Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 51: 51: Lịch Trực




Em bảo quà của anh tốt nhất thì quà của anh là tốt nhất.

Sáng hôm sau, Trần Gia Dư tỉnh giấc, híp mắt mở điện thoại lên thì thấy Phương Hạo trả lời tin nhắn của anh sau khi tan ca lúc nửa đêm:「 Chào buổi tối, giờ anh ngủ rồi nhỉ? 」

Một lúc sau lại thêm một tin nhắn nữa:「 Ngủ rồi thì em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon nhé.」

Trần Gia Dư lướt tay, ghim cậu ấy lên đầu.

Có quá nhiều người nhắn tin tới Wechat của anh, Phương Hạo chỉ cần không trả lời một tin nhắn là sẽ bị đẩy xuống dưới cùng.

Trần Gia Dư nằm trong ổ chăn mỉm cười, rồi anh quẹt mở một tin nhắn chưa đọc màu đỏ khác ở trên cùng.

Người nhắn là Vương Tường, vừa nhắn mấy phút trước: 「 Người anh em, hôm đấy đùa hơi quá trớn, thật sự ngại quá, cho tôi xin lỗi nhé.

Trần Gia Dư thật ra cũng không để bụng chuyện đó, chẳng qua Vương Tường chủ động tìm anh như này thì hẳn là có chuyện.

Vậy nên trước tiên anh cứ nhắn trả lời:「 Không sao đâu, anh Tường.

Quả nhiên, bên kia đã nhắn tiếp:「 Cháu trai tôi bây giờ đang luyện bay với giả lập động, cậu có thời gian rảnh thì hướng dẫn nó một chút, không rảnh thì thôi vậy.

Giả lập động là thiết bị giả lập buồng lái động, có thể mô phỏng lại các sự biến đổi về vị trí, tư thế… tại buồng lái căn cứ theo thao tác thực hiện của phi công.

Đây là bước huấn luyện cao hơn sau giả lập cố định – IPT[1].

Trần Gia Dư nghĩ thấy chuyện giúp cháu trai Vương Tường luyện tập với buồng lái giả lập cũng đúng do tự anh đề cập tới, bèn bảo:「 Được, anh bảo cậu ấy kết bạn trên Wechat với tôi đi.

Vương Tường nói:「 Đã gửi lời mời kết bạn rồi đấy, tên Vương Nhuận Trạch, cậu xem thử xem đã nhận được chưa.

Lúc này Trần Gia Dư đã hoàn toàn tỉnh ngủ, anh cũng hiểu vì sao Vương Tường lại tới tìm mình.

Chắc chắn là vì Vương Nhuận Trạch gửi lời mời kết bạn cho anh đã mấy ngày rồi mà không thấy anh xem, Vương Tường chỉ đành lại nhắc anh.

Hơn mấy chục lời mới kết bạn trên Wechat của Trần Gia Dư đều là từ những phóng viên muốn phỏng vấn anh hôm trước, cũng chẳng hiểu bọn họ kiếm đâu ra được số tài khoản của anh.

Trần Gia Dư đùa:「 Phóng viên Hồng Kông gửi lời mời kết bạn nhiều quá nên tôi không thấy, giờ chấp nhận đây.

Vương Tường cảm ơn anh rồi hỏi:「 Thế Tiểu Trần năm mới muốn bay những hôm nào? 」

Trần Gia Dư bật cười.

Vương Tường cũng là người nhạy bén, không nhạy bén thì không làm nổi công việc điều phối này.

Anh ta nhận được sự giúp đỡ của Trần Gia Dư một lần thì cũng trả lại một lần, coi như có qua có lại.

Trần Gia Dư ngừng lại một lúc rồi nhắn tin cho anh ta:「 Để tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.

Kết hợp với chuyện bệnh tình của mẹ mà lúc trước Trần Gia Dư có nhắc tới, Vương Tường tự động hiểu thành anh đang nói tới bố mẹ, đây hiển nhiên cũng rất hợp lý.

Thế nhưng Trần Gia Dư ngay sau đó lại gọi điện cho Phương Hạo.

Chờ tới khi cậu ấy nhấc máy, anh hỏi: “Phương Hạo, năm mới em có dự định gì?”

Phương Hạo khựng lại một lát, sau đó khẽ cười bảo: “Chào buổi sáng nhé.”

“Ôi.” Trần Gia Dư cũng bật cười, chào hỏi cậu ấy: “Chào buổi sáng bạn trai nhé.”

Phía bên Phương Hạo có tiếng vải loạt xoạt, có vẻ như cũng mới vừa thức dậy.

Phương Hạo tiếp tục cười bảo: “Anh thích nghi với vai trò này cũng nhanh thật đấy.”

Trần Gia Dư đáp: “Năm vạch đâu phải cho không, anh phải ra dáng chút chứ.”

Phương Hạo khẳng định: “Vâng, tinh thần giác ngộ của anh rất cao.”

Hai người trò chuyện một lúc, Phương Hạo nhớ ra câu hỏi của anh ấy, bảo: “Để em xem lịch trực.” Sau đó anh bổ sung: “Giờ anh cũng xem được rồi.”

Trần Gia Dư cũng mở lịch chung ra, thấy Phương Hạo bôi xanh hai ngày liên tiếp, chỉ còn ngày 31 là trống lịch.

Anh thở dài, nói: “Chỉ có ngày 31 là trống lịch cả ngày, thế nhưng em phải ở với gia đình em nhỉ.”

Phương Hạo nói: “Hẳn là vậy.

Em mãi chưa được gặp người bạn trai kia của mẹ em.” Sau rồi anh hỏi: “Còn anh thì sao? Em thấy anh chưa điền lịch tuần đó.”

Trần Gia Dư “Ừm” một tiếng, nói: “Anh trai Điều phối cho anh chọn, anh vốn muốn ở cùng em.

Đầu tháng Một anh đi Nhật Bản rồi, sau khi về thì lại tới đợt cao điểm du lịch Tết.”

Phương Hạo xem lịch thấy đúng là như vậy, trong chuyện này vẫn là Trần Gia Dư nghĩ tới anh trước.

Phương Hạo chỉ đành nói: “Ôi,… anh có lòng rồi.

Sớm biết vậy em cũng bảo bọn họ để trống ngày 30 cho em.

Nếu không để em đổi ca với ai đó.”

“Thôi, em đừng mất công, năm mới ai cũng có việc cả mà.” Trần Gia Dư rất chu đáo, nói, “Tối ngày 30 thì sao? Gọi em trai em cùng ăn bữa cơm.”

Thực ra Phương Hạo muốn nói rằng năm mới thật sự cũng chỉ là một ngày, giống như bao ngày thường khác.

Với anh mà nói thì có trải qua ngày này hay không cũng không quan trọng, có trải qua cùng nhau hay không cũng không quan trọng.

Thế nhưng Trần Gia Dư đã hỏi anh vậy tức là anh ấy muốn hai người cùng nhau trải qua ngày này.

Đây là chuyện không phải nghi ngờ, anh cũng cùng anh ấy trải qua ngày này thôi.

“Thịnh Kiệt về Anh rồi, chỉ có hai chúng ta thôi.

Anh xem xem năm mới muốn làm gì.” Phương Hạo hỏi Trần Gia Dư.

“Ờm…” Trần Gia Dư trầm giọng ngẫm nghĩ, sau đó thình lình nói: “Còn có thể làm gì nữa chứ.

Làm cơm, sau đấy làm tình.”

Phương Hạo: “Anh thật ra…” Sáng ngày ra thả thính gì thế không biết.

Song Phương Hạo cũng nhanh chóng đáp lời: “Được, thế quyết định vậy nhé.

Dạo này anh bận, để em chuẩn bị.”

Sau khi ăn sáng qua loa, Trần Gia Dư mới có tâm trạng để xem nốt chỗ tin nhắn Wechat còn lại.

Hai hôm nay anh đã tích được hơn 100 tin nhắn chưa đọc, tối qua vì phiền muộn trong lòng nên chưa xem gì cả.

Phần lớn những tin nhắn từ người không quen biết thì anh đều không trả lời, thế nhưng giữa một đống những chấm đỏ chưa đọc đó, anh lại nhìn thấy tên Lương Diệc Nam.

Lương Diệc Nam nhắn: 「 Hai hôm nay xem tin tức, đột nhiên nhớ tới cậu, dạo này vẫn khỏe chứ.

Lời này của Lương Diệc Nam nhạt nhạt, giống như tính cách bình thường của y, chẳng qua trong ngôn từ vẫn mang hàm ý quan tâm.

Lương Diệc Nam không dùng Weibo, cũng không biết về cuộc thử nghiệm buồng lái giả lập kia.

Y tới tìm anh chỉ vì hôm đó là ngày 11 tháng 12.

Trần Gia Dư nghiêm túc trả lời, cảm ơn Lương Diệc Nam đã nhớ tới mình.

Năm ấy, sau khi tốt nghiệp Đại học, Lương Diệc Nam kiên quyết ra nước ngoài nên đã đề nghị chia tay với Trần Gia Dư.

Hai người họ coi như cũng bên nhau vui vẻ mà chia tay cũng vui vẻ, lúc ấy đều nói rằng “sau này tiếp tục làm bạn”.

Sau khi chia tay, Trần Gia Dư cũng có lúc tìm y nói chuyện, nhưng rồi anh có cảm giác mơ hồ rằng Lương Diệc Nam không thật sự muốn làm bạn với mình, dường như vẫn còn điều gì đó khúc mắc trong lòng.

Mười năm trước không có Wechat, Lương Diệc Nam thì sống bên Mỹ, Trần Gia Dư còn vì chuyện này mà đăng ký MSN để liên lạc với y.

Có lẽ vì cách cả đại dương, cũng có lẽ vì tính cách Lương Diệc Nam vốn dĩ là như vậy, y tỏ ra quá mức lịch sự và xa cách.

Lúc đó, sau khi biết chuyện, Lư Yên đã nói với anh rằng: “Ta luôn có một thứ chấp niệm đối với điều mà ta không thể có được.”

Trần Gia Dư cảm thấy Lư Yên nói đúng, vậy nên qua một thời gian, anh đơn phương thông suốt và từ bỏ, về sau cũng không chủ động liên lạc nữa.

Phải sau khi Trần Gia Dư được thăng chức cơ trưởng thì hai người họ mới gặp lại nhau tại sân bay Bắc Kinh, rồi mới lại thêm số của nhau.

Sau đó, hai người cũng không thân thiết là mấy.

Vậy nên hôm nay khi nhận được tin nhắn hỏi han của Lương Diệc Nam, Trần Gia Dư có chút bất ngờ.

Lương Diệc Nam nói với anh:「 Lúc đầu nghe chuyện cậu chuyển từ Airbus sang bay Boeing, mình còn tưởng là vì vụ tai nạn.

Trần Gia Dư trả lời:「 Không phải thế.

Là vì dòng máy bay bên hãng mới mua, thiếu phi công Boeing hơn.

Bên mình không giống chỗ mấy cậu, lượng hành khách di chuyển mỗi năm một tăng, năm nào cũng thiếu người.

Hai người tán gẫu vài câu, Trần Gia Dư nhấn vào ảnh đại diện của Lương Diệc Nam để xem tình hình y dạo gần đây.

Sau đó anh nhìn thấy hôm qua Lương Diệc Nam vừa đăng một tấm hình, là bàn tay của bản thân y, trên ngón vô danh có một chiếc nhẫn trơn màu bạc, khảm ba viên kim cương rất nhỏ, nền ảnh là dãy núi xanh vùng miền đông nước Mỹ.

Vị trí được định vị là Vườn quốc gia Acadia, dòng chú thích chỉ ghi một ngày: 10/12.

Trong nước là ngày 11, bên Mỹ lúc đó mới vừa hết ngày 10.

Trần Gia Dư tối hôm trước mải ôm ấp thân mật với Phương Hạo, không lướt trang Khoảnh khắc nên không nhìn thấy.

(Vườn quốc gia Acadia: vườn quốc gia thuộc tiểu bang Maine, Mỹ)

Sau phút kinh ngạc, Trần Gia Dư vội vàng nhắn bù một câu chúc mừng tới y:「 Vừa thấy xong, chúc mừng cậu nhé.

Lương Diệc Nam rất lịch sự, trả lời:「 Cảm ơn Gia Dư.

Trần Gia Dư hỏi:「 Người ấy là ai vậy? 」

Lương Diệc Nam cũng không giữ bí mật, nói cho anh biết:「 Là người Mỹ, kỹ sư, cũng làm về mảng hàng không.

Trần Gia Dư chúc mừng thêm một lần nữa, sau đó hỏi:「 Khi nào tổ chức lễ cưới vậy? 」

「 Tháng Ba năm sau.” Lương Diệc Nam theo đó nói tiếp.「 Nếu có cơ hội thì bay qua nhé.

Trần Gia Dư bật cười, cảm thấy chuyện này không khả thi cho lắm, Lương Diệc Nam cũng chỉ khách sáo với anh mà thôi.

Chẳng qua anh vẫn nhắn「 Được.

Nhắn tin xong, Trần Gia Dư dừng lại ở khung chat một lúc rất lâu, đột nhiên có cảm giác thôi thúc muốn kể hết chuyện giữa mình và Phương Hạo với Lương Diệc Nam.

Thế nhưng, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn thấy không thích hợp cho lắm.

Khoảng cách giữa bọn họ hiện tại vẫn quá xa cách.

Song từ sâu trong lòng, anh thật sự vui mừng cho chuyện đính hôn và kết hôn của Lương Diệc Nam.

Ngoài vui mừng còn có chút bùi ngùi.

Vì anh biết, Lương Diệc Nam đã có được thứ mà y mong có được.

Đó là thứ mà anh của tuổi 22, 23 đã không thể cho y.

Một tình yêu trưởng thành, thẳng thắn, công khai và vĩnh cửu.Chú thích:[1] Thiết bị giả lập buồng lái động: tiếng anh là “Full flight simulator”, viết tắt FFS

Thiết bị giả lập cố định: tiếng Anh là “Integrated Procedure Trainer”, viết tắt là IPT.

Note: Trên Weibo của tác giả có chia sẻ mấy dòng về chuyện đặt tên nhân vật khá thú vị nên mình cũng chia sẻ lại với mọi người nhé.

Là người không giỏi trong chuyện đặt tên, mỗi lần viết tới nhân vật mới là tôi lại phải đốt cháy không biết bao nhiêu tế bào não, trang web dạo gần đây tôi thường truy cập là “Trọn bộ đặt tên cho bé trai, bé gái”…

Tôi nghĩ được mấy cái tên thì cực kỳ gần gũi, kiểu đọc lên là thấy giống người xung quanh ấy.

Tên nhân vật chính thì càng đừng nhắc tới, có thời gian rất dài trong dàn ý toàn là ABCDX.

Những cái tên tôi nghiêm túc đặt: Trần Gia Dư, Phương Thịnh Kiệt, Phiền Nhã Lan, Nhạc Đạt Siêu, Thiệu Anh Bằng, Sở Di Nhu, Lương Diệc Nam, Khổng Di Hân, Đỗ Lập Sâm

Những cái tên tôi đặt bừa ngẫu nhiên: Vương Nguyên, Vương Tường, Lý Hạ, Trần Chính, Lư Yên, Trịnh Hiểu Húc, Dương Phi Phi, Lang Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.