Tuấn Lâm dẫn Vy Vy đi một lèo ra vườn hoa, không nói lời nào nhưng cả hai cùng ngầm hiểu ý. Tránh ra khỏi bữa tiệc, Vy Vy quay lại hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây mà đến?"
Anh cười: "Sinh nhật ba tôi, không đến mà được à, còn cô chỗ nào có rắc rối là có cô."
Vy Vy đưa tay lên chỉnh lại mái tóc vừa buộc vội. Ánh mắt ánh lên rạng rỡ dưới ánh đèn sân vườn càng thêm lung linh. "Lại cảm ơn anh lần nữa rồi, ứng cứu kịp thời, tôi không muốn thay ba anh làm tâm điểm buổi tiệc."
"Tôi cũng không mong thế."
Vy Vy hướng ánh mắt lên người anh, lời bật ra chân thật không kiềm chế: "Nay tôi mới nhận ra, anh đẹp trai đến vậy."
"Không phải mới hôm nay, trước giờ vẫn vậy, chỉ là ánh mắt cô kém cỏi."
Lời này không biết anh có ý gì. Vy Vy cho qua vì anh là người đã giúp cô không chỉ một lần. Cô cùng anh đi loanh quanh một vòng rồi chia hai hướng, anh đi đâu không rõ còn cô quay lại quầy lễ tân, dặn dò trợ lý sau đó rút êm vì nhiệm vụ của cô coi như đã xong, vòng trong, vòng ngoài cũng đã có người lo.
Trở về biệt thự mới hơn 09h tối, Vy Vy uể oải lên phòng tắm rồi lăn ra ngủ. Tuấn Lâm còn về muộn hơn cô, nhưng anh không ngủ mà tiếp tục ngồi vào bàn làm việc. Vì ngày hôm nay cũng đã quá dài, anh đã cho người làm nghỉ ngơi cả ngày mai. Vy Vy ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, cô dời giường kiếm điện thoại ra xem. Tin nhắn báo từ tài khoản cộng thêm 2000 USD, nội dung chuyển khoản: Lương và thưởng tháng đầu. Vy Vy nhìn số tiền mà mừng rơi nước mắt. Bà chủ đúng là bà chủ, có lương lại có thưởng, còn cao hơn lương tháng thử việc khi chưa chính thức bác gái nói với cô. Nhất định chút nữa phải điện cảm ơn bác ấy. Nhận số lương đầu tiên khi làm việc quản gia Vy Vy mừng khôn xiết, đầu cô lại tính toán không ngừng cách trả nợ cho anh trai. Vy Vy vào trang tin của Trung tâm Tiếng Anh, cô thông báo phụ huynh thông cảm để cô kiếm tiền trả góp, trả lại mọi người, cô sẽ chia nhỏ số tiền 2.000 USD chuyển trả từng phụ huynh học sinh, dù còn xa vời mới hết nợ nhưng Vy Vy mong mọi người thông cảm, cô sẽ cố hết mức để trả hết nợ này. Rất nhanh phản hồi của mọi người hiện lên liên tục, người tiếp tục chửi, người thông cảm đồng ý, có phụ huynh đưa ra ý kiến gợi ý cô nên tiếp tục dạy học để trừ nợ dần. Ý kiến này khá hay, nếu cô tiếp tục dạy học và kết hợp làm quản gia kiếm tiền thì trả nợ sẽ khả quan hơn, cô cũng đỡ nhớ nghề. Vy Vy thảo luận phương án với phụ huynh, dạy online cho học sinh mỗi tối. Mặt khác cô còn phải cân đối với công việc bên này, cô cần hỏi ý kiến Tuấn Lâm. Cô làm cho nhà anh, mà còn ôm đồm dạy học chưa chắc anh đã đồng ý. Vy Vy dậy vệ sinh cá nhân, thay đồ, quyết định đi thảo luận với Tuấn Lâm. Anh với con Mập đang trong bếp. Vy Vy ngạc nhiên khi không thấy bác Hậu đâu, mà anh tự vào bếp. Thấy cô, anh hỏi: "Ăn sáng chưa, có muốn ăn trứng gà không?"
Vy Vy nhăn nhở: "Cảm phiền anh, xin hai trứng lòng đào."
Tuấn Lâm lấy thêm chiếc nồi nhỏ xinh, thêm hai quả trứng gà cho vào nồi. Anh không ăn trứng lòng đào mà phải chín kỹ, ba quả anh đang luộc vớt ra là ăn được rồi. "Bác Hậu, cô Lan hôm nay nghỉ ạ?"
"Hôm qua mọi người vất vả cả ngày rồi nên tôi cho họ nghỉ."
Vy Vy tếu táo: "Thế anh cho tôi nghỉ luôn đi."
Đáp lại là gáo nước lạnh: "Cô vẫn đang nghỉ đó thôi, còn trẻ nên tiếp tục làm việc."
Vy Vy nhăn mũi: "Không vì hai quả trứng, không vì anh khen tôi trẻ tôi cũng muốn đình công."
Tuấn Lâm bình thản như không, anh vớt trứng ra bát đưa Vy Vy tự xử. "Anh Lâm này, tôi biết là hơi khó xử cho anh nhưng tôi có một đề xuất nho nhỏ thế này thôi."
"Nói xem."
Vy Vy đặt luôn quả trứng xuống bát thôi không ăn, nghiêm túc đề đạt nguyện vọng: "Tôi muốn dạy học online, nên nếu buổi tối không có việc gì anh cho tôi mở lớp nhé."
"Cô thiếu tiền?" Vy Vy nở nụ cười bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Vậy cứ dạy, đừng nói quá to gây ồn ào là được."
Vy Vy hớn hở: "Tôi dạy trong phòng ăn này nhé, mạng wifi dưới này có vẻ ổn định hơn trên tầng chút, cảm ơn anh nhiều lắm."
"Hình như cô thích nói câu cảm ơn, mau ăn đi, trứng lòng đào không ăn nguội được."
"Ăn ngay đây, cảm ơn ông chủ vừa đẹp trai vừa dễ tính." Vy Vy cười tít mắt lại tiếp tục chén ngon lành quả trứng đang bóc dở, hai quả có khi ít quá, biết vậy bảo anh làm 5 quả cho bõ ăn. Tuấn Lâm ăn xong đứng dậy dời đi trước. "Lát nữa dọn dẹp rửa bát nhé, tôi tới Công ty, nay cho cô nghỉ như mọi người."
Vy Vy mừng rơn, phấn khích vỗ tay: "Đã nói mà, anh là ông chủ tuyệt nhất."
Tuấn Lâm lái xe tới Công ty, nhân viên thấy anh thì giật mình thon thót. Trịnh Vỹ to gan, lớn mật nhất hội, xun xoe với sếp: "Sếp Lâm, mặt trời nay đổi hướng hay sao anh lại đến đây? Lúc em đến nhà nói anh gãy lưỡi anh không đến, có phải anh gặp vấn đề gì khó nói cần đến trợ lý nhỏ bé này anh mới xuất hiện không?"
Tuấn Lâm hai tay khoanh trước ngực, ngồi dựa trên bàn làm việc, nhìn Trịnh Vỹ đầy nghi ngờ: "Trịnh Vỹ, có phải cậu đề cao bản thân quá không?"
Trịnh Vỹ chợt ra vẻ bí hiểm, hạ tông giọng nói nhỏ: "Sếp Lâm, hôm qua em thấy hết rồi, sao anh đi cùng Vy Vy."
Tuấn Lâm nhíu mày: "Đi cùng cô ấy thì sao?"
Trịnh Vỹ hết cách, xụ mặt: "Đùa chứ, em hỏi anh mà, sao anh cứ hỏi ngược lại em. Phòng này chỉ có em với anh thôi, nhân viên không dám nghe trộm đâu, anh cứ nói thật em xem đi, có phải anh với Vy Vy có gì gì không? Trước giờ em đâu thấy anh đi cùng phụ nữ, đừng nói là chủ động lôi lôi kéo kéo người ta."
Tuấn Lâm không để Trịnh Vỹ tiếp tục suy diễn, anh đứng dậy, nhìn Trịnh Vỹ ngắt lời: "Ánh mắt nào của cậu thấy tôi có gì gì, mà có gì gì theo ý cậu là có gì? Lo việc của cậu đi, trước khi tôi giao việc mới, dự án còn một đống sạn, cậu không lo xử lý lại lo việc bao đồng rồi đấy."
Trịnh Vỹ cười xòa: "Em vẫn đang sửa kế hoạch mà, chờ bản thảo của anh chuyển sang nữa thôi, công việc trơn tru, ok cả. Chỉ có mỗi anh là có vấn đề, anh không có bạn gái sớm đi, sớm muộn cũng hối hận. Vy Vy ở bên cạnh anh cũng tốt, hàng ngày có cô gái xinh đẹp ở cạnh anh không rung động mới lạ, trừ khi anh không phải đàn ông."
Tuấn Lâm hết muốn nghe: "Này, này, hôm nay ăn phải gan hùm đấy hả, nãy giờ nói linh tinh, cậu thấy tôi hiền với cậu quá đấy hả?"
Trịnh Vỹ tỏ ra vô tội: "Là em lo anh ế đến già thôi, đẹp trai, có điều kiện tử tế, đáng lẽ ra tình sử dài như sớ, cớ sao giờ này không một mảnh tình vắt vai, hay thật sự anh có vấn đề khoản kia, nói xem em có thể tư vấn giúp anh, dù gì đi nữa cũng quen anh lâu lắm rồi, vả lại em cũng đã là bố trẻ con, có kinh nghiệm hơn anh nhiều, cần thiết em đưa anh đi khám nam khoa."
Tuấn Lâm không muốn nghe thêm lời nào: "Trịnh Vỹ à, xem tôi xử cậu."
Nói rồi cái gối tựa lưng trên ghế bay vèo vào người Trịnh Vỹ, hai anh em người đuổi người né trong phòng làm việc khiến nhân viên bên ngoài hết hồn, chỉ nghe tiếng uỳnh uỳnh rồi tiếng Trịnh Vỹ liên tục xin lỗi, rồi xin tha mạng cái gì đó. Tiếng đồn về sếp quả không sai, khổ thân trợ lý Trịnh Vỹ bé nhỏ. Bên này Vy Vy không ồn ào như thế, cô thư thái ngồi gõ phím, con Mập ngồi im trong lòng. Vy Vy đã đặt lịch được với phụ huynh, không phải ai cũng đồng ý cho cô dạy thêm trừ tiền, thôi kệ được đến đâu hay tới đó, tối nay cô sẽ dạy lớp lớn, nhóm từ 10-12 tuổi, các ngày khác cô chia các khối lớp nhỏ hơn, một tuần 05 buổi cô làm được. Trời vẫn thương cô, không triệt đường sống của anh em cô. Nhớ đến anh, cô lại rút máy ra gọi cho Phong Đạt. Bên kia anh chàng rất nhanh đã bắt máy: "Vy Vy em có ổn không, anh đọc được thông báo trên trang của Trung tâm rồi, anh xin lỗi, vì anh mà em vất vả quá."
"Anh đừng lo, em ổn, anh giữ gìn sức khỏe, cố gắng sống cho tốt, đừng dây vào cờ bạc nữa, em không giúp được anh nếu có lần sau."
"Anh nào dám nữa, giờ đến nhà cũng chẳng thể về, làm gì có mặt mũi nào với ba mẹ, anh còn làm khổ em nữa, anh thề không có lần sau."
"Ai bảo anh là anh của em, nếu còn biết đến ba mẹ và em anh hãy cố gắng lên, làm lại từ đầu chưa muộn, nhớ lời em, phải sống tốt đấy nhé."
"Anh nhớ rồi, em cũng bảo trọng."
Tắt máy rồi, Vy Vy bâng khuâng suy nghĩ, tương lai có chút mịt mù, không biết một năm, hai năm, ba năm nữa hai anh em cô sẽ như thế nào. Mập Mập bên cạnh như hiểu được Vy Vy đang có tâm trạng, nó kêu hai tiếng "Meo, Meo", mắt ngây thơ nhìn Vy Vy. Cô xoa đầu nó, đáng yêu quá thể, cô lại dụi cằm vào đầu nó: "Cảm ơn Mập nhé, chị ổn mà."
Nay cô có cả ngày nghỉ ngơi cơ mà, Tuấn Lâm không có nhà, cô làm gì tùy ý, tận hưởng thôi.