Đạp Tiêu Lục

Chương 7 : (Tiết thứ ba) Nhất mộng thập niên




Mưa vẫn tiếp tục rơi, mưa lớn như trút nước.

Trầm Thiên đắm chìm trong đêm mưa, nhanh chóng phi hành, mục đích của hắn chính là—— Dương Giáp Môn.

Cảm thụ được linh lực Bồi Nguyên hậu kỳ trên người mình mạnh mẽ ba động, Trầm Thiên lần nữa hiểu được, tu vi, đối với tu sĩ mà nói, là trọng yếu tới cỡ nào, cũng để cho Trầm Thiên chưa bao giờ mong muốn tăng cường tu vi đến thế.

Cường giả sinh tồn, người yếu chỉ có thể bị cường giả hành hạ đến chết.

Đang suy nghĩ, đột nhiên Trầm Thiên cảm ứng được phía trước có tu sĩ hướng về phía mình bay tới, đối phương tu vi chỉ có Bồi Nguyên trung kỳ, hiển nhiên không cách nào cảm giác được Trầm Thiên tồn tại, Trầm Thiên tâm niệm cấp tốc chuyển, ẩn giấu khí tức, hạ xuống một ngọn núi thấp phía dưới, lẳng lặng đợi chờ.

Không lâu lắm, một tu sĩ xuất hiện tại trong tầm mắt của Trầm Thiên , phi hành rất vội vã, mưa lớn tuôn trào cũng không thể mang cho hắn nửa điểm trở ngại, Trầm Thiên hai tay ở trước ngực xoay tròn, sương phong nổi lên, tên tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị đông cứng, từ trên bầu trời rớt xuống.

Trầm Thiên chậm rãi đứng bên cạnh tên tu sĩ kia, nhẹ nhàng một cước đá vào, đem tu sĩ kia đá cho bổ nhào mấy lần, cũng thuận tiện đá nát băng sương trên người tu sĩ kia.

"Là ngươi? A, đừng giết ta, đừng giết ta." Người đến là một tu sĩ bộ dáng rất bình thường , sau khi nhìn thấy Trầm Thiên, bắt đầu cầu xin tha thứ.

Trầm Thiên nhướng mày, người này chính mình cũng không nhận ra.

"Ngươi như thế nào biết ta?"

"Ta. . . Ta mười năm trước từng. . . từng tham gia vào lần vây bắt đó." Tu sĩ kia nơm nớp lo sợ.

Trầm Thiên cau mày, một lần tiễu sát Trầm Thiên tu sĩ thật sự quá nhiều, Trầm Thiên nhận không ra, cũng là bình thường.

"Ngươi nói, mười năm trước?" Trầm Thiên mặt không chút thay đổi.

"Đúng. . . Đúng, ngươi không biết sao?" Tu sĩ kia cảm xúc tựa hồ vững vàng một chút.

Trầm Thiên nội tâm thầm than —— mười năm, đã mười năm, các ngươi có khỏe không?

"Nói đi, cũng nói cho ta nghe một chút, mười năm qua đã xảy ra chuyện gì." Trầm Thiên thân thủ ra tay điểm một chút trên không trung, một trận sương phong nhu hòa đem tên tu sĩ kia bao phủ lại.

Tia nắng ban mai xuyên qua màn mưa.

Một đêm mưa gió dữ dội, qua rất nhanh, lôi điện ầm vang đã không còn nữa, mà mưa to như một bức rèm che cũng dần dần biến thành hạt mưa lất phất.

"Ta chỉ biết được những chuyện đó, toàn bộ đã nói cho ngươi biết ." Tên tu sĩ kia tâm tình thấp thỏm, dù sao cũng hiểu được sau khi Trầm Thiên hỏi xong, chính mình đã không còn giá trị đối với Trầm thiên.

Trầm Thiên cau mày, suy tư những lời nói vừa rồi của tu sĩ trước mắt ——

Mười năm thời gian, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là trận tiếu trừ năm đó, Trầm Thiên, rốt cuộc biết rõ ràng sau khi chính mình bị tiểu phi kiếm xuyên qua tim đã có chuyện gì xảy ra. Theo như lời của hắn, Trầm Thiên bị phi kiếm màu đen đâm thủng ngực mà qua, một đoàn ánh sáng kỳ dị liền đột nhiên xuất hiện, đem Trầm Thiên bao phủ ở bên trong, biến mất tại chỗ. Mà trên thực tế, trọng tâm của cuộc chiến đấu cũng không phải Trầm Thiên, mà là ba tên lão đầu Hóa Hư kỳ cùng Cù Như, cuộc chiến đấu này thật có thể nói là đánh cho thiên hôn địa ám, đánh đến cuối cùng, song phương cũng đã đem hết năng lực ra, nhưng kết quả lại là lưỡng bại câu thương mà về, ai cũng không giết chết được ai. Bất quá trong ba vị tu sĩ của Địa Sổ Châu, trừ Ngọc Sanh Tử ra, hai người còn lại đều bị thương rất nặng, dĩ nhiên, Cù Như cũng bị thương không nhẹ. Đến lúc đó, Cù Như triệu tập huyết thú sở hữu, tụ tập ở trong rừng rậm nơi mà Trầm Thiên lần trước bị Thương Huyền đám người dồn vào đường cùng , tựa hồ có mưu kế gì đó, hiện tại phiến địa phương này bởi vì bị huyết thú cùng với Cù Như chiếm cứ, các tu sĩ cũng gọi nơi đó là Dục Huyết Lâm.

Hít sâu một hơi —— chuyện của Cù Như, chính mình cũng không biết, cũng không muốn để ý tới, Trầm Thiên chỉ muốn giải quyết chuyện của mình.

Nhìn sang tên tu sĩ đang thấp thỏm kia—— Trầm Thiên cũng không hạ sát thủ, đến giờ phút này, Trầm Thiên vẫn không lạm sát người vô tội, nguyên nhân cũng không có gì khác, Trầm Thiên rất rõ ràng loại cảm giác bị người không minh bạch đuổi giết , Trầm Thiên cùng bọn họ không thù không oán, mặc dù rất hận hành vi năm đó đuổi giết chính mình, nhưng dù sao người trước mắt chỉ là một tiểu tu sĩ, cũng không phải là người khởi xướng, Trầm Thiên thật sự không thể hạ sát thủ.

Mục đích —— phía tây bắc!

Trầm Thiên ngự không bay lên, trực tiếp hướng phương hướng Dương Giáp Môn bay đi.

Mà tên tu sĩ kia, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trầm Thiên rời khỏi nơi này, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu —— điều này tựa như cùng ma đầu Trầm Thiên trong truyền thuyết thích giết choc cũng không phù hợp, mà trên thực tế, mấy ngàn tu sĩ đuổi giết Trầm Thiên , có ai tận mắt nhìn thấy Trầm Thiên giết chóc đây?

Loài người, thường thường dễ dàng bị những biểu tượng hư ảo cùng lời đồn mê hoăc.

Thoáng một cái đã mấy ngày.

Phi hành trên không trung, thời gian thường thường trôi qua đặc biệt nhanh, trước mắt Trầm Thiên đã thấy được Bố Sơn Thành phía trước .

Nhìn thấy Bố Sơn Thành, Trầm Thiên không khỏi nghĩ tới Lam Dịch —— sau khi tỉnh lại trong huyệt mộ, Lam Dịch cũng không có phản ứng. Hôm nay Trầm Thiên thử kêu gọi một lần nữa, nhưng lại vẫn không có ai đáp lời.

Trầm Thiên âm thầm lắc đầu, hạ xuống trên mặt đất, đi bộ đi về phía Bố Sơn Thành.

Cửa thành vệ binh tựa hồ đổi một nhóm khác, nhưng vẫn không thay đổi được bản tính mệt mỏi , trải qua vệ binh tra xét một phen, Trầm Thiên mới từ trong ánh mắt đối phương lộ vẻ kỳ quái ý thức tới —— trên người chính mình rách nát vô cùng.

Nội tâm ngầm cười khổ, sau khi vào thành chuyện đầu tiên chính là hướng một chút thương nhân làm giàu bất chính mượn chút ít tiền, thay đổi thành một thân áo vải màu đen sạch sẻ.

Mười năm thời gian, đối với một tòa thành thị mà nói, biến hóa cũng không quá lớn, chẳng qua là một chút tiểu điếm cửa hàng thay đổi mà thôi.

Trầm Thiên bước chậm rãi trên đường phố hối hả của Bố Sơn Thành, Trầm Thiên có một cảm giác đã lâu chưa thấy, dù sao, thời gian lần trước hưởng thụ nhàn hạ như thế , đã là chuyện tình gần hai mươi năm trước rồi.

"Ca ca, ca ca, có thể mua cho ta một xâu mứt quả ghim hay không?" Một tiểu oa nhi tiếng nói còn chưa sõi lắm, lông tóc thưa thớt, khuôn mặt vô cùng bẩn, cả người mặc y phục rách rưới, nắm lấy chéo áo Trầm Thiên , đáng thương nhìn Trầm Thiên.

Trầm Thiên nhìn hắn, trong lòng không khỏi đau xót —— nhân thế đau khổ, nhân sinh chua sót là thứ mà đại đa số dân chúng đều phải đối mặt , vì cái gì, rất ít người vinh hoa phú quý.

"Tiểu bằng hữu, ngươi nên gọi ta là thúc thúc." Trầm Thiên mỉm cười sờ sờ đầu tiểu oa nhi , trong lòng cảm khái vạn phần —— đúng vậy, Trầm Thiên hôm nay , đã hơn ba mươi tuổi rồi, chỉ là do tu chân nguyên nhân, tướng mạo cùng mười năm trước cũng không có khác biệt quá lớn.

"Nga, thúc thúc thúc thúc, có thể mua cho ta mứt quả ghim thành xâu hay không?" Tiểu oa nhi rất nghe lời.

"Cẩu Tử, mau tới đây, xin lỗi, vị quan nhân này, tiểu hài tử không hiểu chuyện, làm dơ y phục của ngươi thật không phải với." Một vị lão nhân tập tễnh đi tới, hơi thở hổn hển, đồng dạng áo rách nát, mặt đầy vết bẩn, lôi kéo tiểu oa nhi rời đi.

Trầm Thiên mỉm cười lắc đầu, móc ra một túi ngân lượng, trịnh trọng đặt ở trong tay của lão nhân.

"Lão nhân gia, cầm đi, hảo hảo sống sót, thói đời ấm lạnh, ta có thể hỗ trợ , cũng chỉ có như vậy mà thôi."

Lão nhân kia không thể tin được túi tiền trong tay là chân thật , nhưng trong tay truyền đến sức nặng thời khắc nhắc nhở chính mình, chính mình không có nằm mơ, lão nhân kia vội vàng lôi kéo tiểu oa nhi tử quỳ trên mặt đất, hướng Trầm Thiên dập đầu tạ ơn, nhưng khi bọn hắn dập đầu xong thức dậy, đã sớm không thấy bóng dáng Trầm Thiên .

Bố Sơn Thành thành bắc, có một gian tiểu trúc nhã nhặn trầm tĩnh , bố trí tương đối trang nhã, cũng không có hoành phi bảng hiệu gì trước cửa, nhưng lại là địa phương an tĩnh nhất cả Bố Sơn Thành, không có bất kỳ du côn lưu manh dám nơi này lỗ mãng, nguyên nhân không có gì lạ, nơi này là trụ sở của Bố Sơn Thành tiên nhân —— Hắc Thạch đạo nhân .

Trầm Thiên đánh giá tiểu trúc trước mắt , âm thầm gật đầu ——Hắc Thạch đạo nhân này, cũng có mấy phần thưởng thức, lặng yên không một tiếng động , Trầm Thiên ẩn vào trong tiểu trúc.

Tiểu trúc cũng không lớn, dựa vào linh lực cảm ứng, Trầm Thiên rất nhanh tìm được chỗ ở của Hắc Thạch đạo nhân , nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trầm Thiên đi vào.

Hắc Thạch đạo nhân là tu sĩ năm đó đuổi giết chính mình, người này lưu lại cho Trầm Thiên ấn tượng chính là cẩn thận, trước mắt người này đang ngồi, cảm ứng thấy cửa bị đẩy ra, phản ứng đầu tiên chính là —— có người xâm nhập, không nói hai lời, giơ tay lên liền đánh ra ba viên hắc thạch, rơi vào trên đỉnh đầu Trầm Thiên.

Trầm Thiên sửng sốt, Hắc Thạch phản ứng cũng không sai, chẳng qua Trầm Thiên hôm nay là Bồi Nguyên hậu kỳ đối mặt với pháp bảo buồn cười kia thật sự rất dễ dàng đối phó rồi. Gảy nhẹ ra ba cỗ tuyệt băng, ba viên đá liền biến thành ba viên băng cầu, nặng nề rơi trên mặt đất.

Hắc Thạch mở mắt, nhìn Trầm Thiên trước mắt , mắt lộ ra vẻ không thể tin —— năm đó cùng mình đồng dạng là Bồi Nguyên trung kỳ, bị rất nhiều tu sĩ đuổi giết , còn bị phi kiếm xuyên qua ngực, cho dù như vậy vẫn được thần bí cứu đi, sinh tử không biết, biến mất mười năm, lần nữa xuất hiện, hôm nay đã đạt đến Bồi Nguyên hậu kỳ. Phải biết rằng, một vị tu sĩ mười năm từ Bồi Nguyên sơ kỳ tu luyện tới Bồi Nguyên trung kỳ, cũng không phải là không thể, tu vi càng thấp, càng dễ dàng tu luyện tăng lên, nhưng một tu sĩ mười năm từ Bồi Nguyên trung kỳ tu luyện tới Bồi Nguyên hậu kỳ, đó chính là chuyện chưa từng nghe thấy .

Trầm Thiên lẳng lặng nhìn Hắc Thạch, không nói gì.

Hồi lâu, Hắc Thạch thở dài, phất tay một cái, đóng cửa lại.

"Chuyện năm đó, tất cả đều do một mình ta quyết định, cũng không liên quan tới đồ nhi của ta, nếu muốn trả thù, lấy tính mạng của ta là được rồi, mong rằng ngươi có thể bỏ qua cho mấy tên đồ nhi của ta."

Trầm Thiên sửng sốt, chợt lập tức phản ứng, mỉm cười nói: "Đạo hữu cớ gì nói ra lời ấy, chuyến này tới đây, cũng không phải muốn trả thù, huống chi năm đó, ngươi cũng là bất đắc dĩ mà thôi." Nhưng trong lòng thầm nghĩ Hắc Thạch này cũng là người trọng tình nghĩa.

Trầm Thiên lời vừa nói ra, Hắc Thạch cũng không cao hứng, ngược lại cau mày nói: "Đạo hữu tới đây muốn làm gì?"

"Cũng không có đại sự gì, chỉ bất quá muốn tìm bằng hữu hỏi thăm chút tin tức, nếu có thể, mong rằng đạo hữu có thể xuất thủ tương trợ."

Hắc Thạch thở dài.

"Nếu chỉ là như thế, đạo hữu cứ hỏi, tại hạ nếu biết chắc chắn sẽ nói ra, chỉ bất quá nếu muốn tại hạ làm ra chuyện thương thiên hại lý, kính xin thứ lỗi cho tại hạ khó có thể nghe theo."

Trầm Thiên mỉm cười —— Trầm Thiên muốn nghe , tự nhiên chính là tình huống gần nhất của Dương Giáp Môn, trên đường chặn lại tiểu tu sĩ chính là tu sĩ môn phái nhỏ, cũng không biết động tĩnh của các đại môn phái , mà Hắc Thạch cùng Dương Giáp Môn quan hệ rất thân, hẳn là hoặc nhiều hoặc ít sẽ biết một ít chuyện.

"Kể từ khi Cù Như chiếm cứ Dục Huyết Lâm, một mực ở trong đó cũng không đi ra, không biết là muốn chuẩn bị âm mưu gì, những chuyện này, tu sĩ như chúng ta cũng không thể nào biết được, chẳng qua là biết nhất định gây bất lợi với Địa Sổ Châu. Nghe Ngọc Sanh Tử tiền bối nói, nhất định phải mau chóng ngăn cản, cho nên từng tổ chức mấy lần tiến công, nhưng khi đó lòng người không đồng nhất, tu sĩ quá ít, cũng không thể đánh tới. Nghe nói năm ngày sau ở Dương Giáp Môn cử hành phạt ma đại điển, đến lúc đó tất cả đại môn phái cũng sẽ phái người tới nơi, cùng chung đi tới Dục Huyết Lâm tru diệt Cù Như, mà ba vị tiền bối Hóa Hư kỳ nghe nói đã bố trí đại trận ở Dục Huyết Lâm."

Nghe xong lời của Hắc Thạch , Trầm Thiên lộ ra vẻ cười lạnh, nói: "Hắc Thạch đạo hữu, đại sự như thế ở Địa Sổ Châu , Trầm mỗ cũng muốn xuất một phần lực, không biết đạo hữu có thể tiến cử hay không?"

Hắc Thạch nghe xong, có một loại dự cảm xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.