(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường lớn chiếc xe thể thao màu hồng chạy như bay
Chàng trai tóc vàng vẫn ung dung nhàn nhã lái xe, đôi mắt xinh đẹp tà mị chăm chú nhìn vào hình ảnh phía sau xe từ kính chiếu hậu
Một cô gái trẻ tóc đen lẳng lặng nằm trên ghế sau, gò má nhợt nhạt không còn huyết sắc. Hàng lông mi tinh xảo khép hờ tựa hồ như đang ngủ.
Trên người cô gái mặc một chiếc váy dài màu tím, màu sắc đó rất hợp với cô, làm toát lên khí chất vừa thành thục lại có chút ngây thơ của cô. Tuy nhiên vào thời điểm này làn váy lại bị vén cao lên đến tận eo, vén tới phần eo, hạ thể không có quần áo che đậy hoàn toàn xích lõa trong không khí, làm cho trong xe phiêu đãng hơi thở dâm mỹ diêm dúa, lẳng lơ .
Chàng trai tóc đen dùng đôi mắt băng lãnh chăm chú quan sát trên thân thể của người phụ nữ, một tay giữ lấy một bên đùi cô, ngón tay thon dài mở ra tư mật giữa hai chân cô.
Trong xe lan tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhưng hơi bất ổn của chàng trai.
Chàng trai tóc vàng tay vẫn cầm tay lái, nhưng hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt kính. Nhan sắc vẫn hoàn mỹ như thiên sứ, con ngươi trong mắt vẫn tinh thuần không một tia tạp chất, thế nhưng hô hấp có chút dồn dập đã bán đứng dục vọng đang ngẩng cao đầu trong thân thể hắn.
Cự long giữa hai chân khi nhìn thấy người anh em sinh đôi của mình vén cao làn váy của cô cũng đã ngẩng cao đầu, mà lúc này càng bành trướng to lên, một cỗ khát vọng đau đớn xẹt qua thân thể hắn.
Hai ngón tay thon dài , sạch sẽ của chàng trai phía sau lúc này đã dính đầy thuốc mỡ trong suốt nhẹ nhàng xoa qua cánh hoa sưng đỏ, không hề kiêng nể dao động từng tấc trong chỗ kín của cô
Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, ngũ quan như pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ không sứt mẻ, chỉ tiếc là quá lãnh khốc vô tình.
Con ngươi đen đột nhiên trở nên u ám, ngón tay dài dính đầy thuốc mỡ chậm rãi xen vào huyệt khẩu sưng đỏ, truyền đến một trận khoái cảm, thịt non mềm mại nhanh chóng hấp dẫn hắn, cửa huyệt chặt khít tựa hồ hàm chứa một ngón tay hắn cũng đã đạt đến cực hạn.
Ngón tay của hắn xoay tròn, tính toán đem thuốc cao thoa khắp bốn vách tường, thịt vách tường co rút hấp thụ làm cho giữa khố hắn truyền đến một cỗ đau đớn, hắn có loại xúc động muốn lập tức đem cô đặt ở dưới thân hưởng thụ một phen.
Thế nhưng khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ vẫn như trước, tựa hồ không hề gợn sóng. Chỉ là chàng trai hô hấp bắt đầu gấp gáp, giữa hai chân trướng lên cực đại dục vọng càng làm cho người ta sợ hãi. Con ngươi đen không nháy mắt nhìn gò má của cô.
Cô gái ngủ thật say, gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngón tay dài tiến vào càng sâu trong cửa huyệt. Hạ thể cô nhẹ nảy lên, lông mày khẽ nhăn lại, bộ ngực ngạo nghễ nhẹ nhàng phập phồng , hô hấp bắt đầu không ổn định.
Thế nhưng cô vẫn như trước trầm mình trong mộng, hoặc là cô đã vào trạng thái hôn mê, dẫu vậy thân thể thành thục cho dù trong giấc mộng cũng nhiệt tình đáp lại sự khiêu khích của hắn.
“Anh” chàng trai tóc vàng thở phì phò, “Em đã hai ngày không được chạm vào cô ấy rồi “
“Chú nghĩ rằng anh sẽ ‘làm’ cô ấy sao?” Chàng trai tóc đen nhíu mày, ngón tay ở trong cửa huyệt bắt đầu ra vào, ngón tay càng ngày càng cảm giác được ẩm nóng hẹp chặt, lại các ngón tay đều ướt đẫm , dịch thể của nữ tính dính ở ngón tay ra ngoài không khí trở nên sáng loáng, thoang thoảng mùi thơm.
Chàng trai tóc vàng hô hấp càng nặng nề, “Thật là nhớ ***”( ặc chẳng biết trong dấu *** là chữ gì @.@) lời nói dâm mỹ tựa như đang thì thầm,như là nói với chính mình, vừa giống một cách giải thoát ham muốn dục vọng, cũng là một lời tuyên cáo.
“Đêm nay không được” chàng trai tóc đen lãnh khốc đáp lại. Ngón tay hắn ẩm ướt dính đầy thuốc mỡ lạnh lẽo lại lần nữa tiến vào cô.
Huyệt khẩu đã chảy nước, lúc hắn tiếng vào, liền nghe thấy ‘ oc’ một tiếng huyệt khẩu nhanh chóng hút lấy ngón tay hăn.
Hơi thở dâm mỹ như sương mù lan tràn khắp xe.
Buổi sáng, Lam Tĩnh Nghi đi vào phòng làm việc.
Hàn Phong đang cúi đầu viết cái gì đó, không phát hiện cô tiến vào.
Nhìn một bên gương mặt Hàn Phong rất anh tuấn, bộ dáng chuyên chú của anh cũng sẽ làm cho các cô gái trẻ động tâm, vậy mà cô cơ hồ đã quên mất anh cũng là một người đàn ông anh tuấn. Nhưng mà người đàn ông được rất nhiều cô giáo trẻ cũng nữ học sinh nữ mơ mộng yêu thích này lại suốt ngày ngồi trong phòng của cô làm việc.
Cô đem ly cà phê nhẹ nhàng để xuống trong tầm mắt của anh.
Hàn Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười như gió xuân, “Tĩnh Nghi, em đến rồi àh?”
Lam Tĩnh Nghi giật mình, “Học trưởng, trán của anh làm sao vậy?”
“A, không sao đâu, hôm qua ở trên đường gặp tai nạn nhỏ thôi ” Hàn Phong thoải mái nói.
Lam Tĩnh Nghi dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào băng vải màu trắng trên trán anh mặc dù không gây tổn hại gì cho gương mặt anh tuấn, nhưng lại làm cho mặt anh có vẻ tức cười, vẻ mặt Hàn Phong hiện lên một tia thống khổ, nhăn nhó.
“Còn nói không sao” Lam Tĩnh Nghi ảo não nói, trong giọng nói toát ra sự quan tâm không thể che dấu, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Hàn Phong sủng nịnh cười một tiếng, “Ngày hôm qua sau khi tan việc bị một chiếc xe đụng vào, tài xế kia rất qua loa, may mà anh tránh kịp, xe không bị đâm, trán đụng vào kính chắn gió, cảnh sát giao thông lập tức tới ngay , bất quá anh đem hắn ta đuổi đi , cũng không xảy ra chuyện gì “
“Anh –” Lam Tĩnh Nghi nhìn anh mỉm cười, hơi tức giận. Thế nhưng không phải chính sự khoan dung, rộng lượng của anh giống như người anh trai chăm sóc cô mới làm cho cô cứ như thế thích hắn, ỷ lại hắn sao?
Nhìn khuôn mặt anh mỉm cười một tia sợ hãi dâng lên trong lòng cô
Hàn Phong “Tai nạn xe cộ” là ngẫu nhiên sao ?, Hay là… thân thể cô run lên, không dám nghĩ tiếp nữa, sẽ không, cô lắc đầu, sẽ không có liên quan đến bọn họ chứ ?…
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy mặt Lam Tĩnh Nghi trở nên ngưng trọng, tái nhợt, Hàn Phong hỏi cô.
“A” Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại, “Để em bôi thuốc giúp anh, lần sau lái xe anh nhất định phải cẩn thận nha “
“Sẽ , anh lái xe vẫn thật cẩn thận mà, nhưng mà có đôi khi lái thật tốt xe người khác vẫn sẽ tự động đụng vào…”
Lam Tĩnh Nghi đang cầm bông y tế nghe vậy “Ba” rơi xuống mặt đất, cô ngơ ngẩn nhìn hắn, trên mặt đầy thần sắc sợ hãi.
“Tĩnh Nghi…”
“Em không sao” cô rút ra một cây bông mới, bắt đầu đổ nước thuốc, tay cầm bông vẫn đang run rẩy.
Hàn Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé bận rộn của cô, nhìn cô thật sâu , ánh mắt ôn hòa , thâm tình vô tận.
“Vì sao lại quan tâm đến anh như vậy?”
“Bởi vì anh là học trưởng ” Lam Tĩnh Nghi rút về tay, né tránh ánh mắt của hắn.
“Học trưởng…” Hàn Phong nhẹ giọng, “Anh chán ghét cách xưng hô này”
Lam Tĩnh Nghi giật mình, vì có một chàng trai cũng đã nói ra những lời tương tự như thế.
Chẳng lẽ cách xưng hô “Học trưởng” này thực sự rất không tốt sao?
“Học trưởng, sau này em sẽ không gọi anh như vậy có được không?”
“hửm?”
“Hàn trưởng phòng, em sẽ giống bọn họ gọi anh là Hàn trưởng phòng “
“Anh không thích, không thích em dùng cách xưng hô công thức hóa như thế gọi anh” Hàn Phong lắc đầu, ánh mắt ôn nhu như làn gió nhẹ.
“Vậy em phải xưng hô với anh như thế nào?”
Hàn Phong nhìn thấy lông mày Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng nhăn lại, dường như vì chuyện này mà tổn hao tinh thần.
“Gọi thẳng tên đi, anh chưa từng nghe em gọi tên của anh “
“Không thể” Lam Tĩnh Nghi lập tức kêu lên, “Như vậy rất không tôn trọng học trưởng “
Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt vui vẻ như làn gió nhẹ đã tiêu tan, đáy mắt anh nhàn nhạt bi thương.
Lam Tĩnh Nghi giật mình, đáy mắt Hàn Phong che dấu hơi thở u buồn làm cho cô thấy đau lòng.
Trên tầng cao nhất của cao ốc xa hoa, người đàn ông trang phục cắt may chỉnh tề xuyên thấu qua tầng tầng thủy tinh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Chủ tịch, A Bôn chờ ở ngoài cửa” Sammi đi vào, hai mắt xuất thần nhìn về phía bóng lưng cao ngất, tôn quý kia.
“Cho cậu ta vào đi” đàn ông cũng không quay đầu lại, trầm giọng ra lệnh.
“Vâng” Sammi lưu luyến nhìn hắn một cái, nhẹ bước lui ra ngoài.
“Ông chủ” A Bôn tiến vào, đứng ở cạnh cửa, cúi đầu cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
“Chiều hôm qua cậu làm cái gì?” người đàn ông thanh âm không chút ôn hòa, lại phá lệ dễ nghe.
“Tôi…” Diện mạo hung ác của A Bôn cúi thấp đầu, răng lại bắt đầu run lên không nói nên lời.
“Chuyện là như thế nào, nói !”
A Bôn thân thể mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống, “Ông chủ, tha tôi, đều là mệnh lệnh của thiếu gia, tôi không dám không nghe “
“Chỉ sợ là cậu cũng rất thích thú đi”
“A Bôn không có, cầu xin ông chủ nể tình tôi theo ngài nhiều năm như vậy tha A Bôn” A Bôn vẫn dập đầu trên đất, kinh sợ nói.
“Hàn Phong là công tử của Hàn chủ tịch, may mà ngày hôm qua thất thủ, nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ rằng hôm nay đầu của cậu cũng khó giữ được “
Bóng lưng tôn quý hoàn mỹ, lời nói không mặn không nhạt lại làm cho A Bôn nghe như sấm dậy bên tai, toàn thân run rẩy sợ hãi.
“Nghe nói là bởi vì gia sư…” Hơn nửa ngày, A Bôn chân quỳ xuống đất gần như chết lặng, hắn mới lại mở miệng nói.
“Vâng… Đúng vậy” A Bôn không dám giấu giếm.
“Cô giáo kia bao nhiêu tuổi?”
“Hai… Hai mươi tám tuổi…” A Bôn căng thẳng trả lời.
“Càng ngày càng kỳ cục …” bóng lưng người đàn ông có chút cứng ngắc, trong giọng nói có chút nghi ngờ.
A Bôn cúi đầu, thậm chí không dám liếc mắt nhìn bóng lưng kia.
“Đi ra ngoài đi “
“Dạ” trên mặt A Bôn mồ hôi lạnh tự nhiên chảy xuống, hắn như được đại xá, đứng lên chạy nhanh ra cửa đi.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia cũng chưa từng xoay người lại.
‘Mình chết chắc rồi” A Bôn tự tay đánh vào đầu mình.
“A Bôn “
A Bôn mở mắt, như nhìn thấy cứu tinh, “Sammi, cứu cứu tôi với, nếu không tôi chết chắc rồi “
Sammi cười khẽ, trên ngón tay kẹp một phong thư, “Đưa cái này giao cho thiếu gia, mạng của ngươi có thể được bảo vệ “
A Bôn nhận lấy, nửa tin nửa ngờ, “Thực sự?”
“Cất đi , đây là chủ tịch tự tay viết, nếu như đánh mất, đầu của ngươi mới khó giữ được đấy” Sammi khẽ cười bỏ đi.
Lam Tĩnh Nghi ôm giáo án ở cửa trù trừ không muốn vào, nhìn thấy một cô giáo từ hành lang bên cạnh đi tới, cô mới cắn cắn môi đẩy cửa đi vào.
Các học sinh cũng không đứng lên, đồng loạt nhìn về phía sau, Lam Tứ vẻ mặt trầm tĩnh ngồi yên tại chỗ ngồi, hình như vẫn chưa chú ý tới việc mọi người đều đang nhìn hắn, Lam Tĩnh Nghi có chút lúng túng đi lên bục giảng.
“Cô giáo, cậu ấy không biết lớp trưởng phải là người đầu tiên đứng lên chào cô giáo ” Tiêu Anh ở hàng trước nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo áy náy.
“Không sao” Lam Tĩnh Nghi cười cười, bắt đầu lật giáo án.
“Xin lỗi” thanh âm dễ nghe nhanh như chớp vang lên, nhưng trong giọng nói lại không mang theo ý tứ xin lỗi.
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, ánh mắt cô cùng Lam Tứ chạm vào nhau, hắn đạm mạc nói “Tôi không biết chuyện đó, cô giáo hẳn là nên rút ra một chút thời gian cùng tôi nói về nhiệm vụ của lớp trưởng chứ?”
“Được. . . Cô sẽ tìm thời gian ” cô cúi đầu lại bắt đầu lật giáo án, “Được rồi, chúng ta bắt đầu học đi “.
“Cô giáo” bỗng có tiếng kêu cô, cô ngẩng đầu nhìn qua, là một nam sinh, “Ngưu Đại Tề không, không có đi học “
Cô chú ý nam sinh kia thường xuyên đi theo sau mông Ngưu Đại Tề, giống như tiểu lâu la đi theo đại ca, nghe nói Ngưu Đại Tề ở Lam Sơn rất có thế lực, bất quá chỉ là nghe nói, cô vẫn chưa cảm thấy Ngưu Đại Tề có cái gì đặc biệt.
Lúc này cô mới phát hiện vị trí của Ngưu Đại Tề xác thực không có người, cô cũng quá sơ sót rồi, người lớn như thế không đi học, thân là cô giáo cô cư nhiên không có phát hiện, mặt cô nóng lên.
“Em ấy đi đâu rồi?”
“Em. . . Không… Không biết” nam sinh ấp ấp úng úng, ánh mắt lại liếc về phía sau phòng học.
Lam Tĩnh Nghi hoài nghi liếc mắt nhìn hai huynh đệ Nạp Lan ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, lắc đầu, Ngưu Đại Tề có liên quan gì tới bọn họ đâu.
Cô lại liếc nhìn Lam Tứ, Lam Tứ rất mẫn cảm nhìn lại cô, “Cô giáo, tôi nên biết sao?”
“Không phải, em ấy có xin nghỉ hay không?”
“cậu ta nhất định phải xin nghỉ với tôi sao?” Lam Tứ đem vấn đề ném cho cô.
Sắc mặt cô cương cương , hít một hơi thật sâu, “Chúng ta bắt đầu học đi, chuyên Ngưu Đại Tề sau khi tan lớp cô sẽ tìm hiểu “
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");