Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 124: 124: Chân Thành




Bên trong trung tâm Giáo Tông Điện,

Trước mặt Thế Hoa là một cái hình người Hồn Đạo Khí cao đến 5m, mặc dù vẻ ngoài toàn là một màu xám kim loại nhìn không có gì ấn tượng.

Mà ở kế bên là một bộ nhuyễn giáp màu đen tuyền cơ bản, nhìn kết cấu thì liền biết được đây là một bộ Đấu Khải.

Nhưng đến khi dùng Tinh Thần Lực quan sát bên trong cơ cấu thì Thế Hoa mới càng không khỏi tấm tắc về chất lượng của hai bọn chúng.

Toàn bộ cái cái Cơ Giáp này đều được cấu tạo từ các phôi kim loại Thiên Đoán đỉnh cấp, hơn nữa bên trong còn chứa đựng cả nghìn loại hạch tâm trận pháp khác nhau phủ khắp toàn bộ mọi chi tiết bên trong nó.

Tuy nói chủ yếu chỉ là các trận pháp cấp thấp, nhưng cũng có một số trận pháp cấp 7 ở bên trong làm hạch tâm, nếu không phải Thế Hoa đọc nhiều sách thì có lẽ cũng không nhận ra.

Diệp Tịch Thuỷ ở kế bên nói.

"Đây là hai cái cấp 5 hình người Hồn Đạo Khí mà thiếu gia có thể gọi là Hoàng Cấp Cơ Giáp cùng nhất tự Đấu Khải.

Cơ Giáp là theo những gì ta nhớ được thì đây trước mắt là những gì mà Minh Đức Đường nghiên cứu ra, còn Đấu Khải hoàn toàn là do kinh nghiệm mà ta đúc kết ra.

Nếu như thiếu gia muốn bắt đầu cải thiện thì hoàn toàn có thể bắt đầu từ đây."

"Nhưng ta nghĩ là thiếu gia vẫn nên học tập đến mức độ 9 cấp Hồn Đạo Sư trước rồi nghiên cứu sau cũng không tệ.

Dù sao chỉ có đủ kiến thức cùng tu vi mới có thể nghiên cứu sáng tạo được."

"Ta hiểu ý của ngươi, Diệp tỷ." Thế Hoa gật đầu, Diệp Tịch Thuỷ đây là muốn nói hắn không nên vì quá chú tâm vào những thứ này mà buông bỏ tu luyện, bỏ gốc lấy ngọn là điều không nên.

"Đúng rồi, ta đem nó về không có vấn đề gì chứ?" Thế Hoa chỉ chỉ vào hai thứ trước mặt.

"Ân, thiếu gia cứ tự nhiên." Diệp Tịch Thuỷ gật đầu, dù sao cũng là chế tạo cho Thế Hoa.

Thế Hoa xe nhẹ đường quen đem thứ này vào Tử Hà Dung Mặc Lệ, sau đó đưa cho Diệp Tịch Thuỷ một cái bản ghi chú mới, nói.

"Diệp tỷ, trong đây là ghi chú kinh nghiệm của Thái Thản tiền bối về rèn đúc đến Thiên Đoán, hơn nữa bên trong còn có một loại chưởng công đặc biệt của Lực chi nhất tộc là Đoán Thiết Thủ.

Ngươi giúp ta đem chưởng công này truyền cho Na Na cùng Linh Linh, về sau đoán tạo kim loại cũng sẽ hạn chế lòng bàn tay bị mài mòn cũng như khoáng độc xâm nhập khi rèn đúc."

"Còn kinh nghiệm rèn đúc thì Diệp tỷ ngươi cứ chắt lọc ra tinh tuý rồi cũng sớm truyền cho hai người bọn họ, giúp bọn họ sớm thông thạo được Thiên Đoán càng sớm càng tốt."

Bản thân Diệp Tịch Thuỷ cũng không có thủ pháp chuyên dùng cho rèn đúc nên Đoán Thiết Thủ của Thái Thản đưa cho hắn là một sự lựa chọn không hề tồi tí nào, tuy không so được với Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam nhưng trước mắt là vừa đủ rồi.

Còn kinh nghiệm trong ghi chú của Thái Thản thì là chất xúc tác tốt để Diệp Linh Linh cùng Hồ Liệt Na trưởng thành sớm hơn, sớm đạt được trình độ của Thần Tượng.

"Ta hiểu rồi thiếu gia." Diệp Tịch Thuỷ gật đầu.

Tuy nói nàng có thể Thiên Đoán được nhiều kim loại, nhưng nếu so với Thái Thản - người dành cả đời để rèn đúc thì kém hơn một chút như vậy, nên từ ghi chú của Thái Thản thì nàng cũng có thể học tập được một số điều.

Cực Hạn Đấu La dù sao cũng là con người, mỗi ngày đều có thứ mới để học tập.

...

Sau khi trao đổi thông tin với Diệp Tịch Thuỷ xong thì cả hai người đều ra ngoài để thông báo Diệp Linh Linh cùng Hồ Liệt Na Na vào học.

Thế Hoa ra ngoài thì thấy được ba nữ tử đang nói chuyện rất là hài hoà, hơn nữa đôi lúc cả 3 đều phát ra tiếng cười.

Thiên Nhận Tuyết thấy Diệp Tịch Thuỷ thì đứng dậy hơi khom người mà chào một cái.

"Buổi sáng tốt lành, Diệp Giáo Tông."

Mặc dù đã phát sinh quan hệ với Thế Hoa, nhưng vẫn sự tôn trọng đối với Diệp Tịch Thuỷ, Long Tiêu Dao hay Độc Bất Tử vẫn là không đổi.

"Thiên tiểu thư đa lễ rồi." Diệp Tịch Thuỷ cười khẽ mà đáp lại, trong lòng thầm nghĩ vị chủ mẫu tương lai này vẫn lễ phép như ngày nào a, hơn nữa thiên phú cũng rất cao, người như vậy rất hợp với thiếu gia.

Còn Linh Linh cùng Na Na...!Diệp Tịch Thuỷ nhìn sang cả hai thì thầm lắc đầu.

Linh Linh thì còn trưởng thành một chút, nhưng Na Na thì vẫn còn có chút trẻ con, muốn sánh được với Thiên Nhận Tuyết thì còn một khoảng thời gian nữa.

Mà Thiên Nhận Tuyết lúc này quay người sang phía Thế Hoa, nói.

"Ngươi xong rồi sao?"

"Ân." Thế Hoa gật đầu.

Thiên Nhận Tuyết cũng biết bây giờ là giờ học của 3 người bọn họ, hai tay đặt lên trên ngực vừa điều chỉnh vạt áo vừa nói.

"Vậy ta về trước, chiều lại đến đón ngươi."

Sau đó không đợi hắn trả lời mà hôn nhẹ trên má của hắn một cái làm Thế Hoa sững sờ.

Hôm nay gan của Thiên Nhận Tuyết lớn như vậy.

Liền mí mắt của Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh cũng không khỏi giật một cái, hai người ở bên ngoài không ngại sao?

Thiên Nhận Tuyết mặc dù trong lòng của rất ngượng ngừng nhưng mà vì đánh dấu lãnh thổ trước mà không thể không làm.

Nén lại cảm giác rộn ràng trong tâm trí, nàng hướng về Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh vẫy tay chào.

"Na Na, Linh Linh, ta về trước, chiều gặp lại."

"Ân, chiều bọn ta chờ ngươi, Tuyết nhi tỷ."

Hai nữ tuy nói chuyện với Thiên Nhận Tuyết chỉ có nửa tiếng mà thôi nhưng cũng không khỏi với nàng có ấn tượng tốt rất tốt,

Khi cùng hai bọn họ nói chuyện cũng đều là những chủ đề cực kỳ đời thường, ngữ khí thì lại rất trưởng thành ấm áp mà không mang lại cảm giác áp bách bề trên.

Cảm giác giống như là là một cái đại tỷ nhà hàng xóm vậy, vừa dịu dàng lại vừa có thể dựa vào.

Duy chỉ do Thiên Nhận Tuyết là bạn gái hiện tại của Thế Hoa, nên không khỏi làm cả hai khi nói chuyện với nàng có hơi căng thẳng.

"Diệp Giáo Tông, chiều tiểu nữ gặp lại."

Diệp Tịch Thuỷ nghe vậy thì gật đầu, xem như là đáp lại.

"Ta về a Thế Hoa."

Thiên Nhận Tuyết phía sau còn hôn gió cho Thế Hoa một cái rồi mới rời đi.

Thế Hoa giờ mới sững sờ phản ứng lại, ngón tay không khỏi sờ lên bên má của mình mà lắc đầu cười.

Xem ra đại lễ này đêm nay hắn cũng phải đáp lại a.

...

Chiều đến.

Sau khi học tập ở Giáo Tông Điện xong thì Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh cùng nhau đi về nhưng không ai nói một lời, như thể trong lòng có chút tâm sự.

Hồ Liệt Na không chịu được bầu không khí này, mở lời nói.

"Linh Linh, ngươi có nghĩ hôm nay Tuyết nhi tỷ đến là để thăm dò chúng ta không?"

Diệp Linh Linh bất ngờ nhìn Hồ Liệt Na nói.

"Sư tỷ, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Hồ Liệt Na gật đầu.

"Mặc dù không có bằng chứng nhưng ta có cảm giác như vậy."

Khi nói chuyện với Thiên Nhận Tuyết mặc dù rất dễ chịu, nhưng Hồ Liệt Na nghĩ hôm nay bọn họ gặp nhau không phải là vô tình đơn giản như vậy.

Diệp Linh Linh im lặng một chút rồi cũng gật đầu nói.

"Cảm nhận của sư tỷ cùng suy nghĩ của ta không chênh lệch là bao."

Khi nói chuyện với Thiên Nhận Tuyết thì Diệp Linh Linh cũng biết được nàng là một nữ tử rất nhạy cảm cùng thông minh.

Hơn nữa còn là nữ tính với nhau, nàng không tin Thiên Nhận Tuyết không biết tình cảm của hai nàng đối với Thế Hoa là như thế nào.

Lúc đầu Diệp Linh Linh còn nghĩ Thiên Nhận Tuyết sẽ yêu cầu cả hai không được theo đuổi Thế Hoa nữa, nhưng diễn biến ngày hôm nay lại ôn hoà một cách khác thường.

Mặc dù không biết Thiên Nhận Tuyết đang suy tính cái gì, nhưng Diệp Linh Linh có thể cam đoan rằng Thiên Nhận Tuyết đang quan sát bọn họ, thăm dò bọn họ.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hồ Liệt Na gấp hỏng.

Hôm nay Thiên Nhận Tuyết nói là ngày mai nàng còn tới nữa, vậy tức là ngày mai các nàng vẫn còn gặp Thiên Nhận Tuyết.

Nếu lỡ như ấn tượng của Thiên Nhận Tuyết với hai nàng mà không được tốt mà nói thì về sau muốn ở bên Thế Hoa cũng rất khó a.

Diệp Linh Linh hơi chần chờ nói.

"Chúng ta...cứ chân thành là được rồi."

"Chân thành?" Hồ Liệt Na khó hiểu nhìn Diệp Linh Linh.

"Ân, ta là ta, sư tỷ là sư tỷ, chúng ta cứ là chúng ta là được, không cần phải gồng sức mà tạo nên một hình ảnh khác làm gì."

"Mặc dù ta không biết mục đích của nàng cuối cùng là gì, nhưng trước mắt xem ra là chúng ta vẫn còn có cơ hội."

"Biết là vậy, nhưng lỡ như...!Tuyết nhi tỷ không thích chúng ta thì làm sao?" Hồ Liệt Na nhỏ giọng hỏi.

"Ta thấy con người không có ai hoàn hảo cả, chúng ta có thể không hoàn mỹ, nhưng chúng ta yêu thích Thế Hoa là thật lòng.

Thứ gì xuất phát từ trái tim thì sẽ được cảm nhận bằng trái tim, Tuyết nhi tỷ nàng ấy cũng yêu Thế Hoa, vậy chắc hẳn nàng cũng biết được chúng ta có yêu Thế Hoa chân thành hay không."

Ngừng một lúc sau đó Diệp Linh Linh nói tiếp.

"Hơn nữa ta cũng nghĩ đây là cách duy nhất."

Đây cũng chính là lý do chính nhất mà Diệp Linh Linh lựa chọn cái này, trước mắt các nàng thật sự không còn cách nào để đối phó Thiên Nhận Tuyết cả.

Bây giờ chỉ có thể lấy chân thành đối chân thành mà thôi.

Hồ Liệt Na suy nghĩ một lúc thì cũng chỉ có thể gật đầu, cái này vừa làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy lo lắng.

Nhẹ nhõm là bởi có thể được làm chính mình, không cần phải lo gò bó bản thân.

Mà lo lắng là bởi nàng không biết được con người thật của nàng có thể vừa mắt vị chính cung kia hay không.

Hồ Liệt Na lo lắng thì Diệp Linh Linh cũng lo lắng không kém, dù sao hạnh phúc một đời của các nàng có đạt được hay không thì phần lớn phải xem ải này.

...

Cũng tại thời gian này.

Thiên Nhận Tuyết đang được Thế Hoa ôm vào lòng mà sủng ái.

Cơ thể mềm mại của Thiên Nhận Tuyết đặt trên đùi của Thế Hoa, hay cánh tay của nàng ôm vào cổ của hắn, đối diện của nàng là Thế Hoa đang đút trái cây cho nàng.

Không thể không nói, ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng không khỏi khiến cho Thế Hoa trong lòng một hồi viên mãn, thản nhiên cười mà đợi Thiên Nhận Tuyết ăn trái cây.

Mà Thiên Nhận Tuyết thì một hồi xấu hổ trừng Thế Hoa, cái con người xấu xa này vừa về đã đem nàng "khuynh đảo" đến mức quên cả trời đất.

Liền cả người trong lúc hàm hồ mà bị hắn đặt lên đùi mà được hắn uy trái cây cho.

"Ngươi vẫn tức giận sao? Sáng này ngươi hôn ta được, ta về không hôn ngươi được sao?"

"Nhưng buổi sáng là ta chỉ là hôn nhẹ trên má ngươi, còn ngươi...ngươi...ngươi...hừ!" Thiên Nhận Tuyết nói đến đây thì mặt đỏ bừng, nàng vẫn là mắc cỡ không nói ra được, chỉ hừ một cái.

"Cũng là hôn không phải sao? Chỉ là vị trí cùng thời gian có hơi chệch nhau một chút thôi." Thế Hoa làm một bộ khó hiểu nói.

Mà Thế Hoa cũng đúng, má và môi cách nhau cũng chẳng có bao nhiêu.

Còn thời gian mà, ha ha, chỉ là tương đối mà thôi, mỗi người đều có cảm nhận thời gian khác biệt.

Một giây của Thiên Nhận Tuyết cùng 15 phút của hắn, chệnh lệch không bao nhiêu a.

"Ngươi...ngươi đây là đổi trắng thay đen." Thiên Nhận Tuyết thấy hắn như thế thì nghiến răng nghiến lợi nói.

Thế Hoa lúc nào cũng đối với nàng tốt, chỉ là khi chiếm tiện nghi của nàng thì đều không nhường một phần, hơn nữa còn làm một bộ chính nghĩa lẫm nhiên làm nàng muốn tức chết.

Thế Hoa nhìn nàng như vậy thì để dĩa trái cây trên tay sang một bên rồi đem cơ thể của Thiên Nhận Tuyết ôm sát vào người một chút nữa, nhìn nàng mà dùng giọng dỗ dành nói.

"Thôi nào.

Đừng giận ta nữa, được chứ?"

"Ai bảo ngươi đẹp mắt như vậy, làm ta không nhịn được."

"Vậy là lỗi của ta rồi?" Thiên Nhận Tuyết hung hăng nhìn Thế Hoa.

"Làm sao là lỗi của ngươi được, cái này chắc chắn là lỗi của ta không biết kiềm chế bản thân." Thế Hoa ngay lập tức tự kiểm điểm, một bộ hối cải mười phần.

Nhìn hắn như thế thì Thiên Nhận Tuyết cũng không giả bộ hung hăng được nữa mà cười lên.

Nàng cũng chỉ là thể hiện một chút tính trẻ con mà thôi, nhưng nhìn Thế Hoa làm bộ như thế này không hiểu cảm thấy rất hài hước.

Nhất là nói nàng đẹp mắt nên hắn không nhịn được, không khỏi làm cho Thiên Nhận Tuyết cảm thấy tung tăng trong lòng.

Thế Hoa thấy tâm tình của Thiên Nhận Tuyết cũng đã giãn ra thì ho khan một cái rồi đề nghị.

"Khụ khụ, Thiên tiểu thư à, hôm nay chúng ta đến Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán dùng bữa tối như thế nào?"

Thiên Nhận Tuyết cũng phối hợp với Thế Hoa, dùng một ngữ khí không thể nào tiểu thư hơn nói.

"Được, coi như bản tiểu thư ta cho ngươi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm."

"Ta chắc chắn sẽ không làm Thiên tiểu thư thất vọng." Thế Hoa làm một cái thủ thế cố gắng xong thì ôm Thiên Nhận Tuyết theo thế công chúa mà đứng lên.

"Nhưng trước hết chúng ta phải đi thay đồ cái đã." Thế Hoa nói xong thì mỉm cười ôm Thiên Nhận Tuyết vào phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.