(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lam Tĩnh Nghi mặc quần màu xanh, áo thun màu trắng, giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa rời khỏi đảo Trục Lãng. Cô không hề quen nơi này, ở đây không hề có bất kỳ phương tiện giao thông gì. Cô chỉ biết cứ đi về phía trước thì nhất định sẽ ra khỏi đảo Trục Lãng.
Cô không chú ý tới ở đằng sau cây cọ trong biệt thự có một người đang yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng cô rời đi. Ngưu Đại Tề lưu luyến nhìn theo bóng dáng của cô. Dáng người yểu điệu cho dù có mặc quần áo đơn giản cũng đẹp như một tiên nữ. Buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần áo thoải mái khiến thoạt nhìn cô như là một cô sinh viên chứ không giống phụ nữ đã gần ba mươi. Lần đầu tiên cậu thấy cô mặc như vậy nên có cảm giác cô thật trong sáng thuần khiết động lòng người.
Cậu không rời đi trước như lời cô giáo. Cậu lựa chọn ở lại bởi vì cậu biết cho dù cậu có trốn đi đâu thì Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu hy vọng cô giáo trốn được càng xa càng tốt. Có điều tron lòng cậu rất lo lắng. Thực sự sẽ trốn được chứ? Cậu không dám tin điều này nhưng cậu ủng hộ lựa chọn của cô, cho dù kết quả chỉ là phí công.
Trên người Lam Tĩnh Nghi không có một đồng. Bọn họ chưa bao giờ tiếc mua quà tặng và quần áo cho cô nhưng từ khi tới đảo Trục Lãng thì bọn họ chưa từng đưa tiền cho cô. Hình như bọn họ đã có ý đề phòng cô bỏ trốn.
Trước đây họ từng uy hiếp cô rằng nếu cô bỏ trốn thì sẽ đưa hình của cô cho những người biết cô, học sinh của cô, đồng nghiệp của cô, thậm chí sẽ uy hiếp cả viện trưởng cô nhi viện Lam…và những đứa trẻ mồ côi ở đó. Bây giờ cô chỉ biết chạy, không thể chịu đựng được bọn họ ngược đãi mình như thế. Cô muốn bảo vệ đứa bé trọng bụng.
Nếu bọn họ dám phá cô nhi viện Lam…và những đứa trẻ, cô tình nguyện chết trước mặt bọn họ. Cô cảm thấy bọn họ như ma vương nhưng trong lòng vẫn tin họ không tàn nhẫn như thế. Về phần chuyện ảnh chụp thì đã không thể uy hiếp nổi cô. Bây giờ cô chẳng sợ gì cả. Việc làm không có, tôn nghiêm cũng không còn. Người biết cô thì có mấy ai?
Hàn Phong nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi ở ven đường. Khi anh lái xe ra khỏi trường Lam Sơn thì thấy bóng dáng đơn bạc của cô qua làn xe cộ đông đúc. Anh dường như không dám tin vào mắt mình rằng đó là Lam Tĩnh Nghi.
Xe phanh lại bên đường, anh chạy xuống, rồi thả chậm bước chân, nỗi đau dâng lên trong lòng. Quả đúng là cô. Sắc mặt cô tái nhợt, gầy gò đứng ven đường như một đứa trẻ không nhà.
“Tĩnh Nghi…”
Lam Tĩnh Nghi nở nụ cười suy yếu với anh, nhưng nụ cười còn chưa tới đáy mắt thì cô đã ngất trong lòng anh.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Lam Tĩnh Nghi còn đang hôn mê, lông mi dài che trên làn da trắng muốt, thoạt nhìn giống cô bé chưa trưởng thành. Hàn Phong đắp lại chăn cho cô, đóng cửa phòng cẩn thận, theo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ hơi chần chừ, “Vợ anh mang thai.”
Hàn Phong trố mắt, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, “Cô ấy ngất xỉu là vì vậy sao? Có vấn đề gì nữa không?”
Bác sĩ nhìn anh một cái thật sâu rồi nói, “Cô ấy ngất xỉu có liên quan rất lớn tới việc tiêu hao thể lực. Nhất định hôm nay cô ấy đi một quãng đường dài, hơn nữa còn không ăn gì.” Trong lời nói của bác sĩ có sự trách cứ, “Nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng…” bác sĩ nhìn Hàn Phong một cái đầy ý nghĩa.
Trong khẩu khí của Hàn Phong chứa lo lắng, hỏi, “Là nguyên nhân gì? Có nặng lắm không?”
Bác sĩ tức giận, xoay người đi ra ngoài cửa, “Nguyên nhân thì Hàn tiên sinh rõ hơn tôi nhiều.”
Hàn Phong chẳng hiểu chuyện gì, nắm lấy vai bác sĩ hỏi, “Bác sĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì vậy? Tôi rất lo.”
Bác sĩ từ từ đẩy tay anh ra, thấp giọng nói, “Mặc dù tôi rất không muốn nói nhưng vì trách nhiệm của bác sĩ nên tôi nói cho anh biết. Thời kỳ đầu mang thai không thích hợp với chuyện phòng the, như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa còn dễ sảy thai. Huống hồ…Vấn đề cũng không chỉ là nhiều lần mà là nhiều lần thô bạo. Hiện nay thân thể cô ấy rất yếu nhưng may mắn là đứa bé không sao. Đây dường như là kỳ tích. Hy vọng sau này Hàn tiên sinh…” Bác sĩ chưa nói xong thì xoay người rời đi.
Để lại Hàn Phong đang trố mắt. Anh dường như không để ý rằng bác sĩ đã đi xa.
Khi Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại thì cảm thấy có một chiếc khăn lông nóng mềm mại đang lau hai má, hai tay của mình. Cô mở mắt thì thấy Hàn Phong.
“Tỉnh rồi?” Cô đang nằm trên một cái sô pha rộng rãi mềm mại trong phòng khách, đắp một chiếc chăn mỏng. Hàn Phong mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt, quỳ trước sô pha, dùng khăn lông nóng giúp cô lau mặt và tay. Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh cúi thấp đầu, dịu dàng hỏi.
Lam Tĩnh Nghi gật đầu, không biết vì sao mà khiến khóe mắt cô ươn ướt. Hàn Phong cầm tay cô, dùng khăn lông nóng nhẹ nhàng lau. Tay anh âm ấm, trên người tỏa ra hơi thở thanh tân.
Lam Tĩnh Nghi quay đầu sang một bên, vùi mặt vào sô pha. Nước mắt dâng lên, trên mặt ẩm nóng. Hai tay Hàn Phong nhẹ nhàng xoay mặt cô qua, “Thấy anh mừng vậy sao, còn khóc nhè nữa? Đã vậy thì trước kia không nên lặng yên không tiếng động mà biến mất không thấy tăm hơi như thế chứ.”
“Học trưởng.” Lam Tĩnh Nghi khàn khàn gọi, Hàn Phong than một tiếng rồi ôm Lam Tĩnh Nghi vào lòng.
“Em có biết không tìm thấy em anh sốt ruột thế nào không? Em có biết nghe hiệu trưởng nói em đã từ chức anh giận em thế nào không? Sao em không nói tiếng nào với anh mà đã đi rồi? Hứa với anh sau này đừng làm thế với anh được không?”
“Vâng.” Lam Tĩnh Nghi vâng nhẹ, chôn trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của anh. Hàn Phong lau mắt cho cô, “Có đói không? Uống ly sữa nóng rồi chúng ta ăn cơm.”
Dứt lời, anh mang tới một ly sữa nóng, nâng đầu cô dậy, đưa ly tới bên môi cô. Lam Tĩnh Nghi không từ chối, uống sạch ly sữa trên tay anh. Cô rất đói.
Hàn Phong ôm cô tới phòng ăn.
“Học trưởng, em có thể tự đi mà.”
Hàn Phong không nghe lời phản đối của cô, trực tiếp đặt cô lên trên ghế trong phòng ăn, mở khăn ăn cho cô rồi nhét đôi đũa vào tay cô.
“Từ hôm nay trở đi, em phải ăn thật nhiều. Em gầy quá.” Câu cuối cùng, trong lời nói của anh tràn ngập yêu thương. Lam Tĩnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Phong phát hiện anh quá lo lắng. Sức ăn của Lam Tĩnh Nghi lớn hơn trước đây. Một là bởi vì cô quá đói, hai là cô đã qua giai đoạn ăn gì nôn đấy.
Cuối cùng, Hàn Phong dịu dàng lấy cái thìa khỏi tay cô, “Đừng ăn nữa được không? Em ăn nhiều quá rồi. Ăn nhiều một lúc như vậy thì dạ dày của em sẽ phản đối đấy. Anh sẽ nấu bữa khuya cho em.”
“Có phải học trưởng hối hận rồi không? Hối hận đã nhặt phải em có cái dạ dày lớn, sợ sau này em sẽ ăn đến mức anh nghèo luôn rồi phải không?”
“Đúng đấy.” Hàn Phong nhéo mũi của cô, ôm cô vào lòng.
“Học trưởng, em có thể tự đi thật mà!” Hàn Phong không nghe lời cô mà ôm cô vào phòng ngủ, đặt trên giường lớn của anh.
Phòng ngủ của Hàn Phong sạch sẽ thoáng mát như con người của anh vậy. Giường trong phòng rất lớn, rất thoải mái nhưng Lam Tĩnh Nghi vẫn ngồi dậy.
“Em không thể ngủ ở đây được. Đến nhà anh là đã quấy rầy anh rồi, sao lại có thể chiếm giường của anh được?”
Hàn Phong nghiêm mặt, “Nói vậy nữa anh sẽ giận đấy. Còn khách sáo với anh à?”
Lam Tĩnh Nghi ngoan ngoãn nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhìn Hàn Phong một cách mơ hồ, “Em thật muốn lấy anh. Anh có còn muốn em không?”
Hàn Phong đặt tay lên trán cô, “Ngủ đi. Đừng nghĩ gì nữa.” Lam Tĩnh Nghi từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh Hàn Phong liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh không hỏi gì cả, mà cô cũng không nói gì.
Trong biệt thự trên đảo Trục Lãng, hai thiếu niên từ từ tỉnh lại. Bọn họ ngồi dậy, hơi nghi ngờ mà nhìn khắp phòng. Nạp Lan Luật giơ đồng hồ lên xem, vừa liếc nhìn thì cậu liền nhảy dựng lên.
Kim đồng hồ chỉ ngày 16 tháng 6. Mà trí nhớ của cậu thì dừng lại ở ngày 14 tháng 6.
“Địch, cô ấy trốn rồi.” Ngữ khí của cậu là khẳng định.
Mặt Nạp Lan Địch hoàn toàn lạnh, “Cô ấy dám trốn. Để trốn thoát mà dùng cách này với chúng ta…”
“Từ lúc cô ấy đi ra khỏi phòng tắm em đã thấy bất thường. Cô ấy chưa từng chủ động thế bao giờ. Chúng ta đều bị cô ấy mê hoặc…” Nạp Lan Luật nhắm mắt lại.
Nạp Lan Địch đã sớm cầm lấy điện thoại bên giường bấm số. Rất nhanh trong phòng đã có tiếng chuông. Hai người nhìn sang thì thấy chiếc di động xinh xắn màu trắng đang lóe sáng và không ngừng xoay tròn, phát ra tiếng chuông dễ nghe.
Mặt Nạp Lan Địch đanh lại, khoát tay một cái, di động trong tay bay ra ngoài, đập vào tường, rơi xuống. Cậu đứng lên, dáng người cao to hoàn mỹ chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, để lộ đôi chân dài thon dài và đôi mông rắn chắc. Bộ dáng này khiến thoạt nhìn cậu giống ma vương cuồng dã, phóng đãng lại tuấn mỹ gợi cảm khiến người ta vừa liếc mắt một cái liền nín thở.
Cậu giống như một con báo ưu nhã, không để ý tới quần áo của mình mà lạnh giọng gọi, “Ngưu Đại Tề!”. Ngưu Đại Tề mở cửa đi vào, sắc mặt đờ đẫn, bước đi như người máy.
Nạp Lan Luật vọt tới trước mặt cậu. Mái tóc dài màu vàng nhẹ bay theo gió, che bớt gương mặt tuyệt mỹ của cậu nhưng đôi mắt hẹp dài vẫn khiến người ta lạnh thấu xương.
“Cậu còn dám ở lại đây à? Nói cho tôi biết Lam Tĩnh Nghi đi đâu?”
“Không biết.” Ngưu Đại Tề trả lời một cách cứng nhắc.
Ánh mắt Nạp Lan Địch sắc như dao, “Là cậu giúp cô ấy?”
“Đúng.” Ngưu Đại Tề thành thành thật thật trả lời.
“Bịch” một tiếng, nắm tay Nạp Lan Luật đánh lên mặt Ngưu Đại Tề. Ngưu Đại Tề cao to khỏe mạnh là thế mà lại bị bay ra ngoài, đập vào tường, lúc lâu sau cũng không thể bò dậy được.
“Cậu thật to gan.”
Nạp Lan Địch nói chậm rãi, “Nếu không tìm được cô ấy thì cậu biết hậu quả rồi đấy.” Dứt lời, cậu xoay người đi lên lầu. Nạp Lan Luật bỏ Ngưu Đại Tề lại rồi cũng xoay người đi theo.
Trong màn hình máy tính diễn ra một màn hương diễm.
Ngón tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngưu Đại Tề. Cô ngửa mặt, nhìn như một yêu tinh ngây thơ, hỏi, “Không thích cô à? Có muốn cô không?”
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng trút bỏ quần áo trên người, từ từ đến gần Ngưu Đại Tề. Ngón tay xinh đẹp luồn vào trong áo của thiếu niên, lướt xuống dưới, luồn vào trong quần.
Mặt của thiếu niên trước màn hình máy tính càng ngày càng đanh lại, đỉnh đầu như muốn bốc khói. Thấy Lam Tĩnh Nghi như một yêu tinh, luồn tay vào quần người đàn ông khác khiến họ tức muốn phun máu.
Nạp Lan Luật đứng lên, dường như ghen tỵ đến phát điên, “Lam Tĩnh Nghi, cô ấy…cô ấy…”
Mắt Nạp Lan Địch lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt, hô hấp cực kỳ bất ổn, “Nhất định chúng ta phải tìm được cô ấy ngay lập tức.”
“Sao mà tìm được. Nếu cô ấy đã muốn trốn thì sẽ không để chúng ta tìm thấy đâu.”
Nạp Lan Địch hừ nhẹ, “Không tìm được cô ấy thì tất cả mọi người phải chết theo.”
Nạp Lan Luật cũng bình tĩnh lại, “Tới Lam Sơn trước, theo dõi tất cả học sinh trong lớp chúng ta. Trên người cô ấy không có đồng nào, khả năng lớn nhất là đến nhờ bọn họ, kể cả Tiêu Anh đã chuyển trường cũng không bỏ qua.”
“Đi thôi.” Nạp Lan Địch đứng lên, xuống lầu.
Hàn Phong không xin nghỉ nhưng buổi trưa sẽ trở về nấu cơm cho Lam Tĩnh Nghi, ăn cơm với cô. Cuộc sống của anh xưa nay rất có quy luật nên trưa nào anh cũng về nhà cũng không khiến người khác chú ý.
Lam Tĩnh Nghi không hề biết tay nghề nấu ăn của Hàn Phong lại tốt thế. Một ngày ba bữa anh đều làm rất tinh xảo lại còn luôn thay đổi cho cô ăn. Buổi tối, anh còn làm bữa ăn khuya rồi giục cô đi ngủ sớm.
Nhà của Hàn Phong rất lớn, có ba phòng ngủ nhưng ngoài phòng của anh thì hai phòng khác chưa từng có ai ở. Vì thế tạm thời Hàn Phong ngủ trên sô pha trong phòng khách.
Hàn Phong chăm sóc cô cẩn thận khiến cô không thể không cảm động. Anh từng nói muốn xin nghỉ dạy nhưng cô không cho. Cô nói không nên làm cho mọi người ở trường chú ý. Cô vừa nói thế thì Hàn Phong không nói gì, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Hàn Phong thu xếp cho cô ngủ xong thì quay lại phòng khách. Anh không mở đèn mà lấy một bai rượu trong tủ ra uống. Sau đó anh để nguyên quần áo nằm trên ghế, trong đầu đều là khuôn mặt khi ngủ của Lam Tĩnh Nghi. Anh lấy chăn che mặt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Hàn Phong cảm thấy trên môi mình như có giọt sương, mềm mại, ươn ướt, ngọt ngào, thơm mát. Mở mắt nhìn thì thấy mặt Lam Tĩnh Nghi, môi cô đang áp lên môi anh.
Mà trong màn đêm mờ ảo, thân thể cô xích lõa, trắng nõn như sữa, đôi nhũ phong đầy đặn mềm mại. Thân thể cô tản ra sự dụ hoặc trí mạng, dán sát lên người anh, đôi nhũ phong mềm mại dán lên ngực anh.
Môi cô mềm nhẹ như lông chim. Tay Hàn Phong không tự chủ được mà ôm lên eo mảnh khảnh xích lõa của cô, ôm chặt cô vào lòng, môi anh hôn trằn trọc, nhiệt liệt dán vào môi cô.
Tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng luồn vào trong áo anh. Hàn Phong cảm thấy toàn thân cứng nhắc, một cỗ dục vọng không thể áp chế đánh thẳng vào người anh. Hô hấp của anh dồn dập, đại não dường như không thể hoạt động.
Ngón tay cô đùa nghịch nhẹ nhàng, từng chút từng chút một khơi dậy dục vọng trong anh.
Lam Tĩnh Nghi cảm nhận được vật cứng rắn của anh nên dán sát lên người anh hơn, ghé vào tai anh, “Học trưởng, có muốn em không?”
Bất ngờ, Hàn Phong đẩy cô ra, lý trí và dục vọng không ngừng giằng co. Lam Tĩnh Nghi bị anh đẩy ra xa một khoảng. Ánh mắt của anh không thể rời khỏi cô.
Thân thể cô trong suốt, đôi nhũ phong đầy đặn nhẹ nhàng rung động dưới hành động của anh, đóa hồng mai như chờ người tới hái. Hai chân thon dài trắng nõn của cô bắt chéo lên nhau nhưng vẫn có thể thấy khu rừng bí ẩn giữa hai chân.
Trong cơ thể dâng lên một luồng nhiệt khiến anh đau đớn. Anh thật muốn ôm chặt cô vào lòng.
Thế nhưng khi nhìn thấy dấu vết rải rác trên thân thể trắng muốt của cô, anh biết cô không kiêng dè gì mình mà anh cũng rõ là đã có chuyện gì. Anh nắm chặt tay, “Hàn Phong, mày không thể đụng vào cô ấy, không thể muốn cô ấy lúc này.”
Anh bỗng kéo chăn qua đắp lên người cô, bọc kín cô lại, nếu không anh thực không thể cam đoan một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh ôm cô, “Anh không biết là em bị mộng du đấy. Được rồi, bây giờ trở về, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Lam Tĩnh Nghi vuốt lồng ngực anh, “Học trưởng, anh không muốn em. Anh thấy em bẩn à…”
Hàn Phong run lên, “Nói bậy, em là người con gái đẹp nhất. Tĩnh Nghi, anh yêu em nhưng anh không thể…Em đang mang thai, đừng náo loạn nữa. Hứa với anh đừng lãng phí thân thể mình…”
“Thì ra anh biết…” Lam Tĩnh Nghi khóc nức nở, tựa vào lòng anh, “Học trưởng, em không lãng phí thân thể. Thực sự hôm nay em muốn trao cho anh. Chưa từng có người đàn ông nào tốt với em như anh cả…”
Hàn Phong ôm nhẹ cô, “Được rồi, ngủ đi.”
Cô ngủ trong lòng anh trọn một đêm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");