Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Chương 32: One Piece - Phù thủy biển cả




Dịch & biên: Trần Bì

Tiểu Đậu trong nội tâm kêu N" vô số lần, không có trả lời ----

Lại chơi trò biến mất!?

Đậu nhi chợt thấy đau đầu. Được rồi, rút cuộc vẫn là Đậu thần phải tự mình ra tay cơm no áo ấm?

Cơn khiếp sợ ban đầu bớt được chút ít, Tiểu Đậu cúi đầu nhìn lại.

Trên mặt nước đang dần tĩnh lặng, bóng dáng bị cong vẹo ấy lần nữa chầm chậm hợp lại, phản chiếu ra một cụ già tóc tai trắng xoá, khuôn mặt tiều tụy. Đầu tóc hoa râm được buộc thành búi tóc quấn trên cổ, cùng với chiếc áo khoác đen nhánh bao bọc toàn thân tạo thành một sự đối lập rõ ràng. Thứ duy nhất còn coi được, có lẽ chỉ có đôi mắt xanh da trời trong suốt, hoàn toàn không giống người ở tuổi xế chiều nên có kia...

Cô thử giật giật ngón tay ----

Không sai, cái tay tựa như vỏ cây già này quả thực là của cô.

Đậu xanh rau má...

Đây là mụ phù thủy của nhà nào mà ăn mặc thế này chạy ra ngoài tắm biển vậy?

Khoan đã, trên cổ đeo đang đeo cái gì?

Tiểu Đậu nhìn vật trang sức đeo trên cổ ---- Nói là nữ trang cũng không giống, chỉ là một sợi dây khô ráp xâu một hạt châu tròn trịa... Gì đây?

Thứ này... Hình như là trân châu ha?

Lần đầu tiên thấy viên trân châu lớn như thế, Tiểu Đậu tò mò đưa tay sờ sờ.

Trân châu bỗng tỏa ra hào quang màu xanh nước biển, sáng lóe lên rồi biến mất, tiếp đó lại lu mờ dần.

Ai da. Đậu thần, hình như đánh hơi được mùi phim kỳ ảo đâu đây? (→_→)

Cứ ngâm trong nước mãi cũng không phải cách, trước tiên tìm kiếm lối ra cái đã.

---- Gần như ngay khi nghĩ như vậy, trân châu trên cổ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.Tiểu Đậu nhạy bén nhận ra được, nước biển quanh người bắt đầu di động.

Dòng nước bắt đầu chậm rãi tụ tập, tiếp đó thúc đẩy thân thể cô chảy tới chỗ sâu trong hang.

Cô ngơ ngác một hồi, không thể tin nhìn màu lam sậm quanh người, như thể nước biển có sinh mệnh.

Sẽ không hư cấu như thế đấy chứ?

Ờm, đi qua trái?

---- Sau đó dòng nước liền thật sự đẩy cô về bên trái.

Qua phải cho Đậu thần thử xem nào?

---- Dòng nước bắt đầu chảy đến bên phải.

Má ơi, đúng thật là kiểu phim kỳ bí rồi!?

Nước biển lạnh lẽo thấu xương, nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu gì cả, trái lại còn rất... ờ, hưởng thụ? Lại thêm vào năng lực nhìn ban đêm gì đó nữa...

Trong thời gian ngắn, Tiểu Đậu đã bị chấn động tập hai! Chắc không phải xuyên thành thần biển, hà bá, hay ma da gì đâu nhỉ?

Eo, giả thiết này quá thốn rồi, Đậu thần sẽ để dành năm sau lấy ra châm chọc tiếp.

Bỏ ra một khoảng thời gian thích ứng loại cảm giác kỳ diệu đó, thân thể cô cũng trôi ra ngoài được một đoạn. Chưa kể đến cảm giác thao túng dòng hải lưu còn rất ngộ có đúng không? Tiểu Đậu vừa đoán xem truyện gì có kiểu giả thiết giả tưởng thế này mà mình từng đọc qua, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh ----

Nhìn qua có vẻ giống như hang động có địa hình hơi phức tạp, hẳn là một nơi dẫn nước biển nào đó. Chỉ là, có một nửa ở trên đất bằng sao?

Cùng lúc đó, cô để ý thấy mỗi lần dòng nước đổi hướng chảy, trân châu đều sẽ yếu ớt lấp loé một cái.

... Cái thiết định Định Hải Thần Châu này, cũng khá hữu dụng đúng không?

Tiểu Đậu sầu não để mặc nước cuốn đi, cuốn như thế đại khái được 20 phút, cảnh sắc bốn phía bắt đầu trở nên không bình thường.

Đầu tiên trong nước xuất hiện một ít vảy cá lấp lóe ánh xanh, sau đó có càng ngày càng nhiều xác thuyền bè tiến vào tầm nhìn, Tiểu Đậu thậm chí phát hiện được một khẩu súng etpigôn rỉ sắt kẹt trên đá ngầm. Dần dà, cô còn có thể phát hiện một số xác thuyền và cột buồm còn nguyên vẹn. Từ ngoài nhìn vào...

Thế nào lại có cảm giác như Cướp biển vùng Caribbean vậy nhỉ?

Thủy đạo từ từ thu hẹp, hai bên hang động bắt đầu xuất hiện những phần đáy biển trồi lên mặt nước. Lại trôi về phía trước một đoạn thì cô nhìn thấy một hàng lan can màu xám trắng thẳng đứng rõ ràng là bị người đóng xuống đất, chúng ngăn hai bên bãi thành từng cái từng cái không gian nhỏ hẹp ẩm ướt...

Tốc độ dòng nước chậm lại, Tiểu Đậu thấy rõ ----

Không gian đang bị bao bọc bởi những lan can thẳng tắp hình dáng như hàng rào này, dường như là... phòng giam?

Phía trên mỗi một ""phòng giam"" đều đục ra cái lỗ hoặc lớn hoặc nhỏ, mơ hồ có thể thấy được bầu trời phía ngoài, giống như mấy lỗ thông khí. Cô càng đi về trước thì loại phòng giam thế này lại càng dày đặc hơn, trên đỉnh của vách động bị đục ra từng cái lỗ thủng như cái sàng vậy.

Mà bên trong những ""phòng giam"" nhỏ hẹp này còn phân tán rải rác một ít xương cốt.

Là xương người.

... Cái này có vẻ là địa lao dưới đáy biển?

Tiểu Đậu thoáng giật mình ---- Dòng nước bỗng chảy xiết, ngay khi tới một chỗ thủy đạo thì vọt mạnh một cái, đẩy cô tới một đáy biển bằng phẳng!

Chuyện này khiến cho Đậu nhi đầu óc choáng váng, đỡ vách đá tỉnh táo lại chốc lát mới tay chân run rẩy đứng lên. Cô ngẩng đầu nhìn, nơi khúc quẹo ở vách động phía trước... lại có ánh lửa lờ mờ.

Gì đây? Tình hình này là phát động sự kiện sao?

Tiểu Đậu run run đứng lên, đi đến chỗ nguồn sáng... Vừa đứng lên thì cô mới phát hiện thân thể của bà cụ này lọm khọm đến nghiêm trọng, lúc cất bước cũng đã khá vất vả rồi.

Tự nhiên có xúc động rất muốn phun đầy tương đậu vào mặt N" (...).

Y phục hút đầy nước biển khiến thân thể càng thêm nặng nề. Tiểu Đậu đang lo lắng, bỗng nhiên ----

Áo khoác trên người cô bắt đầu không ngừng thấm ra nước biển.

Quả thực cứ như ảo thuật vậy. Chỉ chốc lát sau, bên dưới cái áo khoác ướt đẫm đã tích thành một bãi nước biển, còn bản thân áo khoác thì lại trở nên khô ráo. Nước biển như có sinh mệnh, chậm rãi hội tụ thành một dòng chảy nhỏ, lần nữa tụ hợp vào thủy đạo.

Ha ha. Về sau Đậu thần dứt khoát đổi tên gọi là Thủy thần đi (...).

Tiểu Đậu châm chọc xong, tiếp tục chậm chạp lê lết tới nguồn sáng. Vòng qua một vách động, trước mặt cô bất chợt là một chỗ thủy lao vô cùng rộng rãi.

Lan can xám trắng kiên cố bao lại một khối không gian rộng lớn, bên trong lại có người ----

Tiểu Đậu hơi sửng sốt, người trong lao hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh. Người đàn ông đang đứng quay lưng về phía lan can liền cấp tốc xoay người lại.

Nguồn sáng là từ bó đuốc hắn đang cầm trên tay.

---- Trong khoảng khắc hắn quay đầu lại, ba chiếc khuyên tai màu vàng sóng đôi ở tai trái chạm vào nhau, phát sinh tiếng giòn tan nhỏ bé trong hang động tĩnh mịch.

Thanh niên này eo hẹp chân dài, cơ bắp rõ ràng, thân hình cao ráo, giữa hàng lông mày lạnh lùng rất có sát khí, lại nhìn đến cái đầu húi cua màu xanh lục mang tính đặc trưng kia...

Dù không xem chữ nhỏ màu vàng trên đỉnh đầu ngài, tôi cũng có thể nắm được nội tình sự việc đấy, Zoro đại nhân...

""Hửm!?"" Thấy rõ Tiểu Đậu, Zoro cũng giật mình, giơ giơ ngọn đuốc trong tay, trợn tròn mắt: ""Bà già này ở đâu ra!?""

""Bà già nào..."" Một người đàn ông tóc vàng đang ngồi xổm phía sau hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, ""Ôi chao!?""

Nhìn thấy Tiểu Đậu, hắn kinh ngạc hơi hé miệng, điếu thuốc trong miệng liền rơi xuống đất ---- Hắn vội vàng cúi đầu, mặt mũi đau lòng nhặt lại, ""Xong đời, chỉ còn có cái này là không bị ướt thôi...""

Tiểu Đậu cố bưng bít lại cái tự tôn của một người trẻ tuổi vừa bị từ ""bà già"" của Zoro chọc thành cái sàng, không dấu vết đánh giá người tóc vàng.

Ừm, lại là một thanh niên thân hình cao ráo... Trên Âu phục màu đen vừa người, hai hàng cúc áo sáng loáng ánh bạc. Lúc ngẩng đầu, phần tóc mái màu vàng che khuất một con mắt nhẹ nhàng nhoáng lên, phất qua sống mũi cao thẳng...

Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Sanji tiểu vương tử. (←_←)

Sau khi nhặt lên điếu thuốc, Sanji đứng dậy lấy đi cây đuốc của Zoro, chỉ chỉ bên trong phòng giam, ""Ngươi đi trông coi tên kia,"" lại bước nhanh mấy bước về phía Tiểu Đậu, cách lan can hỏi: ""Bà lão, bà từ đâu tới?""

""Ngươi phân phối công việc cũng trôi chảy ghê nhỉ?"" Zoro vẻ mặt khó chịu đi vào trong hai bước ---- Tiểu Đậu lúc này mới thấy rõ trong đó còn nằm một người đàn ông mặc áo hải quân, phần eo mơ hồ có vết máu đỏ sẫm, hình như bị thương.

""Câu thông với phái nữ luôn là công việc ta toàn quyền phụ trách mà, tên trẻ lạc nhà ngươi có ý kiến gì sao?"" Sanji quay đầu lại đá xoáy Zoro một câu, lúc này mới lần nữa quay đầu lại nhìn Tiểu Đậu, giọng nói ôn hoà lịch sự hỏi lại: ""Bà ơi? Sao bà tới được nơi này?""

Cứu mạng. Đậu thần thật lòng không biết diễn xuất ra dáng vẻ người cao tuổi nhìn xa trông rộng là như thế nào.

Đậu nhi trong bụng cào tim nạo phổi tìm từ trả lời, mới ậm ờ dùng tiết tấu khoan thai của người già đáp: ""... Tôi cũng không biết. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngâm trong nước biển, rồi bị hải lưu kéo tới nơi này.""

Lời vừa ra khỏi miệng, Đậu nhi ngay tức thì lệ rơi đầy mặt.

Cái định mệnh, thanh âm già nua là thế. Sắp vào quan tài mà còn yêu đương, độ xấu hổ đã tới mức nào rồi? Quỳ cầu lôi biên kịch đi ra ngoài chặt làm nhân bánh bao luôn đi.

Sanji có vẻ hơi thất vọng, ""Ồ... Vậy sao? Con còn tưởng bà biết đường ra ngoài, hóa ra là cũng giống bọn con."" Rồi hắn nhanh chóng nở nụ cười an ủi: "Không sao đâu, chờ lát nữa bọn con sẽ tìm biện pháp mang bà cùng đi ra ngoài.""

Đậu nhi bị nụ cười của soái ca tóc vàng lung lay chốc lát, dừng một chút mới mở miệng, ""Tại sao..."" Cô hơi do dự, quyết định đi con đường [Bà cụ không giỏi ngôn từ], ""... Sẽ bị nhốt tại nơi này?""

Sanji cười khổ một tiếng, ""À, chuyện này nói ra rất dài dòng."" Hắn hơi khom lưng, nương theo chiều cao thân thể già cả của Tiểu Đậu, ""Lúc bọn con ra khơi thì không cẩn thận bị quấn vào một vùng hải vực lạ, kết quả sau khi tỉnh lại liền phát hiện bị giam ở cái nơi hỏng bét này, vũ khí của đồng bạn con cũng bị đoạt đi. Ngay vừa nãy, cái tên kia..."" Hắn chỉ chỉ hải quân nằm bên chân Zoro, ""Từ cái lỗ cửa nước phía trên kia vọt tới nơi này, trông hắn có vẻ không ổn lắm.""

Tiểu Đậu thoáng nghĩ ngợi, khom lưng bắt lấy vạt áo áo khoác của mình, xé xuống một mảnh dài, ""Dùng cái này giúp hắn băng bó một chút đi.""

Sanji tiếp nhận mảnh vải lại phát hiện vải vóc là khô ráo, không khỏi sửng sốt.

Bên kia, Zoro vẻ mặt sốt ruột gãi đầu: ""Dù ngươi có giải thích cho bà già nhiều cách mấy thì bà ta cũng bó tay thôi đúng không? Nếu có thời gian tán gẫu như vậy thì hãy mau ngẫm lại làm sao để ra ngoài, không phải ngươi rất giỏi đá sao, đá nát mấy cái lan can chết tiệt này đi!""

Sanji cầm mảnh vải băng bó cho gã hải quân bị thương, mặt mũi không kiên nhẫn đáp trả: ""Không phải ngươi cũng rất giỏi chém sao? Sao không tự mình động thủ?""

Zoro: ""Đao của ông đây bị mất rồi!""

Sanji: ""Không phải còn tay sao?""

Zoro nghẹn họng, lập tức nổi giận giật giật khóe miệng: ""À, ta biết rồi, chắc không phải ngươi cũng là cảm giác không thể dùng lực đấy chứ?""

""Hả..."" Sắc mặt của Sanji mất tự nhiên hơi biến hóa, ""Ngươi đang nói cái gì đấy hả tên tảo xanh ngu ngốc? Còn có, ngươi mới vừa nói chữ "cũng" đúng không? Cánh tay của đại kiếm sĩ cũng không dùng được luôn à?""

Trên trán Zoro gân xanh chợt nhảy, đang muốn nói vặn lại, gã hải quân nằm trên đất nãy giờ sinh tử không biết kia đột nhiên phát một tiếng rên rỉ, sau đó dùng thanh âm yếu ớt nói: ""... Là nguyền rủa của phù thủy biển.""


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.