Ngay sau khi nói chuyện với Thư thì lão gù gọi điện cho tôi. Lão nói, giọng ngập ngứng: Tôi… không có nhà, việc hôm trước ý các sếp cậu thế nào.
Tôi nắn gân: Dạ các sếp bên cháu nói có người chết là việc bất khả kháng, bên cháu cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Hơn nữa trong hợp đồng cũng không có thoả thuận gì về việc này. Nên bọn cháu thấy không có lý do gì để bồi thường cho chú cả.
Lão gù vẫn nói giọng đều đều, kiểu như nói cho có mà không cần quan tâm đến kết quả: Các cậu đặt thử vào hoàn cảnh của tôi xem, nhà tôi đang yên ổn, tự nhiên lại có người chết trong nhà, lại còn là con gái chết trẻ. Sau này gia đình tôi sống ở đó kiểu gì. Nếu các cậu không chịu bồi thường thì tôi sẽ sang đòi lại nhà.
Tôi vẫn cứng: Trong hợp đồng cũng đã có thoả thuận, nếu chú đơn phương chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì chú phải bồi thường 6 tháng tiền thuê. Chú cừ bồi thường đi rồi đòi lại nhà cũng được.
Lão gù im lặng ko nói gì rồi đột ngột cúp máy.
Cuộc nói chuyện với lão gù làm tôi có cảm giác lão ấy không thực sự tha thiết đòi tiền bồi thường. Lão cúp máy cũng không phải vì tức giận hay đuối lý mà như kiểu lão cũng chỉ mong câu chuyện tiếp diễn đến đấy mà thôi. Vậy mục đích cuối cùng của lão khi sang công ty đòi tiền bồi thường là gì ??
Nhưng cũng có thể, tất cả những chuyện này chỉ do tôi suy diễn sau khi phát hiện bí mật động trời ở cánh đồng đằng sau nhà lão. Có thể lão sang đòi tiền thật và khi thấy đuối lý thì lão ấy đành buông. Còn giọng nói hay thái độ thì qua điện thoại làm sao mà cảm nhận được hết.
Tôi còn miên man suy nghĩ về chuyện đó thì chuông điện thoại lại kêu. Giọng em Linh vẫn nhí nhảnh: Anh. Em xin lỗi nhé, nãy bọn bạn em đi qua rủ lên thị xã chơi. Em đi vội quá quên không báo anh.
Tôi cười: Ừ, không sao, anh tưởng em bị ma bắt thôi.May quá. Anh cũng về nhà rồi.
Linh: Vâng. Vậy anh nhé. Em đang bận tí.
Sau khi Linh cúp máy tôi lại quay ra nghi ngờ. Thế quái nào bạn chạy qua rủ đi mà nó không gọi báo trước cho mình 1 tiếng. Phép lịch sự tối thiểu là như vậy mà. Sao mà quên được. Hay là lúc nó đứng đấy đã xảy ra chuyện gì rồi …
Tôi lắc mạnh đầu gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm. Cười khan tự giễu mình. Có phải chuyện conan đâu mà rắc rối phức tạp vờ lờ. Đơn giản nó là một đứa con gái quê, đầu óc lại hơi dở dở. Nó xử sự như thế cũng là bình thường, đâu có gì lạ đâu. Tôi đang phức tạp hoá vấn đề thôi.
Nghĩ đến đây thì tôi cũng đã về đến công ty. Nhưng quả thực công ty bây giờ, trong mắt tôi trở nên âm u kỳ bí vãi. Vốn dĩ sau cái chết của Dung tôi đã không muốn vào trong đó rồi. Giờ lại phát hiện dấu chân dẫn vào sau công ty, có các vàng tôi cũng chả dám ngủ lại đó. Nếu cái Dung bị giết thì chả có gì đảm bảo không có người thứ 2, thứ 3 … treo cổ tự tử trong đó cả. Tôi muốn nói chuyện này với thằng Phú lỉnh với thằng Tâm lắm. Nhưng nghĩ lại sự việc xảy ra hôm cái Dung chết, tôi cảm thấy nghi ngờ tất cả. Và dù 2 thằng đó có ko phải thủ phạm thì nội cái chuyện bọn nó đi rêu rao những thông tin tôi biết được cũng sẽ khiến tôi trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ sát nhân. Tốt nhất là im lặng, đợi Thư đến thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi cũng bỏ ngay ý định điều tra khu vực bí ẩn ở trong ngôi nhà, cố gắng cư xử bình thường trong mấy ngày tiếp sau đó. Duy chỉ có buổi tối là tôi luôn kiếm cở ngủ lại công trường hoặc thuê nhà trọ bên ngoài ngủ. Tôi nhất định không ngủ lại ngôi nhà đó thêm bất kỳ 1 đêm nào nữa.
……………………………..
Việc lãnh đạo tập đoàn về thanh tra là một sự kiện đặc biệt nghiêm trọng đối với công ty tôi. Cần phải biết trong tập đoàn có hàng tá công ty con tầm cỡ như công ty mẹ của công ty tôi. Còn cái hàng cháu chắt như công ty tôi thì có hàng trăm, đếm không xuể. Lãnh đạo tập đoàn, riêng việc thanh tra các công ty con vốn dĩ đã rất hiếm rồi. Thường thì 1 năm 1 lần đi thu tô và dằn mặt cấp dưới. Hãn hữu lắm mới có công ty được thăm đến lần thứ 2. Thường là do có thành tích đặc biết xuất sắc hoặc sai phạm đặc biệt nghiêm trọng.
Ở tít trên cao, các bác có đủ thứ việc cần quan tâm hơn là đi săm soi ba cái việc lẻ tẻ ở dưới (Vốn dĩ đã đi vào quy củ với việc nộp tô thuế định kỳ và những lần hiệu triệu khi đai hội trên tập đoàn cũng như những lần gặp gỡ bên lề nhân dịp thượng thọ bố xếp X hay sinh nhật con xếp Y). Các bác còn phải dành thời gian huyết chiến cho những cái ghế trên TW mà nhỡ ra các bác không ngồi vào đấy được thì sự nghiệp ctri của các bác cũng đến hồi cáo trung.
Nói thế để anh em hiểu là cái việc lãnh đạo tập đoàn về công ty tôi nó đặc biệt và nghiêm trọng đến mức nào. Trong công ty ai cũng đồn đoán lý do của đợt thanh tra lần này. Lúc đầu mọi người đều nhất trí là do cái chết của em Dung. Tôi cũng đinh ninh như vậy, nhưng sau khi xem lại cái quyết định thanh tra, tôi mới nhận ra ngày ký quyết định còn trước cái ngày em Dung đi ma teo cả tuần trời. Vậy đâu phải do em ấy. Như vậy chỉ còn mỗi cái nguyên nhân do thất thoát mấy trăm tỷ của các ông lãnh đạo trước để lại thôi.
Không khí chuẩn bị cho ngày thanh tra căng như dây đàn. Công trường được đốc thúc làm ngày làm đêm, còn khối văn phòng thì tối mặt tối mũi hoàn thiện hồ sơ sổ sách. Tất cả đều nín thở cầu trời cho qua được cái tao đoạn này.
…………
Ngày đoàn thanh tra về, cả công ty ra công trường từ sớm, ai nấy quần áo chỉnh tề, khối văn phòng đứng riêng, khối công trường đứng riêng. Hồi đó tôi cứ thắc mắc: thanh tra thì cứ thanh tra, còn công việc thì vẫn phải làm chứ. Tự nhiên bỏ công bỏ việc ra đây đứng xếp hàng như chào đón lãnh tụ vậy. Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả.
Sau này mới biết đó là truyền thống riêng của ngành dầu khí mà bắt nguồn từ bác #. Ra ngoài thì không biết, chứ ở trong tập đoàn, bác đi đâu cũng phải tiếp đón trọng thị. Nếu không bác mắng ngay tại đương trường, mắng tới tấp … thậm chí cách chức ngay trong vòng 1 nốt nhạc. (Mà bác quyết cái gì cũng chỉ trong 1 nốt nhạc thôi. Ai bảo bố mẹ đặt tên cho bác như thế làm chi).
Công ty tôi hôm đó là còn may chán đấy. Bởi vì về thanh tra vi phạm nên không được làm rầm rộ. Chứ cứ như lời mấy ông quản đốc đã từng tham gia các dự án lớn như Dung Quất, Pvtec, Ethenol Phú Thọ … thì mấy cái lễ khởi công ở đó cứ gọi là thôi rồi. Có những lễ khởi công mà tốn kém đến vài % chi phí của cả dự án là chuyện hoàn toàn bình thường.
………………………………….
Đúng 9h sáng, từ đường cái lớn có khoảng 5-6 cái xe lao vun vút về phía công ty. Dẫn đầu là 1 chiếc SUV cỡ lớn cực kỳ hầm hồ với dàn đèn độ ở trên nóc (hồi đó tôi có biết mẹ nó là xe gì đâu, chỉ biết nhìn nó rất hầm hố chớ không phải mấy cái xe con kiểu nguyên thủ như các cốp lớn hay dùng). Thằng cha quản đốc đứng cạnh khều tôi nói, cái dàn đèn trên nóc xe là đặc trưng của bác # vì bác hay đi khuya về hôm mà toàn đi những nơi khỉ ho cò gáy chả có điện đường trường trạm gì. Tính bác thì ưa thích tốc độ. Lúc nào cũng bắt lái xe phải phóng tít mù nên bắt buộc phải độ bộ đèn đó để đảm bảo tầm nhìn cho xe bác. Mà bình thường xe các lãnh đạo thường đi ở giữa, phía trước có xe dẫn đoàn. Nhưng xe bác thì lúc nào cũng phải dẫn đầu. Chỉ khổ cho mấy ông lái xe đằng sau. Phải căng sức ra mà chạy theo xe bác. Nghe đồn bác đã từng đuổi cổ 1 vài lái xe chỉ vì bác đến trước cả nửa tiếng mới thấy các ông xe sau lò dò đến. Vậy nên nguyên tắc tuyển tài xế trong tập đoàn là phải lái cứng, phải theo được đoàn không được tách tốp, không bị cắt đuôi.
May hôm đó mấy xe sau cũng toàn anh lái cứng cả (hoặc giả đường về công ty tôi xấu quá nên xe của bác không tách tốp được) nên đội hình đến nơi vẫn đều tăm tắp.
Xe vừa dừng lại là bác mở cửa xuống xe luôn (bình thường các cốp nhà ta là hay õng ẹo đợi có người mở cửa mới bước ra cho nó sang chảnh). Lần đầu gặp người nổi tiếng, tôi thực sự hơi bất ngờ. Trong khi mọi người xung quanh đóng bộ com lê ca la vat thì bác chơi quần bò áo phông (đợt đó trời vẫn còn rét nữa chứ). Nhưng quần áo không ngăn được cái khí thế toát ra từ bác. Vừa xuống xe là bác lườm một phát hết cả dàn cán bộ công nhân viên trong công ty. Trong khi Trịnh giám đốc đang xun xoe định chạy lại bắt tay thì bác đã xua tay từ xa nói như quát: Thôi thôi, không phải bắt tay bắt chân gì cả, các anh cứ chuẩn bị vào việc luôn.
Xong bác liếc mắt gật đầu cười với Phó giám đốc Nguyễn. Bác Nguyễn cười nhạt quay đi, vẫn với cái ánh mắt mông lung không màng thế sự như vậy.
Bác # cũng cười nhạt, tỏ vẻ không chấp, đoạn quay lại đợi người trong xe thứ 2 bước ra. Đó là 1 bác cũng phải ngoài 50, mặt vuông chữ điền nhìn cũng rất khí độ mỗi tội … hơi lùn. Bác # với bác đó cười nói vui vẻ dường như là bằng vai phải lứa chớ cũng không phải là cấp trên cấp dưới. Lúc đó tôi vẫn không biết bác U50 này là ai cả.
Xe thứ ba là của lãnh đạo tổng công ty. Bác TXT nhà ta xốc lại bộ vest tiến đến đứng sau bác # mặt bình thản không nói gì. Nhưng có vẻ rất chú ý lắng nghe câu chuyện giữa bác # và bác U50.
Xe thứ 4 và thứ 5 chắc là bộ máy giúp việc của bác # và bác TXT. Mỗi xe có 3 người cũng quần áo chỉnh tề bước xuống tiến lại đằng sau bác TXT.
Xe thứ 6 cũng bước xuống 3 người. Nhưng tôi chả để ý 2 người còn lại vì lúc đó còn bận trố mắt ra ngạc nhiên. Cái con bé vừa bước xuống chả phải Thư thì còn ai vào đây nữa...