Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 119: Lễ tình nhân bảy năm một lần (4)




- Thôi, không đùa với ngươi nữa, ta đi xem đồ đệ ta đã!

Đại Sư híp mắt nhìn Phất Lan Đức cười cười, sau đó bước vào bên trong.

- Chào ngài, Đại Sư! - Diệp Tát Khắc dựa vào sự nhắc nhở của Diệp Sâm, gật đầu thi lễ.

- Sư phụ, người đến rồi!

Diệp Phi Linh hoan hô reo lên. Ai đó nói cho nàng biết ông chú này đang làm cái gì được không? Trẻ như này mà kêu là cha nàng ư?

Đại Sư nhìn biểu tình vi diệu của Diệp Phi Linh, cũng cho là tiểu hài tử không hiểu chuyện, chỉ âm thầm lắc đầu. Nàng đối với mọi thứ bên ngoài rất ít tiếp xúc, hơn nữa hắn đặt kỳ vọng nàng có thể tu luyện sớm hơn Đường Tam một chút, cho nên cũng không cho nàng ra ngoài chơi nhiều. Từ sau sự cố đó, hắn có nhờ vả Triệu Vô Cực chú ý nàng, Triệu Vô Cực cũng có nói rằng nàng ngoài đi chợ mua đồ thì không hề ra khỏi phòng nửa bước.

- Nha đầu, ngồi xuống đi!

Diệp Phi Linh ngoan ngoãn châm trà cho Đại Sư, sau đó mới ngồi xuống.

Diệp Tát Khắc nhìn điệu bộ Đại Sư, cũng âm thầm gật đầu. Hài tử của hắn vô cùng nhu thuận, chắc chắn là do vị này dưỡng ra.

- Hoan nghênh các vị tiến đến Sử Lai Khắc, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài đối với đồ đệ ta có ý định an bài như thế nào?

Đại Sư cầm chén trà giơ lên, Diệp Tát Khắc đồng thời cũng vậy.

Đây là lễ nghi thường thấy trong giới thượng lưu, ngụ ý chào hỏi trang trọng với đối phương.

- Ta đến đây để đưa nàng đi! Thật là làm phiền ngài, Đại Sư!

Diệp Tát Khắc đối với Sử Lai Khắc học viện không hề có hứng thú, hắn chỉ một lòng nghĩ muốn mang Diệp Phi Linh đi.

- Chuyện này thì ta mạn phép xin ngài nên suy nghĩ lại! Với cương vị là một vị sư phụ, ta hiện tại đang huấn luyện cho nàng tham gia Cao Cấp Hồn Sư Học Viện Đại Chiến, đồng thời ngài cũng nên hỏi quá ý kiến của nàng. Diệp Phi Linh là đệ tử của ta, nó rất có chủ kiến!

Diệp Tát Khắc cảm thấy như bị tạt nước lạnh vào mặt. Thật đúng là cái học viện tồi tàn, làm sao có thể để một tiểu hài tử đi thi đấu chứ? Nàng năm nay mới bao lớn? Toàn bộ học viện chẳng lẽ thiếu nhân tài đến mức phải mang con gái hắn ra làm bia đỡ đạn sao?

Tuy vậy để biểu lộ phong độ thân sĩ của mình, hắn không có nói gì, chỉ là ôn hòa cười. Diệp Sâm lúc này xin phép cáo lui, để lại ba người trong văn phòng.

Diệp Phi Linh yên lặng nghe hai người bản luận, ánh mắt tò mò nhìn về Diệp Tát Khắc. Trong đầu nàng lúc này là một dấu? thật lớn, bởi vì mối quan hệ nhận thân này chính nàng cũng không rõ ràng.

Kiếp thứ nhất, có cha mẹ thương yêu, Diệp Phi Linh trải qua quá đủ đầy, nhưng nàng lại không thể trân trọng bởi vì tai nạn xe ác độc.

Kiếp thứ 2, xuyên đến một nông gia, cha mẹ không ngờ lại là cái cực phẩm tham tiền, chỉ nhận con trai bán luôn con gái.

Kiếp này..

Diệp Phi Linh ảm đạm nghĩ, người trước mặt không đủ tư cách làm cha nàng. Bao nhiêu năm không hề tìm kiếm, bây giờ nhảy ra muốn nhận thân, còn muốn đem nàng đi?

Nàng sẽ không rời Sử Lai Khắc học viện, bất kể vì lý do gì. Nơi này cho nàng mái ấm, cho nàng cơ hội thực hiện ước mơ, cho nàng sư phụ yêu thương, cho nàng sư huynh giỏi giang bậc nhất.

- Phi Linh, bây giờ sư phụ cho ngươi toàn quyền quyết định! Hiện tại Cao Cấp Hồn Sư Học Viện Đại Chiến chỉ còn ba tháng nữa khai mạc, ngươi có muốn trở về gia tộc và chuyển sang Thiên Đấu Hoàng Gia học viện không?

Diệp Phi Linh nghe câu hỏi này, trong đầu nhớ lại một màn phát sinh quá cùng Độc Cô Bác, nhất thời cảm thấy quẫn bách. A, cái lão già khốn kiếp, đánh sư phụ rồi bây giờ lại trở thành cố vấn, nàng đi không được, ở lại thì sợ phát sinh quá một màn như kia. Trái tim nhỏ bé của nàng có chút không chịu nổi nha ~!

- Sư phụ, con không muốn đi Thiên Đấu Hoàng Gia học viện! Nơi đó ức hiếp ta!

Diệp Phi Linh nhăn mày, tâm tính tiểu hài tử nổi lên mà nói.

Diệp Tát Khắc tâm tư biến hóa. Cái gì? Điều này sao có thể? Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đã làm gì nàng?

Trở về liền hỏi Linh Linh một chút vậy.

- Như ngài thấy đấy, đồ đệ ta tự mình quyết định, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng nhận thân với ngài, chỉ là hi vọng ngài có thể tin tưởng nàng!

- Thế nhưng ta thật sự không muốn đồng ý một chút nào, Đại Sư thân mến! Chẳng lẽ học viện thiếu người thi đấu đến mức phải để một nữ hài 12 tuổi lên tham chiến sao?

Diệp Tát Khắc lúc này vô cùng không vui, đây là vấn đề duy nhất hiện tại hắn quan tâm tới.

- Ha ha, học viện chúng ta tuy rằng không có danh tiếng, nhưng trước giờ chỉ có một quy tắc, học viện chỉ thu quái vật! Ngài hiện tại rõ ràng Phi Linh nhà ngài hồn lực cấp bao nhiêu sao?

Phất Lan Đức từ bên ngoài cười ha ha tiến vào.

- Là bao nhiêu vậy? Hài tử, ngươi nói cho ta nghe một chút!

Đối với Diệp Phi Linh, hắn không quá nghĩ nhiều, bằng vào độ tuổi của nàng, hắn hiện tại cảm thấy có lẽ nàng tiến tới cấp bậc Đại Hồn Sư mà thôi.

- Là 37 cấp!

Diệp Phi Linh cúi đầu nói. Ánh mắt Diệp Tát Khắc không khỏi trợn lên một chút. Cái gì? nàng vậy mà 37 cấp? Cơ hồ bằng 17-18 tuổi thiếu niên cấp bậc hồn lực?

- Điều ngươi nói là thật?

Diệp Tát Khắc cảm thấy hắn giống như đang đọc một câu chuyện phóng đại vậy. Diệp Phi Linh rũ mắt, phóng thích một chút hồn lực để Diệp Tát Khắc tự mình cảm nhận.

Diệp Tát Khắc ngay lập tức lúc này quyết định, thay vì đưa nàng trở về gia tộc, có lẽ... ở lại nơi này cũng không tệ!

Có chút khó chịu khi đến với Sử Lai Khắc đều khiến hắn quên đi, bây giờ chính là hoan hỉ mà trở về.

Diệp Phi Linh không biểu lộ chút bất mãn nào, chỉ là nhu thuận gọi hắn thúc thúc. Diệp Tát Khắc không lấy làm buồn rầu, con gái rời xa hắn đã lâu như vậy, không quen là điều tất nhiên. Hắn sẽ từ từ mà bồi hoàn lại cho nàng khoảng thời gian xa cách.

Phất Lan Đức nhìn mặt đoán ý, biết rằng chuyện này đã thành công tốt đẹp, khẽ hắc hắc cười gian. Đại Sư biết tiểu tâm tính của Phất Lan Đức, không khỏi lấy làm buồn cười, nhưng mà vẫn nhịn xuống.

- Cha trở về, con gái nhớ ở lại học viện học tập cùng các vị sư phụ thật tốt!

Diệp Tát Khắc dào dạt tình cha mà dặn dò. Diệp Phi Linh cảm nhận được trên người hắn không có ác ý, là thật lòng đối với mình như con, yên lặng gật đầu.

Lễ tình nhân bảy năm một lần của Đấu La Đại Lục, người ta thì hẹn hò nhau, còn nàng thì mọc ra một ông bố không đầu*

* ông bố từ trên trời rơi xuống, không hiểu nên bắt đầu từ đâu *

Nghe vị ca ca kia nói trong nhà còn có một bà mẹ kế, Diệp Phi Linh thở dài một hơi, như vậy coi như là xong đi, bây giờ không phải là lúc quan tâm vấn đề này, nàng nếu như có thời gian cũng sẽ trở về gia tộc nhìn một chút, cũng không hi vọng quá nhiều.

- Nha đầu ngươi ngốc lăng cái gì đó? Cha ngươi đã đi rồi, không vui sao?

Phất Lan Đức nhìn biểu tình Diệp Phi Linh, cảm thấy nàng cũng không có vui vẻ lắm.

- Viện trưởng, nếu thầy từ nhỏ đến lớn lăn lộn một mình, có lúc sắp chết trong tay người khác, nhưng không có một bóng dáng người thân nào tìm kiếm, thầy cảm thấy con có nên nhận thân không?

Phất Lan Đức nghe nàng nói rất ngạc nhiên, nhưng xong rồi lại xoa đầu nàng.

- Tiểu hài tử, tâm tư không cần quá nặng lòng! Ngươi thử mở lòng ra mà xem, hắn đối với ngươi là chân tâm, cũng không cần nhớ đến quá khứ tối tăm đó nữa! Nào, nữ hài tử cười lên là xinh đẹp nhất!

Phất Lan Đức còn chọt tay vào má nàng, vẽ lên một nụ cười rất chi là khó coi, làm Đại Sư phụt cả nước trà.

Diệp Phi Linh cười ha ha, đúng vậy, thử cảm nhận một chút xem sao, biết đâu sẽ lại khác. Ngay bây giờ nàng sẽ ra ngoài thành đi dạo, cảm nhận cuộc sống bên ngoài một chút, biết đâu lại gặp kỳ ngộ gì đó.

*******

- Tiểu Vũ, ta muốn mua quà cho muội!

Đường Tam cùng Tiểu Vũ giải tỏa được khúc mắc, tất nhiên hôm nay là lễ tình nhân, để biểu lộ tâm ý của chính mình, nam sinh như hắn tất nhiên phải có cái gì đó đáp lại nàng.

Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, cùng với Đường Tam ra ngoài Thiên Đấu Thành dạo chơi. Khu vực mà họ đi đến là... khu đấu giá Thiên Đấu Thành.

Diệp Phi Linh nghe Đại Sư kể rất nhiều về khu đấu giá này, cho nên mục tiêu của nàng cũng là tới phòng đấu giá.

Vừa vặn, trên đường gặp Đường Tam cùng Tiểu Vũ.

- Phi Linh, ngươi cũng tới đây à?

Diệp Phi Linh ha ha cười, gật đầu. Tiếp đãi 3 người là một nữ tiếp viên tóc vàng, trang phục theo kiểu váy tiếp viên quầy bar, chỉ là họa tiết kẻ caro khiến cho không khí có chút cổ điển, nhưng lại không mất đi nét thanh lịch.

Khu vực triển lãm đồ vô cùng xinh đẹp, Tiểu Vũ mắt đã sớm dán vào con thỏ hồng ngọc, Đường Tam chỉ lặng lẽ nhìn nàng bắt đầu cười ôn nhu, nụ cười này theo như mắt Diệp Phi Linh thì chính là những kẻ ngốc vì tình.

- Sư huynh, nhìn kỹ con thỏ một chút, ta cảm giác nó không ổn lắm!

Diệp Phi Linh không tiện phá hủy cảm xúc của hai người, chỉ truyền âm nhắc Đường Tam một câu. Đường Tam lúc này mới giật mình nhìn kỹ lại, con thỏ này có một chút tạp chất bên dưới bụng, như vậy là đã hủy hoại cả món đồ.

Lại nhìn thấy Tiểu Vũ vô cùng thích con thỏ này, hắn nhất thời suy nghĩ tìm cách mua một khối hỏa thạch khác, sau đó tự mình điêu khắc cho Tiểu Vũ.

- Sư muội, Tử Cực Ma Đồng của ngươi tấn giai rồi?

Diệp Phi Linh gật gật đầu, sau khi dạo qua một vòng, cảm thấy không có gì lọt vào tầm ngắm, mới vẫy vẫy vị nữ tiếp viên, hỏi thử vật phẩm áp trục ngày hôm nay là cái gì.

Nữ tiếp viên lúc đầu còn rất nguyên tắc không chịu nói, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Phi Linh xuất ra kim tạp, lập tức thay đổi thái độ, vô cùng cung kính mà thưa dạ.

Diệp Phi Linh nộp phí cho cả 3 người, sau đó mặc nhiên có người cẩn thận đến tiếp đãi nàng cùng Đường Tam và Tiểu Vũ.

Thời gian bắt đầu đấu giá là một canh giờ nữa, cho nên ba người có một thời gian nghỉ ngơi nhất định. Nữ tiếp viên tóc vàng kia tất nhiên chính là người hầu hạ, nàng rất tỉ mỉ mà dọn vị trí khách quý cùng đồ ăn nhẹ cao cấp mang đến.

- Sư huynh, đem bán một cái Hàm Sa Xạ Ảnh đi, trong này tất sẽ có vật huynh cần mua đó!

Diệp Phi Linh nhớ qua một lượt danh sách, trong đó có 4 khối ngọc thạch chất liệu cực tốt, là vật chuyên để chế tạo vật phẩm tu luyện, cũng có một khối hỏa thạch nguyên chất còn lớn hơn con thỏ Tiểu Vũ thích.

Đường Tam cảm thấy chủ ý này không tệ, mặc dù Trữ Tông Chủ đưa hắn 2 triệu kim hồn tệ, nhưng hắn luôn biết với mức độ chế tác ám khí thì còn xa không đủ.

Hắn không chỉ một lần muốn mở rộng Đường Môn, nhưng như vậy thì phải cần rất nhiều tài vật. Kim hồn tệ cũng cần một mức độ khổng lồ mới có thể duy trì được.

Đem Hàm Sa Xạ Ảnh bỏ vào hộp, sau đó giao cho nữ tiếp viên kia an bài, dưới yêu cầu của Diệp Phi Linh, hôm nay món này sẽ được đẩy lên áp trục phía trước.

Trong danh sách khách quý có tên Tuyết Tinh Thân Vương, hừ, lão dê già khốn kiếp này, hôm nay đem đầu hắn ra cạo một chút cho vui!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.