Dầu Khí

Chương 7




Như tôi đã trình bày ở mấy phần truớc, truởng phòng tôi là phó phòng ở công ty mẹ. Kiêm nhiệm nên đồng chí ây chả mấy khi xuống công ty. Còn giám đốc với các truởng phòng khác thì vốn dĩ nuớc sông không chạm nứớc giếng, tôi cứ hoàn thành các công việc của phòng là chả bố con thằng nào động đến tôi cả. Nhất là khi tôi có cái ô to đùng ở trên công ty mẹ. Vậy nên cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian đó tuơng đối thảnh thơi. Thích làm gì thì làm, không bị quản thúc mà tiền nong lại rủng rỉnh nữa.

Quan trọng hơn, do làm ở phòng tổ chức, lo việc tuyển dụng và điều động nhân sự nên tôi rất đuợc mấy đồng chí công nhân trọng vọng(tất nhiên chỉ là mấy đồng chí công nhân thôi, khối văn phòng toàn con ông cháu cha, tôi làm sao dám động). Căn bản tại tôi vốn tốt tính, chấm công thoáng tay nên anh em họ cũng quý. Cứ ra đến công truờng là anh em tíu tít gọi. Rồi hết giờ làm không hôm nào là không có kèo ăn nhậu hát hò. Quả thực thời gian đó kể cũng sung suớng. Nếu cứ thế có khi tôi quên cha nó nghề luật sư, cứ an tâm ở đấy mà huởng thụ cuộc sống.

Nhưng mọi việc bắt đầu không thuận kể từ khi hắn về…

-----

Tôi làm vương làm tuớng đuợc cỡ độ 4 tháng thì công ty có thay đổi lớn về nhân sự. Việc này cũng hết sức bình thuờng, bởi lẽ lúc đó công ty tôi đã phát triển rất mạnh rồi, hầu hết các dự án của tập đoàn đều có 1 phần bánh dành cho công ty tôi. Vũng Áng - Hà Tĩnh, Nghi Sơn - Thanh, Đình Vũ - Hải Phòng, Ethenol - Phú Thọ… Công việc ngày 1 nhiều nên cần có thêm nhân sự là lẽ đuơng nhiên.

Tôi là người đầu tiên trong đám nhân viên nhận được quyết định điều động nhân sự (phòng tổ chức mà lại).

1 là thay giám đốc, anh Thượng (giám đốc cũ) được gọi về công ty mẹ làm trưởng phòng thiết kế. Người về thay là 1 đồng chí họ Trịnh.

2 là điều xuống 1 lúc 4 ông. 1 ông phó giám đốc, 1 ông truởng phòng kế hoạch, 1 bà phó phòng kinh doanh, và đặc biệt là 1 ông truởng phòng tổ chức nhân sự thay cho ông Dũng trước đây. Cùng với 4 ông này là 1 list các hồ sơ nhân sự sẽ đuợc bổ sung thêm vào cho các phòng.

Lúc đó thấy thay đổi 1 loạt nhân sự tôi cũng thấy là lạ lại nghe mấy ông đồng nghiệp rỉ tai nhau nói ở trên đang có cuộc đại thanh trừng nên nhân sự phải thay đổi hàng loạt. Nghe thế, tôi chỉ đoán là dòng tiền chạy qua công ty tôi bắt đầu lớn nên bác T ở trên công ty mẹ bác ấy muốn sắp xếp tay chân thân tín vào những vị trí then chốt để tiền nó khỏi rơi ra ngoài đồng nào. Nhưng giờ nhìn lại mới thấy đó là thời kỳ có sự xung đột và dịch chuyển lớn về quyền lực chính trị. Việc thay đổi nhân sự ở những công ty nhà nước là tất lẽ dĩ ngẫu khi các bác ở trên muốn gia tăng và củng cố vây cánh của mình.

Không biết đuợc lý do đằng sau, nhưng ngay khi nhận được quyết định cả công ty tôi rơi vào trạng thái u ám lo lắng. Chúng tôi hiểu rằng cuộc đại thanh trừng đã kéo xuống đến công ty tôi. Nhất là khi đọc sơ yếu lí lịch của nhân sự mới. Ông giám đốc họ Trịnh, còn ông trưởng phòng nhân sự họ Đinh. Ở dầu khí nói chung thì cứ ông nào họ Đinh mà người Nam Định thì liệu liệu mà tránh xa. Còn riêng ở PVC bọn tôi thì cứ ông nào họ Trịnh thì cũng cẩn thận. Éo đùa được đâu. Vậy mà công ty tôi lại vinh dự đón về 1 ông giám đốc họ trịnh và 1 ông trưởng phòng tổ chức họ Đinh. Cả 2 ông này đều nằm ở "Bên thắng cuộc"

Nhưng lúc mới về, 2 ông Đinh với Trịnh đấy không gây xôn xao dư luận bằng ông phó giám đốc. Ông Phó Giám đốc không họ Đinh cũng chẳng họ Trịnh, ông ấy họ Nguyễn. Nghe đồn ông ấy từng hô mưa gọi gió ở “trên" nhưng trong cuộc đại thanh trừng ông ấy bị đâm sau lưng, bóc ra 1 cơ số sai phạm nên giờ thất thế. Theo hiệp ước hoà bình thì ông ấy được cho về đây an trí. Giờ nghĩ lại thấy hồi đó người ta bảo công ty tôi ngoạ hổ tàng long quả không sai mà.

-----

Đội lãnh đạo mới về hôm trước hôm sau biết mặt nhau ngay.

Tất cả hoạt động kinh doanh bị siết trặt. Từ lớn đến bé, cứ chỗ nào ra tiền là được các anh ấy gọi lên giải trình. Ối ông đái ra máu. Chỉ trong vòng chưa đầy 1 tuần mà non nửa nhân sự cũ được chuyển công tác (ở đây ít đuổi việc lắm, nếu có vết thì thường được chuyển sang bộ phận khác hoặc mệt hơn thì sang công ty khác chăn kiến thôi).

Đến đây chắc anh em cũng hiểu tâm trạng tôi lúc đấy. mặc dù tất cả các công việc của tôi đều được sự chấp thuận của giám đốc và trưởng phòng cũ. Nhưng đó chỉ là chấp thuận mồm, còn mọi hồ sơ giấy tờ rồi thì công việc cụ thể đều do 1 tay tôi làm. Bọn họ mà muốn triệt tôi thì có thoát bằng niềm tin.

1 tuần diễn ra cuộc tiểu thanh trừng là 1 tuần tôi mất ăn mất ngủ. Không biết số phận của mình rồi sẽ trôi về đâu. Hơn nữa tôi lại là thằng học luật, người bình thường chỉ lo thuyên chuyển công tác, mất chỗ ăn béo bở. Chứ cái thằng tôi, hiểu biết 1 chút về pháp luật, tôi lo mọi thứ sẽ kinh khủng hơn. Rủi mà các ông ấy ngứa mắt các ông ấy đẩy hồ sơ sang cơ quan công an thì tôi đi ma teo ngay. Lo lắng như vậy nhưng tôi cũng không dám báo cho chú tôi ở trên. Tôi biết lúc đó chú tôi cũng đang bị cuộc vào cuộc thanh trừng, thời gian đâu mà lo mấy chuyện con con ở dưới này chứ.

-----

Cuối cùng ngày phán xử cũng đến.

Ngồi trong phòng họp đợi tôi là đồng chí giám đốc họ Trịnh, đồng chí trưởng phòng nhân sự họ Đinh, và ông phó giám đốc họ Nguyễn.

Ông Đinh với ông Trịnh thì mặt đằng đằng sát khí, kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Còn ông Nguyễn thì mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra, mắt cứ lơ đễnh nhìn đi đâu ấy.

Rất nhanh ông Đinh lôi ra 1 đống hồ sơ nhân sự khống mà trước đây tôi lập. Cái này cũng chả cần điều tra gì kinh khủng lắm, chỉ check chéo 1 cái là ra thôi. Với cả với tôi thì mới chứ chắc người trong nghề chả ai lạ gì cái trò khai khống nhân sự này cả.

Dĩ nhiên là tôi nhận trách nhiệm ngay, vì có muốn cãi cũng chẳng cái được. Có điều mọi chuyện không chỉ dừng ở đấy, ông Đinh tiếp tục chất vấn tôi ai là người đứng sau bật đèn xanh cho tôi làm những việc này. Chả hiểu sao trước khi vào phòng thì tôi lo lắng hồi hộp đến đái ra quần. Nhưng sau khi nhận trách nhiệm xong tôi thấy mình bình tĩnh thế chứ. Việc ông Đinh khăng khăng truy vấn tôi về những người đứng sau khiến tôi thấy lạ. Vì chả cần truy vấn họ cũng biết nếu không có sự đồng ý của ông Dũng trưởng phòng và ông Thượng giám đốc cũ thì bố bảo tôi cũng chả dám làm mấy việc này. Nếu cùng phe thì họ đã không hỏi, mà nếu đã hỏi chứng tỏ họ muốn oánh 2 ông này. Lúc đó tôi mới ra đời nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận thấy rằng: Nếu ông Dũng và ông Thượng thất thế thì họ chả cần bới mấy chuyện cỏn con này ra để đánh các ông ấy nữa. Họ còn đánh chứng tỏ các ông ấy vẫn còn khả năng chiến đấu. Mà sau các ông ấy còn những ông to nữa (Chú tôi chắc cũng nằm trong số đó vi ông Dũng từng nói là ông ấy với chú tôi là chỗ thân tình mà). Vậy nếu tôi khai ra thì đội đấy sẽ chết. Mà khi đội đấy chết thì cái thằng tôi cũng băng hà thôi. Thà là kiên trung nhận hết tội về mình. May ra đội ở trên thắng hoặc chí ít là hoà thì cơ hội sống sót của tôi chắc chắn sẽ cao hơn.

Nghĩ thế nên dù đồng chí Đinh có dùng đủ mọi thủ đoạn dụ dỗ, đe doạ thế nào đi nữa tôi vẫn kiên quyết nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.

Cho đến khi đồng chí Trịnh lên tiếng: Bây giờ, anh cho chú cơ hội cuối cùng. Nếu chú không khai ra ai đứng đằng sau vụ này, anh sẽ chuyển hồ sơ sang bên công an. Lúc đó không còn là việc nội bộ nữa. Mà là tù tội. Chú học luật. Chắc anh không cần nói nhiều chứ.

Nghe đến đây thì tôi thấy lạnh xương sống. Tôi thừa biết tội của tôi với tổng số tiền chiếm đoạt trong 4 tháng, nếu bị kết tội thì bóc lịch ít cũng phải chục năm. Mặc dù đã đoán trước việc này có thể xảy ra, nhưng khi nghe ông giám đốc nói bằng cái giọng lạnh như băng tôi cũng thấy tim mình trùng xuống, như bị ai bóp chặt. Mọi ước mơ hoài bão, gia đình, người yêu, bạn bè trôi qua vùn vụt trong đầu. Tôi đã định buông xuối nhưng vẫn cái ý nghĩ đấy giữ tôi bình tĩnh trở lại. Nếu mình khai ra, đội ở trên chết chắc. Mà đội ở trên chết thì mình cũng sống bằng niềm tin. Còn 1 chút cơ hội cũng phải thử.

Tôi lắc đầu.

Đồng chí Trịnh cười khảy, đây là chú ép anh đấy nhé. Bây giờ chú không khai thì để đến khi công an lấy cung xem chú có chịu được hay không. Ngay bây giờ anh sẽ gọi điện cho PC 46 công an tỉnh xuống. Chú đừng trách anh.

Nói đoạn đồng chí Trịnh rút điện thoại bấm số. Dường như muốn tra tấn thần kinh tôi nên lão bấm điện thoại thật chậm. Lão bấm chậm nhưng tim tôi đập nhanh. Nó như muốn nổ tung ra theo từng lần bấm số của lão ấy.

Khi mắt tôi mờ mịt và tai tôi ù đi thì một giọng trầm đục cất lên: Bình tĩnh đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.