện sáng chói hiện trên đỉnh đầu.
Diệp Phi Linh hai tay nắm chặt, thôi động hồn lực tụ trên tay, âm thanh trầm xuống nặng nề.
- Đại ca, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!
Ánh mắt nàng hướng về phía hai người đang đứng ở bên ngoài chuẩn bị dung hợp kia. Là do ta sơ sót khinh thường các ngươi rồi, lần này chính các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho việc cười nhạo Sử Lai Khắc.
Tạch... Tạch tạch... xẹt xẹt xẹt...
Âm thanh công kích va chạm cùng phong quyển thập phần chói tai. Phía bên ngoài Mã Hồng Tuấn vẫn đứng ở trên cao đợi chờ, Chu Trúc Thanh cùng hai người còn lại đã tiến hành công kích, tranh thủ thời gian hạ đài của người nào hay người đó.
SOẸT....
Âm thanh chát chúa vang đến, hàn phong quyển bị phá, lộ ra ba người bên trong. Giáng Châu đỡ lấy Đái Mộc Bạch hao hết hồn lực lui về phía sau, để lại Diệp Phi Linh đang Hắc Hóa tụ hồn lực.
- Đội trưởng sắp hoàn thành rồi, cản hắn lại!
Một người bên chiến đội Thiên Thủy kinh hãi nhìn ba cái hồn hoàn màu tím sau lưng đối phương, người này thì ra mới là chân chính át chủ bài.
Trên tay Diệp Phi Linh lúc này là hai luồng nội lực đan xen lẫn nhau hình thành, bên trái màu xanh, bên phải màu đỏ, nội lực rất nhanh ảo hóa thành hình dạng thanh kiếm.
- Tứ Ca, quét bọn họ xuống, mở đường cho ta!
- Được! Xem Tứ ca triển lộ thần uy đây! Phượng Dực Thiên Tường!!
Mã Hồng Tuấn ở trên cao hạ xuống, đệ tam hồn kỹ phát động, hỏa diệm quét tới khiến ba người đối phương phải lui bước.
- Nào các cô gái, hãy run sợ trước sức mạnh của anh mày đây!
Nương theo âm thanh kiêu ngạo của hắn, bốn cái đệ nhất hồn kỹ bắn tới, đẩy lui đám người này về sau, lại giúp ba người Chu Trúc Thanh thành công đá họ xuống đài.
Trận này Diệp Phi Linh đã dặn hắn không được tốn quá nhiều hồn lực, bởi vì hắn mới chân chính là người áp trận. Nếu như Đái lão Đại đã bị thương, vậy thì hắn sẽ phải là người cuối cùng còn đứng trên lôi đài. Đám người kia không biết bay, cho nên bọn họ cũng vĩnh viễn không cần chiến thắng.
- Điềm Linh Nhi - Minh Mỹ - Khả Hàm - Tuyết Vũ mất tư cách thi đấu!
Âm thanh trọng tài phá vỡ tình hình chuyển biến cục diện trước mắt đầy trầm lặng.
Bảy đấu hai!!!
Âm thanh người phát thanh bắt đầu bình luận trận đấu. Toàn trường nhất thời sôi trào. Đặc sắc, quá đặc sắc. Thiên Thủy học viện có võ hồn dung hợp kỹ, Sử Lai Khắc học viện có Hồn Tôn ba hồn hoàn đều là cấp bậc ngàn năm! Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây?!
Không ít người có nhãn lực kinh hãi nhìn ra Diệp Phi Linh có hai cái võ hồn. Nhất là các vị trọng tài ở mọi hướng nhìn đến đều phải thầm than xuất sắc. Kinh nghiệm làm trọng tài bao nhiêu năm nói cho họ biết, phần thắng nằm ở thiếu niên Hồn Tôn trước mắt này.
Thiên phú kinh khủng cỡ này, Sử Lai Khắc học viện thật đúng là đủ cường đại. Chỉ bằng một đứa bé này, có lẽ sau trận chiến này, tất cả các thế lực sẽ đến cầu trợ Sử Lai Khắc học viện đến vỡ đầu.
*********
Tuyết Tinh Thân Vương thật sự cảm thấy chính mình đúng là ngu ngốc quá mức rồi. Xem ánh mắt lạnh lẽo của ca ca kính mến đang rơi trên người hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này hắn thật sự đã là một khối thi thể.
Tuyết Dạ Đại Đế nhìn tới đội viên Sử Lai Khắc đang hừng hực khí thế như thế kia, trong lòng cảm thán tiếc hận không thôi. Cũng may là có Trữ Phong Trí ở đây, bằng không nếu chiến đội này rơi vào tay Võ Hồn Điện, không chỉ là một cơn tức giận, chính là tuyệt đối tức đến thổ huyết mà chết!
- Ồ, lại là một cái tự sáng hồn kỹ ư?
Trữ Phong Trí nhỏ giọng than nhẹ. Trong quá trình Sử Lai Khắc chiến đội luyện tập, hắn cũng có tới đó mấy lần, nhưng chưa từng thấy Diệp Phi Linh sở dụng cái này. Xem ra Sử Lai Khắc này ẩn giấu thực lực quá kỹ, hắn thật sự có chút chờ mong tới bọn họ có thể đi tới Tổng Quyết chiến.
*************
Hồn lực tụ vào hai tay đã đủ lớn, Diệp Phi Linh mạnh mẽ ép chúng vào làm một, từ hai thanh kiếm màu xanh đỏ hợp nhất thành một thanh cự kiếm khổng lồ, chiêu thức nhìn có vẻ không khác lắm so với Vô Tướng Thiên Cương Lực của Đái Mộc Bạch, thế nhưng chỉ dựa vào hồn lực, tuyệt đối không kém so với hắn ở thời kỳ đỉnh phong.
- Thời Gian Phong Tỏa!
Âm thanh Diệp Phi Linh nhàn nhạt vang lên, Đồng Hồ võ hồn thôi động, đệ tam hồn kỹ lóe sáng. Vào thời khắc mà Thiên Thủy học viện chuẩn bị gần hoàn thành dung hợp, một cái mạng lưới khổng lồ trùm lên đỉnh đầu ngừng lại toàn bộ cố gắng của bọn họ.
- Tỷ tỷ, sao vậy? Sao lại ngừng dung hợp?
Thủy Nguyệt Nhi vốn đang nhắm mắt chợt cảm thấy mọi thứ dừng lại, mở to mắt nhìn Thủy Băng Nhi. Băng Phượng Giáng Lâm chỉ còn một chút nữa là xuất thế rồi, sao lại tự nhiên ngưng lại.
- Không phải ta, có lẽ... là hắn!
Ánh mắt Thủy Băng Nhi nhìn qua băng kính hướng về Diệp Phi Linh.
Khóe miệng hắn chảy ra một vệt máu dài xuống cổ, thấm xuống ngực, hình ảnh hết sức mỹ diệu. Nhưng Thủy Băng Nhi lúc này không có một chút cảm giác muốn thưởng thức cảnh đẹp này, ngược lại kinh hãi nhìn thanh cự kiếm xanh đỏ kia đang trôi nổi bên tay phải hắn.
- Sử Lai Khắc học viện! CHIẾN THẮNG!
Diệp Phi Linh cơ hồ dùng sức mà hét lên một câu, ngón tay điểm tới, cự kiếm bay lên chừng bốn thước, mũi kiếm nhằm hướng phóng thẳng đến trung tâm hai người Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi đâm tới.
Vô số tiếng crak.. crak.. vụn vỡ vang lên, Thủy Nguyệt Nhi cùng Thủy Băng Nhi bị cưỡng ép phá giải dung hợp võ hồn trọng thương ngã xuống.
Phong Tiếu Thiên kích động đứng dậy vỗ tay rào rào, chưa cần biết tương lai có phải đối phó với cái người này không, ngày hôm nay Sử Lai Khắc phá bỏ được võ hồn dung hợp kỹ của Thiên Thủy đã là đáng ăn mừng. Chỉ cần bọn họ thắng, như vậy tương lai hắn vẫn còn cơ hội chiến đấu với Đường Tam, vẫn còn cơ hội rước mỹ nhân về nhà.
Không chỉ có một mình hắn vui mừng, Đại Sư cùng Phất Lan Đức là đồng dạng cũng vậy. Một tên Đường Tam hắc hóa miễn thủy hỏa đã đủ làm bọn họ có mặt mũi, nhị đồ đệ lại khiến bọn họ vô cùng được coi trọng.
Chỉ là lần này Diệp Phi Linh làm có chút quá mức.
Kiếm Đấu La Trần Tâm lông mày khẽ động, hướng đến Trữ Phong Trí hỏi một câu:
- Ngươi nói đó là tiểu nữ hài kia?
- Kiếm thúc, quả thực là nàng! Thật đáng tiếc, mầm non tốt như vậy, Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta không có duyên!
Trữ Phong Trí nuối tiếc thở dài đáp. Lão đầu Diệp Tát Khắc kia rất cứng đầu, nàng lại là con gái riêng của y, hắn cũng không có con trai, không có cách nào thâu tóm nàng về thế lực của mình.
Kiếm Đấu La Trần Tâm nhíu mày một cái, cũng không có nói gì thêm nữa. Mọi người đều lặng yên xem kết quả cuối cùng của trận đấu.
Diệp Phi Linh bước đến trước mặt hai người cuối cùng của Thiên Thủy học viện, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn thẳng hai người.
- Nhận thua hay là để chúng ta giúp các ngươi thua?
- Hừ, Thiên Thủy chúng ta chưa bao giờ có nhận thua!
Thủy Băng Nhi tức giận mạnh mẽ đứng dậy. Thủy Nguyệt Nhi lợi dụng thời cơ phóng tuyết hàn bay đến.
- Ta nói này mấy vị muội tử, các ngươi có thích thịt gà nướng không?
Mã Hồng Tuấn lạnh lùng đứng trước Diệp Phi Linh cản lại công kích, bằng vào hồn lực kháng thuộc tính của hắn hiện tại, bây giờ phóng một cái đệ nhị hồn kỹ cũng đủ đốt cháy hai người này.
Chu Trúc Thanh là người tiếp theo đến bên cạnh Diệp Phi Linh, ánh mắt lạnh đáp xuống người Thủy Nguyệt Nhi giống như muốn xuyên thủng nàng.
- Hừ, các ngươi ức hiếp chúng ta!
Thủy Nguyệt Nhi oa một tiếng rơi lệ đáng thương.
- Tốt lắm, đại mỹ nữ không khóc, chúng ta ngay từ đầu đã không có ý định chừa vị trí xếp hạng cho các người rồi!
Mã Hồng Tuấn nhếch môi cười một cái, bằng vào hắn cùng Giáng Châu Tỷ Tỷ, trận thế ngày hôm nay đã là đủ nghiền ép bọn họ rồi. Hơn nữa nếu trận này không thắng, tiền thưởng rớt xuống, viện trưởng nhất định sẽ cào mặt ăn vạ cả nhóm.
Aiz, bản thiếu gia rất đẹp trai, nhưng mà tiền của viện trưởng vẫn quan trọng hơn!
- Ta thực sự không can tâm, chúng ta rõ ràng có thể chiến thắng các ngươi, vì cái gì lại phải dừng lại? Rút cục ngươi là hệ gì?
Thủy Băng Nhi quệt máu trên khóe môi, mắt đẹp hướng đến Diệp Phi Linh tìm tòi.
- Ta? Ta chính là phụ trợ hệ!
Diệp Phi Linh nhếch môi tà tứ cười. Năm người đồng thời đi tới trước mặt Thiên Thủy học viện, khí thế mạnh mẽ ép xuống. Thủy Băng Nhi mặc dù rất không tình nguyện chịu thua, nhưng hồn lực của nàng cùng Nguyệt Nhi vốn đã không còn bao nhiêu.
- Ngươi rất xuất sắc, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Thủy Băng Nhi cắn môi trừng mắt nhìn Diệp Phi Linh, cuối cùng bước xuống đài trong tiếng hoan hô Sử Lai Khắc vang dội.
Nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, Sử Lai Khắc, sẽ có ngày chúng ta đòi lại ngươi cả vốn lẫn lời!