Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 105: Lạc Nhật Sâm Lâm - Cuộc Chiến Săn Hồn Hoàn (5)




- Sư phụ, con hồn thú này cũng tầm 4000 năm, để một mình Hồng Tuấn lên chắc không sao chứ?

Đường Tam cẩn thận hỏi lại. Mặc dù hắn rõ ràng đặc tính của hồn thú này là ôn hòa, nhưng cơ thể chúng thì không có ôn hòa tí nào đâu.

- Nếu như ta đoán không sai thì... con Đại địa chi vương ngày hôm qua hắn hấp thu là bạn lữ của hồn thú này, để hắn lên tiêu diệt nó, dẫn dụ Phấn Hồng Nương Nương cũng được!

Có các vị sư phụ ở dưới xem, Mã Hồng Tuấn cùng với nhóm học sinh sẽ làm thế nào để tiêu diệt hồn thú này đây.

Diệp Phi Linh ngược lại là không có lo lắng cho lắm. Mã Hồng Tuấn hơn một ngày này đều nhăn nhở khoe hồn kỹ mới, ngược lại là chưa có sử dụng tới, nàng muốn xem thử hồn lực hắn ra làm sao mà dám không sợ nàng.

- Ha ha ha, cái đồ ngu ngốc chỉ biết ăn giun, sống mấy ngàn năm cũng không đủ tư cách liếm chân cho Thiếu Gia này!

Mã Hồng Tuấn đã bắt đầu biến thân, hung hăng mà chửi bới.

Ngay lúc hắn vừa dứt lời, có những tiếng xít xít xít tự động vang lên, một con hồn thú màu phấn hồng siêu cấp khổng lồ đã hiện ra trước mặt bọn họ. Đại Sư lúc này mới có dịp nhìn rõ, quả đúng như Tiểu Tam nói, dựa vào hình thể dài hơn 4m, cao hơn 3m này, xác thực đã tiến tới 4000 năm.

Con hồn thú này đang nổi giận vì những lời Mã Hồng Tuấn chửi bới.

Hồn thú ngàn năm đã có trí khôn, chính là trí của chúng không cao lắm, chỉ tựa như tiểu hài đồng. Từ 6 cái mắt bé bé màu hồng của nó hiển thị rõ ràng sự xem thường với Mã Hồng Tuấn. Cái miệng rộng ngoác đầy răng của nó liên tục đóng mở, cạp cạp chít chít tựa như chửi lại hắn.

Mã Hồng Tuấn toát mồ hôi hột, nhưng lại bị một con hồn thú xem thường là thế nào?? Hắn chính là người có võ hồn Phượng Hoàng, Là Vương Giả trong tất cả các loại võ hồn, sao có thể để một con hồn thú sỉ nhục? Nỗi tức giận từ từ nổi lên trong lòng hắn, xua đi cảm giác e ngại sợ hãi, đôi mắt tràn ra lửa giận.

- Dám xem thường ta hả, vậy ngươi chết cũng không thương tiếc được! Xem ta đây!

- Phượng Hoàng Khiếu Thiên kích!

Mã Hồng Tuấn hét lớn hai tiếng, từ trên trời lao xuống đất, hai cánh sau lưng mở rộng, quyền phải mạnh mẽ đánh trên mặt đất, trong phút chốc không khí trở nên vặn vẹo kịch liệt, một ngọn lửa vặn vẹo từ tay hắn phát phát ra, đi theo mặt đất hình thành giống như địa chấn, tiến về phía dưới vị trí của Phấn hồng nương nương.

Bụp một tiếng, lửa tắt.

Chít chít.. chít chít chít... cạc chít xít...

Con hồn thú phát ra những tiếng kỳ lạ... tựa như đang cười. Đám học viên ném cho Mã Hồng Tuấn một ánh mắt khinh bỉ.

- Tắt lửa vậy luôn hả? - Đái Mộc Bạch phụ thể võ hồn, chuẩn bị xông vào thịt.

- Để thầy Triệu đánh rắm còn to hơn!

Áo Tư Tạp chán nản lắc đầu, đúng là cái thằng nhóc thích nổ to nổ mạnh, nhưng tới lúc cần thì không được cái tích sự gì hết trơn!

- Hứ hứ hứ... đám người các ngươi đúng là không có kiến thức! Chiêu này của bản thiếu gia chính là hậu thủ kỹ năng!

Mã Hồng Tuấn không vì công kích của hắn không thành mà buồn bã, ngược lại càng kiêu ngạo hơn. Hắn liếc mắt một cái về phía Phấn Hồng Nương Nương, trong chốc lát một đồ án rực lửa từ dưới chân con hồn thú này hiện lên, một ngọn lửa dày đặc hình Phượng Hoàng từ dưới mặt đất ào ạt phun lên, mang theo thân thể của Mã Hồng Tuấn trong chớp mắt vọt thẳng lên cao.

Bên trong phạm vi của đồ án, không khí vặn vẹo đã hoàn toàn bị ngọn lửa Phượng Hoàng bao trùm, Phượng Hoàng lửa trực tiếp lao lên không trung mười thước,cánh phượng trong không trung giang rộng, trông giống như một con Phượng Hoàng thực sự, chuẩn xác cho Phấn Hồng Nương Nương một kích trí mạng.

Nhìn thấy cảnh tượng huyễn lệ như vậy, tất cả mọi người có chút ngây dại, bọn họ mặc dù đã biết hiệu quả của đệ tứ hồn kỹ sẽ đại loại như vậy, nhưng không nghĩ tới thực lực của Mã Hồng Tuấn lại cường hãn đến thế.

Trước khi thu được hồn hoàn của Đại địa chi vương, ngọn lửa của mập mạp mặc dù bá đạo nhưng hắn cũng không hề có thủ đoạn gì gọi là hiệu quả. Uy lực của hồn kỹ Phượng Hoàng Hỏa Tuyến mặc dù uy lực không hề tầm thường nhưng nhiều nhất có thể chống lại được các hồn sư đồng cấp một chút, vì thủ đoạn công kích vô cùng giống nhau, tấn công về một mục tiêu là chính.

Bịch.... thân thể nặng nề của Phấn Hồng Nương Nương nặng nề rơi trên mặt đất, thân thể trong suốt sáng long lanh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, toàn thân tản mát ra một mùi khét cực kỳ khó ngửi, ngoại trừ phần bên ngoài bị cháy xém ra, thân thể nó cũng không thể tiếp tục đứng lên được nữa rồi.

Nếu như không phải Mã Hồng Tuấn hạ thủ lưu tình, đã khống chế cường độ của ngọn lửa, thì một kích vừa rồi đủ để lấy mạng nó.

- Hừ, còn ai không sợ chết muốn tới nào? Thiếu gia có thể một chiêu tiêu diệt lão Đại các ngươi, thì cũng có thể một chiêu diệt cả nhà các ngươi!

Mập mạp thừa thắng xông lên, hò hét với đám Phấn hồng Nữ Lang đang bò xung quanh. Ngay lập tức sương mù màu phấn hồng tán đi mất, hồn thú lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy khỏi nơi này.

Phất Lan Đức, Đại Sư cùng Tần Minh nhất mực vui mừng. Thực lực cường đại đến mức này, tới lúc Đại Hội là có thêm một chiêu phòng thủ.

Chờ tới lúc hồn thú rút đi, Mã Hồng Tuấn giải trừ biến thân, ngồi phịch xuống. Vì một kích này hắn đã tiêu hao hết hồn lực, bụng thì đói mà còn chưa được ăn nữa!

Ngay lập tức toàn bộ mọi người vây lấy hắn. Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp là sốt sắng nhất, đè đầu cưỡi cổ Mã Hồng Tuấn kiểm tra một trận, xem thử hắn có cắn nhầm thuốc hay không.

- Thằng mập không nói xạo, trên người hắn không có thuốc! Hay là hồn thú quá yếu?

Áo Tư Tạp sờ tới sờ lui trên người Mã Hồng Tuấn, không thấy có gì.

- E là không phải! Trình độ vỏ cứng như này, còn có một đám tiểu hồn thú vây quanh dày đặc như vậy, chứng tỏ con hồn thú này không phải hạng xoàng! Nhưng mập mạp tấn cấp Hồn Tông mà đã như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên đó!

Đường Tam kiểm tra qua Phấn Hồng Nương Nương một lượt, không có phát hiện cái gì bất thường, lúc này mới hiểu rõ kỹ năng của Mã Hồng Tuấn thực sự đã đánh con hồn thú này đến hôn mê rồi.

- Đúng, thật khiến người ta kinh ngạc! Nhưng mà có 3 điều kiện sau thì thực lực phát huy mạnh mẽ như hắn sẽ không khiến người khó hiểu!

Đại Sư từ từ đứng dậy, đi tới cạnh Phấn Hồng Nương Nương. Hắn cũng xem xét qua tình hình một lượt, rồi mỉm cười.

- Sư phụ, là điều kiện gì vậy?

Diệp Phi Linh tò mò hỏi, tay đã cầm bút cùng quyển tốc ký, sẵn sàng ghi chép.

Đại Sư liếc nhìn Mã Hồng Tuấn, chậm rãi phân tích:

- Một, tân hồn kỹ của học sinh mập tới từ Đại địa chi vương, đó là khắc tinh của Phấn Hồng Nữ Lang. Có phải ngươi cảm thấy rất thích thú khi nhìn thấy chúng không, còn không tự chủ mà nhảy múa nữa?!

Mã Hồng Tuấn gật đầu. Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, không phải thằng mập chơi trò biến thái, mà hồn hoàn của hắn sản sinh tác dụng biến thái. Ai đấy nhất thời che miệng cười trộm.

- Hai, hồn kỹ này chủ yếu là tụ lực bạo phát, uy lực cực mạnh là điều hiển nhiên!

- Và điều kiện thứ 3, cũng là quan trọng nhất! Nó lựa chọn biến thân, chứ không phải là lựa chọn sử dụng chân thân giáp! Tiến nhập Hồn Tông, chân thân giáp sẽ tiêu hao hồn lực. Hồn Kỹ là do hồn lực phát động, nếu mà hồn lực bị chân thân giáp tiêu hao, uy lực của hồn kỹ cũng tự nhiên giảm xuống!

- Việc các em dựa vào chân thân giáp làm thủ đoạn bảo mệnh phòng ngự, ta có thể hiểu! Nhưng quá dựa dẫm vào chân thân giáp sẽ làm giảm tốc độ tu luyện! Cho nên không tới lúc cần thiết, ta không cho phép các em dùng chân thân giáp!

- Ha ha, như vậy ta là người thông minh nhất rồi! Từ đầu tới cuối, ta không có dùng qua chân thân giáp một chút nào!

Lần này là đến lượt Áo Tư Tạp kiêu ngạo hếch mặt.

- Không, các em vẫn sẽ có cơ hội sử dụng tới chân thân giáp! Khi tiến tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, dựa vào hồn lực cùng tu vi cao, mới có thể hiển lộ chân chính uy lực của nó!

Phất Lan Đức không có phản biện lời Đại Sư, chỉ là xác định phương hướng tốt nhất.

- Thì ra là vậy, không trách viện trưởng không dùng chân thân giáp bao giờ! - Tiểu Vũ lúc này cũng mới ngộ ra một điều, che miệng cười nhìn Phất Lan Đức.

- Thế mà thầy Triệu còn dùng, vậy không phải là bị ngốc sao hả?

Áo Tư Tạp hí hí cười, nói nhỏ một câu với mọi người. Thế nhưng lời hắn nói không thoát được lỗ tai Triệu Vô Cực, ngay lập tức bị xách cổ lên như xách cổ gà, quay đầu sút một cái vào mông hắn.

- Lão tử đây hổ báo quen rồi, không sợ hồn lực tiêu hao? Còn không mau hấp thụ hồn hoàn!? Riêng ngươi là may mắn nhất đó!

Phấn Hồng Nương Nương chỉ còn một tia hơi thở kia, thuộc tính xác thực là vô cùng phù hợp với Áo Tư Tạp. Các vị sư phụ đều đã bàn nhau để cho hắn, còn Đường Tam, Trữ Vinh Vinh và Giáng Châu từ từ mà tìm kiếm tiếp.

- Cám ơn ân điển của thầy!

Áo Tư Tạp khoanh chân ngồi bên cạnh Phấn Hồng Nương Nương, lập tức bắt đầu quá trình hấp thu hồn hoàn. Mọi người tranh thủ thời gian điều tức một chút, hít thở không khí trong lành, chờ Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn xong là sẽ rời đi.

- Này, mọi người đoán xem hồn kỹ mới của tiểu Áo là gì?

Mã Hồng Tuấn hứng trí bừng bừng hỏi. Trữ Vinh Vinh nhìn các vị sư phụ, xem Áo Tư Tạp đã có hồn kỹ, như vậy nàng cũng sẽ phải có được một cái hồn hoàn thật thích hợp.

- Cà rốt!

Tiểu Vũ hihi cười. Đường Tam ái ngại nhìn nàng.

- Chắc cũng sẽ có liên quan đến hưng phấn! Mập mạp, ngươi lần này biến hóa lớn ghê! Ta cũng muốn xem Áo Tư Tạp liệu có biến hóa lớn như ngươi không!

Trong khi tất cả học viên cùng suy luận, các vị sư phụ lại nghĩ cái khác.

- Tiểu Cương, tân hồn kỹ của Hồng Tuấn thế nào? - Phất Lan Đức tiến đến bên người Đại Sư, thấp giọng hỏi. Mặc dù miệng hắn chính là hỏi nhưng trên mặt vẻ đắc ý lại không thể che dấu được.

Đệ tử đích truyền của mình càng ngày càng mạnh mẽ, khiến hắn cũng có cảm giác hãnh diện rất lớn.

Trong số học viên Sử Lai Khắc Thất Quái thì Đường Tam quá chói sáng, nên vừa rồi Mã Hồng Tuấn thi triển thực lực đã khiến Phất Lan Đức vui mừng khôn xiết, ít nhất hắn cho rằng, đệ tử mình cũng không kém Đường Tam quá nhiều.

Kì thực đây cũng là chút tâm lý ganh đua của các vị lão sư, như ở thời đại của Diệp Phi Linh mà nói, đây chính là "" Bệnh Thành Tích "".

Ngoại trừ hồn lực bản thân cao cường khiến Phất Lan Đức tự hào, hắn đã thua thiệt Đại Sư quá nhiều, không chỉ không có được tâm Liễu Nhị Long, mà còn không có nhị đồ đệ vạn năng vẹn toàn như hắn. Điều này khiến cho tâm lý của Phất Lan Đức có chút bất ổn, tuy rằng không nói ra, nhưng ai đấy đều rõ ràng viện trưởng đây là ganh tỵ với Đại Sư.

Chỉ là hồn lực Đại Sư kém hơn hắn cực nhiều mới dẫn tới tâm tính ganh tỵ này không bị biến chất, thay vì thương hại, là đồng cảm.

- Không tệ, vừa rồi Hồng Tuấn một kích bộc phát uy lực so với toàn lực công kích của Mộc Bạch cũng không sai biệt lắm. Công kích này đủ để tạo ra vết thương trí mạng với một hồn sư dưới năm mươi cấp. Càng thêm quan trọng là trong công kích của hắn có chứa hiệu quả của lửa Phượng Hoàng. Ngọn lửa này chẳng những cực kỳ nóng, hơn nữa lại có tác dụng phụ rất lớn, tác dụng phụ của ngọn lửa thậm chí ngang với công kích trực tiếp của chính ngọn lửa này. Ta cho rằng về lực bộc phát, hiện tại trong số Sử Lai Khắc Thất Quái, mập mạp là cực mạnh. So với Mộc Bạch thậm chí mạnh hơn một chút!

Đại Sư gật đầu khẳng định. Phất Lan Đức cười tươi như hoa, ha hả mà ngoác miệng:

- Ha ha ha, vậy à, ngươi khách sáo thật đó! Không nói nữa, không nói nữa, phải khiêm tốn một chút!

Đại Sư hiểu rất rõ Phất Lan Đức, người này luôn khiến vấn đề thành ra quan trọng hơn mức bình thường, mà Đại Sư với hắn dù là huynh đệ tốt nhưng lại không thèm để ý đến đả kích của hắn chút nào. Đồng dạng, Phất Lan Đức cũng hiểu rõ Đại Sư, nếu hắn đã mở miệng nói lời vàng ngọc, thì tức là đồ đệ của mình thật sự có thực lực như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.