Dầu Khí

Chương 17




Thư xuống xe, lia mắt tìm tôi trong đám đông. Khi thấy tôi đang trố mắt ra nhìn, nó đá lông nheo 1 cái rồi lấy lai tư thế nghiêm trang tiến lại phía sau U50. Lúc này thì tôi cũng lờ mờ nhận ra vấn đề rồi. Thời điểm đó Thư đã đấu đá xong và leo lên thư ký vụ trưởng một vụ trong Bộ Công Thương. Việc Thư có mặt ở đây, đứng sau U50 và cái cách Mr # nói chuyện với Mr U50 có thể đoán được U50 chính là đồng chí Vụ Trưởng.

Nhưng tại sao lãnh đạo Bộ công thương lại can thiệp vào chuyện này nhỉ, mà rõ ràng trong quyết định thanh tra cũng không đề cấp gì đến lãnh đạo bộ. Chỉ liệt kê danh sách lãnh đạo tập đoàn thôi mà.

Tôi hoang mang nhìn về phía mấy sếp công ty tôi. Đinh, Trịnh dường như cũng đoán được thân thế U50 nên vẻ mặt đầy lo lắng và căng thẳng đang rì rầm bàn tán gì đó với nhau. Duy có Mr Nguyễn là mặt vẫn bình thản. Nếu như không thấy thái độ này của Mr Nguyễn những lần trước đây tôi còn cho rằng đồng chí ấy đã biết trước toàn bộ chuyện này.

Tôi đang miên man suy đoán thì ở phía trên đồng chí # đã săm săm đi vào công trường. Cả đoàn người cũng săm săm đi theo. Duy có đồng chí U50 và 3 người của bộ (trong đó có Thư) là đứng lại.

Tôi cũng đang tính lùi lại để ra nói chuyện với Thư thì đã bị Đinh gọi. Đành lóc cóc chạy theo. Đi theo bác # cũng chỉ toàn khối văn phòng. Đội công trường sau màn tiếp đón thì quay về vị trí ai làm việc nấy.

Đợt đó đang đầu xuân. Mưa phùn suốt ngày đêm nên cả công trường bê bết bùn đất. Vậy mà Mr # cứ đi băng băng mặc cho bùn đất bám đầy quần áo. Các đồng chí ở sau trong đó có cả bác TXT nhà ta còn khổ hơn. Comple cà vạt và những đôi giầy hàng hiệu chỉ sau 1 lúc đã dính đầy bùn đất. Nhưng dường như không đồng chí nào dám phản ứng dù chỉ là đi rón rén chậm lại. Biết tính bác # rồi đấy. Cứ thử cảnh vẻ quý tộc sợ bẩn xem. Bay chức trong 1 nốt nhạc ngay.

Nhưng tôi vẫn buồn cười nhất đoạn đi vào chỗ khoan cọc nhồi. Chỗ này có mấy cái hố cọc khoan thử sâu cũng phải đến ngang ngực. Nhưng mấy hôm trời mưa nước đọng, nhìn nước sâm sấp lẫn vỡi bùn xung quanh nên khó phát hiện. Bác # đang săm săm bước đi, thấy vũng nước đấy tưởng nông nên bước xuống. Thụt 1 phát nước đến ngang thắt lưng bác luôn. Như các lãnh đạo khác thì bác ấy sẽ quay lại bảo người kéo tay lên. Nhưng đằng này sau 1 chút bất ngờ, bác ấy lại tiếp tục ì oạp bước tiếp. Mấy chục người đằng sau trừ Mr Nguyễn là đi vòng còn lại không ông nào dám chần chừ, ngay lập tức nhảy xuống hố bước theo. Tôi đi cuối hàng nhìn thấy hãi nhưng biết là mình chưa đủ tầm như Mr Nguyễn nên cũng phải nhắm mắt đưa chân. May mà còn kịp rút điện thoại trong túi quần cất lên túi áo ngực chứ mấy ông đi trước không có thời gian chần chừ thì xác định là vứt điện thoại đi hết. Lúc đấy tôi mới thấy kỷ luật trong tập đoàn và sức ép mà Mr # tạo nên cho cấp dưới nó kinh khủng như thế nào.

Sự cố làm cả đoàn ướt như chuột lột và bẩn kinh khủng. Nhưng bác # vẫn chả nề hà gì. Vẫn vừa đi vửa nói sang sảng về tình hình thực hiện tiến độ dự án rồi những chỗ làm sai, chưa hoàn thiện. Mà những điều bác nói đều chuẩn chớ chả phải nói chung chung như mấy bác lãnh đạo khác. Giám đốc Trịnh của bọn tôi và ngay cả bác TXT cũng chỉ biết vâng dạ liên tục chứ cấm có dám bật câu nào.

Sau chuyến thị sát cả đoàn quay lại gặp bác U50 lúc đó đã chui vào xe tránh mưa. Thấy Mr # ướt như chuột lột Bác U50 có vẻ cũng hơi ngạc nhiên nhưng chỉ cười nói với Mr # mấy câu. Xong Mr # ngoắc bác TXT với Trịnh lại dặn dò rồi cũng lên xe đi trước. Theo sau là xe của Mr U50 rồi đội TXT và Đinh Trịnh nhà tôi cũng lần lượt lên xe chạy theo. Chắc hẳn là các bác chạy về thành phố tìm chỗ nào khô ráo lịch sự bàn chuyện công việc rồi. Đây là 1 phần tất yếu và cũng là phần quan trọng nhất của những cuộc thanh tra. Việc đi thị sát ở công trường chỉ để làm màu. Còn những vấn đề “to tát" và “vĩ mô" sẽ được bản ở những nơi sang trọng và kín đáo khác.

Nhưng họ không đi cả. Có 2 xe vẫn ở lại. 1 xe là của mấy đồng chí trên tập đoàn và 1 xe là của mấy đồng chí trên bộ. 2 xe này chắc chở đội ngũ giúp việc. Đây là những người sẽ phải giải quyết đống hồ sơ sổ sách giấy tờ. Công việc chuyên môn chính của đợt thanh tra lần này. Lãnh đạo sẽ tiếp lãnh đạo và nhân viên sẽ phải tiếp nhân viên.

……………

Sau khi bộ sậu lãnh đạo đi rồi thì sức ép lên những người ở lại mới được gỡ bỏ. Tôi nhìn quanh. Công ty tôi ngoại trừ Đinh Trịnh thì tất cả đều ở lại, kể cả Mr Nguyễn. Nhưng Mr Nguyễn cũng chẳng ở đó lâu. Ngay sau khi đoàn xe của lãnh đạo khuất bóng, đồng chí ấy cũng lên xe phóng đi luôn. Trong những người ở lại thì tôi là đứa có “chuyên môn” tiếp khách nhất. Tôi nháy Phú lỉnh và thằng Tâm cùng ra nói chuyện với Thư cùng mấy người ở trên tập đoàn và trên bộ.

Khi bọn tôi tiến đến gần thì Thư đứng lui xuống đằng sau 1 bác tóc bạc trắng. Rõ ràng là Thư không muốn mọi người biết mối quan hệ của bọn tôi. Vì Phú lỉnh đã từng gặp Thư nên tôi quay sang nó nói nhỏ: “Tí mày đừng thể hiện là quen biết cái Thư nhé". Thằng này chắc cũng đã nhận ra Thu từ trước nên lặng lẽ gật đầu.

Đồng chí tóc bác có vẻ là người đứng đầu mấy người còn lại của bộ còn bên tập đoàn bây giờ tôi mới để ý có 2 em xinh tươi ở lại thôi. 2 em này lúc nãy cũng ở trong xe không ra công trường nên quần áo vẫn sạch sẽ mát mẻ.

Tôi đang định mời cả đoàn lên thị xã ăn uống rồi chiều mới bắt đầu làm việc thì đồng chí tóc bạc đã nói luôn: Em dẫn bọn anh về trụ sở công ty làm việc luôn nhé. Công việc bề bộn. Khi nào xong việc anh em mình ngồi với nhau cũng được.

Tôi quay qua 2 em xinh tươi bên tập đoàn thì 2 em có vẻ không ủng hộ lắm. Nhưng tất nhiên là các em ấy không dám trái ý rồi. Vậy là thống nhất cả đoàn lên xe về công ty tôi.

Những nghĩ cũng nhục. Trời mưa phùn gió bấc. Cả đoàn đều ngồi trên ô tô, thằng Tâm với thân thế của nó cũng được 2 em xinh tươi kia mời lên xe các em ấy ngồi. Duy có tôi với PHú lỉnh lóc cóc con wave ghẻ phóng đi trước dẫn đường về công ty.

Haizzzzz. Trời âm u rét mướt, mưa ngày càng nặng hạt và đợi chúng tôi ở nhà là 1 đồng thứ cần giải trình. Không biết Thư sẽ giúp tôi như thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.