Đạo Trưởng Và Mèo

Chương 14




Xem phim xong cũng đã gần 11 giờ rưỡi.

Trình Duyệt muốn mời mọi người đến quán lẩu gần đó ăn lẩu: “Chúng ta cùng thi đỗ Nhất Trung nên mẹ tớ rất vui, đã sớm cho tớ 1000 tệ, bảo chúng ta đi ăn mừng cho thật vui vẻ.”

Phùng Tiểu Vũ: “Cô tốt quá, vậy bọn tớ không khách sáo nữa đâu!”

Trình Duyệt: “Đừng khách sáo đừng khách sáo, bọn mình là ai chứ, lên đường thôi, đi đến đó chắc khoảng mười phút thôi.”

Mấy cô gái đi trước, Tạ Cảnh Uyên và Lâm Hi đi sau, một người lạnh lùng một người yên tĩnh, trái lại cũng không có gì xấu hổ.

Đến quán lẩu, Trình Duyệt yêu cầu một phòng riêng.

Trong phòng mở điều hòa, ăn lẩu trong phòng điều hòa là thoải mái nhất.

Quanh bàn tròn có tám cái ghế, phục vụ lấy đi hai chiếc.

Tô Diệu Diệu vẫn là người đầu tiên chọn ghế, thật ra không phải chọn, chỉ tùy tiện ngồi xuống thôi.

Tạ Cảnh Uyên là người ngồi xuống thứ hai, ngồi bên trái Tô Diệu Diệu.

Phùng Tiểu Vũ vẫn chiếm vị trí bên phải Tô Diệu Diệu.

Trình Duyệt làm như không có gì mà ngồi xuống bên còn lại của Tạ Cảnh Uyên.

Lâm Hi và Chu Dao cũng không chọn, ngồi xuống hai vị trí còn lại.

Phục vụ mang ba thực đơn đến, Tô Diệu Diệu và Phùng Tiểu Vũ xúm lại chọn, Chu Dao và Lâm Hi dùng chung một thực đơn.

Trình Duyệt đưa thực đơn cho Tạ Cảnh Uyên, đang định bảo Tạ Cảnh Uyên gọi món thì cậu thờ ơ nói: “Tô Diệu Diệu sẽ gọi món giúp tôi.”

Cậu hiểu rõ tâm tư của cô gái nhỏ, nhưng Tạ Cảnh Uyên không hi vọng đối phương sẽ đi sâu vào con đường sai lầm đã định trước là không có kết quả này.

Năm 15, 16 tuổi nên tập trung vào việc học, chứ đừng bận lòng vào việc yêu đương, lại càng không nên thích cậu.

Tạ Cảnh Uyên thậm chí còn không nhìn Trình Duyệt, khuôn mặt lạnh lùng hơi nghiêng về phía Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu bị điểm tên nhìn qua thì thấy vẻ xấu hổ mặt nóng dán mông lạnh của Trình Duyệt.

Tô Diệu Diệu đã quá quen với sự lúng túng này.

Nhớ năm đó cô mới bị Tạ Cảnh Uyên bắt về Thanh Hư Quán, vì để thể hiện lòng trung thành với Tạ Cảnh Uyên, chứng minh mình là con mèo yêu biết sửa sai, Tô Diệu Diệu cố ý chép tay một bản kinh thư dâng lên Tạ Cảnh Uyên. Kết quả là Tạ Cảnh Uyên vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Không phải đã nói không được phép biến thành hình người trong Quán ư?”

Tô Diệu Diệu oan ức thanh minh: “Vì chép kinh, nên ta…”

Tạ Cảnh Uyên: “Chép kinh cũng không được.”

Nên là, theo kinh nghiệm của Tô Diệu Diệu, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện nịnh hót lấy lòng Tạ Cảnh Uyên, cậu sẽ không cảm kích, hơn nữa cũng không cần lấy lòng, Tạ Cảnh Uyên là một người tốt mặt lạnh, có gì cần giúp cứ trực tiếp mở miệng là được, chỉ cần cậu có thể giúp thì sẽ không từ chối. Đương nhiên cũng không thể đòi hỏi quá phận, ví dụ một người nghèo xin Tạ Cảnh Uyên bố thí một bữa cơm, Tạ Cảnh Uyên sẽ cho, nhưng người nghèo xin cậu một trăm lượng bạc thì cứ mơ đi.

“Anh ấy ăn chay, gọi cho anh ấy mấy món rau dưa là được, rau chân vịt, rau xà lách, rau cúc rồi khoai tây gì đó đều được, anh ấy không kén chọn đâu.”

Tô Diệu Diệu thuận miệng nói xong, lại quay đầu tiếp tục chọn món mặn với Phùng Tiểu Vũ.

Trình Duyệt cúi đầu, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, bị người khác nhìn như vậy, nếu da mặt mỏng thêm chút nữa chắc chắn sẽ bật khóc.

Trình Duyệt thích Tạ Cảnh Uyên, nhưng Tạ Cảnh Uyên không hề thích cô nàng.

Cô vẫn ảo tưởng có thể làm nữ chính trong tình yêu của Tạ Cảnh Uyên, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy mình giống nữ phụ si tình đáng thương trong phim thần tượng hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam chính lạnh lùng đối xử đặc biệt với nữ chính, nhưng lại coi cô như không khí.

Thua người khác còn có thể không cam lòng, nhưng người đó lại là Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu xinh đẹp hơn cô, học giỏi hơn cô, cậu ấy và Tạ Cảnh Uyên lại là thanh mai trúc mã như hình với bóng, cô không có hi vọng gì cả.

Trình Duyệt có hơi đau lòng, cũng may tình cảm của cô bé 15 tuổi không đến mức khắc cốt ghi tâm, Trình Duyệt nhanh chóng biến bi phẫn thành thèm ăn.

Phục vụ: “Ừm, có phải mọi người gọi hơi nhiều không? Có thể bớt lại một ít, ăn không đủ lại gọi thêm.”

Lãng phí thức ăn rất đáng thẹn, phục vụ trong quán lẩu đã được đào tạo, phải biết nhắc nhở khách hàng giảm đồ ăn đúng cách.

Chu Dao cũng khuyên Trình Duyệt: “Bỏ bớt mấy món đi, Tạ Cảnh Uyên không ăn thịt nên thiếu mất một bạn nam, năm người chúng ta sao ăn nhiều được như vậy.”

Lúc này Trình Duyệt mới bỏ bớt mỗi món ăn một vài phần.

Phục vụ cầm thực đơn đi.

Phùng Tiểu Vũ nhìn một vòng, thở dài nói: “Tuy sáu đứa chúng mình đều thi được vào Nhất Trung, nhưng tớ nghe nói lớp 10 của Nhất Trung chia làm 24 lớp, chắc là chúng ta cũng sẽ bị chia ra.”

Trình Duyệt: “Chia thì chia thôi, ba năm cấp hai* chúng ta cũng có học chung lớp đâu.”

[*] Ở Trung Quốc, cấp Tiểu học có 6 lớp (từ lớp 1 đến lớp 6), cấp THCS có 3 lớp (lớp 7, 8, 9)

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Tạ Cảnh Uyên và Tô Diệu Diệu.

Phùng Tiểu Vũ rất tò mò: “Vì sao các cậu vẫn học chung lớp? Từ nhà trẻ đến lớp 9, còn ngồi cùng bàn nữa!”

Tô Diệu Diệu hơi chột dạ.

Luôn học cùng nhau tất nhiên phải có nguyên do, đó là bố cho rằng chỉ có học chung lớp với Tạ Cảnh Uyên thì cô mới học tốt được, vậy nên đã đặc biệt nhờ người quen ở trường giúp đỡ.

Nhưng bố mẹ nói làm như vậy là không thích hợp, nếu phụ huynh nào cũng đi tìm giáo viên xin chia lớp thì các thầy cô sẽ rất đau đầu, nên cô không được nói ra ngoài.

Bố chỉ có thể can thiệp đến chuyện chia lớp, còn ngồi cùng bàn là yêu cầu của Tạ Cảnh Uyên, người này muốn nhìn chằm chằm cô, không cho cô ngủ trong giờ.

“Có lẽ là duyên nợ đó.” Tô Diệu Diệu làm ra vẻ bà cụ non, nói.

Duyên nợ của cô là nói mèo yêu mê hoặc người phàm bị đạo sĩ bắt về, sau đó phải ngoan ngoãn nghe lời cả đời.

Nhưng bốn người Trình Duyệt, Lâm Hi lại tự động lí giải thành “duyên phận”.

Phùng Tiểu Vũ suýt phun ngụm coca ra, khó tin nhìn Tô Diệu Diệu: “Không phải cậu nói các cậu không yêu đương sao, bây giờ chịu thừa nhận rồi hả?”

Tô Diệu Diệu: “Cậu không hiểu, không liên quan đến yêu đương.”

Phùng Tiểu Vũ: “Duyên nợ là sao?”

Tô Diệu Diệu suy nghĩ một hồi, cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu: “Là kiếp trước tớ làm sai đắc tội anh ấy, nên kiếp này mới bị anh ấy quản.”

Sâu sắc quá, Phùng Tiểu Vũ thật sự không hiểu.

Trình Duyệt lén nhìn Tạ Cảnh Uyên, thấy khuôn mặt Tạ Cảnh Uyên vẫn lạnh lùng như cũ thì ngọn lửa nhỏ trong lòng lại hơi bập bùng.

Khoan hãy nói, quả thực nhìn Tạ Cảnh Uyên không giống thích Tô Diệu Diệu, càng giống người anh trai nghiêm túc phải chăm sóc, phê bình và dạy dỗ Tô Diệu Diệu hơn.

Các món ăn được mang lên.

Đám học sinh 15, 16 tuổi, dù trong lòng có chút tình cảm ngây thơ nông cạn, nhưng lúc ăn cơm cũng sẽ không quá để tâm.

Nồi lẩu bốn ngăn bốc hơi nóng nghi ngút, Trình Duyệt vừa cướp thịt với Tô Diệu Diệu và Phùng Tiểu Vũ, vừa phải để ý đến Chu Dao hướng nội, vô cùng bận rộn.

Lâm Hi yên tĩnh ăn đủ món mặn món chay, động tác thanh nhã.

Cậu là thanh nhã, còn Tạ Cảnh Uyên là tiên phong đạo cốt* siêu phàm thoát tục, một mình dùng một nồi canh suông, thỉnh thoảng thả vài miếng rau xuống.

[*] Tiên phong đạo cốt chỉ người có khí chất thần thái không giống người thường

Trình Duyệt không nhịn được, hỏi: “Ở nhà cậu cũng không ăn thịt à?”

Không ăn thịt mà còn cao được như thế?

Tạ Cảnh Uyên im lặng nhúng đồ ăn.

Tô Diệu Diệu trả lời thay cậu: “Khi bé anh ấy còn ăn, từ khi trưởng thành tính tình ngày một ngoan cố, bà nội cũng không nói được, bánh kem, trứng gà coi như là món mặn anh ấy chịu ăn nhất đấy.”

Phùng Tiểu Vũ: “Nên cậu mới gọi cậu ấy là đạo trưởng?”

Tô Diệu Diệu: “… Ừm.”

Cô thả vài miếng thịt bò xuống, nói với Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng nhìn giúp em đi, đừng để bọn họ cướp mất.”

Trình Duyệt: “Quá đáng vậy, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình cướp đồ ăn, cậu dựa vào cái gì mà xin viện trợ từ bên ngoài?”

Tô Diệu Diệu nghĩ thầm, đương nhiên là dựa vào cô là mèo của Thanh Hư Quán, Tạ Cảnh Uyên có quyền quản thúc cô, cũng có nghĩa vụ phải chăm sóc cô!

Dường như Tạ Cảnh Uyên đang chìm đắm trong thế giới của mình, như thể không nghe thấy tiếng ríu rít của các cô gái, nhưng thấy Trình Duyệt và Phùng Tiểu Vũ muốn gắp hết miếng thịt bò trong nồi lẩu cay, Tạ Cảnh Uyên vẫn cầm đũa lên, gắp hai miếng còn lại vào bát Tô Diệu Diệu, còn lúc này Tô Diệu Diệu vẫn đang cẩn thận ăn cá.

Trình Duyệt thu hết cảnh này vào trong mắt, ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng ảm đạm đi mấy phần.

Tạ Cảnh Uyên lạnh nhạt với Tô Diệu Diệu là thật, nhưng cũng rất tự nhiên săn sóc cậu ấy, dường như từ lúc sinh ra hai người họ đã là một đôi.

Khóc quá, cô cũng muốn có một trúc mã như vậy!

Ăn lẩu xong, cuộc tụ họp cũng kết thúc.

Trình Duyệt quay về biệt thự, Lâm Hi đã chuyển khỏi căn nhà ở gần nhà trẻ, phải đến trạm xe buýt khác chờ xe.

Tô Diệu Diệu không muốn chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng, đưa mắt ra hiệu cho Tạ Cảnh Uyên: “Chúng ta đón xe đi.”

Tạ Cảnh Uyên không nói gì, vẫy tay gọi chiếc taxi màu xanh còn trống.

Xe taxi dừng lại bên đường, Tạ Cảnh Uyên ngồi vào ghế phụ.

Tô Diệu Diệu, Phùng Tiểu Vũ và Chu Dao ngồi phía sau.

Bọn họ đều ở gần nhà trẻ, khi tài xế hỏi nơi đến, Tạ Cảnh Uyên báo địa chỉ của nhà trẻ.

Xe nổ máy, Phùng Tiểu Vũ bùi ngùi nói: “Nhà trẻ à, tớ còn nhớ rõ ngày đầu chúng ta đi học đấy, chớp mắt đã lên cấp ba rồi. À Diệu Diệu này, khi nào cậu chuyển đến nhà mới? Chắc đã sửa sang xong hết rồi nhỉ?”

Tô Diệu Diệu: “Ừ, sửa sang từ năm ngoái rồi, mẹ tớ nói nhân dịp trời nóng đợi thông gió trong hai tháng, trước khi vào học sẽ dọn qua.”

Phùng Tiểu Vũ: “Hâm mộ các cậu quá, sau này đi học cũng dễ dàng, mẹ tớ định cho tớ ở kí túc xá, vừa tiết kiệm lại không tốn thời gian đi lại.”

Chu Dao: “Tớ cũng vậy.”

Mắt Phùng Tiểu Vũ sáng lên, kéo tay cô nàng nói: “Nếu chúng ta có thể ở chung một kí túc xá thì tốt quá.”

Chu Dao nhìn cô cười. Cô còn tưởng Phùng Tiểu Vũ không thích mình, bây giờ lập tức không nghĩ vậy nữa.

Tô Diệu Diệu đã thấy kí túc xá trong ti-vi, giường rất nhỏ, mỗi phòng còn có rất nhiều người, nếu bố mẹ muốn cô ở kí túc xá, chắc chắn cô sẽ tức giận.

Cũng may cô không phải một con mèo thích chủ động nói chuyện, có suy nghĩ gì cũng chỉ để trong lòng, nếu không lúc này mà cô xen vào nói chán ghét kí túc xá, có lẽ sẽ bị Phùng Tiểu Vũ đánh.

Phùng Tiểu Vũ: “Kì nghỉ dài như vậy các cậu có kế hoạch gì không? Bố tớ bảo tớ giúp việc trong siêu thị, mỗi tháng cho tớ 1000 tệ tiền lương, đúng là keo kiệt.”

Chu Dao cười nói: “Tiểu khu nhà tớ có một dì biết tớ thi đỗ Nhất Trung, nên mời tớ giúp đứa con đang học lớp 8 nhà họ học bù môn Toán, một tiếng 20 tệ, mỗi ngày 2 tiếng, một tháng có lẽ cũng được hơn 1000 tệ.

Phùng Tiểu Vũ: “Cậu giỏi thế, ngày nào tớ cũng phải làm việc 8 tiếng đồng hồ, không được, tớ phải bảo bố tớ tăng lương.”

Tài xế bị các cô chọc cười: “Bây giờ các cháu sống hạnh phúc lắm, chứ như bọn chú hồi bé, chỉ có thể nhặt đồng nát sắt vụn bán được vài tệ.”

Tô Diệu Diệu nghe vậy, bỗng thở dài.

So sánh như vậy thì kiếp trước của cô thảm quá rồi.

Làm một con mèo hoang, không có cách nào kiếm tiền, cô đành đến nhà người ta trộm thịt trộm cá ăn, thường xuyên bị người ta đuổi đánh.

Vất vả lắm mới tu luyện thành người, tìm được một công việc ở lầu xanh vừa được bao ăn bao ở vừa có thể tu luyện nhanh hơn, còn chưa bắt đầu đã bị Tạ Cảnh Uyên bắt về!

Bị sự nghiệp của Phùng Tiểu Vũ và Chu Dao cảm hóa, lúc xuống xe, trên đường về tiểu khu Ôn Hinh, Tô Diệu Diệu nói với Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng, em cũng muốn kiếm tiền.”

Tạ Cảnh Uyên: “Kiếm như nào?”

Tô Diệu Diệu: “Không biết, anh nói xem, em nên đến bệnh viện của mẹ giúp đỡ, hay là vào công ty bố?”

Tạ Cảnh Uyên: “Bệnh viện thì em không vào được, còn bên chú, ngày nào cũng phải dậy lúc 7 giờ, ban ngày không được ngủ, em có thể kiên trì không?”

Tô Diệu Diệu không hề nghĩ ngợi, nói: “Không thể.”

Tạ Cảnh Uyên: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.