Đạp Tiêu Lục

Chương 7 : (Tiết thứ 20) Nhiệm vụ cuối cùngspan




"Đạo hữu, ngươi không phải muốn nói cho ta biết, ở Hắc Ngọc Thành ẩn núp trong bóng tối âm thầm quan sát tại hạ, sau đó đi theo lộ tuyến của tại hạ tới đây, đều là chuyện trùng hợp đấy chứ."

Vũ Dương Phi lời nói lạnh lùng, lần nữa truyền đến.

Trầm Thiên khẽ mỉm cười, rất thong dong.

"Dĩ nhiên không phải như thế, đạo hữu chớ nên hiểu lầm, ta chẳng qua muốn hỏi một chút, ngươi có phải từ Địa Minh Châu mà đến hay không?"

Vũ Dương Phi nhìn Trầm Thiên nghi hoặc, cảm thấy Trầm Thiên cũng không có ác ý, triệt hồi linh lực phong tỏa bốn phía của Trầm Thiên .

Trầm Thiên cảm giác áp lực bốn phía nới lỏng, mỉm cười đáp lại.

Vũ Dương Phi đang muốn nói gì đó, phía sau đã truyền tới một thanh âm ——

Sư tôn ——

Theo thanh âm mà nhìn lại, một bạch y tu sĩ đã bay đến phụ cận, người này sắc mặt tái nhợt, giống như có bệnh lâu ngày, vóc người cùng Vũ Dương Phi tương tự, đều là thân hình thon dài mảnh mai, hơn nữa mặc một bộ trường bào màu trắng, cảm giác như một công tử văn nhã, nhưng hai lông mày lại chất chứa u buồn, mất đi nét tiêu sái. Đợi đến khi Trầm Thiên nhìn kỹ hắn, người này lại là người mà Trầm Thiên quen thuộc——

Hoàng Địch? !

Người vừa tới không phải ai khác, chính là người có giao tình tốt nhất với Trầm Thiên ở Huyền Hỏa Phái ngoại trừ Nhu Nhu, Hoàng Địch.

Trầm Thiên? !

Hoàng Địch cũng phát ra kinh hô.

"Hai người các ngươi, là người quen cũ sao?"

Vũ Dương Phi cau mày nhìn Hoàng Địch cùng Trầm Thiên.

"Hồi bẩm sư tôn, người này là. . . đồng môn của đệ tử trong môn phái lúc trước , bởi vì một chút nguyên nhân, thật lâu không gặp mặt, cho nên mới hơi kinh ngạc một chút."

Hoàng Địch hướng về phía Vũ Dương Phi vái chào, cung kính nói.

Vũ Dương Phi gật đầu, nhìn Trầm Thiên.

"Ta đến từ Lăng Hư Giáo ở Địa Minh Châu, họ Vũ, án tự bối bài danh Dương Phi, không biết tiểu hữu lần này đến đây, là muốn tìm ta, hay tìm đồ đệ của ta?"

Trầm Thiên nhìn Hoàng Địch một cái thật sâu —— không nghĩ tới Địa Sổ Châu đại loạn vừa tới, hắn đã đầu nhập vào môn phái khác, tiếp theo chuyển mắt nhìn sang Vũ Dương Phi, ôm quyền.

"Tại hạ Trầm Thiên, tới đây chỉ muốn đưa tin cho người của Địa Minh Châu, không có ý khác."

Vừa nói, Trầm Thiên đem linh lực thư tín của Hà Hồng lấy ra, ném cho Vũ Dương Phi.

Vũ Dương Phi nhận lấy thư tín, sau khi xem xong, cau mày.

"Tiểu hữu, tin tức này vô cùng trọng yếu, đa tạ ngươi đã đưa tin, có lẽ cử động của ngươi, cứu vãn vô số người phàm ở Địa Sổ Châu cũng nói không chừng, hôm nay ta phải mau chóng trở lại Địa Minh Châu đem việc này báo cho sư môn, cáo từ."

Vũ Dương Phi vừa nói, liền ôm quyền, đang muốn bay đi.

"Sư tôn, ta cùng Trầm Thiên nhiều năm không gặp, có thể để cho ta ở đây nói chuyện một chút hay không?"

Vũ Dương Phi nghe vậy nhìn Trầm Thiên một chút, gật đầu, tự hành hướng phương xa bay đi, để lại không gian cho Trầm Thiên cùng Hoàng Địch một mình nói chuyện .

Thu phong thổi qua, trên bầu trời, chỉ còn lại Trầm Thiên cùng Hoàng Địch, đây cũng là một đôi bạn tốt nhiều năm trước .

Trầm Thiên sắc mặt không chút thay đổi nhìn Hoàng Địch, cho đến khi Hoàng Địch cảm thấy ngại ngùng.

"Trầm Thiên, ngươi đừng như vậy, ta lúc ấy bị huyết ma đuổi giết, cả người bị thương nặng, may mắn có thể sống sót, ngẫu nhiên lại gặp được sư tôn, sư tôn thấy thiên tư của ta tạm được,hoàn cảnh lại vô cùng thê thảm, mới thu ta vào làm môn hạ."

Trầm Thiên lúc này nghe thấy vậy, mới phát hiện, Hoàng Địch trước mắt , cũng đã đạt tới Bồi Nguyên hậu kỳ!

"Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý trách ngươi, trong Huyền Hỏa Phái, ba người nắm quyền, đều không phải là dạng tốt lành đi, ngươi rời đi, cũng là chuyện phải làm. Chỉ là tính cách của ta đã là như thế, đối với chút ít hành động, ngăn không được chán ghét."

Hoàng Địch nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, không thể làm gì khác nói sang vấn đề khác.

"Ngày đó ta bị ép buộc, tham dự vào hoạt động đuổi giết ngươi, ngươi sẽ không trách ta sao."

"Vô phương , ta cũng không ngại thêm một hai người."

Hoàng Địch thở dài, Trầm Thiên đối với mình, tựa hồ có chút thành kiến.

"Ta cùng với Tông Dực sư huynh, Hoa Đồ Huyền sư tỷ, cũng chuẩn bị theo sư tôn trở lại Địa Minh Châu, về phần chuyện của Nhu Nhu, ta nghe nói. . ."

"Không cần nhắc tới chuyện này, còn nữa, người của Huyền Hỏa Phái cùng ta không có chút quan hệ nào cả, không cần phải nói với ta hướng đi của bọn họ."

Trầm Thiên bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Hoàng Địch, Nhu Nhu chính là nỗi đau của Trầm Thiên, cả cuộc đời này đều không thể quên, cũng bởi Thương Huyền hại chết Nhu Nhu, một cách gián tiếp, Trầm Thiên cực kỳ chán ghét người của Huyền Hỏa Phái nhắc đến Nhu Nhu.

Hoàng Địch bị Trầm Thiên đột ngột cắt đứt lời nói cũng khiếp hãi, nhưng nghĩ tới chuyện của Nhu Nhu cùng Trầm Thiên đúng là vô cùng bi thảm, không nói thêm gì nữa.

Trầm mặc một hồi lâu, Trầm Thiên giống như không kiên nhẫn được nữa, xoay người.

"Nếu không có chuyện khác, Trầm mỗ còn có việc quan trọng phải làm, ngươi đi theo sư tôn của ngươi đi tới Địa Minh Châu sao."

Vừa nói, Trầm Thiên cất bước muốn rời đi.

"Chúng ta, vẫn là bằng hữu à. . ."

Hoàng Địch giống như sợ Trầm Thiên biến mất, vội vàng hô to.

Trầm Thiên quay lưng về phía Hoàng Địch, hồi lâu sau mới nói.

"Ngày khác nếu có gặp lại , một bình trà xanh."

Hoàng Địch nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười, đang muốn nói gì ——

Oanh ——

Tiếng nổ mạnh kịch liệt từ đàng xa truyền đến, loáng thoáng còn có thể thấy rõ hồng quang nổ tung tản mát ra sóng gợn.

Hoàng Địch cả kinh, lập tức bay về phía bên kia —— đó là phương hướng của Vũ Dương Phi!

Trầm Thiên cũng không cùng đi với hắn, chiến đấu có thể tạo thành linh lực ba động như này, cũng không phải Trầm Thiên có thể nhúng tay vào , huống chi, ở trên Địa Sổ Châu, có thể cùng Vũ Dương Phi tu vi Hóa Hư kỳ chiến thành như thế, mà lại có huyết sắc ánh sáng truyền ra , Trầm Thiên vội vội vàng vàng ——

Chạy ——

Nơi đây không nên ở lâu, tuy nói Đọa Thiên La ngày đó xuất hiện khiến cho Hắc Ngọc Thành biến hóa, nhưng ma tu gian trá chí cực, nói không chừng sẽ gây bất lợi cho Trầm Thiên, đặc biệt là trên người Trầm Thiên còn có pháp bảo cùng một chút bí ẩn ngay cả chính hắn đều không thể biết được , hơn nữa mọi chuyện trên Địa Sổ Châu đã xong xuôi, tốt nhất nên rời khỏi vùng đất thị phi này.

Phía sau liên tiếp truyền ra tiếng nổ mạnh, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng rống giận của Huyết Nhật , Trầm Thiên cũng làm như không biết, toàn lực lên đường, bay thẳng tới Phong Nhĩ Thôn.

Phi hành không ngừng, Trầm Thiên cảm giác thân thể mệt mỏi không dứt, cũng may Phong Nhĩ Thôn đã dần dần hiện lên trong mắt , lúc này chính là thời điểm ăn cơm tối, trong thôn tỏa ra khói bếp.

Nhưng đợi đến khi Trầm Thiên đến gần quan sát, nội tâm lập tức sôi trào ——

Đây cũng không phải là khói bếp, mà là khói bốc lên từ những căn phòng đang cháy ——

Phong Nhĩ Thôn đã bị huyết ma huyết tẩy!

Trầm Thiên đột nhiên gia tốc, đáp xuống bên trong Phong Nhĩ Thôn, trên mặt đất tràn đầy phần còn lại chân tay đã bị cụt, máu chảy thành sông. Ngửi mùi máu tươi cùng thiêu đốt trong không khí , Trầm Thiên phán đoán ——

Huyết ma mới vừa rời đi không lâu!

Cũng may Trầm Thiên dùng thức niệm cẩn thận kiểm tra các thi thể trên mặt đất, Tống Kiệt chưa chết .

Vô luận điều gì, lúc này tìm kiếm Tống Kiệt mới là chuyện trọng yếu nhất.

Điên cuồng đem thức niệm tản ra , tìm kiếm bóng dáng của Tống Kiệt , mà thức niệm của Trầm Thiên quá mức lộ liễu, có một con huyết ma còn chưa đi xa đã nhận ra Trầm Thiên tồn tại, quái khiếu kiệt kiệt bay trở về phía trên Phong Nhĩ Thôn.

Thân ảnh như điện!

Trong chớp mắt, Trầm Thiên liền bay đến trước huyết ma, một quyền đánh xuống đầu nó ——

Máu tươi văng khắp nơi, huyết ma bị một quyền của Trầm Thiên nổ nát.

Trầm Thiên cau mày —— huyết ma có cực mạnh liên lạc, nếu như huyết ma này bị ta đánh chết, rất nhanh sẽ có càng nhiều huyết ma tìm tới chỗ này, phải đi mau.

Đến lúc này, Trầm Thiên trên không trung nhanh chóng tính toán phương vị Tống Kiệt có khả năng nhất chạy trốn, bay nhanh mà đi.

Sau khi Trầm Thiên bay khỏi Phong Nhĩ Thôn không lâu, huyết ma quả nhiên tụ tập tới đây, phát ra tiếng kêu tức giận, huyết ma giống như có thể cảm ứng được Trầm Thiên, hướng phương hướng Trầm Thiên bay đi đuổi theo, tốc độ cũng thật nhanh.

Trầm Thiên phi hành một khắc đồng hồ, may mắn tựa hồ mỉm cười vớiTrầm Thiên ——

Phía dưới truyền đến hai cái linh lực phản ứng, hai người đều là tu sĩ.

Không chút nghĩ ngợi , Trầm Thiên đột ngột hạ xuống, bay đến trong rừng cây phía dưới .

Lúc này Tống Kiệt đang lôi kéo Đằng Mặc xuyên qua rừng cây—— huyết ma có thể bay, nếu như ở trên không trung chạy trốn, hẳn là đi vào tử lộ, Tống Kiệt dầu gì cũng xuất thân từ sơn tặc, đối với kỹ xảo chạy trốn như thế, thuộc nằm lòng.

Tống Kiệt ——

Thấy tiếng hô từ phía sau lưng truyền đến, Tống Kiệt xoay người, đợi thấy sau khi thấy rõ người đến là Trầm Thiên, Tống Kiệt lộ ra mỉm cười, lôi kéo Đằng Mặc đi tới trước mặt Trầm Thiên.

"Hoàn hảo ngươi đã đến rồi, mới vừa rồi Đằng Mặc sư tôn bỗng nhiên nổi điên, chạy ra khỏi phòng, ta bất đắc dĩ đuổi theo tới đây, không nghĩ tới Đằng Mặc sư tôn tốc độ cực nhanh, hai bước liền xông vào trong rừng cây, ta cho là Đằng Mặc sư huynh ham chơi, liền đuổi theo coi chừng hắn, không nghĩ tới, sau khi ta rời khỏi thôn không lâu, ai, đáng thương cho những người phàm kia."

Tống Kiệt vừa nói, thở dài.

Trầm Thiên thần sắc cũng có chút ảm nhiên.

"Sau khi thường xuyên thấy sinh tử, có lẽ sẽ dễ chịu chút ít."

Hôm nay Trầm Thiên có thể nghĩ tới lời an ủi, liền chỉ có câu này.

Chợt ——

Trên bầu trời truyền đến tiếng gào tức giận của huyết ma ——

Đi mau!

Trầm Thiên la lớn một tiếng, nắm Tống Kiệt cùng Đằng Mặc, ngự không bay nhanh.

Trong nháy mắt bay lên , Trầm Thiên nhìn ra một chút huyết ma số lượng ——

Cũng không nhiều, có lẽ mục tiêu là thôn trấn của phàm nhân, Hắc Ngọc Thành đem huyết ma chia làm rất nhiều tiểu đội tiến hành càn quét.

Trầm Thiên trong lòng thầm nghĩ —— huyết ma truy tung năng lực cực mạnh, nếu không đem bọn chúng hoàn toàn tiêu diệt, huyết ma đi theo mà đến sẽ càng ngày càng nhiều.

Đến lúc này, Trầm Thiên lấy ra Mê Tiên Bôi, phóng ra một đạo Tiên Nhân Lộ, ngưng kết thành một vòng lục quang, đem Tống Kiệt bao phủ ở bên trong.

"Ngươi ở trong đó, vạn lần không được đi loạn."

Trầm Thiên dặn dò xong, liền tự mình nghên chiến huyết ma.

Gió thổi thành sương ngưng vạn dặm, mưa hóa thành băng đóng cửu thiên!

Trầm Thiên hai tay xoay tròn ——

Sương phong, khẽ phủ!

Gió nhẹ thổi lên, đem mùi hôi thối hòa lẫn mùi máu tươi của huyết ma khẽ thổi tan một chút, mà trong gió xen lẫn vụn băng, mỗi lần đụng phải một con huyết ma, huyết ma liền bị đông cứng thành một khối băng, rơi xuống phía dưới, nát thành phấn vụn.

Huyết ma tuy là ma thú, nhưng trí thông minh cực cao, nhanh chóng phân tán ra, tránh được phạm vi của sương phong , tiếp theo phun ra huyết cầu lớn cỡ một người, tấn công hướng Trầm Thiên.

Tụ băng thành hình, tuyệt băng giáp!

Trong nháy mắt, một bộ khôi giáp do tuyệt băng tạo thành bao trùm toàn thân của Trầm Thiên——

Tiểu Tử!

Theo Trầm Thiên kêu gọi, tiểu ấn phát ra thanh âm tức giận chi nha từ trong ngực Trầm Thiên nhảy ra, tựa hồ rất căm hận huyết ma, mới vừa xuất hiện liền liên tục bắn ra hơn mười đạo tử quang, mỗi một đạo tử quang ở đụng phải một con huyết ma lập tức nổ tung, chia làm chín đạo tử quang nhỏ hơn một chút , dùng phương thức này phân tán tiếp tục tấn công

Trong thời gian ngắn, huyết ma trên bầu trời đã còn thừa không mấy, mà huyết ma phun ra huyết cầu đều bị tuyệt băng giáp đón đỡ, bất quá Trầm Thiên dù sao mấy ngày gần đây mới sử dụng Đoạn Tâm Quyết, tuy có linh hạch bổ sung linh lực, nhưng mấy ngày liên tiếp phi hành, Trầm Thiên hôm nay cũng không phải trạng thái khỏe mạnh, cứng rắn đón đỡ nhiều huyết cầu như vậy , vẫn là cảm giác khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.

Huyết ma giống như rất e ngại tử quang, thấy số lượng đã không nhiều, lại bắt đầu quái khiếu chạy trốn.

Không thể để cho một con chạy thoát!

Đây là suy nghĩ trong lòng Trầm Thiên lúc này ——

Thân ảnh chợt lóe lên, đem Tiểu Tử cùng Mê Tiên Bôi toàn bộ đánh ra, tự thân vận khởi tuyệt băng cùng sương phong, ở phía sau huyết ma điên cuồng oanh giết.

Mặt trời lặn tà dương như huyết, chân trời nhuộm đỏ, mà phiến thiên địa này, cũng thế.

Không lâu lắm, Trầm Thiên liền đem huyết ma đang chạy trốn giết giết sạch, cũng bởi vì nguyên nhân chiến đấu quá mức huyết tanh, trên người Trầm Thiên bao phủ máu tươi —— máu của huyết ma.

Khẽ vận khởi linh lực, đem máu tươi bắn ra khỏi cơ thể, chậm rãi bay đến bên cạnh Tống Kiệt, đem Tiên Nhân Lộ tản đi.

"Nơi đây không nên ở lâu, mau theo ta rời đi."

Vừa nói một câu, Trầm Thiên liền dẫn đầu bay đi, Tống Kiệt cũng không dài dòng, theo sát Trầm Thiên, mà lúc này Đằng Mặc giống như tạm thời khôi phục bình thường, tự hành đi theo Trầm Thiên bay đi.

Sau khi Trầm Thiên bay khỏi không lâu, trong rừng cây các phần thân thể của huyết ma tan nát rơi đầy đất, chợt , có một cái đầu huyết ma, mí mắt giật giật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.